Hac Mieu Ver Futa 40 Ngay Ket Hon
Viên phu nhân đến phát rầu với chuyện hôn nhân của con mình. Theo lý thuyết, con của bà dáng dấp rất ổn, lại trẻ tuổi triển vọng, vừa mới ba mươi quân hàm đã thăng tới thiếu tá, bên cạnh hẳn là có cả tá người cho nó tuyển chọn. Nhưng nhiều năm nay, bà chưa từng thấy bên người Nhất Kỳ xuất hiện bất cứ ai! Thật sự không có lấy một người! Dường như Nhất Kỳ là chất cách điện với người ta ấy! Hồi Nhất Kỳ hai mươi mấy, bà còn có thể tự an ủi mình, tuổi con còn trẻ, chờ xem xem, nói không chừng đến thời điểm duyên phận nó tự tới. Nhưng mà chờ một lần chờ thật nhiều năm. Mắt thấy mấy đứa nhỏ của đám chị em xung quanh biết đi mua xì dầu luôn rồi, con bà còn chưa thấy bóng dáng ai bên cạnh! Quá tệ đi? Bà còn muốn được bồng cháu đấy! Viên phu nhân nóng ruột, liền thừa dịp Nhất Kỳ nghỉ phép sắp xếp cho cô đi xem mắt, cho cô gặp đủ loại người. Nhiều kiểu như thế, cũng có một kiểu nó thích chứ! Song kết quả khiến bà hận không thể bổ đầu Nhất Kỳ ra, xem trong óc con mình trừ quân đội ra còn chứa cái gì. Một người cũng không vừa mắt! Không, căn bản không phải là vấn đề vừa mắt hay không vừa mắt! Mà là nó không thèm nhìn! Sắp xếp xem mặt thì đi, nhưng đi đến nơi cứ ngồi ỳ ra đó ăn thì làm gì?! Viên phu nhân tức muốn khóc, người ta vốn đã e dè, đi xem mắt càng thẹn thùng, lúc này cần Nhất Kỳ tới thay đổi không khí, nhưng con bà khen ngược, con nhà người ta nói chuyện với nó nó cứ lờ đi! Trong mắt ngoài ăn ra chẳng có gì khác nữa, lần nào xem mắt không giống khúc gỗ thì cũng giống cái thùng cơm! Mấy năm nay, số lần Nhất Kỳ xem mắt dùng máy tính bấm cũng không đếm hết! Thế mà một chút lửa cũng không thấy xẹt ra! Viên phu nhân nóng ruột xoay mòng mòng nhưng cũng không làm được gì Viên Nhất Kỳ. Nói tới là về quân đội thì làm sao giờ? Hôm đó, Viên phu nhân lái xe ra ngoại ô đi dạo. Bà mù đường hết chỗ chê, bình thường căn bản thượng tướng Viên không cho phép bà tự lái xe. Khổ nỗi tính Viên phu nhân hoạt bát, hở ra là lén lút lái xe đi, thượng tướng Viên lơ đãng một cái liền đánh mất bà xã nhà mình. Kết quả đúng là vẫn lạc đường, vòng vòng trong khu xóm nội thành mãi mà không tìm thấy đường. Viên phu nhân sốt ruột như kiến bò trên chảo, đành dừng xe bên lề đường, tự mình đi xuống hỏi thăm. Đang nóng ruột thì trước mặt bỗng nhiên có hai người phụ nữ đi tới, Viên phu nhân mừng rỡ, đón lại định hỏi thăm đường. “Ôi cha, thật là gây nghiệp chướng mà,” Một phụ nữ trên đầu quấn một cái khăn caro thở dài “Đứa nhỏ không có mẹ thật đáng thương.” “Phải đó, con bé đó học giỏi, lại xinh xắn, thế mà lại có người cha như vậy, có cách gì giờ? Bây giờ mắt lại mù, chậc chậc.” Một phụ nữ khác than “Ôi, đứa bé đó sớm muộn gì cũng bị bọn họ hại chết!” “Xin hỏi... đi đường nào có thể ra khỏi chỗ này?” Viên phu nhân nghe người ta tám, cảm thấy hơi ngại song vẫn kiên trì hỏi.
