TruyenHHH.com

Hac Mieu Ac Ma Ep Yeu Cover

Thẩm Mộng Dao cũng thật khâm phục sức chống chịu của bản thân, những ngày qua chỉ túc trực bên giường bệnh của ông Thẩm cũng không nghỉ ngơi liền bắt chuyến bay đến tìm gặp người kia để rồi trải qua một hồi vận động kịch liệt, hiện tại đã bay trở lại Thượng Hải phồn hoa quen thuộc. Thể lực của cô trước giờ vốn rất kém, lúc này lại có thể không gục ngã thật đáng phải ăn mừng.

Cố không để bản thân quá tệ hại, Thẩm Mộng Dao đón xe trở về nhà tắm rửa qua loa mới an tâm trở vào bệnh viện. Nhìn ngôi nhà thân quen đã lâu không có người ở nhưng vẫn sạch sẽ gọn gàng như trước, trong lòng cũng dễ chịu không ít. Nhân viên vệ sinh của mình thuê thật biết cách làm việc.

Cũng lâu rồi Thẩm Mộng Dao không tự mình lái xe nên có chút lạ lẫm nhưng phút chốc cũng trở lại với quỹ đạo. Ngừng xe tại một quán cháo bên đường, nhanh chóng mua hai phần rồi cũng khởi động xe chạy về hướng bệnh viện.

Lúc này trên thân thể đều là những dấu vết ái muội, chỉ có thể mặc áo tay dài cổ cao mới không để lộ ra bên ngoài. Vô thức nhớ lại một đoạn kia, có trời mới biết. Giây phút được người kia đối xử dịu dàng ôn nhu, bản thân Thẩm Mộng Dao phải một lần nữa rơi vào bế tắc. Trong thâm tâm cũng nổi lên sự tham luyến nhưng rốt cuộc vẫn phải đưa ra quyết định. Nhẹ hít lấy một hơi cố để tâm tình ổn định lại, trong lòng cũng đặt ra cho mình một châm ngôn "Duyên tới không cần cưỡng cầu, có duyên không phận liền hoá thành hư vô"

********

"YiQi! YiQi!!!" Nhìn bộ dáng trầm tư trước mặt, Nhậm Hào nhịn không được kêu lên.

"Hả? Có gì sao?" Bị tiếng kêu nghiêm nghị kéo trở về, YiQi nhíu mày nhìn.

"Em bị sao thế? Lúc nãy đi đến đây bộ dáng cũng vẫn luôn thất thần như thế"

Nhậm Hào nhìn bộ dạng của đối phương mà đánh giá "Cô ta đi đến tận bây giờ vẫn chưa trở về sao?"

"Lúc nãy có trở về, anh quan tâm tới cô ta làm gì?" Nghe nhắc đến Thẩm Mộng Dao , sắc mặt cũng lập tức trầm trọng "Anh nghĩ bộ dạng em thất thần của em liên quan tới cô ta sao? Không có khả năng" Trưng ra một nụ cười lạnh, cũng không có nhìn vào Nhậm Hào.

"Không có, anh chỉ là thuận miệng hỏi thôi. Dù sao không có cô ta thì em cũng sẽ cảm thấy dễ chịu hơn" Nhậm Hào chăm chú nhìn sắc mặt của cô như muốn từ đó nhìn ra được điều gì.

"Ừ!" YiQi càng trầm mặc hơn, môi mỏng càng mím lại. "Em trở về trước, thật đáng tiếc không ở chơi cùng anh và San San được rồi" Chống người đứng lên muốn rời đi, tầm mắt Nhậm Hào lại càng thêm ảm đạm.

"Về cần thận, lần sau đừng có mà chọc mèo nữa!" Lời nói đầy khó hiểu khiến YiQi muốn đi cũng đành quay đầu lại hỏi.

"Sao thế?"

