TruyenHHH.com

Hắc Dục

Chương 70

contho32

  Thư Liên vừa bước vào cửa, chưa kịp chuẩn gì liền bị Hàn Triệt ôm lấy đặt lên tường, hôn kịch liệt giống như đã chờ giây phút này từ rất lâu rồi, môi cậu áp chặt lên môi cô đè ép thật mạnh, cô bị cậu hôn đến không thở nổi, liều mạng lấy khủy tay đẩy mạnh, cậu mới lưu luyến buông cô ra, ánh mắt trong suốt sang long lanh nhìn cô, giống như đứa bé đang chờ được thưởng kẹo.

"Thư Liên, hôm nay anh không uống rượu." mặt cậu nhẹ nhàng cọ lên mặt cô, xúc cảm mềm mại đó làm cho cậu ta thoải mái nhắm mắt lại hưởng thụ.

"Nhưng mà trên người cậu đầy mùi người khác, đi tắm đi." Thư Liên đỏ mặt đẩy cậu ra, Hàn Triệt thấy sắc quên anh em trình độ đạt đến cảnh giới phải làm cho người ta cắn lưỡi, sau khi biết Phong Tẫn Nhiễm bị say bất tỉnh nhân sự cậu vẫn mặt mày bình tĩnh không biến sắc, chỉ "à" một tiếng xem như đã biết, nhưng vừa nghe nói Phong Tẫn Nhiễm bảo cậu mang cô đi về trước, lại giống như lang soí nhìn thấy thức ăn hai mắt liền tỏa sáng, ngay cả việc gọi Liên Lương Khải Vệ đến lái xe cũng không cần , tự mình trực tiếp lái xe phóng như vũ bão từ quán bar về nhà.

May mà lúc trước Thư Liên cũng đã thưởng thức qua kỹ thuật lái xe kinh hồn bạt vía của cậu, nếu không lúc này quả thật sẽ bị hù dọa chết khiếp.

Chuyện gặp Khổng Phong ,cô còn chưa kịp nói cho Hàn Triệt biết, Phong Tẫn Nhiễm nói không an toàn, cô biết hẳn nói đến Khổng phong, cô sợ Khổng Phong, hoàn toàn vì lúc trước Hàn Triệt cảnh báo cho cô, bảo cô cách Khổng phong càng xa càng tốt, nhưng khi thật suự gặp được ông ta, quả thật cô cảm thấy ông ấy cũng không đến mức quá khủng bố.

Không biết mẹ bây giờ thế nào, sống có tốt không, nhìn phong thái Khổng phong, hẳn là sẽ không làm khó phụ nữ đi?.

Chỉ hi vọng bà có thể bình an , như vậy làtốt rồi.

"Thư Liên, giúp anh lấy áo ngủ." thanh âm Hàn Triệt đánh gãy suy nghĩ mông lung của cô, Thư Liên "a" một tiếng, mở tủ quần áo của cậu , phát hiện ra bên trong ngoài quần áo ra, còn có một bức ảnh nhỏ.

Nhìn kĩ lại , mới phát hiện bức ảnh kia là bức ảnh bọn họ chụp chung, Thư Liên mặc một chiếc váy màu trắng, lúc ấy cô cao hơn Hàn Triệt nửa cái đaàu, ảnh chụp đã quá lâu , có chút ố vàng, nhưng khuôn mặt Hàn Triệt tươi cười lại vẫn vô cùng rõ ràng, mà khuôn Thư Liên, lại sớm có chút mơ hồ không rõ.

Giống như đã có người dung tay vuốt qua mấy tram lần, mấy ngàn lần mới có thể đem đến hiện trạng mà cô nhìn thấy bây giờ

Thư Liên kinh ngạc nhìn, mãi cho đến khi giọng nói của Hàn Triệt lại một lần nữa vang lên, cô mới lấy lại tinh thần, lấy áo ngủ đưa qua cho cậu.

Phòng tắm mở cửa , âm thanh của nước từ vòi hoa sen rơi xuống sàn nhà phát ra ầm ầm, Thư Liên Liên kêu vài tiếng, không có người đáp lại.

Cô thử quay đầu vào dò xét, rõ rang biết đây là ở nhà, nhưng trong lòng lại bắt đầu hốt hoảng, nơi này là nhà cũ của Hàn gia, Hàn Triệt luyến tiếc nơi này có hoa sơn chi, không buông được những kỉ niệm thời thơ ấu, cho nên cậu kiên trì mua lại nơi này, để sống cùng cô.

Cô trong đầu trong nháy mắt hiện lên buổi tối mấy năm về trước, cảnh tượng huyết nhục mơ hồ, làm cho cô có chút run rẩy.

"Triệt? anh ở đâu rồi? anh đừng làm em sợ... A!" Một bàn tay từ phía sau cửa vươn ra, mạnh mẽ kéo cô vào, Hàn Triệt vẫy vẫy mái tóc ướt sũng, cười đến thập phần vô lại.

"Thư Liên, em cũng phải tắm mà, cùng nhau tắm có phải nhanh hơn không, anh giúp kì lưng." Hắn từ phía sau ôm chặt cô, miệng vừa nói , tay lại bắt đầu không thành thật, trong nháy mắt cô liền bị vòi phun cho toàn than ướt nhẹp .

"Trứng thối, buông ra... Buông..." Thư Liên vừa tức vừa vội, cảm nhân được trên cổ đang hạ xuống từng trận nụ hôn, bên tai có tiếng hô hấp càng ngày càng dồn dập, phía sau mông cũng bị vật cứng rắn gì đó cọ lên , căn bản không cần nghĩ, cũng biết đó là cái gì.

Cô dùng sức gỡ tay cậu ra, mạnh mẽ quay người lại trừng cậu, Hàn Triệt rõ rang run lên một chút, cũng không tiếp tục dây dưa , thật cẩn thận giữ chặt tay cô: "Thư Liên, em làm sao vậy?"

Nước ấm từ vòi phun vẫn không ngừng đổ xuống , làm cho quần áo cô từ đầu đến chân đều ướt đẫm, Thư Liên ngẩng đầu trừng cậu, thấy vẻ mặt cậu mờ mịt nhìn mình, dáng vẻ sợ cô tức giận, thật sự là làm cho người ta cảm thấy, vừa hạnh phúc lại khổ sở.

Cô rốt cuộc, có tài đức gì, mới có thể được cậu yêu đến như vậy.

Thư Liên kiễng chân ôm lấy cậu, nhìn đôi mắt trong suốt tràn đầy lo laứng của cậu bé kia, chủ động , đem môi mình dâng lên.  

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com