TruyenHHH.com

Hac Dao Vuong Hau Nu Nhan Nguoi Dung Qua Kieu Ngao


- "Chính là, nhìn cái bộ dạng kia mà xem, nữ nhân như vậy cũng xứng đôi với phế vật này." Thế tử Tây quốc với vẻ mặt khinh bỉ cùng chế ngạo nói.

-"Quạ đen cùng heo mẹ,đúng là tuyệt phối......"

-"Ha ha......"

Cùng với mấy người nữa tới gần, các loại ô ngôn toái ngữ hết sức vũ nhục Phong Vân mà phát ra.Phong Vân giận tái mặt, lạnh lùng nhìn lại Phụng An vương tử:"Các ngươi thật can đảm , dám vũ nhục công chúa điện hạ, Phụng An, ngươi không sợ ta sẽ nói cho quốc chủ?"

-"Ha ha, sợ, bổn vương mà phải sợ sao" Phụng An nghe những lời đó, nhất thời bừa bãi mà cười ha ha.Hơn nữa hắn còn hướng sang mấy kẻ bên cạnh đi cùng mình mà nói:"Các ngươi nghe thấy được cái gì sao?"

-"Chúng ta chỉ nghe thấy phế vật này vũ nhục vương tử điện hạ,hắn nghĩ hắn là hoàng thái tử,dám không đem điện hạ cùng chúng ta để vào mắt ."mấy người ở sau người Phụng An nhất tề mở miệng, đều tự cười tủm tỉm nhìn Phong Vân.Bao gồm cả Phong Thừa cũng là vẻ mặt oán hận cùng cười lạnh.Nơi này ngay cả một ngoại nhân đều không có,lại còn phải nghe bọn hắn ăn nói bừa bãi.

-"Thì ra là thế." Phong Vân nhìn mấy kẻ ăn nói bừa bãi, khóe miệng lạnh lùng ngoéo một cái:" vậy chúng ta liền thử xem quốc chủ sẽ nghe ai ."Lời nói lạnh lùng vừa phát ra,đám người Phụng An liền biến sắc.Nếu ở trước mặt quốc chủ bọn họ chiếm được niềm tin của bề trên,mà Phong Vân cũng là người của hoàng thất,lại nói đến chuyện lập Hoàng thái tử nữa .

Lập tức mặt Phụng An liền đen lại,hai bên thái dương nhăn lại.Một con vật mang dáng dấp của lão hổ với cái đuôi ngăm đen trường tiên,liền xuất hiện ở trên tay của Phụng An.

Phong Vân nhận ra, đó là dung hợp ma thú cấp sáu của Phụng An, xích luyện Hổ Vương chi vĩ, tước hiệu là kim đoạn ngọc,lực đại vô cùng lớn,có thể phá cả quả núi.Ma thú này của Phụng An quả là có tiên thiên linh lực,bất quá lại không biết rèn luyện do vậy thật sự là đáng tiếc cho một cái thiên phú tốt như vậy.

Đến nay thì chỉ còn mang dáng dấp của lão hổ cũng chỉ như một con khuyển mà thôi.

-"Ngươi dám động thủ, ta xem quốc chủ không lột của ngươi một tầng da." Phong Vân nhất thời ra lời uy hiếp.Lời này mà nói quả thực chính là đổ thêm dầu vào lửa.

Phụng An vừa nghe lời kia, nhất thời lửa giận vọt tăng lên, liền hướng đuôi con mãnh hổ phóng tới chỗ Phong Vân:"Bổn vương tử có cái gì không dám, ngươi chỉ là một cái thế tử nho nhỏ, bổn vương tử còn không giáo huấn được ngươi chắc ."


  Chỉ thấy Xích luyện Hổ Vương nhảy một bước dài, hóa thành vài đạo hiệp ảnh hướng tới chỗ Phong Vân cùng Mộc Hoàng.Thấy vậy Phong Vân nhẹ nhàng uốn éo, liền đem Mộc Hoàng ngăn trở tại phía trước.Vài đạo hiệp ảnh kia lập tức hướng tới Mộc Hoàng mà vây quanh.

