Chương này là vô vòng của những rắc rối. 😀
Sau năm ngày làm việc tại Pháp, Hyukjae cũng đã về tới Hàn. Khoảng thời gian này cậu có vẻ thảnh thơi hơn chút ít, bởi vì trước đó cậu đã chạy lịch trình quá nhiều nên cần một chế độ nghỉ ngơi thích hợp. Mà cũng khoảng thời gian này Donghae ngược lại càng bận hơn, chỉ bởi vì vài tháng trước hắn đã dành ra năm ngày quý báu của mình đi đu đưa cùng cậu, còn có đã gần cuối năm cho nên các công ty hắn sở hữu cũng đang chạy đua kế hoạch để chuẩn bị cho các chương trình cuối năm và năm mới. Mỗi ngày Donghae duyệt ít nhất cũng phải mấy mươi bản kế hoạch, mỗi tuần họp ít nhất cũng chiếm ba bốn ngày. Buổi tối hắn còn phải mang hồ sơ về nhà Hyukjae mà phê duyệt, chỉnh sửa đủ đường. Nói chung bận không thể ngốc dậy nổi, thế nên chuyện chăn gối của cả hai cũng vì vậy mà ít đi rất nhiều.Hyukjae nhìn hắn bận rộn như thế cũng sinh lo. Buổi sáng chỉ uống có mỗi tách cà phê ăn một lát sandwich nhỏ là phải làm việc tới tận chiều tối mới về nhà. Không biết bữa trưa hắn có tự biết mà ăn hay không nữa. Hyukjae lo rất nhiều, nhưng những nổi lo ấy cậu chỉ có thể giữ trong lòng, bởi vì theo lý mà nói thì cậu lấy tư cách gì để quản thúc mấy chuyện này đây.Mỗi buổi trưa Hyukjae rất muốn chạy đến công ty thăm hắn, xem hắn làm việc có cực nhọc lắm không, cậu cũng muốn được đường đường chính chính mang buổi trưa đến cho hắn hay chí ít là ngồi ở nhà gọi cho hắn nhắc hắn đừng bỏ bữa là đủ lắm rồi. Nhưng mà cậu không thể, cho dù trong lòng rất muốn, trái tim luôn thôi thúc cậu phải làm gì đó cho hắn mới được. Nhưng não bộ lại rất lý trí kịp thời ngăn cản những hành động ngu ngốc.Hyukjae ngồi ở ghế sofa cùng với DongEun đang chăm chú xem phim siêu nhân viễn tưởng. Trái với sự rầu rỉ của baba, DongEun dường như đang rất phấn khích. Cậu nhìn nó hai mắt sáng rực, thái độ cực kỳ cao hứng khi được xem thể loại phim mình yêu thích mà không khỏi muốn sinh khí, cuối cùng không chịu nổi mà ngắc một bên má bánh bao hồng hào.-"Cha ở công ty làm việc cực khổ như thế mà nhóc con an lòng ở đây xem phim, còn vui như thế nữa chứ."-"U...aa... cha làm..." Nghĩa là cha đi làm. Nó ngắc ngứ nói không tròn câu, sau đó liền quay trở lại tập trung vào bộ phim. Giống như phản ứng cho có lệ với cậu vậy thôi.Hyukjae bật cười nhìn nó, bình thường có Donghae thì chỉ biết chạy theo đuôi hắn nịnh nọt khiến hắn đi đâu cũng phải bê nó theo, bây giờ chỉ vì một bộ phim siêu nhân mà sống chết của hắn nó cũng chẳng màn. Sau đó còn cảm thấy điệu bộ tập trung đến nổi ngồi banh cả hai chân, hai tay thì giơ lên nắm chặt bàn tay không khác gì người trưởng thành, thật là đáng yêu không chịu được, cậu ngay lập tức ôm nó hôn ngấu nghiến. Còn vô cùng đắc ý tự luyến rằng con trai mình sinh ra thật là xuất sắc.-"Eo! Tôi sao lại sinh khéo thế này ấy nhỉ?"Cậu cứ ra chiêu liên hoàn hôn vào mặt và cả thân thể DongEun, bình thường chắc chắn nó sẽ rất thích thú mà cười ngoác cả miệng, nhưng hôm nay nó lại bị bộ phim này thu hút rồi, cho nên khi bị người khác làm phiền lúc đang xem liền khó chịu mà đẩy người ta ra.