Hac Nguyet Quang Cam Chac Kich Ban Be
Edit: Tiểu Thất Tô Tô nhớ lại lúc ở ma cung, chính người này đã xách nàng lên, dùng ánh mắt để đánh giá nàng. Hai hàm răng nàng nghiến ken két. Thiếu niên trước mắt nhìn dáng vẻ sợ hãi, khiếp đảm lại hèn mọn, nhưng Tô Tô không tin, không bao lâu tâm tính Ma Vương sẽ bộc lộ thôi. Bây giờ hắn chỉ là đang giả vờ. Vô số bài vị của thúc bá xoay quanh trong đầu nàng, còn cả "Vạn tiên trủng" tàn nhẫn kia khiến cho người ta tức giận khôn nguôi. Tô Tô bồn chồn, cảm thấy cơ thể có gì đó không ổn, giống như ngày nào cũng ăn ba bữa, hôm nay có phải thiếu một bữa, nên cảm thấy cơ thể không được tự nhiên? Trong đầu chợt lóe lên một tia sáng, Tô Tô hỏi: "Còn có chuyện gì mà ta chưa làm không?" Nguyên chủ thường làm gì mỗi đêm trước khi đi ngủ? Đạm Đài Tẫn đang dọn giường chợt dừng lại. Hắn đặt đồ trên tay xuống rồi lấy ra một chiếc hộp từ dưới giường của Tô Tô. Tô Tô chăm chú liếc nhìn, bên trong có một cái roi đỏ như máu. Đạm Đài Tẫn đưa nó cho Tô Tô. Nàng vô thức nhận lấy. Đạm Đài Tẫn nhìn roi, ngón tay trong tay áo chậm rãi siết chặt lại. Thân thể Tô Tô chấn động bất chợt nhớ ra. Nàng giương mắt nhìn hắn. Đời này nguyên chủ tức giận nhất chính là việc bị gả cho Đạm Đài Tẫn. Thế cho nên mỗi tối đều phải đánh hắn thật nhiều roi mới hả giận. Điều này trở thành thông lệ, một đêm không đánh hắn, nguyên chủ cả người không thoải mái. Chẳng trách vừa nãy Đạm Đài Tẫn đứng bên giường nàng, chờ đợi điều gì đó. Nguyên chủ thật là biến thái! Không đánh hắn, thân thể liền khó chịu bồn chồn? Tô Tô nhất thời không làm gì, thiếu niên trước mặt yên lặng nhìn nàng. Tô Tô sởn gai óc, hắn nhận ra cái gì rồi sao? Tô Tô trước nay chưa từng dùng roi đánh người tuy rằng nàng không thích cái tên trời sinh là Tà vật này. Nàng cũng không cho rằng chúng yêu ma đều xấu xa, nhưng cái người trước mắt đây, tương lai tuyệt đối không phải là kẻ tốt lành gì. Thế gian ngàn vạn năm, mới ra đời một kẻ trời sinh có Tà Cốt. Hắn được định sẵn là Thiên Sát Cô Tinh, sau đó tính tình sẽ càng ngày càng bạo ngược, đến chính bản thân hắn cũng không thể khống chế. Tô Tô tự thôi miên mình là Diệp Tịch Vụ vẫy vẫy roi. Tiếng roi xé gió kinh người hướng tới thiếu niên đang đứng ở đó. Đạm Đài Tẫn không hề né tránh, roi đánh mạnh lên ngực hắn. Hắn lảo đảo lui ra phía sau một bước. Đôi mắt của thiếu niên đen như mực nhìn thẳng vào Tô Tô. Từ trong mắt hắn, cuối cùng Tô Tô cũng nhìn thấy được sự thống khổ và đặc biệt chán ghét dành cho nàng. Nên như vậy. Chính tà vốn không chung đường. Tô Tô học theo nguyên chủ mỗi đêm vừa đánh hắn vừa nói: “Đều là bởi vì ngươi, Lục điện hạ mới không muốn cưới bổn tiểu thư, tại sao ngươi không chết đi!” Nàng lại một roi đánh trên cánh tay thiếu niên. Hắn kêu lên một tiếng, thân thể cũng run rẩy theo. Đạm Đài Tẫn ở trên mặt băng quỳ lâu như vậy, thân thể đã hơi sưng, đau đớn vô cùng. Giờ phút