TruyenHHH.com

Hac Mieu Tinh Duyen Mai Khong Dut Doan

"Ta tên Trần Vũ Tư, sinh năm Mậu Dần." 

Tả Tịnh Viện giật mình nhìn Trần Vũ Tư.

- A, ta cũng sinh năm Mậu Dần. Thất lễ vì nãy giờ quên giới thiệu, ta tên là Tả Tịnh Viện.

Lúc nãy đã đỡ khẩn trương, Trần Vũ Tư mới nhìn kỹ gương mặt của Tả Tịnh Viện. Tả Tịnh Viện có hơi khác so với những nam tử mà cô từng gặp qua. Tả Tịnh Viện không ra vẻ tự cao tự đại như những nam tử đó, gương mặt của Tả Tịnh Viện thanh tú lại tỏa ra sự ôn hòa, khiến người khác cảm thấy dễ chịu, cảm nhận được sự tôn trọng từ trong ánh mắt.

Bởi vì lỡ nói rằng muốn nghe về những nơi đẹp ở phía nam nên Tả Tịnh Viện đành tiếp tục đề tài này. Trần Vũ Tư cũng rất tự nhiên kể cho cô nghe vài nơi có phong cảnh đẹp, đặc sản ngon ở phía nam.

Hai người trò chuyện với nhau, bất tri bất giác trời đã tối đen. Trận tuyết rơi cũng đã ngừng lại. Ánh sáng của những chiếc đèn lồng treo dọc đường cũng dần rõ ràng hơn.

Tả Tịnh Viện đắn đo một lúc rồi mới mở lời:

- Vũ Tư cô nương, gặp được cô nương ta rất cảm thấy rất may mắn. Không biết ta có vinh hạnh để kết giao bằng hữu với cô nương không?

Trần Vũ Tư cảm thấy trò chuyện với Tả Tịnh Viện cũng không tệ, Tả Tịnh Viện rất biết cách phối hợp và khơi gợi câu chuyện. Cô cũng không nhận ra chính mình đã bị Tả Tịnh Viện thu hút.

- Có thể, đây cũng là vinh hạnh của ta khi gặp được công tử.

Tả Tịnh cười tươi nói:

- Vậy sau này cứ gọi ta là Tả Tả, dù sao mà nói thì chúng ta bằng tuổi với nhau.

Trần Vũ Tư cũng cười.

- Được, Tả Tả cứ gọi ta là Ngư Tử, đây là tên gọi thân mật của bằng hữu hay gọi ta.

Tả Tịnh Viện gật đầu rồi nói:

- Trời tối rồi, để ta đưa Ngư Tử về.

Trần Vũ Tư đáp ứng lời đề nghị của Tả Tịnh Viện.

- Được thôi, chúng ta đi. Nhà ta ở cách đây cũng không xa.

Tả Tịnh Viện cầm cây dù rồi bước tới bên cạnh Trần Vũ Tư. Hai người ra khỏi mái đình, đi ngang qua cây hoa anh đào lúc chiều thì cùng nhau khẽ cười. Trần Vũ Tư nói:

- Ta không ngờ có thể làm quen được một vị bằng hữu chỉ vì đi ngắm hoa anh đào.

Tả Tịnh Viện nói:

- Có thể là duyên phận.

Đi thêm vài bước, Tả Tịnh Viện đột nhiên dừng lại bước chân. Trần Vũ Tư quay lại nhìn cô.

- Sao vậy Tả Tả?

Tả Tịnh Viện hơi do dự một chút, cuối cùng cũng đi tới trước mặt của Trần Vũ Tư rồi nói:

- Ta cảm thấy đã là bằng hữu thì không nên nói dối. Ta có một bí mật, ta nghĩ ta muốn nói với Ngư Tử.

Trần Vũ Tư nghi hoặc nhìn cô.

- Có vẻ rất nghiêm trọng, nếu như không nói được thì không cần nói ra.

Tả Tịnh Viện lắc đầu. Cô không muốn lại đi vào kết cục như mấy năm trước. Cô đã nghĩ kĩ muốn theo đuổi Trần Vũ Tư, nếu đã như vậy thì cô không thể lại dùng thân phận nam tử mà lừa gạt tình cảm.

- Ta là nữ tử.