Mộc Hoàng ánh mắt vẫn lạnh nhìn, lúc này mắt trầm xuống. Còn không đợi hắn phát hỏa, chợt nghe thấy ở phía sau Phong Vân đè thấp thanh âm nói:"Giả ngất đi ."

Giả vờ ngất ?Mộc Hoàng-hắn là người nào, nho nhỏ một cái dung hợp lực mà phải giả ngất, Mộc Hoàng-hắn sẽ giả ngất......

Mộc Hoàng biểu tình kiêu căng không có dấu hiệu thỏa hiệp, Phong Vân như đã dự đoán được hắn sẽ phản ứng bình thường giống như vậy, hơi hơi nâng lên chân, hướng tới đầu gối của Mộc Hoàng đá một cước.Mộc Hoàng nhất thời lảo đảo một cái,gục về phía sau.Hổ tiên của Phụng An công tới nơi, lập tức cắm vào thân thể của Mộc Hoàng, rút không ra.

-"A, công chúa, công chúa điện hạ." ngay tại thời điểm Mộc Hoàng ngã xuống, Phong Vân một tiếng kêu to ngay lập tức hướng tới chỗ Mộc Hoàng ngã xuống liền đánh xuống một chưởng .Một mặt trực tiếp duỗi tay ra đè vào mặt Mộc Hoàng, gần như không gây ra tiếng động mà nói:"Do ngươi thôi , tự mình giả ngất thì không chịu trang , thế thì để ta đánh bất tỉnh."

Mộc Hoàng nghe vậy khuôn mặt nhất thời xanh mét.

-"Công chúa điện hạ, công chúa điện hạ, trời ạ......" Phong Vân ôm Mộc Hoàng nhất thời một trận gào khóc thảm thiết.

-"Phụng An,lá gan của ngươi thật lớn, cư nhiên dám đánh công chúa Lâm Quốc, ngươi không sợ Lâm Quốc truy cứu, gây ra mâu thuẫn giữa hai quốc gia, lại gây ra binh đao loạn lạc sao ." Thanh âm của Phong Vân kêu lên một cách mãnh liệt ,thảm thiết.

-"Hảo, chúng ta quản không được ngươi, ta phải nhìn xem có phải hay không quốc chủ cũng quản không được ngươi."

Phong Vân ném ra những lời này, lập tức liền ôm Mộc Hoàng đi qua,hướng nhanh tới tiền điện của quốc chủ mà phóng tới.Phụng An vương tử vốn định là giáo huấn Phong Vân,không nghĩ một roi kia đi xuống, trực tiếp đánh bất tỉnh lâm quốc công chúa,cái này hắn cũng không lường trước được.Nhất thời ngẩn ra.

-"Mới không phải, đại ca căn bản không đánh tới nàng, là chính nàng bị dọa mà ngất ." Ngẩn ra,sau lưng của Phụng An một người đột nhiên kêu lên.

Đồng thời hướng tới mấy người ngay đó mà nháy mắt.

-"Đúng, bổn vương căn bản là không đánh tới nàng, là chính nàng bị dọa mà ngất , Hách Liên Phong Vân ngươi dám vu khống bổn vương." Phụng An lập tức lấy lại phản ứng, liền hướng tới trước mặt Phong Vân chặn lại không cho đi.

Bước chân của Phong Vân không ngừng lại, một bên rống to hét lớn:"Chính là ngươi, chính là ngươi đánh bất tỉnh nương tử của ta, ta muốn đi nói cho quốc chủ,muốn hắn chủ trì công đạo cho chúng ta."

Thanh âm kia truyền đi rất xa.

Phụng An vừa nghe liền nóng nảy, càng túng quẫn hơn liền đuổi theo Phong Vân.Cánh tay duỗi ra, cầm trụ cánh tay của Phong Vân:"Thúi lắm, ngươi vu hãm ta,bây giờ lại nháo đến trước mặt của phụ vương......"