này lại chịu hai roi, cánh tay vốn đã tê dại nay lại đau càng thêm đau, đau đến tận xương cốt cũng muốn vỡ vụn. Tay đang cầm roi của Tô Tô thấy thế dừng một chút, hình như hắn chịu không nổi nữa? Nhìn thấy Đạm Đài Tẫn rên rỉ và run rẩy, nàng thực sự thấy mình đã sảng khoái một chút, còn rất vui khi được báo thù cho giới tu tiên. Rốt cuộc thân thể phàm nhân, cực kì yếu ớt. Tô Tô chợt giật mình hít vào một hơi, ở trong lòng niệm vài đoạn thanh tâm chú. Nàng nhìn bàn tay cầm roi của mình. Nhiệm vụ của nàng không phải là giết tên Ma Tôn lúc trẻ hay ngược đãi hắn ta. Thứ hai, trên con đường tu luyện, nhất định phải giữ vững được chân tâm. Cảm xúc của Diệp Tịch Vụ vẫn còn ở trong cơ thể, nhưng nàng là Tô Tô, không thể để sự ác độc, chuyên chế của Diệp Tịch Vụ chi phối. Hơn nữa, nàng còn có một số ký ức của Diệp Tịch Vụ, vì vậy nàng tự nhiên biết ai đã sai trong vấn đề này. Cho dù nàng muốn giết hắn, cũng nên cho hắn chết một cách sảng khoái, không nên làm nhục hắn như thế. Nguyên chủ biết Diệp Băng Thường sẽ trở thành trắc phi của Lục hoàng tử, nàng ghen tuông đến mức muốn hủy hoại sự trong trắng của Diệp Băng Thường, nên đã nghĩ ra ý tưởng xấu xa. Diệp Tịch Vụ đã hạ dược đại tỷ tỷ của mình tại bữa tiệc trong cung, hòng làm cho đại tỷ tỷ xấu mặt. Ai ngờ dược không có tác dụng với tên công tử béo nhà thượng thư hay Diệp Băng Thường, mà thay vào đó là nàng và Đạm Đài Tẫn. Điều khiến Diệp Tịch Vụ cảm thấy nhục nhã hơn nữa là thiếu niên gầy yếu xinh đẹp kia rõ ràng cũng bị hạ dược như nàng nhưng Đạm Đài Tẫn lại không có phản ứng gì nhiều ngoài khuôn mặt đỏ bừng. Cuối cùng, Diệp Tịch Vụ không thể kìm được và ra lệnh cho hắn giúp nàng giải dược. Hắn lạnh lùng nhìn nàng, không hề nhúc nhích. Đạm Đài Tẫn ngồi ở trong góc, ánh mắt bình tĩnh nhìn thiên kim thiếu nữ vặn vẹo thân thể, kéo quần áo của chính mình rên rỉ. Kể từ đó, vì thanh danh trong sạch, Diệp Tịch Vụ miễn cưỡng thành thân cùng với Đạm Đài Tẫn. Bất cứ khi nào nàng nghĩ về ánh mắt của hắn, Diệp Tịch Vụ đều cảm thấy đó là một sự sỉ nhục. Làm sao hắn ta có thể như vậy! Nhìn nàng bằng ánh mắt bình thản không chút dao động. Nó giống như nhìn một con cá chết trên thớt. Vì vậy, cuộc hôn nhân này, nói trắng ra, Tam tiểu thư tựa như một con thiêu thân lao vào lửa, tự mình gây ra thương tổn. Không hãm hại được Diệp Băng Thường, mà thay vào đó hại chính bản thân mình. Nguyên chủ tức giận đến mức dùng Đạm Đài Tẫn mà trút giận. Trong lòng nàng, người phu quân này còn không bằng một hạ nhân. Đạm Đài Tẫn, một tên con tin bị Chu Quốc bỏ rơi, không học được gì từ khi còn nhỏ, hắn lại sinh ra xinh đẹp như vậy, có trời mới biết hắn đã bị báo nhiêu người làm bẩn qua. Diệp Tịch Vụ cho rằng hắn rất bẩn, nhất quyết không cho hắn lên giường của nàng. Trong lòng nàng còn lại một tia vọng tưởng, nếu mình trong sạch có thể còn có tương lai với Lục hoàng tử. Từ nhỏ Tô Tô được dạy rằng không thể ức hiếp kẻ yếu. Thiên địa bất nhân, dĩ vạn vật vi sô cẩu* Người tu tiên không được chủ động tạo nghiệp.