Trần Vũ Tư sửng sốt nhìn cô. Ánh mắt kinh ngạc của Trần Vũ Tư khiến Tả Tịnh Viện có hơi nhụt chí. Cô có chút không dám nhìn Trần Vũ Tư nữa. Nhưng ngoài ý muốn, cô lại nghe Trần Vũ Tư hỏi:

- Vì cái gì mà Tả Tả lại nữ cải nam trang?

Tả Tịnh Viện hơi ngẩn người ra một lúc, nhất thời không biết nên trả lời thế nào. Trần Vũ Tư vẫn đưa mắt nhìn cô, không hề có một ánh nhìn khác thường nào, đơn thuần là hỏi ra điều mình thắc mắc. Cô suy nghĩ một lúc, cuối cùng nói:

- Bởi vì thân phận nam tử giúp ta tự do làm những chuyện mình muốn làm hơn. Hơn nữa... ta... ta yêu thích nữ tử.

Ngay từ khi mới gặp, Trần Vũ Tư đã nhìn ra Tả Tịnh Viện để ý tới mình mới muốn làm quen. Nếu không thì chẳng ai lại muốn đi kết giao bằng hữu với người mới gặp một lần như vậy cả. Nhưng lúc này lại biết được Tả Tịnh Viện là nữ, cô mới tò mò hỏi lại. Không nghĩ tới Tả Tịnh Viện lại ngay thẳng tới mức trả lời cô như vậy.

Cơn gió đêm lướt qua, thổi những cánh hoa đào rơi xuống xung quanh hai người. Trần Vũ Tư dừng lại suy nghĩ trong đầu, cô khẽ nói:

- Chúng ta tiếp tục đi đi. Đi hết con đường kia là tới nhà của ta rồi.

Tả Tịnh Viện mang theo tâm trạng bồn chồn mà đi theo Trần Vũ Tư. Chẳng mấy chốc đã đến nhà của Trần Vũ Tư. Tả Tịnh Viện nhìn lên cửa thì thấy ba chữ Trần Vũ phủ. Cái họ Trần Vũ này khiến cô nhớ ra gần đây trong thành có một thương nhân từ nơi khác đến có họ này. Tin tức ùa tới khiến cô nhanh chóng biết được, Trần Vũ Tư có khả năng là tiểu thư của thương nhân Trần Vũ vừa tới kinh thành kia.

Tả Tịnh Viện hơi lo lắng, nói với Trần Vũ Tư:

- Chuyện khi nãy ta nói, hy vọng Vũ Tư cô nương đừng nghĩ nhiều.

Trần Vũ Tư khẽ nhếch môi cười:

- Ta nghĩ nhiều cái gì? Nghĩ nhiều rằng Tả Tả yêu thích ta hay sao? Hơn nữa vì cái gì mà thay đổi xưng hô rồi?

Tả Tịnh Viện mờ mịt nhìn Trần Vũ Tư, cô đoán không ra Trần Vũ Tư đang suy nghĩ cái gì.

Trần Vũ Tư không thấy chuyện nữ tử thích nữ tử có gì kỳ lạ, tuy rằng rất ít nhưng chưa phải cô chưa từng thấy qua.

- Ta... ta...

Trần Vũ Tư thấy Tả Tịnh Viện ấp úng mãi một lúc vẫn không nói được lời nào, cô phì cười nói:

- Người không cần nghĩ nhiều là Tả Tả thì đúng hơn đấy. Chúng ta đã là bằng hữu thì cứ gọi ta là Ngư Tử đi, không cần nghĩ ta vì chuyện bí mật đó mà thay đổi không làm bằng hữu với Tả Tả nữa.

Tả Tịnh Viện vẫn còn ngơ ngác thì Trần Vũ Tư lại nói:

- Nếu Tả Tả yêu thích ta thì ta cũng không ngại việc Tả Tả truy ta.

Nói rồi Trần Vũ Tư mở cửa đi vào nhà. Trước cửa phủ Trần Vũ chỉ còn lại một mình Tả Tịnh Viện ngơ ngác đứng ở đó. Mãi một lúc lâu, cơn gió lạnh thổi qua mới xoa dịu đi gương mặt vừa đỏ vừa nóng của cô vì những lời vừa rồi của Trần Vũ Tư.

*** Thành Tây Mã***

- Đợi khi tuyết vừa ngừng rơi thì chúng ta ngay lập tức hành động.

