TruyenHHH.com

Hac Mieu Ac Ma Ep Yeu Cover


Nửa tiếng sau, Viên Nhất Kỳ lại bước vào căn phòng với bộ đồ mới thay, miếng băng gạt trên mu bàn tay và còn mang theo cả chén cháo mới.

Cô lại tiếp tục để chén cháo lên tủ đầu giường. Lần này thì không đút cho Thẩm Mộng Dao nữa mà chỉ để đó cho nàng tự ăn, còn mình thì khum xuống dọn dẹp đống hỗn loạn trên sàn nhà khi nãy.

- Đến khi nào thì tôi mới được tự do?

Đang cắm cúi dọn những mảnh thuỷ tinh vỡ vụt trên sàn thì câu hỏi trống rỗng đột ngột vang lên bên tai. Trong 1 phút thẩn thờ thì đầu ngón tay của cô vô tình xẹt qua mảnh vỡ bén nhọn, máu tươi bắt đầu chầm chậm tuôn chảy trông thật đáng sợ nhưng cảnh này rơi vào mắt Thẩm Mộng Dao thì thật đẹp đẽ, thú vị biết bao. Dường như lòng thù hận đã làm mờ đi lí trí của nàng.

- Không đời nào, đừng hòng mơ tưởng đến chuyện đó.

Giọng nói lạnh lùng đáp lại câu hỏi lúc trước của Thẩm Mộng Dao .

- Cô cũng không thể giam cầm tôi mãi như vậy được, người nhà tôi một khi biết tôi mất tích sẽ nhanh đi chóng báo cảnh sát. Hơn nữa... Nàng ngập ngừng không biết có nên nói ra? Nếu nàng nói:

"hơn nữa Hách Tịnh Di cũng biết đêm đó là tôi đi tới quán bar đưa cô về"

thì liệu Viên Nhất Kỳ có làm chuyện gì nguy hiểm tới anh ấy hay không. Đối với nàng thì Viên Nhất Kỳ của hiện tại chuyện gì cũng dám làm.

- Hơn nữa chuyện gì? Hửm? Người kia hỏi ngược lại.

- Không có chuyện gì. Chỉ là tôi muốn nói mọi người sẽ tìm được tôi nhanh thôi. Cho nên cô có giam cầm tôi cũng sẽ không được lâu đâu và một khi tôi được cứu thoát thì lúc đó cô sẽ phải trả giá cho mọi chuyện.

Nàng nói một cách cay nghiệt, lạnh lùng.

Hiện tại trong nàng lúc này ngoài sự hận thù ra thì tất cả đều như đã chết, linh hồn chết và trái tim dường như cũng ngừng đập, đau đớn.

- Tuỳ chị, nhưng sáng nay em đã gọi cho tất cả mọi người thậm chí có cả Hách Tịnh Di của chị và nói rằng

"em và chị đã cùng nhau đi du lịch 1 thời gian dài để giải toả tâm trạng rồi"

Nụ cười gian xảo kéo dài trên khoé môi, cô nói ra từng chữ một - một cách rõ ràng, chậm rãi. Câu nói cũng đã biến thành một lưỡi dao bén nhọn đâm thẳng vào trái tim vốn đã chết lặng kia của Thẩm Mộng Dao.

- Cô...KHỐN NẠN! Sự tuyệt vọng bủa vây khắp mọi ngỏ ngách trong tâm hồn, hi vọng cuối cùng của nàng cũng đã không còn.

" Thẩm Mộng Dao ơi Thẩm Mộng Dao, mày thật là đáng thương mà".

Nhắm mắt lại hít một hơi thật sâu nhưng lại tưởng như hít phải một đợt khí lạnh - đau xót, lạnh lẽo.

- Chị mới biết à? Không sao, sau này chị sẽ còn biết thêm nhiều chuyện khác đặc sắc hơn nữa. Cho nên...cứ từ từ mà thưởng thức.

Cô bình thản nói, sau đó tiếp tục làm công việc đang dỡ lúc nãy, cô đem quăng chúng vào sọt rác rồi bước vào tolet để rửa đi vết máu ban nãy. Để lại một mình Thẩm Mộng Dao rũ rượi như một cái xác không hồn ở trong phòng.

Cạch! Dù có hận em đi nữa thì cũng đừng tự hành hạ mình.

Chén cháo trên tủ đầu giường, chị ăn đi rồi có sức để mà tiếp tục hận em. Từ trong tolet đi ra, giọng Viên Nhất Kỳ vẫn luôn bình thản như trước.

- Tôi không ăn, cứ để mặc tôi, có chết đói cũng không cần cô phải bận lòng.

Âm vực nâng cao lên một chút, đã thành công khiến cho đầu mày của người luôn bình thản kia bất giác cau lại.

- Nếu chị dám chết, tôi cam đoan dù chị có nằm xuống ba tấc đất thì tôi cũng có bản lĩnh đào chị lên đấy.

Cứ thử đi
Câu nói này của cô khiến Thẩm Mộng Dao  không khỏi trợn tròn mắt.