(* Trời đất không có tình người, xem vạn vật như chó như rơm) Còn Tam tiểu thư lại tạo ra bao nhiêu nghiệp chướng như vậy! Tên Ma Vương trẻ tuổi ngày ngày bị ngược đãi, trách không được năm trăm năm sau hắn trở thành một kẻ bạo ngược lại độc tài. Tô Tô áp xuống ý tưởng vì đồng môn báo thù, nàng thu hồi roi, nói: “Hôm nay ta mệt mỏi, thấy gương mặt ngươi rất phiền. Lần sau mà để ta biết được, ngươi cùng Diệp Băng Thường có bất kì quan hệ gì, ta nhất định sẽ không dễ dàng buông tha ngươi.” Nàng đem roi ném tới trên người Đạm Đài Tẫn, xoay người, đưa lưng về phía hắn. Tô Tô nhắm mắt lại, niệm mười lần thanh tâm chú. Ổn định đạo tâm của mình rồi mới phát hiện, trong lòng thế nhưng lại có chút không thoải mái. Đây là biểu hiện của đạo tâm rung chuyển. Nàng sẽ không trốn tránh sai lầm của chính mình, đêm nay thuận theo nguyên chủ mà đi làm nhục hắn, là nàng không đúng. Về sau sẽ không như vậy nữa. Đạm Đài Tẫn tiếp được roi, sắc mặt hắn vốn đã suy yếu ăn thêm hai roi càng trở nên tái nhợt. Hắn ngước mắt nhìn bóng dáng của thiếu nữ. Kỳ thật hắn đã chuẩn bị tốt tinh thần sẽ bị Diệp Tịch Vụ đánh đến chết, thế nhưng hôm nay lại chịu có mấy roi. Đạm Đài Tẫn trên trán chảy ra một đợt mồ hôi, miễn cưỡng tiếp tục trải đệm chăn dưới giường. Đồ vật trên cổ cộm lên vết thương làm hắn đau xót, hắn liền lấy nó ra. Là một cái bùa bình an sớm đã phai màu, bùa bình an dùng chỉ đen thêu nên, hàng năm được che giấu ở dưới vạt áo của hắn. Nghĩ đến nữ nhân đang cười với mình, hắn mím môi, tia lạnh lẽo trong mắt tản đi một chút. Đạm Đài Tẫn cất lại tấm bùa bình an, hắn xoay người, vào đông ban đêm cuồng phong bên ngoài gào thét. Hắn nhìn chằm chằm bóng lưng Diệp Tịch Vụ đang ngủ cách đó không xa, trong mắt hắn đen kịt lại. Vào ngày yến tiệc ở hoàng cung, hắn đã tận mắt chứng kiến việc Diệp Tịch Vụ đã đẩy Diệp Băng Thường xuống hồ. Diệp lão phu nhân và Diệp đại tướng quân đều che chở cho nữ nhân này. Diệp tướng quân cầm trong tay trọng binh, hoàng đế có chút kiêng kị, Lục hoàng tử tức giận, việc này chỉ có thể bỏ qua. Như vậy thì làm sao? Nếu gây ra sai lầm tất bị trừng phạt, phải không? Bóng cây chiếu lên cửa sổ giống như yêu ma quỷ quái đang giương nanh múa vuốt. Đạm Đài Tẫn chợt nhớ tới, hai ngày trước, nha hoàn Ngân Kiều của Diệp Tịch Vụ, thi thể chịu vô số đao chém qua. Lúc ấy thi thể nàng ta cứng đờ, biểu tình thống khổ, cũng không biết có hối hận không khi lựa chọn giúp cho Diệp Tịch Vụ chạy trốn. Đạm Đài Tẫn trong mắt trầm tĩnh, đen nhánh một mảnh. Khi đó thi thể nha hoàn còn chưa lạnh nhưng máu nàng nhiễm đỏ tuyết trắng, một đường uốn lượn đến dưới chân hắn. Chết không nhắm mắt. Hắn hờ hững nhấc chân, bước qua. Tô Tô nửa đêm ngủ không được. Tà vật trên giường đã đi vào giấc ngủ, còn nàng có