TruyenHHH.com

Hac Mieu Ac Ma Ep Yeu Cover

- Tịnh Di, đừng đi, em...em yêu anh! Câu nói trong vô thức đã thành công phá tan đi sự vui sướng và cả hạnh phúc mới vừa nhen nhóm trong lòng của Viên Nhất Kỳ.

- Dao Dao! Chị thật...tàn...nhẫn

Trong cơn đau xót hụt hẫng, cô liền đẩy mạnh Thẩm Mộng Dao ra, trong kẽ răng gằn lên từng chữ tựa như muốn ăn tươi nuốt sống người bên cạnh. Nếu ánh mắt có thể giết người thì chắc Thẩm Mộng Dao đã phải chết cả trăm lần.

- Ưm...Tịnh Di...Viên Nhất Kỳ?

Sao lại là cô? Đang chìm đắm vào nụ hôn nồng cháy thì có một lực đạo mạnh mẽ hất văng nàng ra, Thẩm Mộng Dao mơ màng thức tỉnh. Nhìn thấy người trước mắt là Viên Nhất Kỳ thì không khỏi hốt hoảng. Lúc nãy chẳng phải là Hách Tịnh Di sao? Chẳng lẽ nàng nhận lầm?

- Là tôi thì sao? Không được vui à? Cho dù có không vui đi nữa thì cô cũng không có quyền được chọn lựa đâu.

Nói đoạn, thân thể cô liền đổ xuống, đè lên thân thể ốm yếu đang nửa ngồi ở trên giường. Động tác nhanh như chớp khiến Thẩm Mộng Dao không kịp phản ứng.

- Yah~ Viên Nhất Kỳ! Cô làm gì vậy? Mau buông tôi ra, cô điên rồi!

Tiếng hét thất thanh mang lẫn sự kinh ngạc, sợ hãi phát ra từ một người đang nằm bất lực trên chiếc giường màu trắng nơi góc phòng. Phía trên bị một cơ thể trắng ngần của người nọ đè sát, ôm hôn ngấu nghiến.

Tiếng hét thất thanh chen lẫn tiếng thở dốc nặng nề lan ra khắp không gian vắng lặng đã khiến cho những cánh hoa bách hợp xung quanh cũng cảm thấy ngượng ngùng, nép sát vào nhau trong đêm đen tĩnh mịch.
----------------

Đến tận sáng sớm thì Viên Nhất Kỳ mới chịu buông tha cho thân thể đang ngất đi vì mệt mỏi ở dưới thân mình.

Nhưng lần này, cô không ôm Thẩm Mộng Dao vào lòng để ngủ nữa mà ngồi phắt dậy đi thẳng vào phòng tắm.

Có lẽ, câu nói trong mơ màng đêm qua của người kia đã khiến cô vô cùng phẫn nộ.

- Reng...reng... Sau khi bước ra từ phòng tắm thì điện thoại trên bàn bỗng reo lên.

- Có chuyện gì? Nhìn cái tên hiện lên màn hình thì không cần phải suy nghĩ, cô liền tắt máy.

Nhưng tiếng chuông vẫn cứ lì lợm mà vang lên mãi không ngừng. Sợ người trên giường thức giấc, cô liền bất đắt dĩ phải nghe máy nhưng không quên mở cửa bước xuống lầu.

- Viên Nhất Kỳ có phải không? Sao cô lại giữ máy của Yao? Tôi có chuyện muốn nói với cô ấy, có thể chuyển máy cho cô ấy giúp tôi được không?

Một giọng nói trầm thấp của người con trai vang lên đầy lo lắng.

Hách Tịnh Di đang đứng trước cổng công ty, anh gấp gáp hỏi tới. Sau đêm đó thì anh không còn thấy nàng nữa, sáng hôm qua thì Viên Nhất Kỳ điện tới nói rằng cô ấy cùng Thẩm Mộng Dao đã đi du lịch dài ngày. Nhưng không hiểu sao, trong lòng anh lại luôn có một dự cảm bất an, cứ bứt rứt, thôi thúc không ngừng.

- Không phải tôi đã nói với anh rồi sao, anh nghe không hiểu hả? Xin lỗi! Hiện tại thì tôi bận rồi, không có thời gian để tiếp chuyện với anh.

Cô xả cho anh một tràn với giọng nói lạnh lùng rồi cúp máy một cách bực dọc. Nhờ chuyện đêm qua mà bây giờ cô chỉ cần nhìn thấy tên anh ta thôi thì cũng cảm thấy phẫn nộ rồi huống chi phải nói chuyện với anh ta.

- Này! khoan đã, còn Dao... Chưa kịp dứt câu thì đầu dây bên kia đã ngắt máy. Anh cảm thấy lạ, liền vội vã vơ lấy chùm chìa khoá bên cạnh mà phóng xe chạy thật nhanh đến nhà của Thẩm Mộng Dao.

Đỗ xe trước cổng nhà nàng, anh vội bước vào trong để hỏi hai bác về tình hình của nàng. Nhưng đã làm anh thất vọng, bố mẹ nàng cũng chỉ nói rằng nàng đã đi du lịch cùng Viên Nhất Kỳ rồi, có lẽ vài ngày nữa sẽ về thôi.

