Hac Mieu Ac Ma Ep Yeu Cover
CHAP 42. MÙI VỊ THẬT KHÔNG TỆ A
*********
"Ngày mai là cuối tuần, chị không đến công ty có đúng không?" Vừa lái xe Viên Nhất Kỳ thuận miệng hỏi, tầm mắt hướng về đoạn đường phía trước."Ừm, sao thế?" Thẩm Mộng Dao lúc này đưa mắt ra phía cửa xe, hơi quay đầu lại nhìn người bên cạnh."Vậy chúng ta cùng đi ăn nho nào!" Viên Nhất Kỳ cười nhẹ, tốc độ chạy cũng dần nhanh hơn. Thẩm Mộng Dao hơi nheo mắt, khó hiểu hỏi. "Ăn nho?"Người bên cạnh chỉ cười, dường như không có ý muốn trả lời nghi vấn của cô. Thẩm Mộng Dao cũng không cần để ý, lại tiếp tục quay đầu đưa mắt về phía cửa nhìn cảnh vật bên đường. "Giận sao?" Thấy cô yên tĩnh, không có ý định hỏi tiếp. Viên Nhất Kỳ cũng thả chậm tốc độ, quay người sang bên cạnh nói. "Không có" Thẩm Mộng Dao nhắm hờ hai mắt, đầu tựa vào lưng ghế nhàn nhạt nâng khoé miệng."Cảm thấy trong người không khoẻ à?" Viên Nhất Kỳ lo lắng hỏi, bàn tay đặt nhẹ lên trán cô. Thấy vẫn bình thường thì mới an tâm mà rút tay về.Thẩm Mộng Dao không trả lời, chỉ nhẹ gật đầu."Vậy chị ngủ một giấc đi, khi nào đến nơi em sẽ gọi dậy" Giọng nói đầy ôn nhu cất lên trong không gian nhỏ hẹp."Ừm" Chừng một tiếng sau xe cũng dừng lại trước cửa một trang trại lớn. Khi chiếc xe thể thao sang trọng phanh lại thì Thẩm Mộng Dao cũng thuận thế mở mắt, dường như từ đầu chí cuối cũng chưa từng chợp mắt."Đến trang trại làm gì?" Thẩm Mộng Dao không tài nào hiểu được suy nghĩ và hành động của người kia."Em đã nói rồi, chúng ta là đang đi ăn nho. Mau xuống xe thôi nào!" Cửa xe nhanh chóng được mở ra, cả hai cùng nhau đi ra bên ngoài. Cùng Thẩm Mộng Dao đi vào một lối nhỏ ở trang trại rộng lớn nơi ngoại ô. Đập vào mắt cô là một vùng biển đan xen giữa hai màu xanh và tím đối lập nhau. Thẩm Mộng Dao nhìn chúng một cách đầy hứng thú, khoé miệng cũng lơ đãng nâng lên một nụ cười nhẹ."Thích không? Nếu chị thích thì chúng ta ở lại đây 1 ngày đi." Nhìn biểu hiện lúc này của cô, Viên Nhất Kỳ liền không giấu được vẻ mặt thoả mãn.Thẩm Mộng Dao cũng không có phản đối, chỉ nhẹ nhàng gật đầu thay cho câu trả lời. Ánh mắt vẫn không chịu rời khỏi những giàn nho nhỏ xinh kết thành từng chùm trước mắt."Là Kỳ Kỳ sao? Em đưa bạn đến chơi à?" Một giọng nói trong trẻo của người phụ nữ từ bên trong truyền đến khiến Thẩm Mộng Dao có hơi giật mình."Chúng em sẽ ở đây một ngày nhé?""Không thành vấn đề" Người kia cũng chậm rãi đi đến gần hai người. Một người phụ nữ có độ tuổi gần 40, nhưng cũng không làm phai nhoà đi vẻ đẹp mặn mà của cô."Hai người cứ tự nhiên đi, chị không tính phí đâu. Cứ ăn uống thoả thích nhưng đừng san bằng cái trang trại này của chị là được rồi." Trương Quỳnh Dư đùa giỡn nói."Cám ơn chị ạ!" Thẩm Mộng Dao lễ phép nói."Nhà chị ở đằng kia, hai người có thể ở tạm tại nơi đó. Phần lớn thời gian chị đều ở ngoài chồi nhỏ để canh giữ trang trại nên cũng ít khi ở trong nhà." Trương Quỳnh Dư đưa tay chỉ về hướng một ngôi nhà làm bằng gỗ lim rộng lớn có hai tầng kia."