Nôn nóng trong lời nói, còn chưa nói xong, Phong Vân đột nhiên xoay người, trên mặt kia không có chút gì phẫn nộ, chỉ có gian xảo mà cười lạnh.

Khinh miệt quét qua Phụng An liếc mắt một cái, đồng thời đè thấp thanh âm nói:"Cho dù ta vu hãm ngươi,vậy thì thế nào?"  


  Lời này vừa nói ra, Phụng An liền biến sắc.Phong Vân ngay sau đó nhướng mày khẽ cười nói:"Ngươi cùng ta có thể so sánh sao? Cho dù hôm nay là ta vu hãm ngươi, ngươi cũng phải chịu thôi, ai kêu ngươi đầu thai không tốt."

Dứt lời, rất nhanh quay đầu đi, sắc mặt lại biến đổi, vẻ mặt phẫn nộ cùng thương tâm, ôm Mộc Hoàng hướng tới tiền điện của quốc chủ.Một bên kêu la mong quốc chủ phân xử.

Mộc Hoàng từ từ nhắm hai mắt,nghe những lời xảo biện của Phong Vân, trợn mắt hơi hơi liếc mắt về một cái thân ảnh cách đó không xa.Rừng cây bên cạnh có một đoàn người đang nhanh chóng đi đến, hắn đoán không lầm, thì người cầm đầu một thân long bào, đó chính là quốc chủ.

Mà lúc này Phụng An bị Phong Vân chọc giận hoàn toàn, gầm lên giận dữ:"Hách Liên Phong Vân, ta giết ngươi."

Một bên vung lên hổ tiên trong tay, hướng tới Phong Vân hung hăng đánh tới một chút cũng không thủ hạ lưu tình.

-"Điện hạ, điện hạ." Mấy người còn lại đuổi theo từ phía sau, không khỏi tạo ra một tình huống hỗn loạn.Bị Hách Liên Phong Vân làm cho tức giận mắng, chèn ép đều có thể, nhưng là không thể giết a.Nếu giết thì hậu quả......Một đám người không khỏi sợ hãi mà đồng thanh kêu lên.Hách Liên Phong Vân chính là cái phế vật, Phụng An một roi vung ra,đúng là đối thủ a.Phong Vân thấy vậy một bên ôm Mộc Hoàng chạy, một bên liền hô lớn nói:"Cứu mạng a, bá bá cứu mạng a, Phụng An muốn giết Phong Vân......"

-"Bá bá, bá bá cái mẹ ngươi , hôm nay thiên hoàng lão tử có đến đây, cũng không thể nào cứu được ngươi." Phụng An bị làm cho tức giận, vung roi, hổ trảo trong tay cũng đi ra, liền hướng tới phía sau Phong Vân mà phác tới. Hổ trảo sắc nhọn hung hăng hướng tới trước ngực của Phong Vân.

Phía sau mấy người nhìn thấy,bị dọa cho sợ hãi, một thân mồ hôi lạnh.  


Phong Vân cố tình vận khí trên người ,lại giả vờ ôm người nghiêng ngả lảo đảo, trên lưng quần áo thủng lỗ chỗ, không có ai dám nghĩ là trên người không có vết thương nào.

-"Phụng An, ngươi thật to gan, dám mắng bá bá ta." Phong Vân lại ngã sõng xoài , ôm Mộc Hoàng nhìn mọi thứ một cách chật vật.

-" Cái gì! Con rùa vương bát đản dám ở trước mặt bổn vương tử mà kêu gào, hừ, hôm nay lão tử không chỉ có dám mắng , hắn mà dám đụng đến ta thì một đao chém sạch.Nuôi dưỡng ra một đứa rác rưởi ven đường như ngươi , lão tử ta hôm nay sẽ thay trời hành đạo..."