-"Ra...a đi." Nó vừa đẩy cậu vừa bập bẹ.-"Không ra! Con tôi sinh, tôi có quyền hôn".DongEun khó chịu tới nổi còn định hét lớn lên bảo ba nó mau buông ra để nó chuyên tâm xem phim. Nhưng lại bị tiếng nói đầy nam tính làm im lặng, cả Hyukjae cũng bị ngưng trọng một khoảng.-"Ai sinh?" Là Donghae, hôm nay chẳng hiểu vì chuyện gì mà hắn lại đột nhiên về bất ngờ như thế. Cậu cảm thấy dường như hắn đã nghe phải những lời lúc nảy cậu vừa nói. Trong tim thịch một cái mạnh, cả người bất giác lạnh lẽo tuông mồ hôi.-"Tôi..."-"Cậu nói cái gì là mình sinh?"-"Không... không có."-"Cậu rõ ràng có nói."-"Anh nghe nhầm rồi!"-"Tôi nghe rõ từng chữ, cậu nói thằng nhóc này là do cậu sinh ra." Hắn âm trầm, ánh mắt phát ra tia nguy hiểm hết nhìn cậu rồi nhìn sang DongEun.-"..." Hyukjae cứng người im bặt, trong đầu đang chạy số để cố tìm một cái cớ qua mặt hắn.-"Cậu. Cùng với người phụ nữ nào sinh ra nó?" Hắn bắt đầu nguy hiểm hơn. -"Rõ ràng trước đây cậu nói chỉ quan hệ duy nhất với mỗi mình tôi. Bây giờ lại lòi ra thêm một người phụ nữ sinh con cho cậu?" Hắn nheo mi, đi đến gần hai ba con đang run rẩy ngồi chết trân ở sofa. DongEun lúc này đã không còn chú ý tới bộ phim nữa, nó có thể nhìn ra cha đang rất tức giận với nó mà baba.-"Ch..cha ơi!" Nó nhút nhát gọi.-"
Câm miệng." Hắn quát lớn làm nó giật thót người im bặt. Nó ngây ngốc nhìn sang cậu, muốn hỏi vì sao cha lại sinh khí nạt nộ nó nhưng lại không dám mở miệng.Donghae tiến lại gần sát Hyukjae, hắn ngồi xuống trước mặt cậu ra lời hăm doạ.-"Cậu dám qua mặt tôi hết lần này đến lần khác? Lee Hyukjae, không phải tôi nhịn cậu một chút là nghĩ mình quan trọng với tôi. Đừng tự nghĩ mình quan trọng rồi kiêu căng làm càng." Hắn càng nói càng tiến sát đến gương mặt lúc này đã tái xanh bàng hoàng của Hyukjae. -"Tôi ghét nhất là ai lừa tôi. Rõ ràng bản thân đã không còn trong sạch còn muốn giành lấy sự cưng chìu của tôi. Thứ ti tiện giống như cậu thật làm tôi buồn nôn. Mấy tháng qua tôi thật sự chọn sai chỗ rồi, thật phí thời gian khi ở đây chung đụng với tiện nhân mỗi ngày." Hắn nói xong đứng dậy, trao cho cậu một ánh mắt giận dữ tột cùng rồi định quay bước bỏ đi.-"Không... Dong..."-"Câm miệng. Dám gọi thẳng tên tôi, tôi bóp chết cậu." Hyukjae thấy hắn nhìn mình lạnh lùng như thế liền không cam tâm, trong giây phút đó cậu rất muốn gọi tên hắn, sau đó nói tất cả sự thật cho hắn biết. Cậu lúc ấy chỉ muốn làm tất cả mọi thứ để níu chân hắn lại. Nhưng rốt cục lại bị tiếng quát tháo của hắn làm im bặt, ngăn chặn mọi cảm xúc và hành động ngu ngốc chuẩn bị làm ra. Thật may mắn...-"Đợi trợ lý của tôi đến liền cho cậu một lựa chọn."Hắn khinh miệt nhìn cậu rồi quay sang nhìn DongEun vẫn còn ngây ngốc ngồi ở sofa nhìn hắn chằm chằm, ánh mắt của nó lúc này đã tỏ ra một tầng sợ hãi. Nó cảm thấy cha bây giờ thật đáng sợ, cha sao lại hung dữ với nó và ba như thế. Cha không thương gia đình mình sao?