"Để bị mèo cào đến như thế..." Nói xong cũng đứng lên đối diện YiQi, ánh mắt đầy hàm ý nhìn lấy phần da thịt bên dưới xương quai xanh bị vài dấu vết đan chéo dài in hằn lên.

"Em đi trước!" Hiểu được ý tứ của đối phương, YiQi cũng không vội lấy tay che lại. Sắc mặt khẽ biến nhưng vẫn giữ bộ dạng nhàn nhạt buông ra ba chữ liền quay người rời đi.

Nhìn bóng lưng xinh đẹp đi xa, vẻ mất mát trên khuôn mặt nam tính lập tức hiện  lên.

Trở về nhà, không ngoài dự đoán của bản thân. Tất cả những thứ thuộc về Thẩm Mộng Dao đều đã không còn. Tựa như một giấc mộng, sau khi tỉnh giấc cũng không còn sót lại thứ gì vốn tồn tại trong cảnh mộng khi nãy. Bản thân cũng không có ý muốn hồi tưởng điều gì về Thẩm Mộng Dao, thế mà chân vẫn vô thức đi vào căn phòng kia. Quả thật dọn rất hay! Căn phòng cũng trở lại với bộ dạng nguyên thuỷ của nó.

Thuận thế ngồi xuống giường nghỉ ngơi chốc lát, tầm mắt lơ đãng nhìn thấy một thứ dưới góc tủ. Có lẽ là bị người kia vô tình làm rơi xuống. Cước bộ liền đi tới đó nhặt lên, khi nhìn đến vẻ mặt lập tức chuyển từ bất ngờ sang lạnh lẽo. Trong tay là một tấm hình không lớn cũng không quá nhỏ, mà hình ảnh bên trong chính là hai người phụ nữ đang dùng loại tư thế đầu tựa vai tại một chỗ.

Mà cô gái đang dựa vào vai đối phương hẳn là Thẩm Mộng Dao, còn người kia tuy không nhìn rõ mặt nhưng có thể nhận ra người kia giống bản thân mình đến tám - chín phần. Xoay cổ tay lật lấy mặt sau của tấm hình hẳn là một loạt ngày tháng, địa điểm cùng nét chữ nhỏ gọn mà tinh tế "Viên Nhất Kỳ! Đối với em cùng người khác, đây hẳn là làm trò cho nhân loại nhưng bản thân Sheng MengYao này lại vô cùng vô cùng nghiêm túc!"

"Viên Nhất Kỳ? Sheng MengYao?" Lẩm bẩm trong miệng hai cái tên. Không tài nào hiểu được, bản thân thế mà vì cái tên "Sheng MengYao" làm cho chấn động một lúc. Còn người tên "Viên Nhất Kỳ" kia cũng đã được nghe từ miệng của Thẩm Mộng Dao không ít, thậm chí lần đầu gặp Thẩm Mộng Dao còn nghĩ mình với Viên Nhất Kỳ là cùng một người.

Đột nhiên cảm giác khó chịu mơ hồ ập đến, nếu như "Sheng MengYao" chính là tên thật của Thẩm Mộng Dao, vậy Ryan này không phải chính là thế thân để cô ta đùa bỡn sao? Sau khi đùa bỡn chán rồi liền đá sang một bên xem như chưa có chuyện gì xảy ra?

*********

Cứ thế đã là một tháng kể từ ngày Thẩm Mộng Dao trở lại Thượng Hải, bố cô cũng đã xuất viện về nhà. Bác sĩ nói bệnh tình của ông đừng để chịu quá nhiều đả kích, cần phải tịnh dưỡng thật tốt sẽ không có gì đáng ngại. Thẩm Mộng Dao lúc này chính là dáng vẻ tối ngủ, sáng cùng Tả Tịnh Viện đi mua sắm, trưa chiều sẽ trở về cùng bố mẹ dùng cơm rồi vẫn lặp lại tuần hoàn như thế. Đôi lần tuỳ hứng liền muốn đến ngôi làng kia nhưng lí trí đều đối nghịch với thâm tâm của mình. Vốn chỉ muốn biết tình hình người ấy thế nào, cuộc sống có tốt không? Đã...cùng ai kết thân chưa? Nhưng vẫn là không có đủ dũng khí để tìm hiểu.