-"Làm càn." Tiếng nói trong cơn tức giận của Phụng An còn chưa bùng phát hết, một thanh âm tràn đầy lửa giận khác vang lên như một khối hoả khí kinh thiên vừa phát nổ giữa không trung vậy.

Ngay sau đó bỗng có một vài thân ảnh lao tới, phi thân tới ngăn cản đòn tấn công của Phụng An, bảo vệ cho Phong Vân đang một thân chật vật.

-"Kẻ nào vương bát..."

-" Quốc chủ.."

-"Phụ Vương..."

Phụng An theo bản năng gầm lên tiếng giận dữ, phía sau hắn một vài kẻ đã bị doạ đến trắng mặt, nơm nớp lo sợ kêu ra.

-"A......" Phụng An sửng sốt, quay lại mới thấy phụ vương hắn mặt mày xám xịt đang đi đến, sắc mặt dữ tợn như thể muốn ăn thịt người khác vậy.
-"Phụ vương...... Phụ...... Vương......" Hổ tiên ba trong tay Phụng An rơi xuống đất vang lên một tiếng. .

-"Bá bá, cứu Vân Nhi."

Bá bá? Phong Vân đang gọi phụ vương của hắn là bá bá ?

Trong giây lát Phụng An chợt nhớ tới , gia gia của Phong Vân và gia gia bọn họ vốn là huynh đệ. Vậy nên Phong Vân chính là một người trong hoàng tộc.

Nếu là hậu bối của hoàng hậu, thì có thể gọi phụ vương hắn là dượng.Nếu là hậu bối của huynh đệ với gia gia hắn thì có thể kêu phụ vương hắn là bá bá.

Hắn... hắn cự nhiên hôm nay đã mắng phụ vương của mình là vương bát ....Phụng An trong lúc nhất thời tâm muốn chết đi được.

Lúc này Á Sắt quốc chủ sắc mặt tái mét, thân thủ đỡ lấy Phong Vân đang lảo đảo nghiêng ngả chạy tới.

-" Bá bá, xin người làm chủ cho Vân Nhi. Phong Vân bị quở trách không tính làm gì. Phong Vân phải tôn kính vương tử điện hạ mới đúng đạo.Nhưng thê tử của Phong Vân Gia Lâm công chúa mới lần đầu tiên tiến cung,vương tử điện hạ đi qua đã đánh đến bất tỉnh rồi. Thế này thì Gia Lăng Quốc hướng Phong Vân đòi một cái công đạo thì Phong Vân không biết làm sao ....."

Phong Vân vẫn ôm lấy Mộc Hoàng,trên khuôn mặt đã mất đi vẻ phẫn nộ chỉ còn là sự ủy khuất.Á Sắt quốc chủ nhìn thấy hết thảy moi việc đang diễn ra, nhìn một thân Phong Vân vô cùng chật vật, áo thì rách hết vạt, nếu không phải Phong Vân có bản mệnh tốt thì đã sớm mình đầy thương tích, lại nhìn Mộc Hoàng đang bất tỉnh, sắc mặt càng lúc càng khó coi.

-" Vân Nhi, ngươi đừng sợ, bổn vương nhất định sẽ làm chủ cho ngươi." .Á Sắt quốc chủ hung hăng quay đầu lại nhìn về phía Phụng An.


  -" Súc sinh, ngươi là tên súc sinh to gan lớn mật." Nghiến răng nghiến lợi rống lên giận dữ , cả hàm răng như muốn lao ra cắn nát Phụng An.

-"Phụ vương...... Phụ...... Ta......" Phụng An đầu gối mềm nhũn khuỵu quỳ xuống, dối diện với khuôn mặt giận tím tái của quốc chủ, mồm miệng chỉ có thể lắp ba lắp bắp.

-" Người đâu, đem tên súc sinh này giam vào đại lao cho ta, giao cho hình bộ xử lí."