Không hỏi ra được kết quả, anh đành chào họ rồi lại lẩn thẩn ra về. Trên đường đi luôn không ngừng gọi điện cho nàng nhưng đều không bắt máy.
Anh hi vọng mình chỉ nghĩ quá nhiều, nàng sẽ không thể xảy ra chuyện gì.
---------------

Đến tận chiều, Thẩm Mộng Dao mới lếch được thân xác rụng rời của mình mà lê cái chân đang bị dây xích sắt trói lại ấy.

Mặc dù bị xích nhưng dây xích này lại có độ dài đủ để nàng có thể đi khắp căn phòng, vì chất liệu tốt nên cũng không làm đau nàng chỉ là không thể cho nàng trốn thoát ra ngoài được.

Thẩm Mộng Dao tự cười mỉa mai mình. Nàng hối hận, thật sự rất hối hận. Giá như lúc ấy nàng có thể thờ ơ một chút, lạnh nhạt một chút, đừng dễ mềm lòng mà đi đến cái nơi chết tiệt ấy để đưa cô ta về thì có lẽ nàng không phải rơi vào tình cảnh nực cười như ngày hôm nay.
Đi một cách khó khăn vào phòng tắm, vừa nhìn mình trong gương thì liền giật nảy mình.

"Đây thật sự chính là nàng sao?"

Thẩm Mộng Dao thanh nhã, tinh khiết của ngày nào giờ đã hoàn toàn biến mất. Chỉ còn là một hình ảnh tái nhợt, thiếu sức sống và cả những dấu vết hoan ái chứng minh rằng

"nàng đã đường đường chính chính trở thành phụ nữ"

đều được phản chiếu chân thực lại trên tấm gương lớn phía đối diện. Nó xa lạ đến mức nàng cũng không thể nhận ra được đây chính là bản thân mình.

Bắt đầu mở nước để tắm rửa, nàng cứ thế xả nước ở mức lạnh nhất có thể. Hiện tại đang là mùa đông, khí hậu lạnh lẽo đến mức chỉ cần thở cũng có thể phát ra khói.

Dòng nước lạnh băng trực tiếp chạm vào da thịt mềm mại khiến nàng không thể không run rẩy. Thế nhưng nàng vẫn cố chấp mà cắn răng, để mặc cho dòng nước lạnh băng liên tiếp xối thẳng lên thân thể yếu đuối của mình. Cứ ra sức chà xát, cọ rửa lên làn da mỏng manh, dường như nàng muốn xoá đi tất cả những dấu vết mà Viên Nhất Kỳ đã để lại trên thân thể mình. Thậm chí, nàng cứ lập đi lặp lại thao tác ấy mãi mà không hề để ý đến sự lạnh lẽo và cũng quên luôn cả thời gian.

- Chị điên rồi sao? Ngừng ngay những hành động ấu trĩ này lại đi, mau mặc đồ vào cho em.

Vừa bước vào phòng thì không thấy người đâu khiến Viên Nhất Kỳ có hơi hốt hoảng. Một lúc sau, tầm nhìn rơi vào sợi dây xích đang kéo dài đến bên trong phòng tắm thì mới thở hắt ra. Vừa đi đến mở cửa phòng thì đập thẳng vào mắt cô là làn da trắng mịn đang bị Thẩm Mộng Dao ra sức chà xát đến mức đỏ ửng. Cảm giác như nàng còn tiếp tục thêm một lúc nữa thì làn da ấy cũng có thể bị nàng chà rách mất. Giật mình lao nhanh đến, mạnh mẽ lôi Thẩm Mộng Dao từ trong bồn tắm ra rồi quát lớn.

- Tránh ra đi, đừng chạm vào tôi.

Bị lôi mạnh đột ngột khiến Thẩm Mộng Dao nóng nảy, gạt tay người kia ra rồi lại tiếp tục việc "hành hạ thân thể" của mình.

- Á...thả tôi ra đồ đốn mạt này.

Thấy nàng cứng đầu như vậy, Viên Nhất Kỳ đành phải dùng sức bế nàng lên, tiện tay rút lấy cái khăn tắm che ngang thân thể nàng rồi nhanh chân bước ra ngoài.

Uỳnh! Mạnh mẽ quăng lên giường rồi nhìn nàng một cách giận dữ.

- Chị quậy đủ chưa? Cô gái quật cường này thật khiến cho cô muốn nổi điên mà.

Thẩm Mộng Dao luôn luôn biết cách mà chạm đến ngưỡng giới hạn của cô, thành công khơi dậy lửa giận trong một con người luôn bình bình thản thản như cô.

- Viên Nhất Kỳ! Tôi có thể hỏi cô một câu không?

Nhìn người kia một cách lạnh lùng, nàng nặng nề mở miệng.

- Chị muốn hỏi gì?

Viên Nhất Kỳ nghiêm túc nhìn lại, hỏi:

- Tôi thật sự không thể hiểu tại sao cô lại phải làm ra những chuyện đáng khinh bỉ như vậy? Vì hận tôi? Câu hỏi này luôn tồn tại mãnh liệt trong đầu nàng, nếu không biết được lí do vì sao mà mình lại bị đối xử như vậy thì nàng mãi mãi cũng không cam lòng.

Ngập ngừng hồi lâu, cuối cùng khoé miệng của Viên Nhất Kỳ cũng nhấp nhái, nặng nề phát ra hai chữ, tuy ít ỏi nhưng lại đầy chân tình: "VÌ YÊU".

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com