Viên Nhất Kỳ vừa nói ra kế sách của mình cho các vị phó tướng nghe. Trên gương mặt của những người trong phòng đều tỏ ra vẻ do dự. Thanh Ngọc Văn lên tiếng trước:

- Như vậy quá nguy hiểm, lỡ như ngài bị phát hiện thì phải làm sao?

Bành phó tướng cũng nói:

- Đúng vậy, quá nguy hiểm.

Viên Nhất Kỳ lắc đầu.

- Sẽ không, ta có khinh công, có thể thoát thân trở về. Các vị phó tướng không yên tâm thì có thể cử một nhóm người đợi ở biên giới, nếu có chuyện gì thì tiếp ứng cho ta kịp thời. Huống chi, hành động chính của chúng ta là nhằm vào nơi cất giữ lương thực của chúng.

Thấy các vị phó tướng còn muốn nói gì đó, Viên Nhất Kỳ xua tay nói:

- Cứ quyết định như vậy đi, Thanh phó tướng đảm nhận nhiệm vụ dẫn binh đốt lương thực của địch. Cao phó tướng dẫn binh tiếp ứng cho ta rút lui trở về.

Nếu như bên địch đã không muốn đánh thì bên ta chủ động ép đánh. Kế hoạch của Viên Nhất Kỳ chính là học theo lần tập kích trước của quân Thịnh Quốc. Đánh trận có ba yếu tố cực kỳ quan trọng là nhân lực, vũ khí, lương thực. Mà trong đó, lương thực là vô cùng thiết yếu. Lần trước mà không kịp thời phát hiện thì quân Đại Khang đã sớm không trụ được vì thiếu lương thực.

Ở phía tây có độ ẩm quanh năm không quá cao, mấy ngày nay trời lại đổ tuyết lớn, không khí tràn ngập sự lạnh giá và khô hanh. Độ ẩm thấp cùng với thời tiết khô hanh này khiến Viên Nhất Kỳ quyết định cho đại quân đột ngột tập kích đốt cháy nơi chứa lương thực của quân Thịnh Quốc ở doanh trại phía tây bắc của chúng, nơi này có mật độ binh sĩ canh gác nhiều nhất, cũng là nơi bị Viên Nhất Kỳ cho người nhìn chằm chằm vào suốt nửa tháng mới có thể khẳng định được ở đó có chứa lương thực.

Mà trong lúc hỗn loạn đó thì Viên Nhất Kỳ đột nhập vào doanh trại quân địch để nghe ngóng xem tình hình của Thịnh Quốc như nào lại cứ giằng co mãi không chịu đánh. Các vị phó tướng cảm thấy do dự bởi vì kế hoạch này nghe thì rất khả quan, nhưng nếu Viên Nhất Kỳ rơi vào tay giặc thì trận chiến này rất có thể sẽ kéo dài thêm thật lâu bởi vì thân phận của Viên Nhất Kỳ là thống soái, quân địch thậm chí có khả năng đem Viên Nhất Kỳ ra làm giao dịch.

Tuy rằng nguy hiểm nhưng căn bản là không có ai có khả năng đột nhập doanh trại quân địch ngoại trừ cô. Cô có khinh công, tiếng động phát ra rất khẽ, nếu thật sự bị phát hiện thì cô có thể chạy về tới biên giới Đại Khang. Sẽ không có chuyện chạy không thoát trừ khi cô không muốn trốn mà thôi.

Viên Nhất Kỳ từng nói với Thẩm Mộng Dao rằng cô có cảm giác vai chính của thế giới này là cô và Thẩm Mộng Dao. Từ việc hoàng thượng ban hôn, trúng độc tại cung yến, bị quân Bắc Dã bao vây trên đường đi, cho tới hiện tại cầm quân tới Tây Mã đánh giặc thì tất cả đều như được định sẵn.

Mà võ công cao cường cô có được từ thế giới này có lẽ là hào quang duy nhất của nhân vật chính mà cô nhận được. Cô thậm chí cho rằng thế giới này cho cô một thân võ công chỉ để trưng bày mà thôi bởi vì mỗi khi có chuyện xảy ra cô đều bị thương, thậm chí trúng độc. Ba ngày suy xét đủ các khía cạnh, cuối cùng cô cũng quyết định dùng lợi thế duy nhất này của mình để hành động.