Mắng Phong Vân là chuyện nội bộ trong công quốc, nhưng lại xảy ra ngay trước mắt bao nhiêu quan đại thần, hắn lại còn đánh bất tỉnh công chúa mới được gả đến Gia Lăng quốc nữa chứ, thế này thì phải thật sự trừng trị hắn được.Á Sắt quốc chủ lúc này mặt mày vẫn chưa nguôi cơn giận,

-"Phụ vương tha mạng a, phụ vương tha mạng a......" Phụng An vừa nghe, sắc mặt đã nhanh chóng xanh mét.

Nhưng người của bộ hình đã đến.

-" Giải hắn đi"

-"Tuân lệnh"

Lập tức bọn thị vệ luôn theo sát quốc chủ tiến tới phía Phụng An áp giải đem đi.

Đám lâu la bên cạnh Phụng An vương tử diễu võ dương oai không dám làm gì ,cả một lũ sợ sệt lùi lại , lo sợ quốc chủ nổi giận lại bị vạ lây.Nhưng Á Sắt quốc chủ lúc này chỉ lo cho công chúa ngoại bang, không thèm bận tâm đến bọn họ, nâng Phong Vân cùng Mộc Hoàng đứng lên.

-" Mau đi gọi Ngự y đến xem thê tử của Vân Nhi bị thương ra sao."

Phong Vân lúc này ôm Mộc Hoàng, thấy vậy mới thở phào nhẹ nhõm, một bên đưa tay vuốt những giọt mồ hôi lấm tấm trên trán, một bên dùng thanh âm ôn hòa nói: " Bá bá cũng không nên để ý nhiều làm gì, vương tử vẫn còn là người chưa trưởng thành nên chưa hiểu rõ được những mối quan hệ trong thân tộc, lúc nãy cũng là do Phong Vân nóng nảy, điện hạ cũng chẳng phải là cố ý, xin bá bá đừng xử phạt nặng hắn''

Lời này vừa nói ra, các đại thần xung quanh Phong Vân đều không khỏi gật đầu thầm khen ngợi.

Phong Vân thế tử của bọn họ, tuy thần lực hạn chế nhưng khí chất thì những vị vương tử điện hạ cũng vạn vạn lần không bằng.

-"Ngươi đứa nhỏ này......" Á Sắt quốc chủ nghe được những lời nói đó , tay vỗ nhẹ vào vai Phong Vân, vẻ mặt vui mừng .

Vậy mà trong số đó lại có một người không cùng quan điểm- chính là Mộc Hoàng đang phải giả vờ hôn mê lại lạnh lùng nhìn sự việc đang diễn ra.

Nếu hắn không nhìn lầm, thì vừa rồi Phong Vân có chút gian xảo, có cái gì đó được cho vào miệng nàng. 


 Một hồi náo loạn như vậy, cũng chỉ là mở màn cho kịch hay phía sau.


-"Ngự y đến rồi, ngự y đến rồi......" Xa xa một vài ngự y tay cầm hòm thuốc nhanh chóng đi tới.

-"Bá bá, hảo hảo nhìn xem cho...nàng...... Phốc......" Phong Vân thấy vậy ôm chặt Mộc Hoàng, nói mới nói nửa câu, đột nhiên hé miệng, một ngụm máu tươi đã phun hộc ra.

-"Vân Nhi, Vân Nhi......" Á Sắt quốc chủ cùng đám người nhất thời kinh hãi.

Phong Vân trên mặt biến sắc, trong khoảnh khắc cả người đều gục xuống.

- "Ngự y, mau, mau......" Quần thần trong lúc này náo loạn cả lên.

-"Trúng độc, tiểu thế tử bị trúng độc ."

-"Cái gì, trúng độc? Như thế nào lại bị trúng độc? Độc gì?" Á Sắt quốc vương giận dữ.

-"Xem mạch thế tử thấy giống như mới trúng độc." Các ngự ý vô cùng bận rộn hết xem mạch lại bàn bạc với nhau.

-"Mới trúng độc? Vừa rồi Vân Nhi đã ở những đâu?"