Đã làm phiền chị rồi" Thẩm Mộng Dao áy náy nói."Không có gì đâu, Kỳ Kỳ trước kia cũng thường đến đây. Có khi ở tận cả tuần nhưng có thêm người thì chị cũng đỡ buồn chán" Trương Quỳnh Dư cười hiền, hơi đảo mắt về phía Viên Nhất Kỳ."Em còn tưởng chị sẽ phiền chết đi được đấy" Viên Nhất Kỳ đùa giỡn nói."Thôi, hai người cứ đi tham quan xung quanh đi. Chị cần phải đi mua một số thứ" Trương Quỳnh Dư nói xong liền rời đi.Khi Trương Quỳnh Dư vừa rời đi, Thẩm Mộng Dao cũng nhanh chóng đi đến giàn nho đang treo lủng lẳng phía trước. Bàn tay vươn ra hái xuống một quả nho màu tím sẫm muốn đưa lên miệng chợt bị bàn tay Viên Nhất Kỳ ngăn lại."Có chuyện gì sao?" Thẩm Mộng Dao hơi chau mày nói. Viên Nhất Kỳ giữ lấy quả nho kia, chậm rãi đi đến một vòi nước đem nó rửa sạch sẽ rồi quay trở lại vị trí cũ rồi đặt nó lên miệng cô khiến Thẩm Mộng Dao có hơi sững người. "Đâu cần phải rườm rà như vậy. Dù sao thì không cần rửa ăn vào cũng không chết được" Thẩm Mộng Dao nhăn mặt nói. Cứ tưởng người kia lại nghĩ ra sự việc kì quái gì. Chỉ là một quả nho thôi mà, có nhất thiết phải kĩ lưỡng vậy không?"Không muốn ăn sao? Đã rửa sạch rồi đấy" Câu hỏi hoàn toàn không ăn nhập gì với lời nói của cô trước đó."Đã rửa sạch rồi, vậy thì...em ăn nó đi!" Thẩm Mộng Dao không để tâm đến quả nho đang được Viên Nhất Kỳ đặt ngay khoé miệng, vươn tay muốn hái xuống một quả khác.Câu nói của cô khiến Viên Nhất Kỳ không hài lòng khẽ cau mày. Nhanh chóng đưa một nửa quả nho ngay giữa răng rồi xoay người Thẩm Mộng Dao lại.Đang chuyên chú đột nhiên bị một lực đạo bất ngờ ấn xuống môi làm Thẩm Mộng Dao chợt kinh hãi, một vị ngọt bùi pha lẫn một ít vị chua lan ra khắp khoang miệng. Sau khi quả nho kia bị cả hai người nuốt vào trong thì cũng là lúc xúc cảm giữa hai đôi môi chạm vào nhau dâng lên mãnh liệt."Ưm...Viên..." Viên Nhất Kỳ thừa cơ hội giữ chặt gáy cô mà bắt đầu nhấm nháp đôi môi ngọt lịm kia, không để cho đối phương có cơ hội trốn tránh.Khi Thẩm Mộng Dao cảm giác như mình không thể nào hô hấp được nữa thì người kia cũng luyến tiếc tách ra."Viên Nhất Kỳ! Cô..." Thẩm Mộng Dao tức đến nỗi muốn phát hoả."Nho này mùi vị thật không tệ a, chúng ta cứ hái về để dành ăn từ từ nào" Không màng đến vẻ tức giận của người bên cạnh, Viên Nhất Kỳ vẫn cợt nhả nói."Không biết xấu hổ!" Nhẹ lườm Viên Nhất Kỳ một cái rồi hướng về phía ngôi nhà gỗ của Trương Quỳnh Dư mà đi tới.Viên Nhất Kỳ chỉ cười cười, vừa muốn đi theo cô thì tiếng chuông điện thoại chợt vang lên."Có chuyện gì?" Đứng vào ở một góc vắng bên trong giàn nho rộng lớn, Viên Nhất Kỳ nhanh chóng tiếp máy."Em đang ở đâu thế?" Đầu dây bên kia là giọng một người đàn ông trầm ổn."Không liên quan đến anh, đừng có làm phiền tôi" Viên Nhất Kỳ không kiên nhẫn nói."Chậc chậc, đừng quên chúng ta đã có hôn ước đấy. Giờ em chính là muốn phủi bỏ hết thẩy mọi quan hệ sao?" Giọng người đàn ông vẫn trầm ổn như cũ nhưng bên trong còn ẩn dấu tia tà ác."Khương Hàn! Đừng có uy hiếp tôi, anh tưởng tôi sẽ sợ à? Chuyện trước đây trong quán bar tôi còn chưa có kiếm anh tính sổ thì đã là nhân từ lắm rồi. Dựa vào bác Khương để kìm hãm tôi sao? Mơ tưởng! Từ giờ Viên Nhất Kỳ tôi chính thức huỷ bỏ hôn ước với anh. Như vậy là được rồi chứ?" Nói xong liền ngắt cuộc gọi, tâm trạng lúc này đầy nặng nề cũng không thể phát hiện ra có người đã nghe lén cuộc nói chuyện kia."Bốp!" Chiếc điện thoại đắt tiền nhanh chóng va chạm mạnh vào vách tường mà vỡ nát."Viên Nhất Kỳ! Giỏi lắm, để tôi xem thử em sẽ còn mạnh mẽ được bao lâu" Khương Hàn tức giận, thầm mắng trong lòng.End Chap 42
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com