Thế giới này, đem lại cho Viên Nhất Kỳ một cảm giác vừa xa lạ vừa quen thuộc. Lần trúng độc trước đó, cô và Thẩm Mộng Dao từng nói chuyện với nhau về việc hai người xuyên không tới đây. Hai người từng phỏng đoán đây là kiếp trước của chính mình, nhưng vì cái gì lại xuyên không trở về kiếp trước thì hai người không đoán được. Vũ trụ bao la vô tận, kiếp trước của hai người là ở một tinh cầu khác, ở một thế giới khác cũng không phải chuyện không thể. Nếu đây là kiếp trước của hai người thì những giấc mơ kia liền có thể lý giải, cũng sẽ hợp tình hợp lý giải thích cho lý do vì sao cô có thể theo bản năng mà sử dụng võ công.

Màn đêm vừa hạ xuống, năm nghìn binh sĩ tinh nhuệ của Đại Khang theo chân Thanh Ngọc Văn từ từ di chuyển đến sát doanh trại phía tây bắc của quân Thịnh Quốc. Mà Viên Nhất Kỳ cũng trùm lên người một chiếc áo choàng đen rồi lặng lẽ ẩn núp gần đó, cả thân người của cô chìm vào bóng đêm, rất khó để người khác nhìn thấy cô.

Thanh Ngọc Văn quan sát tình hình, một khắc sau khi Viên Nhất Kỳ rời đi là lúc cô sẽ phát động tấn công. Năm nghìn binh sĩ tinh nhuệ lần này là những người thường xuyên đi trinh sát cùng một bộ phận cung thủ có khả năng chạy nhanh. Viên Nhất Kỳ đã dặn dò cô, vừa ném xong đuốc liền rút lui, không cần quan sát kết quả có thành công hay không. Dừng lại quan sát một lúc là đủ để quân địch chạy tới, đây chính là những gì cô nhận ra được lần tập kích thất bại của quân Thịnh Quốc. Có điều lúc đó quân Đại Khang đã bao vây, dù quân Thịnh Quốc có rút đi thì cũng sẽ không chạy kịp.

Thanh Ngọc Văn canh thời gian, một khắc vừa qua, cô liền ra lệnh.

- Cung tên! Châm lửa! Bắn!

Một loạt ngón đuốc được thắp sáng, hàng nghìn mũi tên mang theo lửa được bắn vào thẳng doanh trại, nơi có vô số lương khô của quân Thịnh Quốc. Mũi tên vừa được bắn hết, Thanh Ngọc Văn lại ra lệnh:

- Cung thủ rút lui! Ném đuốc!

Những cung thủ vừa bắn tên ngay lập tức xoay người rút lui, những binh sĩ còn lại thì ném mấy trăm cây đuốc ra chặn lối tiến lên của quân địch phía doanh trại rồi nhanh chóng rút lui theo Thanh Ngọc Văn, yểm hộ toán cung thủ nhanh chóng chạy trở về.

Lúc này quân Thịnh Quốc loạn thành một đoàn. Viên Nhất Kỳ nhân lúc binh lính Thịnh Quốc rối loạn chạy đi dập lửa thì lẻn vào phía sâu trong doanh trại. Có một tên binh sĩ chạy về phía một chiếc lều ngược lại với hướng đám cháy, cô liền đoán được là hắn đi báo tin cho nên liền lén đi theo.

Cô núp ở một thùng gỗ lớn gần chiếc lều to mà tên binh sĩ kia vừa chạy vào. Quả nhiên cô nghe thấy bên trong có tiếng nói:

- Cái gì? Lương thực bị đốt cháy một nửa? Hồ Ngạn, ngươi mau tới đó xem tình hình cho ta. Hồ Bất Nghi lập tức dẫn người đuổi theo, ta không tin chúng có thể chạy về Tây Mã nhanh như vậy, bắt được bao nhiêu thì giết bấy nhiêu!

Ngay sau đó, Viên Nhất Kỳ liền nhìn thấy Hồ Ngạn và Hồ Bất Nghi từ trong lều vội đi ra ngoài. Theo phía sau còn có tên binh sĩ đi báo tin khi nãy.

Cô đang suy đoán người vừa ra lệnh cho hai huynh đệ họ Hồ là ai thì bên trong lại vang lên tiếng nói có chút già nua.

- Phó đại tướng quân, xem ra bọn chúng đợi không được nữa rồi. Ngài đừng mắc bẫy mà tiến đánh.