"Bẩm quốc chủ, tiểu thế tử mới từ chỗ của vương hậu nương nương lại đây, trong lúc đó đã uống của Liêu quý phi một chén trà."

Đám người rối loạn nhất thời vẫn chưa thể biết được là do ai hạ độc, nghe quốc chủ hỏi, bất giác nhớ ra.

"Cái gì...... Người tới a......"

Sương khói mờ, một cảnh hỗn loạn. Mà người trung tâm trong cuộc hỗn loạn đó là Phong Vân đang giả vờ hôn mê mà khóe miệng lại lóe ra một tia cười lạnh, ngay sau đó nắm chặt bàn tay Mộc hoàng.Mộc Hoàng bị Phong Vân đặt ở trên người, thấy miệng Phong Vân chảy ra huyết gà gì đó , đôi lông mày khẽ nhăn lại.

Ba tháng gió to, quả nhiên dự báo bão lớn sắp ập về.

Cháu ruột của Hách Liên vương công bị trúng độc, tiểu thế tử phi -công chúa nước khác thì bị đánh đến bất tỉnh. Tin tức này mà theo gió truyền đi thì không biết thiên hạ sẽ nghĩ những gì, người của Hách Liên gia sẽ nghĩ những gì, cơ hồ sẽ loạn lên mất.

Màn đêm buông xuống, Hách Liên vương công phủ đèn đuốc huy hoàng.

-" Buồn cười, dám đả thương tôn nhi của ta, thật sự không coi hách Liên vương phủ này ra gì hết." Trong thư phòng, Hách liên vương công sắc mặt xanh mét ,một chưởng chụp xuống vừa tung ra chiếc bàn đá hoa cương liền bị đánh nát .

-"Quá kiêu ngạo , Tây vương công cùng Tể tướng phủ thật sự là quá kiêu ngạo ." Cha của Hách Liên Phong Vân- Hách Liên Chiến, cơ hồ là nghiến răng nghiến lợi nói.

Liêu quý phi chính là xuất thân từ Tể tướng phủ, cùng với Tây Vương công phủ và Hách Liên vương công là những thế lực đối đầu nhau từ lâu.


  -"Trước kia bọn chúng dùng mọi loại thủ đoạn, chúng ta có thể nhẫn,nhưng lần này không thể nhịn được nữa rồi,bọn chúng đã bắt đầu trực tiếp dùng độc để hại Phong Vân,tình thế ngày càng trầm trọng khó có thể bỏ qua , hơn nữa mục đích của bọn chúng rõ ràng là muốn trừ tận gốc cả Hách Liên phủ ."Sắc mặt tam thúc của Phong Vân cũng tương đối khó coi.


-"Đúng, chính là ý này, huống hồ hiện tại bọn chúng lại dám ngay trước mặt chúng ta động thủ,như vậy khẳng định là bọn chúng đã nắm chắc phần thắng trong tay, chúng ta......" Nhị thúc của Phong Vân khẽ nhíu mày.

-"Hừ." Hách Liên vương công hừ lạnh một tiếng,khuôn mặt cương nghị hiện lên sát khí dày đặc.

-"Phụ thân, tiên hạ thủ vi cường." trong mắt Hách Liên Chiến cũng nảy lên sát khí dày đặc.

Ông chỉ có Phong Vân là con trai , vậy mà có kẻ cự nhiên dám......

-"Không ổn, tuy rằng bây giờ chúng ta đã có chứng cớ, nhưng bây giờ vẫn chưa phải là lúc nhổ tận gốc,vạn nhất bọn chúng lâm vào đường cùng vậy thì ngược lại chúng ta...... ."Nhị thúc của Phong Vân vội vàng lắc đầu mà nói.

-"Cái gì mà kêu mất nhiều hơn được,tại sao chúng ta phải sợ bọn chúng......" Hách Liên Chiến vừa nghe những lời này nhất thời giận dữ.