“Thấy cái nhà trắng trắng kia không? Người phụ nữ quấn khăn chỉ vào căn nhà màu trắng trước mặt. Viên phu nhân vội vàng gật đầu. “Vòng qua căn nhà đó, có một con đường nhỏ, men theo đường đó đi đến hết là đường lớn. “Cám ơn.” Viên phu nhân vội nói. Người phụ nữ kia lắc đầu tiếp tục quay sang tám “Đứa bé đó hiểu chuyện lắm nha, hôm qua tôi còn thấy nó, ngồi dưới gốc cây bên ngoài, cánh tay đều bầm cả, cũng không biết bị làm sao, ôi, đáng thương quá!” “Còn không phải ư, mới có hai mươi ba, đời này coi như hết.” Viên phu nhân rất tốt bụng, giờ về già càng dễ mềm lòng, nghe hai phụ nữ kia nói thế lập tức động lòng trắc ẩn. Vì thế cũng không lo đi nữa, trực tiếp gia nhập vào hội bà tám của hai người phụ nữ kia. Ba phụ nữ một sàn diễn, Viên phu nhân rất nhanh nắm được thân thế của Mộng Dao, thậm chí lúc nàng học tiểu học được thưởng mấy lần cũng biết rành mạch! Đến lúc lên xe rồi, Viên phu nhân hãy còn Viênu nước mắt. Đứa bé ngoan như thế, sao lại không có một gia đình tốt chứ. Nếu mình cũng có một đứa con gái ngoan ngoãn hiểu chuyện như thế, bản thân còn không cao hứng chết luôn! Ý nghĩ này như tia chớp xẹt qua đầu Viên phu nhân, khiến lòng bà nháy mắt nảy sinh một ý tưởng to gan. Tối đó, Viên phu nhân ngủ cũng không ngủ ngon, càng nghĩ càng cảm thấy có thể thực hiện. Ngày hôm sau liền cõng thượng tướng Viên bận bịu đi lo liệu. Tuy bà ngóng Nhất Kỳ kết hôn tới điên rồi nhưng suy cho cùng bà không phải người cẩu thả, vẫn nhẫn nại sai người đi điều tra quá khứ của Mộng Dao triệt để một lần. Kết quả càng xem càng mừng rỡ, hận không thể lập tức dẫn Mộng Dao về nhà. Nhưng quan trọng nhất vẫn là Thẩm Đức Hòa, mới đầu Viên phu nhân còn không ôm hi vọng quá lớn. Thậm chí cảm thấy hành vi này của mình có chút trơ trẽn, thấp thỏm nói đề nghị của mình với Thẩm Đức Hòa, vốn tưởng sẽ bị cự tuyệt và chửi bới, không dè đàm phán cực kỳ thuận lợi. Vừa mở miệng là hai triệu won, con gái tùy ý sao cũng được, chỉ cần đưa tiền cho lão là được. Viên phu nhân thực không tin nổi, sự việc sao thành ra thế này? Bà có vui mừng, nhưng phần nhiều là xót xa. Đây là cha đẻ sao? Hỏi cũng không hỏi bà muốn con gái lão làm gì, cứ thế bán con đi. Có điều cũng may lão như thế, bà mới có thể nhặt không được một cô con dâu tốt. Tính Mộng Dao quả thật dễ thương, không sắc sảo không tùy hứng, lúc nào cũng cười, vừa dịu dàng lại vừa ngoan ngoãn, cũng thông minh bình tĩnh lạ thường. Ngay cả lúc biết mình bị bán làm vợ một người xa lạ cũng không khóc lóc ầm ỹ, Viên phu nhân nhìn càng thêm đau lòng, vội vàng đưa nàng về nhà. Thật ra Mộng Dao không hề trấn tĩnh như Viên phu nhân thấy, trong lòng nàng cũng hoảng loạn vô cùng, không biết mình bị Thẩm Đức Hòa bán cho người như thế nào.
Từng muốn tự tử, nhảy từ cửa sổ xuống là đầu xuôi đuôi lọt hết song đến cuối cùng vẫn là quyến luyến thế gian ấm áp này. Huống hồ Viên phu nhân và thượng tướng Viên thật sự tốt với nàng. Bởi vì lòng tốt đó, chỉ cần Nhất Kỳ không phải người quá phi lý, nàng có thể tiếp thu. Mộng Dao không biết làm sao mà Viên phu nhân có thể cho bọn họ đăng ký kết hôn trong khi Viên Nhất Kỳ còn chưa biết, lúc giấy đăng ký kết hôn tới tay nàng hoảng hồn, biết sự kiện hoang đường này thật sự là ván đã đóng thuyền, không còn đường cho nàng phản kháng nữa rồi. Thôi, tới đâu hay tới đó, đằng nào Nhất Kỳ cũng là quân nhân, thời gian ở nhà cũng không dài. Cho dù cô ghét nàng, không thích nàng, những ngày cô có nhà nàng vẫn có thể nhịn được. Trước khi Nhất Kỳ về, Viên phu nhân kể cho nàng nghe rất nhiều chuyện về cô. Từ lời kể của bà Mộng Dao chắp vá ra một Nhất Kỳ trong tưởng tượng của nàng. Ngạo mạn, tính tình cứng rắn lạnh lùng, không thích người khác. Mộng Dao phát rầu, hai điểm đầu không vấn đề gì, cho dù người này ngạo mạn lạnh lùng hơn nữa nàng cũng có thể không để ý, nhưng không thích