Hôm nay nhà hàng xóm có con gái đưa bạn trai về ra mắt bố mẹ. Thấy thế, mẹ cô liền sau lưng mà hối thúc không ngừng. Nào là: "Con gái đã hơn ba mươi còn không biết tìm một người chồng tốt đem về cho ông bà già này an tâm lúc tuổi già. Đầu cũng đã hai thứ tóc rồi còn không được nếm thử tư vị được bồng cháu ngoại thì thật xấu số mà" Thẩm Mộng Dao còn nhớ bản thân mình vì không muốn chịu đựng sự cằn nhằn bên tai mà vô thức phản bác. "Kết hôn cũng đã kết rồi, ly hôn thì cũng đã ly rồi. Mẹ còn than vãn không ngừng..." Đến khi nhận ra bản thân đã nói điều gì liền im bặt trở về phòng đóng chặt cửa.

Bà Thẩm đứng bất động gần cả phút để có thể tiêu hoá hết những lời của con gái mình. Sau đó sắc mặt liền luân phiên nhau mà biến hoá không ngừng.

Sân bay Thượng Hải

"San San! Đi đứng cẩn thận coi chừng bị lạc đó" Một giọng nói đầy mạnh mẽ vang lên giữa đại sảnh sân bay lập tức thu hút được ánh nhìn của vài người xung quanh.

"Em chỉ đi ngắm một chút thôi mà, dù sao đây cũng là lần đầu nhìn thấy một nơi rộng lớn xinh đẹp thế này...người cũng đông nữa" Cô bé trưng ra vẻ mặt uỷ khuất hướng người đàn ông nghiêm nghị đang đứng nhìn chằm chằm vào mình.

"Lần đầu con bé đi đến nơi náo nhiệt, anh cũng đừng quá nghiêm khắc, San San nó sẽ bị mất hứng" Âm giọng trầm ấm của người phụ nữ bên cạnh quả nhiên đã thành công khiến gương mặt nghiêm nghị kia trở nên hoà nhã hơn.

"YiQi à, em cứ bênh con bé như thế sẽ chiều hư nó mất. Em nhìn xem..." Vừa nói tay vừa hướng bóng lưng nhỏ nhắn phía trước chỉ tới "nó lại chọc phá khắp nơi kìa"

YiQi cũng không phản bác, chỉ nhìn thân ảnh nhốn nháo của Seohee mà cười bất lực.

"Hiện tại đã đến nơi này rồi, em hẳn là nên cho anh biết lí do vì sao muốn đi đến nơi này!" Hơn nửa tháng trước, YiQi đã đến tìm Nhậm Hào để hỏi "làm thế nào để đến được Thượng Hải". Lúc đó anh cũng không rõ, chỉ đợi qua hôm sau liền đi hỏi một số người ở vùng đô thị mới hiểu biết được chút ít. YiQi lập tức muốn đi nhưng lại không đủ tiền bay, chỉ có thể cố gắng làm lụm dành được khoản liền muốn đi. Cũng may lúc Thẩm Mộng Dao rời đi đã để lại một số tiền, có lẽ sẽ đủ cho ba người họ trang trải vài tuần ở cái nơi phồn hoa xa xỉ này. Nhậm Hào luôn hỏi YiQi vì sao lại khăng khăng muốn đi đến đây. Người kia cũng chỉ cười nói "đợi đến khi đi đến đó em sẽ nói cho anh biết". Hiện tại cũng đã đến nơi rồi, điều thắc mắc trong lòng cũng nên được giải đáp.

YiQi trầm tư, khoé miệng bật ra hai chữ vô cùng ngắn gọn: "Tìm người!"

End Chap 61

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com