Bên trong lều, Phó Dật Hiên cau mày nhìn vị thừa tướng vừa từ kinh đô tới.

- Thừa tướng, ngài ở kinh đô có biết là một nửa lương thực bị thiêu hủy sẽ rút ngắn bao nhiêu thời gian của chúng ta trụ ở đây không? Rốt cục là bên Đại Khang cần bao lâu nữa? Ta phải nhịn cơn tức này đến khi nào?

Viên Nhất Kỳ ngay lập tức lắng tai nghe. Cô có cảm giác mình sắp nghe được tin tức quan trọng.

Thừa tướng Thịnh Quốc nói:

- Cái này... đợi khi hoàng thượng của Đại Khang băng hà thì ngài muốn đánh hay lui đều được. Hiện tại chớ kích động.

Phó Dật Hiên hừ một tiếng:

- Cuối cùng chỉ có ta chịu thiệt, tam hoàng tử của Đại Khang thật sự sẽ cắt đất từ thành Tây Mã ra cho chúng ta hay sao?

Lão thừa tướng nói:

- Nếu hắn không cắt đất thì ngài cứ việc đánh vào thành Tây Mã, tam hoàng tử đó lên ngôi thì cái vị thống soái họ Viên kia chẳng phải cũng không còn ở đó hay sao?

Phó Dật Hiên bị lão thừa tướng nói lời êm tai để bình tĩnh lại mà Viên Nhất Kỳ ở bên ngoài đã tức giận đến nghiến răng. Cho dù đã sớm nghi ngờ là do tam hoàng tử, nhưng cô không ngờ hắn lại tàn nhẫn đến mức muốn sát hại phụ thân, vô tình cắt đất của dân đem cho quân địch vì ngôi vị hoàng đế.

Lão thừa tướng vừa dứt lời, bên ngoài Hồ Ngạn lại chạy vào:

- Phó... Phó đại tướng quân, không tốt. Lửa cháy quá lớn, vốn dĩ chỉ có phân nửa bị cháy, nhưng lửa lại lan ra, chỉ kịp thời giữ lại một phần tư lương thực.

Phó Dật Hiên đang suy nghĩ những lời của lão thừa tướng thì bị Hồ Ngạn báo tin tức xấu, hắn lúc này phẫn nộ, không thèm nghe lời của lão thừa tướng nữa.

- Khốn kiếp!

Hồ Bất Nghi lúc này cũng cưỡi ngựa quay lại. Hắn đi vào lều bẩm báo:

- Phó đại tướng quân, bọn chúng ném đuốc chặn đường, chúng ta không đuổi theo kịp.

Phó Dật Hiên trừng mắt nhìn lão thừa tướng nói:

- Ta mặc kệ các người cần bao nhiêu thời gian, ba ngày nữa xuất quân đánh thành Tây Mã. Nếu không đánh, quân ta sớm muộn cũng thiệt mạng vì thiếu lương thực.

Lão thừa tướng lúc này đã không còn lời nào có thể nói.

Bên ngoài, Viên Nhất Kỳ quyết định ẩn núp để trốn trở về thì lại bị một tên binh sĩ đứng gác phía xa nhìn thấy bóng của mình.

- Ai đó?

Viên Nhất Kỳ không đợi hắn đi tới, cô vội phóng người ra sau một chiếc lều khác rồi phóng người chạy nhanh bằng khinh công để giảm nhẹ tiếng bước chân chạy. Tên binh sĩ kia vừa hô lên thì Phó Dật Hiên cũng vội chạy ra ngoài, theo sau còn có hai huynh đệ họ Hồ.

Phó Dật Hiên thấy một bóng đen chạy ở phía xa, hắn vội chụp lấy cung tên treo bên cửa lều. Trong bóng đêm, mũi tên xé gió lao thẳng về phía lưng của Viên Nhất Kỳ.

Cạch. Mũi tên ghim vào lưng Viên Nhất Kỳ, nhưng cô không có dừng lại mà tiếp tục nhảy ra khỏi hàng rào của doanh trại Thịnh Quốc. Cô nhịn cảm giác đau đớn sau lưng, tiếp tục phóng người, chạy nhanh về phía đội kỵ binh của Cao phó tướng đợi sẵn ở phía tây nam cách đó một dặm.

Hồ Ngạn hỏi Phó Dật Hiên.

- Cần đuổi theo không đại tướng quân?

