TruyenHHH.com

(Hắc quản gia ĐN)- Relive(Drop)

Người khách bí ẩn

yukino-hanabe

   2 năm sau...

   Cậu lặng lẽ đứng tựa mình bên cửa sổ, đôi mắt xanh đậm màu biển cả thanh tĩnh đến lạ thường. Trên người vẫn là bộ y phục quen thuộc, mái tóc xanh đậm rũ xuống che đi bịt mắt bên con mắt phải của cậu. 

-Cậu chủ, đồ ăn sáng__

-Để đó đi.- Không để Sebastian nói hết câu, Ciel dùng giọng nói như ra lệnh bắt anh đặt khay bánh xuống. Là bánh socola mà cậu thích, song cậu cũng không thèm đoái hoài. Sebastian thấy cậu hờ hững đáp lại như vậy cũng chẳng mấy ngạc nhiên...

   Dẫu gì, cậu cũng đã như vậy được 2 năm rồi...trầm lắng...yên tĩnh...và lạnh lẽo như băng đá...

-Cậu chủ, cậu đã như thế 2 năm nay rồi, tôi cảm thấy chuyện không hề bình thường, cậu không phải có tâm sự gì sao?

-...Nhiều chuyện. Ngươi đi lo lũ gia nhân đi, để ta ra vườn.

-Vậy tôi__

-Không, ta bảo ngươi đi đi, ta muốn ở một mình. MỘT.MÌNH!

-...Thế thì cậu chủ, tôi xin phép.- Cúi người xin phép, ngay sau đó cánh cửa phòng làm việc dần khép lại, cho tới khi nó đóng lại hoàn toàn, để lại cho vị quản gia ấy vẻ mặt khó hiểu.

   Sống cùng cậu suốt 2 năm, bản thân anh là ác quỷ cũng không tài nào hiểu nổi tâm can của cậu...

   Lúc dập dềnh sóng vỗ, lúc là yên tĩnh phẳng lặng không một hơi tiếng...

   Sebas hắn sải bước chân trên sàn nhà bóng loáng, nghe thấy tiếng đổ vỡ trong nhà bếp lại thở dài não ruột. Đoạn xắn tay áo lên và đi nhanh về phía nơi hỗn loạn ấy, đồng thời không quên buông một câu.

-Kệ đi, giải quyết xong mấy chuyện vặt vãnh này trước rồi hẵng hay...


   Xào xạc...

   Có tiếng gió thổi, tạo nên tiếng lá cây lay động kèm theo vài bông hoa đào rơi bay lả tả. Ciel đứng đó, bất động ngắm nhìn sự lay động kì lạ và uyển chuyển của chúng trong gió lộng mát rượi. Nhìn mãi cũng chán, cậu thoáng cúi xuống nhìn đóa hoa xuyên tuyết đang kì nở rộ còn đọng vài giọt sương. 

   Cũng phải, đây giờ vẫn là 6 giờ sáng.

   Cậu thở nhẹ, hơi thở nhịp nhàng rồi ngồi xổm xuống nâng đóa hoa lên nhẹ nhàng nhất có thể, cằm tì lên cánh tay còn lại của mình, mắt đượm buồn ngắm nghía thật chăm chú. Song...

      Trong điểm mắt, lại phản chiếu hình ảnh của một người con gái, mái tóc trắng như sương mờ sớm mai cùng đôi mắt hai màu đặc biệt ấn tượng. 

   "Ciel..."

    Có trôi qua cả trăm năm cậu vẫn không sao quên được bóng dáng thân thương ấy...Kirai...

     Khẽ rũ mi xuống, cậu đặt môi nhẹ lên cánh hoa trắng phau, thứ khiến cậu liên tưởng đến người con gái đó...

   Em chưa chết mà, đúng không?

   Nếu em chưa chết, vậy tôi vẫn phải tìm ra cho bằng được em...

   Tưởng chừng mọi thứ trong một đêm đã lụi tàn, thực chất đương sự vẫn chưa hết, có người khao tin đồn có một người đã sống sót trong đám cháy rừng rực đó...

   Nghe đâu đây lại là một cô bé tóc trắng cùng đôi mắt hai màu kì dị...

.

.

.

    Ầm Ầm!!!!___ 

   Sấm chớp đánh giựt liên hồi làm bung màng cửa sổ, mưa từ lúc nào hắt vào làm ướt bàn làm việc lẫn tư liệu sách.

-Ách, gay rồi...-Meyrin trong một phen thót tim, cô bất cẩn quá quên không cài then chốt cẩn thận a! Không bị cậu chủ mắng thì cũng bị Sebastian chửi cho coi!

-Mey.Rin~!- Cô tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, tâm trí không khỏi nghĩ tới những màn tra tấn kinh hoàng khiến cô hoang mang không thôi. Ai cũng được, làm ơn cứu với a!!!!!

-Sebastian, tha cho cô ta đi, ngươi ra đây nhanh dọn.