Nó cũng giống như cậu, chỉ biết ngồi đó nhìn theo cha bỏ ra khỏi nhà, miệng thật muốn bật ra tiếng "cha ơi!", muốn gọi hắn trở lại với nó nhưng không dám. Bởi vì nhìn cha vừa rồi thật khủng khiếp.-"Ba... cha đi... ăn ăn.." Nó hỏi cậu, cha đi đâu vậy, không ăn cơm sao. Cậu nghe tiếng nói ngây thơ của nhóc con phát ra, tự động nước mắt chảy dài. Đưa tay quệt đi hai hàng lệ, cậu cười dịu dàng nhìn nó.-"Cha nổi giận thôi, một lát cha nguôi giận rồi lại về." Nói xong tự cảm thấy tủi thân liền ôm lấy nhóc con. "Phụ nữ nào chứ, rõ ràng chỉ có em khờ dại sinh con cho anh mà thôi. Nhưng anh lại luôn vô tâm, anh khi dễ em. Anh chưa bao giờ biết ba con em thương anh như thế nào..."
***Ngày hôm ấy hắn rời đi một trận, là đi suốt một tháng đằng đẵng. Không một lần quay lại căn nhà vừa khiến hắn an lòng nhưng cũng khiến hắn hết lần này đến lần khác phải điên tiết. Hyukjae không biết được rằng cậu quá quắc như thế nào đâu. Cậu không kính trọng hắn, không xem hắn là bậc trên của mình càng không xem
hắn ra gì cả. Ăn nói ngang hàng với hắn thì thôi đi, còn dám qua mặt hắn hết lần này đến lần khác. Rõ ràng đến con cũng có với người ta, vậy mà cứ suốt ngày e thẹn, đẩy đưa với hắn, làm như bản thân vẫn còn là trai tân vậy. Hại cho hắn mừng hụt, hại hắn cả tháng qua xa cậu cả người bức rứt khó chịu, tim phổi nóng ran không yên ổn, đã vậy giống như bị cái gì đó cào tới cào lui phát đau.Với cái cảm xúc này, loại đàn ông thành thục sống lâu năm như Donghae không phải là không nhận biết được rằng, Hyukjae kiêu ngạo đó sớm đã chiếm một vị trí vô cùng quan trọng trong lòng hắn. Nhưng chỉ là chút đỉnh mà thôi, không có cậu chỉ là khó chịu một phần nhỏ, vẫn có thể yên bình mà trôi qua. Hắn hiện tại không phân biệt rõ được cảm xúc hiện tại đối với cậu là ở mức độ nào, chỉ biết rằng khi ở bên Hyukjae hắn cảm thấy tâm hồn mình thật nhẹ nhàng và yên bình lạ thường. Khiến cho hắn mỗi ngày tan tầm trong vô thức đều đánh xe tới nhà người ta...Theo lý mà nói, Lee tổng giàu có, trăng hoa ngày nào sớm đã để Hyukjae ở trong lòng từ lâu. Chỉ là hắn một mực gạt cái suy nghĩ ấy sang một bên, không thèm suy nghĩ sâu vào mà thôi. Có điều Lee tổng không thèm hay là không dám thì chỉ mỗi ngài ấy biết. Trong thâm tâm ngài Lee, xưa nay luôn cảm thấy tình yêu thế gian là một điều gì đó rất tệ hại, và ngài một chút cũng không muốn dính vào.....Hyukjae vẫn như mọi ngày, lịch trình cuối cùng của cậu kết thúc đã là ba giờ đêm. Một tháng qua Donghae không tới tìm cậu, Hyukjae cũng tự biết thân mà sớm làm việc nhiều hơn một chút. Phòng hờ khi thấm thẻ đen vô thời hạn kia có ngày bị thu lại.