tâm sự, cũng không thể nhắm mắt bỏ qua mà chìm vào giấc ngủ. Đã tiến vào trời đông giá rét, gió lạnh thổi tung cửa sổ đi thẳng vào trong phòng Lửa than trong phòng bị dập tắt. Sau khi nguyên chủ thành thân, bọn nha hoàn không còn ở phòng trong hầu hạ. Tô Tô cũng không nửa đêm mà kêu họ đi đóng cửa sổ cho nàng. Nàng chịu được nhưng chợt nhớ tới thân xác người phàm không chịu được lạnh lẽo, vì vậy xốc chăn lên, đi ra đóng cửa sổ. Sau khi đóng cửa sổ xong, đi ngang qua thiếu niên đang nằm trên mặt đất, nàng cảm thấy hắn có chút không đúng. Hô hấp của Đạm Đài Tẫn nặng nề, thân thể run rẩy. Tô Tô mang đèn lưu li đi tới, ngồi xổm bên cạnh hắn. Sắc mặt hắn bình thường tái nhợt giờ phút này trở nên đỏ bừng. Đạm Đài Tẫn không có tỉnh táo, hàm răng cắn chặt lại chịu đựng. Giống như bệnh rồi. Tô Tô cả kinh, hắn không được chết. Nàng hiện tại còn chưa rút ra Tà Cốt, hắn vừa chết, nhiệm vụ của nàng cũng thất bại. Một khi nàng bị buộc rời khỏi thời điểm này trở về, mọi người ở Tu chân giới cũng không xong! Tô Tô do dự một lát, vươn tay, sờ sờ trán hắn. Dưới tay nóng bỏng. Nàng thu hồi tay, nóng như vậy, cơ thể phàm nhân sao chịu nổi? Tô Tô hoàn toàn không nghĩ tới, tà vật ở 500 năm trước lại yếu ớt đến thế này. Có thể bị thương có thể tàn tật, nhưng đừng chết a, nếu không Tà Cốt sẽ thức tỉnh. Tô Tô vội vàng cầm chung trà trên bàn, đi ra khỏi cửa. Nàng góp nhặt tuyết trắng đầy ngoài hiên, lúc này mới trở về. Tô Tô hít một hơi, lạnh thật! Nàng không dám trì hoãn, tìm vài bộ váy áo, xé thành mảnh vải, dùng mảnh vải bọc tuyết trắng lại đắp lên trán Đạm Đài Tẫn. Trên người hắn chỉ có mỗi chiếc chăn mỏng từ hồi vào thu, lạnh đến run bần bật. Tô Tô đem chăn của chính mình ở trên giường ôm xuống dưới, đắp cho hắn. Nàng ngồi xếp bằng ngồi cạnh hắn, khuôn mặt nhỏ lộ vẻ uể oải. Muốn giết không thể giết, còn phải cứu. Nửa đêm còn phải đi ra khỏi phòng, răng nàng run lên cầm cập, lạnh thật..... Tô Tô đem áo khoác khoác trên người, cuối cùng dễ chịu chút. Nàng còn phải xem chừng Đạm Đài Tẫn, đổi tuyết lạnh chườm trên trán hắn để bớt nóng. Tô Tô dựa vào trước giường, sống không còn gì luyến tiếc. Chuyện gì vậy trời Sớm biết như vậy đã không đánh hắn. Đạm Đài Tẫn cảm thấy chính mình sắp chết. Thân thể vừa nóng vừa lạnh, chỗ nào cũng đau. Hắn nhắm hai mắt, quanh thân hắn toàn là bóng tối và lạnh lẽo. Đã là người thì tất nhiên không muốn chết, nếu không hắn công sức hắn chịu đựng mấy năm nay sẽ thành công cốc. Hắn biết mình không thể ngủ, phải tự cứu chính mình. Hắn nỗ lực cố mở mắt ra, nhưng mí mắt trầm trọng, nặng tựa ngàn cân. Hắn chống lại đau đớn hồi lâu, lâu đến mức tưởng như sắp từ bỏ thì lúc ấy ngón tay mềm mại chạm lên trán hắn. Ù7Xúc cảm lạnh lẽo làm mi mắt hắn run rẩy. Nhưng mà người nọ chỉ lướt qua. Cũng may một lúc sau người đó lại trở về, trán lạnh dần, không lâu sau, trên người cũng dần ấm lên. Đêm mùa đông