-"Kẻ nào?" lời nói còn chưa dứt,hai mắt của Hách Liên vương công đột nhiên nheo lại , khẽ quát ra tiếng.

Đồng thời,tam thúc của Phong Vân là Hách Liên Duẫn, thân thủ nhanh nhẹn lao ra ngoài cửa.

Trong nháy mắt khi hắn lao ra phía ngoài cửa, những trang giấy từ phía xa phiêu dật bay tới chậm rãi rơi trước mặt mọi người.Đột nhiên cả thư phòng trở lên yên tĩnh,mọi người đều không có hành động gì.

-"Không đuổi kịp." lát sau Hách Liên Duẫn phi thân trở về, chau mày nói.

Thân thủ của hắn nhanh như vậy, cự nhiên không có đuổi kịp tên thích khách.Hơn nữa,phủ của Hách Liên vương công là nơi nào chứ, bên ngoài các thị vệ đều là các cao thủ hơn nữa lại bày binh bố trận một cách dày đặc , thế mà lại có kẻ có thể đến gần mà không bị phát hiện......

Người này......chắc chắn là một cao thủ.

Trong thư phòng mọi người nghe xong đều nhíu nhíu mày.

-"Đem giấy lại đây." Nhíu mày , Hách Liên vương công trầm giọng nói.

Hách Liên Chiến lập tức đứng dậy,cẩn thật nhặt tờ giấy lên nhân tiện cũng liếc qua một chút.

Vừa liếc qua,mặt Hách Liên Chiến liền ngẩn ra, ngay sau đó là bộ mặt vô cùng mừng rỡ, kích động nói:"Phụ thân, người xem."

Vừa nói vừa vội vàng đem trang giấy đến trước mặt vương công.

Hách Liên vương công tiếp nhận vừa nhìn thấy,sắc mặt âm trầm dần thả lỏng một chút.

Bên cạnh, nhị thúc của Phong Vân là Hách Liên Thành cùng tam thúc Hách Liên Duẫn, thấy vậy cũng quay đầu nhìn lại.


  Khi nhìn thấy tờ giấy kia, tràn ngập các tội chứng của Tây vương công cùng Liêu Tể tướng và Liêu quý phi ,những tội chứng này có thể làm cho bọn chúng chết một cách không toàn thây.


Trong lúc nhất thời, trong phòng sắc mặt mọi người đều sáng lên.

Chỉ duy nhất nhị thúc của Phong Vân- Hách Liên Thành, trên mặt chợt lóe vẻ u sầu.

-"Ha ha,ông trời cũng giúp ta." Hách Liên Chiến quá đỗi vui mừng.

Những chứng cứ này căn bản không cần hoài nghi là giả,vì nó đã trình bày một cách tỉ mỉ và chi tiết về tội chứng của bọn chúng.

Quá rõ ràng, thật sự là ghi lại quá rõ ràng .

-"Người tới a ......"

Ban đêm gió nhẹ nhàng thổi,toàn bộ phủ Hách Liên vương công được canh phòng một cách cẩn mật.

Nhưng bất luận kẻ nào cũng không nhìn thấy có một thân ảnh yên lặng tiến vào mà không gây ra một tiếng động gì , đột nhập vào nơi Phong Vân đang nằm hôn mê.

Trong phòng đèn đuốc sáng trưng,hạ nhân vẫn đang tập trung hầu hạ .Đáng lẽ ra Phong Vân cùng Mộc Hoàng hiện tại phải đang trong trạng thái hôn mê,nhưng bây giờ một người thì ngồi tựa trên giường, một người lại khoanh chân ngồi ở trên ghế.

-"Đưa cho hắn ?" Phong Vân ngẩng đầu liếc mắt nhìn Lưu Vân, tay lại quơ quơ chân gà.
"Cho." Vẻ mặt thanh tú giống như thư sinh của Lưu Vân rõ ràng là có chút ngạc nhiên.

-"Tốt lắm." Phong Vân vừa lòng gật đầu.