- Tôi không ăn, có chết tôi cũng không ăn.

Mặc dù có hơi run sợ nhưng nàng vẫn cứ cố chấp không thoả hiệp.

- Nếu không chịu ăn thì cũng đừng trách em phải dùng cách thức tiêu cực này. Ưm...

Nói đoạn, liền nâng tay bóp chặt cằm của nàng khiến nàng đau muốn rớt nước mắt, không thể không mở miệng.

Tay còn lại múc từng muỗng cháo đưa vào miệng nàng, sau khi đút xong còn dùng môi mình chặn lại môi nàng để buộc nàng phải nuốt xuống.

Sau gần 1 giờ dằn co, cuối cùng chén cháo đầy lúc đầu đã hoàn toàn yên vị trong dạ dày của Thẩm Mộng Dao. Người kia sau khi thấy nàng nuốt xuống hết thì mới bình thản đứng dậy đem chén cháo đi rửa. Mọi thứ cứ diễn ra như vậy khiến Thẩm Mộng Dao muốn bùng nổ, nàng sợ nếu còn tiếp tục thế này e là nàng sẽ phát điên mất.
--------------
 
Buổi tối, khi Thẩm Mộng Dao tưởng rằng người kia sẽ không bước vào nữa nên mới an tâm mà chìm vào giấc ngủ. Tuy đã ngủ nhưng vầng trán của nàng vẫn cứ nhăn lại, nàng luôn cảm thấy lo sợ và bất an. Có lẽ những việc làm của Viên Nhất Kỳ đã khiến nàng bị ám ảnh, không thể dứt ra được.

Cạch! Cửa phòng ngủ lại bị mở ra một lần nữa, rất khẽ. Mép giường nơi Thẩm Mộng Dao đang nằm đột nhiên hơi lún xuống. Viên Nhất Kỳ nhìn chằm chằm người đang nằm trên giường kia, ngón trỏ nhẹ nhàng nâng lên đặt giữa hai đầu mày của nàng vuốt nhẹ. Nhờ vậy mà vết nhăn trên vầng trán ấy cũng đã tiêu tan, không còn nữa.

- Làm sao đây? Em phải làm sao để chị có thể yêu em đây? Làm ơn nói cho em biết mình phải làm gì đi, có được hay không?

Tiếng nói rất khẽ, như là tự nói cho chính mình nghe. Lúc này đây, cái vỏ bọc lạnh lùng, tàn nhẫn đã được lột bỏ hoàn toàn chỉ còn lại sự yếu đuối, bất lực vốn có. Có lẽ, chỉ khi ở trong đêm vắng như thế này, khi tất cả mọi thứ đã chìm vào giấc ngủ thì Viên Nhất Kỳ mới có thể là chính mình, có thể dỡ bỏ đi lớp vỏ kiêng cường, mạnh mẽ mà mình đã tự tạo nên ấy.

Vốn định ngồi ngắm nàng một lát rồi rời đi nhưng người trên giường lại không biết là cố ý hay vô tình lật người sang một bên. Hành động đó đã khiến cho một chiếc cúc trên áo sơ mi của Thẩm Mộng Dao bị bung ra, để lộ phần xương quai xanh đầy quyến rũ và cả phần ngực đẫy đà đã điểm tô thêm chi chít những vết hoan ái từ đêm qua.

Viên Nhất Kỳ cảm thấy cổ họng khô khốc, cô nàng Thẩm Mộng Dao đáng hận này thế mà lại khơi lên dục vọng mãnh liệt trong lòng. Liệu nàng không biết rằng cơ thể của mình có bao nhiêu hấp dẫn sao? Viên Nhất Kỳ chỉ muốn than trời, sau đó cố gắng kìm nén dục vọng của mình xuống.

Trong khoảnh khắc ngồi dậy chuẩn bị rời đi thì bất chợt có một bàn tay mềm mại nắm lấy cánh tay của mình.

- Đừng...đừng đi. Câu nói của

Thẩm Mộng Dao vô tình khiến cho người nọ hốt hoảng, còn có cả tia vui mừng hiện rõ trong đáy mắt.

- Không đi, em sẽ không đi đâu, đừng s...ợ...Ưm...chị...

Trong lúc muốn an ủi nàng thì Viên Nhất Kỳ lại bị một lực đạo kéo xuống giường. Đôi môi mềm mại nhanh chóng phủ lên đôi môi Viên Nhất Kỳ, nhiệt tình cạy mở tiến vào bên trong để mà quấn lấy chiếc lưỡi đinh hương. Viên Nhất Kỳ trong giây phút ấy đứng hình gần 5 phút nhưng sau đó liền lấy lại tinh thần và đáp trả lại Thẩm Mộng Dao một cách mãnh liệt. Sự vui mừng tràn ngập tâm hồn, lan đến tận trái tim đang dần trở nên héo úa.

- Ưm...Tịnh Di, đừng đi, em...em yêu anh!

Trong vô thức, Thẩm Mộng Dao đã thốt ra một câu nói yếu ớt nhưng lại mang theo một lực sát thương rất lớn này.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com