Thật ra nói tới nói lui, cũng không phải vì vẫn đề tiền bạc mà cậu phải bôn ba như thế. Chỉ là vì mỗi lần rảnh rỗi lại vô thức liền nhớ tới Donghae, thêm chuyện DongEun cứ suốt ngày nhắc đến tên hắn với cậu, thật lòng làm nỗi nhớ trong lòng Hyukjae càng thêm sâu đậm. Đừng hỏi vì sao cậu lại bi luỵ như thế, lý do đơn giản là Hyukjae từ lâu đã rất yêu hắn, chuyện này chắc hẳn ai cũng biết rõ, nhưng còn yêu đến mức độ nào thì chỉ có cậu mới biết mà thôi. Thử hỏi yêu đến cỡ nào mà lại nguyện ý sinh con cho người ta, yêu đến cỡ nào mà mặc dù biết bản thân một chút cơ hội cùng người kia cũng không có nhưng lại luôn nhắc nhỡ con mình phải luôn nhận định được hắn, phải luôn yêu thương hắn.
Khoảng thời gian được Donghae để mắt đến, hưởng thụ những đặc ân riêng biệt mà hắn chỉ dành cho mỗi cậu, Hyukjae sớm đã mang tâm niệm chấp nhất hiện tại càng lún sâu, giờ đây ở trong căn nhà thiếu vắng hình bóng một người cũng khiến cho cậu không thể chịu nổi cô đơn. Mặc dù bên cạnh luôn có một đứa trẻ y hệt hắn, nhưng dù sao cũng không to lớn và vững trải bằng. Không phải cậu không thương DongEun, chỉ là dù sao đi nữa ai cũng không thể thay thế hắn được. Một tháng trước nhà vẫn còn ba người, tiếng nói cười đầy ấp vang vọng, bây giờ thiếu đi một người dĩ nhiên liền nhận rõ được sự trống vắng cô tịch.
***
Cậu ở trong toilet, sầu não nhìn cây que hiện rõ ràng hai vạch đỏ chói đặt trên kệ mỹ phẩm. Một tháng qua không có hắn, chuyện quan hệ tình dục hiển nhiên không hề xảy ra, nhưng cơ thể cậu lại đột nhiên mệt mỏi có chủ đích, mà sự mệt mỏi này Hyukjae sớm đã từng trải qua một lần.
Mắt cậu đỏ hoe, sau đó dần nở một nụ cười trào phúng. Khoảng thời gian trước chỉ mãi đắm chìm trong tình yêu tự mình tưởng tượng, đến cách phòng thân cơ bản mà cũng quên đi. Đêm nào cũng cùng Donghae làm tình, cả chuyện uống thuốc tránh thai cũng làm không nên hồn. Bây giờ thì hay rồi, lại phải sinh con cho người ta, mà người ta còn chẳng thèm để tâm đến sống chết của mình.
Hyukjae mệt mỏi trở ra ngoài, cậu như người mất hồn ngồi xuống giường. Mặc cho DongEun bên cạnh cứ móc áo cậu giật giật hỏi cha nó đâu rồi. Cậu nhìn xuống bụng mình, lại nhìn qua nhóc con ngây thơ đang liên tục gây sự chú ý với cậu. Đem bàn tay gầy xoa lên chiếc bụng vẫn còn phẳng lỳ, cậu hiện tại đang mông lung nghĩ tới viễn cảnh của sau này. Một đứa vốn đã đủ tủi thân rồi, hiện tại còn mang thêm một cái bụng, vài tháng sau lại lòi ra một đứa, lúc ấy cậu chỉ có một mình, nỗi cực nhọc này cậu phải đơn độc gánh tiếp vậy sao?
-"Ba... khóc... đừng"
DongEun vẫn còn bận tâm chuyện cha nó đang ở đâu, nhưng lại thấy baba của mình khóc đến mặt mày tèm lem liền ngưng lại tò mò. Nó chu mông ngồi dậy, đem bàn tay nhỏ núch ních đầy thịt quệt lên mắt cậu. Sau đó nói với cậu đừng khóc...
Hoàn chương 23
Đừng chửi Lee tổng, Lee tổng sắp trả nghiệp rồi mọi người ơi!