Phó Dật Hiên lắc đầu.

- Không cần, hắn trúng tên rồi. Chạy không được bao xa đâu.

Khi Viên Nhất Kỳ chạy tới, sắc mặt của cô đã trắng bệch vì mất máu nhiều. Cao phó tướng vừa nhìn thấy cô liền nhận ra sắc mặt của cô không tốt. Ông nhảy xuống ngựa rồi đỡ Viên Nhất Kỳ:

- Ngài làm sao vậy? Trúng tên?

Cao phó tướng nhanh chóng thấy mũi tên ghim sau lưng của Viên Nhất Kỳ, ông không hỏi nhiều mà vội đỡ Viên Nhất Kỳ lên ngựa rồi ra lệnh cho đội kỵ binh theo mình trở về thành Tây Mã.

Viên Nhất Kỳ cắn răng chịu đựng, cô giữ cho mình tỉnh táo cho tới khi về thành Tây Mã mới gọi Thanh Ngọc Văn tới nói nhỏ.

- Giúp ta rút tên ra, không được để ai tiến vào.

Nói rồi cô bất tỉnh. Thanh Ngọc Văn đỡ lấy Viên Nhất Kỳ đưa vào trong phòng. Tuy rằng cô không biết vì cái gì Viên Nhất Kỳ lại dặn dò mình như vậy nhưng cô vẫn quay lại nói với các vị phó tướng.

- Không thể để tin tức đại tướng quân bị trúng tên truyền ra ngoài. Ta biết trị thương, phiền các vị ra ngoài chờ.

Thanh Ngọc Văn từng đi theo Ngô Triết Hàm chinh chiến, có công huân trên người lại thân thiết với Viên Nhất Kỳ nên cũng không ai nghi ngờ hay dị nghị gì.

Ngay sau khi mấy vị phó tướng rời khỏi thì Thanh Ngọc Văn liền đi tới bên giường giúp Viên Nhất Kỳ rút mũi tên ra. Cô cởi áo của Viên Nhất Kỳ ra thì sửng sốt ngây ra vài giây. Trên lưng vòng ra phía trước ngực của Viên Nhất Kỳ có một lớp vải quấn chặt. Cô run rẩy tháo lớp vải đã dính máu ra. Lúc này thì cô đã biết vì cái gì mà Viên Nhất Kỳ lại không cho ai tiến vào. Cô nhớ tới Ngô tướng quân từng qua loa nói với cô rằng Viên thế tử cũng có số khổ giống hai người. Cô lúc đó còn mơ hồ không biết Ngô tướng quân nói tới cái gì. Bây giờ thì cô đã biết, Viên thế tử cũng là nữ tử. Bí mật khiến cô bất ngờ, cũng khiến cô cảm động vì dù cho Viên Nhất Kỳ có nhìn ra cô là nữ tử đi nữa thì cũng không phủ định được Viên Nhất Kỳ tin tưởng cô.

Thanh Ngọc Văn tạm gạt bỏ những suy nghĩ trong đầu qua một bên rồi bắt đầu xử lý mũi tên. Niềm vui ngoài ý muốn, mũi tên tuy là đã ghim vào lưng Viên Nhất Kỳ nhưng không quá sâu, Viên Nhất Kỳ bất tỉnh như vậy chỉ là vì mất máu quá nhiều vì phải chạy từ biên giới về tới thành Tây Mã.

Rút mũi tên ra, Thanh Ngọc Văn mới nhìn thấy bên trên sát vết thương có dính một mẩu giấy dính máu. Cô hơi nghi hoặc mà băng bó lại vết thương cho Viên Nhất Kỳ.

Thanh Ngọc Văn bước ra ngoài nói với mấy vị phó tướng:

- Viên Khang đại tướng quân đã không sao rồi. Chỉ là mất máu hơi nhiều mới ngất đi mà thôi. Mũi tên không ghim vào quá sâu, dưỡng thương một tuần là có thể lành.

Nghe đến đây, mấy vị phó tướng mới thở ra. Không khí cũng không còn căng thẳng nữa. Ban nãy hai vị Bành – Cao suýt chút nữa là cãi nhau. Cao phó tướng mắng Bành phó tướng ban đầu không chịu ngăn cản Viên Nhất Kỳ mới dẫn tới Viên Nhất Kỳ bị thương.