trong căn phòng, hắn mơ hồ ngửi được mùi hương ấm áp của thiếu nữ. Hắn lạnh lùng tưởng tượng, làm sao lại có loại ảo giác vớ vẩn này được? Hừng đông nhanh đến, Đạm Đài Tẫn cuối cùng cũng hết sốt. Thiếu niên nhắm hai mắt, không còn run nữa. Tô Tô đem mảnh vải bóc tuyết đổ đi, đem chăn của mình trở về giường. Buồn ngủ quá. Chân trời mảnh sáng vừa lộ ra, Xuân Đào vén màn, hầu hạ Tô Tô rời giường. Bọn hạ nhân sợ nhất là việc này, Tam tiểu thư tính cách táo bạo, có một lần hạ nhân kêu nàng rời giường, đã nhận 30 bản đến chết. Xuân Đào tuổi còn nhỏ, tính cách lại thành thật, luôn bị đẩy tới làm việc này. Nàng nơm nớp lo sợ, kêu một tiếng tam tiểu thư, trong tâm nàng sợ hãi…… Thiếu nữ mê mê hoặc hoặc từ trên giường ngồi dậy, Xuân Đào vội vàng mặc quần áo cho nàng Tam tiểu thư dụi dụi mắt, ngáp dài. Xuân Đào chỉ dám giương mắt thoáng nhìn, nàng lần đầu tiên phát hiện, diện mạo tam tiểu thư, nguyên lai mềm mại đáng yêu như vậy. Xuân Đào trong lòng tự nhiên cảm thấy có chút buồn cười, khiến tâm tình vốn đang sợ hãi của nàng tiêu tán đi không ít. Toàn bộ quá trình, tam tiểu thư một câu cũng không mắng nàng. Tô Tô nửa đêm không ngủ, giờ phút này bị bắt dậy sớm. Nàng nhìn lại, Đạm Đài Tẫn đã không thấy bóng dáng, không biết rời đi từ lúc nào. Nha hoàn Hỉ Hỉ chờ ở bên ngoài, hành lễ: “Tướng quân cùng lão phu nhân, đang chờ tam tiểu thư dùng bữa.” Tô Tô gật đầu. Diệp gia dọn đồ ăn sáng trên bàn cơm, Tô Tô trái phải nhìn xem, Đạm Đài Tẫn không ở nơi này. Nàng mặc niệm trong lòng muốn theo sát tà vật, nhỏ giọng hỏi Xuân Đào. Xuân Đào nói: “Tiểu thư đã quên sao? Người nói không muốn cùng Chất Tử điện hạ chung bàn, kêu hắn tại phòng của hạ nhân, cùng bọn hạ nhân ăn cơm.” Tô Tô chớp chớp mắt. Được nha, "nàng " thực sự, rất mạnh mẽ. Tô Tô âm thầm đánh giá những người Diệp gia. Lão phu nhân ngồi ở chủ vị, bên cạnh là nam nhân oai hùng nghiêm túc, Diệp đại tướng quân Diệp Khiếu. Diệp Khiếu năm nay tầm 38 tuổi, để râu, nhìn qua càng có vẻ đoan chính nghiêm túc. Sau khi Diệp phu nhân qua đời, nhiều năm như vậy nhưng vẫn chưa tục huyền. Theo như Diệp Khiếu nói, người chinh chiến nơi sa trường, đầu buộc trên thắt lưng, không chừng ngày nào đó da ngựa bọc thây, không cần thiết lại cưới vợ, làm nàng lo lắng. Nói thì dễ nghe, nhưng Diệp Khiếu có đến ba tiểu thiếp. Tô Tô ánh mắt nhìn khắp ba di nương, ba người bất đồng, mỗi người một vẻ. Trong phủ có bốn vị công tử, ba vị thiên kim. Ngoại trừ Tô Tô là đích nữ, huynh đệ tỷ muội khác, đều là thứ xuất. Đại công tử cùng Tam công tử là Liên di nương sinh. Liên di nương là nha hoàn thông phòng thời niên thiếu của Diệp Khiếu, so Diệp Khiếu lớn hơn hai tuổi, tư sắc bình thường, nhưng bởi vì sinh hạ trưởng tử, nàng ở trong phủ có địa vị rất cao. Ngày thường lão thái thái sẽ nhờ nàng giúp đỡ chưởng quản nội trợ trong phủ. Đỗ di nương mắt xếch, mặt mày mang theo khí phong trần, nàng là