   Im lặng...Im lặng...

   ...Cái vẹo?

   Sebastian kinh ngạc nhìn cậu chủ của mình đang ngồi điềm nhiên trên ghế, còn Meyrin cô thì chưa bao giờ cảm thấy biết ơn cậu chủ của mình đến mức này! Cậu chủ, tôi thề với chính danh nghĩa là Meyrin này, quyết hầu hạ ngài đến suốt cuộc đời, lấy công báo đáp!

   Riêng, Sebastian...( nào ai có thể hình dung ra được vẻ mặt của anh nào?:3)

-...Vâng, cậu chủ.- Vẻ ngoài mặt lạnh như tiền, song sâu thẳm bên trong đang nghĩ ra trăm phương ngàn kế nhằm tra tấn cô hầu đang tự mãn dương dương tự đắc kia. Ờ được, cứ chờ đấy, sáng nay mai ta không cho ngươi làm việc sống chết ta không còn là quỷ địa ngục nữa.

-Ciel-sama, có người...- Tanaka-quản gia cũ của căn biệt thự này, đẩy cửa bước vào, đôi mắt phúc hậu nhìn cậu đang tựa đầu lên thành ghế, mắt hướng về phía ngoài cửa sổ.

   Qua khung kính trong suốt, cậu thấy rõ một bóng người mặc áo choàng đen đứng trước cổng biệt thự, có thấy lộ ra vài cọng tóc trắng tinh.

   Chờ đã...trắng?

   Bất chợt ngồi bật người dậy, hai mắt đanh lại, tất thảy ánh nhìn đều hướng về người bí ẩn ấy. 

-Ông Tanaka, mở cửa đi, còn nữa, kêu Meyrin chuẩn bị một bộ quần áo thay cho người đó, không thể để khách bị cảm...Còn nữa, kêu Bard chuẩn bị một món ăn nhẹ, không, thôi thì Sebastian , ngươi làm đi, dặn cả Finnian cùng hai người kia trốn kĩ trong phòng, tuyệt đối không được để ba người đó bước ra khỏi cửa.

-Ciel-sama, hay là để tôi làm cho.

-Ừm, cũng được,-Nhận thấy câu trả lời đồng ý, ông Tanaka gập nhẹ người rồi bước ra khỏi phòng mất hút. Chỉ còn Sebastian và Ciel.-Sebastian, đi theo ta, còn có, nếu người đó có làm gì thì cũng phải kịp đà động thủ, không được phép lơ là mất cảnh giác.

   Anh tròn mắt nhìn, đôi con ngươi phản chiếu hình ảnh cậu chủ của mình đang mang trên mình khí chất của một vị cường giả. Bắt gặp ánh mắt kiên định của cậu, anh không khỏi suýt bật cười. Sau đó, quỳ một đầu gối xuống, chân kia chống lên đỡ, một tay đặt lên ngực trái rồi cúi đầu hành lễ.

                           <<<Yes, My Lord...>>>

   .                   .                       .

   Ngoài trời, mưa rơi tầm tã, có nghe thấy tiếng gió quật cường trong cơn bão hung hăng. Mặc cho gió rít không ngừng gào thét, cô vẫn bình thản đứng ngang nhiên trước cổng chờ.

    Kétttttt________

-Xin chào tiểu thư, cậu chủ của tôi có lệnh mời cô vào, ngoài trời đang mưa to lắm, người nên vô kẻo cảm lạnh.

-...- Cô không nói gì, nhẹ nhàng gật đầu đáp lại và sải bước trên con đường gạch nhựa trắng men ướt đẫm nước mưa.

   Trong khoảnh khắc, cánh cửa bật mở, Ciel và Sebastian đứng trực sẵn tại đó, anh nheo mắt nhìn cô cùng bộ áo choàng đen kín mít, dẫu vậy vẫn không che được mái tóc trắng xõa dài của cô cùng đôi môi anh đào cánh mỏng.

   "Nếu tới lúc ăn mà cô ta vẫn không chịu gỡ khăn choàng xuống, lập tức lao tới cắt phăng nó đi, ta muốn nhìn thấy mặt cô ta."

   Anh không khỏi thắc mắc về việc cậu giao cho anh phải làm. Môi nhạt cong lên bất chợt tạo nên một đường cong tuyệt mĩ, một nụ cười rất man di và kinh hồn. Nụ cười của ác quỷ.

   "Thú vị rồi đây."

______________________________________

    Đoán ra ai chưa mina, đoán dc thì nói cho mình nha. À và sau đây là một số câu hỏi:

1. Bạn muốn kết như thế nào?

A. HE

B. SE

C.OE


2. Bạn muốn Kirai bắt cặp với ai?

A. Alois

B.Ciel

C.Sebastian

D. Claude

E. Ý kiến khác( thích làm harem chơi lun).

  - Vậy nha, chúc các bạn đọc truyện vui vẻ ^^!!!~

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com