Lúc này Cao phó tướng lại nói với Bành phó tướng:

- May mắn là không bị gì, nếu không thì hai cái mạng già này của chúng ta cũng không đủ để bồi tội với Viên đại tướng quân.

- Được rồi, giải tán đi.

Bành phó tướng nói xong liền đứng dậy đi ra ngoài, không tính toán muốn cãi nhau với Cao phó tướng lần nữa. Ông cũng lo lắng không kém gì Cao phó tướng, nhưng ông không biểu hiện ra ngoài mà thôi. Tình nghĩa của hai ông cùng với Viên vương gia vô cùng tốt. Ba huynh đệ các ông từng cùng nhau trải qua sinh tử trên chiến trường. Hai ông vốn dĩ chỉ muốn xem thử Viên Nhất Kỳ thế nào, thậm chí còn sẽ bảo hộ Viên Nhất Kỳ. Nhưng lần này Viên Nhất Kỳ gặp nguy hiểm, nếu thật sự Viên Nhất Kỳ có việc gì thì hai ông làm sao dám nhìn mặt Viên vương gia.

Thanh Ngọc Văn lắc đầu nhìn mấy vị phó tướng rời đi rồi mới quay lại phòng. Viên Nhất Kỳ vừa tỉnh lại, đang nằm sấp mà đưa mắt nhìn cô. Cô cũng không đợi Viên Nhất Kỳ hỏi mà liền nói:

- Mất máu quá nhiều mà thôi. Mũi tên không ghim quá sâu. Ngài mạng cũng thật lớn.

Thấy Viên Nhất Kỳ vẫn nhìn mình, cô hơi cười mà nói:

- Không phải ngài để ta giúp ngài trị thương hay sao? Ta biết cái gì có thể nói, cái gì không thể nói.

Viên Nhất Kỳ nghe vậy mới thôi không nhìn Thanh Ngọc Văn nữa. Cô biết khả năng Thanh Ngọc Văn nói ra là không có bao nhiêu, nhưng cẩn thận thăm dò vẫn hơn.

Thấy Viên Nhất Kỳ lại trầm mặc, Thanh Ngọc Văn nhớ tới mẩu giấy nhỏ dính máu khi nãy trên miệng vết thương nên liền hỏi:

- Trên vết thương của ngài có một mẩu giấy nhỏ, ta không biết nó là gì.

Viên Nhất Kỳ nghe thấy vậy thì đột nhiên khẽ cười.

- Là bùa bình an của phu nhân ta đưa cho ta trước khi rời kinh thành. Lúc mũi tên ghim vào lưng ta đã trúng vào miếng ngọc bội bên trong lá bùa bình an này. Mẩu giấy nhỏ đó chắc là của lá bùa bình an ta đeo trên cổ.

Nói rồi Viên Nhất Kỳ tháo ra sợi dây nhỏ màu đỏ trên cổ. Thanh Ngọc Văn bây giờ mới thấy trên cổ Viên Nhất Kỳ còn có một sợi dây nhỏ ở phía trước.

Phó Dật Hiên bắn ra mũi tên đó rất mạnh, nhưng khoảng cách khá xa lại thêm miếng ngọc bội đủ cứng nên đã giảm bớt lực đạo khi ghim vào lưng Viên Nhất Kỳ. Lá bùa bình an đã rách, miếng ngọc bội cũng vỡ ra rơi mất nhưng chính nhờ vậy mà Viên Nhất Kỳ đã thoát khỏi nguy hiểm. Thẩm Mộng Dao chắc chắn sẽ hài lòng về lá bùa bình an đã phát huy hết công dụng này.

Lúc trước trên đường lớn kinh thành, Trương Hân giúp cô cản một mũi tên suýt chút nữa phá hủy hôn lễ của cô và Thẩm Mộng Dao. Lần này không có ai bên cạnh thì đã có lá bùa bình an và miếng ngọc bội của Thẩm Mộng Dao tặng cho cô.

Thẩm Mộng Dao vừa cứu Viên Nhất Kỳ một mạng. 


***Chap truyện thứ 30 với 4k3 chữ, hãy vote sao để chiếc cột sống của mình tiếp tục trụ tới ngày end fic. Cảm ơn mọi người rất nhiều.***


* Chúc cho những ai ra cái luật khốn nạn đó của Siba xui xẻo quanh năm.

Chúc cho TUH các nhà duy quyền toàn đoàn thành công.*

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com