mẫu thân của nhị tiểu thư Diệp Lam Âm, cũng là người ăn mặc diễm lệ nhất. Lão phu nhân không thích nàng. Đến vị cuối cùng, Tô Tô nhìn đến Vân di nương. So với hai vị di nương trước, nàng nhìn qua tú nhã ôn nhu, trên đầu chỉ cài một cái trâm trang nhã, cả người giống một đoá hoa sen trong nước, mang theo khí chất khó lòng giải thích. Loại khí chất này, hơn xa hai di nương khác. Nàng là mẫu thân của Diệp Băng Thường cùng Tứ công tử, được Diệp tướng quân sủng ái nhất. Tuy rằng Tô Tô chưa gặp qua Diệp Băng Thường, nhưng nhìn Vân di nương là có thể đoán được, Diệp Băng Thường là một mỹ nhân. Cả gia đình, ngồi đầy một bàn. Tô Tô khó tránh khỏi có vài phần khinh thường Diệp đại tướng quân, Tu chân giới bọn họ, không có cái gọi là tiểu thiếp, chỉ có duy nhất đạo lữ. Mẫu thân Tô Tô đã chết một trăm năm, cha như cũ mỗi ngày đều bên cạnh mộ mẫu thân thổi sáo. Có đôi khi còn vừa thổi vừa gạt lệ. Đương nhiên, không khí không được tốt lắm, ví dụ như luyện đan. Chuyện này chỉ dám giấu diếm mà làm, nói ra chỉ làm người ta khinh thường. Người thường không mạnh bằng người tu chân, ngược lại có tật xấu là tam thê tứ thiếp. “Tam tiểu thư làm sao vậy, bệnh còn chưa hết sao, sắc mặt hình như tái nhợt?” - Vân di nương vừa ôn hòa vừa hỏi, tất cả mọi người nhìn về phía Tô Tô. Tô Tô buông chiếc đũa. Nàng tối hôm qua nửa đêm không ngủ, khí sắc làm sao mà tốt được? Nhưng việc này cũng không thể nói ra. Vân di nương không nói đến Tô Tô còn được chứ vừa nhắc tới đến Tô Tô, Diệp Khiếu liền buông chiếc đũa, không vui nhìn Tô Tô liếc mắt một cái: “Lần trước ở cung yến việc ngươi cùng đại tỷ tỷ, truyền tới lỗ tai thái hậu, thái hậu kêu ngươi hôm nay đi trong cung ngồi một chút.” Tô Tô nuốt xuống miếng bánh trôi, thở dài. Việc không phải nàng gây ra, mà nồi lại bắt nàng cõng. Người thì đang ngồi trong nhà, nồi từ trên trời rơi xuống. Lão phu nhân không muốn để cháu gái chịu ủy khuất, lập tức nói: “Khiếu Nhi, Tịch Vụ còn nhỏ, lần trước tỷ muội trong nhà phát sinh xung đột, nhiều nhất chỉ là hiểu lầm. Nói nữa, đại a đầu cũng không đến mức cùng Tịch Vụ so đo, ngươi nói đúng không, Vân di nương?” Vân di nương cười cười: “Đúng vậy.” Tô Tô nhìn nụ cười tươi kia nhìn ra vài phần miễn cưỡng. Thì khuê nữ của mình chịu ủy khuất còn phải cười cười tha thứ cho hung thủ. Vân di nương trong lòng nhất định không dễ chịu. “Tam nha đầu đến lúc đó vào cung, ngươi nên che chở nhiều một chút.” Lão phu nhân dặn dò đại tướng quân. Diệp Khiếu thở dài, cũng không dám ngỗ nghịch lão nương, gật đầu: “Thái hậu khoan thứ, sẽ không cùng tiểu bối so đo, Tịch Vụ thái độ tốt chút, chuyện này sẽ qua.” Lão phu nhân vỗ vỗ tay Tô Tô, ý bảo nàng đừng sợ. Tô Tô hướng lão phu nhân cười cười, gật đầu. Có Diệp tướng quân ở đó, ít nhất thái hậu sẽ không trách cứ quá mức. Nguyên chủ có tổ mẫu như vậy, cũng thật tốt.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com