người khác... vậy phải làm sao? Vì thế nên một giây trước khi Nhất Kỳ về, nàng vẫn còn mãi xoắn xuýt vấn đề này. Khoảnh khắc Nhất Kỳ đi vào phòng, kỳ thật nàng vô cùng căng thẳng. Nàng không có mấy kinh nghiệm, không biết nên ứng đối thế nào với người đã thành chồng nàng này, càng không biết liệu cô có bài xích nàng mãnh liệt không, đành thấp thỏm bất an ngồi trên giường chờ cô, như một chú mèo con chờ chủ quyết định vận mệnh của mình. Giây phút sờ mặt cô, Mộng Dao biết, trời xanh thật ưu ái người này. Gương mặt đó, căn bản không cần nhìn cũng biết có bao nhiêu xuất sắc, sống mũi thẳng cao, đường nét khuôn mặt rõ rệt, nàng thầm khen, buột miệng một câu cô thật đẹp. Hình như người này được khen đẹp quá nhiều rồi, căn bản không phản ứng với lời khen của nàng, chỉ ngạo mạn hừ mũi một tiếng, nói nàng còn là con nhóc, tiếp đó liền bỏ vô phòng tắm tắm rửa. Cô không ép nàng làm bất cứ điều gì, cũng không tỏ vẻ quá bất mãn với sự xuất hiện của nàng, càng không nặng lời với nàng. Mộng Dao rất cảm kích Nhất Kỳ, lúc đó tự tôn của nàng đã yếu ớt tới mức sắp nát rồi, nếu lúc đó Nhất Kỳ lạnh mặt châm chọc nàng, nàng cũng không biết liệu mình sẽ làm ra chuyện gì nữa. Ngày đầu tiên trôi qua không tệ, hai người đều có vẻ dè dặt, đôi bên đều không thả lỏng song cũng không bài xích. Lòng bàn tay cô rộng rãi, đủ bao trọn tay nàng trong lòng bàn tay mình. Lúc cô dắt nàng qua đường, đi siêu thị, lòng bàn tay em ấm áp khiến Mộng Dao quyến luyến, say mê. Bước ngoặt đến thật nhanh. Lúc Mộng Dao bị Nhất Kỳ đè ra hôn trong phòng tắm, nàng vừa sợ vừa thấp thỏm, hai tay bất giác muốn đẩy cô ra. Dù sao họ mới biết nhau có hai ngày, dù người này đã là chồng nàng trên pháp luật nhưng trực tiếp làm loại chuyện thân mật thế này cũng quá hoang đường đi. Thế nhưng lúc hơi thở nóng bỏng của cô phả trên vành tai, trên cổ nàng, Mộng Dao bỗng phát hiện, mình không cách nào từ chối. Có lẽ là chấp nhận số phận, cũng có lẽ là cảm kích Nhất Kỳ thu nhận nàng ở thời điểm nàng hoảng loạn bối rối, nàng gần như ngoan ngoãn nghe cô bày bố. May mà cô không thô bạo, rất quan tâm đến cảm giác của nàng, khiến trái tim phiêu dạt bất an của Mộng Dao thoáng yên ổn lại. Tiếp đó, cuộc sống chung trở nên hài hòa mà đơn giản. Hai người đều ngầm hiểu không đề cập tới cách thức kết hợp xấu hổ của họ, trái lại cuộc sống cũng không tệ. Nhất Kỳ không có khó tính như tưởng tượng, càng không khó xử nàng. Mộng Dao cảm thấy, đời này mình có được người như thế cũng tính là may mắn trong bất hạnh. Quỹ đạo sinh hoạt tiến tới từng bước, sống với Nhất Kỳ hơn mười ngày, tình cảm của Mộng Dao với cô nảy sinh biến hóa long trời lở đất. Cô rất tốt với nàng, không chút so đo đòi hỏi phải nhận được báo đáp, tốt đến mức nửa đêm ngủ mơ cũng ước ao nghĩ được cách đền đáp cô. Nhưng, nàng không làm gì được, tất cả đều phủ một bóng xám mịt mờ khi mắt mất đi ánh sáng. Toàn thân từ trên xuống dưới chỉ còn một trái tim trọn vẹn, nàng chỉ biết rửa tay thắp nhang, chân thành dâng cả trái tim mình cho cô. Tiếp đó xảy ra rất nhiều chuyện, nàng phát hiện mình mang thai, cô bị thương đưa vào bệnh viện... tin tức tốt xấu nối nhau mà đến. Có điều may mắn, cô vượt qua được, không bỏ lại nàng và bé cưng của họ. Nàng còn cảm giác được cô quan tâm, có thể đích thân nói với cô, họ có bé cưng rồi. Đại khái cuộc sống là thế. Luôn mang đến cho bạn mừng rỡ hoặc ngạc nhiên lúc bạn không ngờ nhất, ai cũng không biết giây sau sẽ phát sinh chuyện gì. Nhưng nếu có người như thế, người ấy có thể cùng bạn ngắm thành phố hoa lệ, song sẽ không bị phồn hoa hút mắt, vẫn nhớ dắt tay bạn, đưa bạn về nhà. Mộng Dao ngồi trên giường há miệng nuốt cháo tổ yến Nhất Kỳ đút, mắt hạnh cong cong, khóe môi vểnh lên, đây đại khái là hạnh phúc có thể đi cùng suốt cuộc đời mình.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com