-"Bên ngoài có tình huống gì không?"uống một ngụm rượu, Phong Vân hỏi qua loa.

-"Dư luận đã sớm nghiêng về phía chúng ta, chính là không biết quốc chủ sẽ ra hình phạt như thế nào đối với bọn người của Liêu tể tướng." Lưu Vân nói xong, khóe miệng khẽ cười.

Phong Vân trúng độc, Mộc Hoàng bị đánh, tin tức này hắn đã cho người làm lộ ra bên ngoài.Dưới áp lực của dư luận,chỉ sợ quốc chủ cũng không dám bao che.

Phong Vân nghe vậy khẽ hừ một tiếng.Hoặc là không động thủ,nếu đã động,nàng sẽ trừ tận gốc.

-"Làm điều thừa.'' Mộc Hoàng đang ngồi ăn ở bên cạnh, nghe hai người đối thoại,lại nhớ tới mấy truyện hắn đã phải trải qua, hơn nữa Phong Vân cũng không phân phó người giúp hắn, lập tức liền hiểu tất cả mọi chuyện ,liếc mắt quét qua Phong Vân một cái.

Đã sớm nắm rõ được mọi việc vậy mà chính mình lại bất động không làm gì,lại ném qua cho người khác xử lý.Đây là điển hình của việc mượn đao giết người.

Nếu là hắn, hẳn là trực tiếp giết, cần gì phải đùa chơi một hồi như thế này ?

Nghe Mộc Hoàng nói, Phong Vân nghiêng mắt nhìn Mộc Hoàng, toát ra một nụ cười tao nhã , chậm rãi nói:" Ta là người tốt, ta không sát sinh a ."

Nhưng đáp lại lời của nàng chính là một cái chân gà bay qua.Nàng là người tốt, nàng không sát sinh ? Tin nàng, thà hắn tự đâm đầu vào tường. Nàng rõ ràng chính là mượn đao giết người a.


  Phong Vân một bên né xương gà công kích từ Mộc Hoàng , một bên tiếp tục tủm tỉm cười nhìn Lưu Vân.

Bọn họ không biết, trước đây , nàng giết người nhiều lắm, địa vị cao lại ở hoàn cảnh như vậy, mạng người chính là chuyện vặt, không đáng để nàng phải đi thương tiếc người khác. Nàng được sống sót đến ngày hôm nay , nghĩ lại mới thấy sinh mệnh đáng quý.Nàng, không có quyền lấy đi sinh mạng của người khác, cũng không muốn sẽ phải làm như vậy. Cho nên, không phải đến thời điểm không thể đừng , nàng sẽ không ra tay.

Chính là, nàng không hại người nhưng cũng không có nghĩa là để người khác hại nàng.Nếu họ không muốn nhận được sự thương tiếc cùng tha thứ, như vậy cũng đừng trách nàng ra tay không lưu tình.

-" Chính là bên tướng quân Tề Đại còn không có động tĩnh gì ." Lưu Vân nhỏ giọng nói.

Chén rượu trên tay khẽ đung đưa, Phong Vân vẻ mặt cười như có như không liếc nhìn trời đêm :" Nhanh lên, ngươi đi xử lý đi ..."

Đêm tối mông lung, những chùm ánh sáng nhè nhẹ lóe lên.Bóng đêm bao trùm mọi vật, gió thổi nhẹ , nhưng đây chính là con giớ báo trước bão sắp tới .

Hôm sau, trong cơn sóng gió của dư luận, quốc vương của Á Sắt công quốc bởi lo sợ mọi người nói ông không công minh, bị tình cảm ảnh hưởng đành phải đem chuyện hạ độc Hách Liên Phong Vân giao cho Hách Liên Cương cùng tướng quân Trình Đại truy xét rõ ràng .

Trong lúc nhất thời, bão lớn nổi lên.

Liêu quý phi là người đầu tiên bị ảnh hưởng , sau đó tựa như quận chỉ lăn tròn bắt đầu hướng đến toàn bộ triều đình.Một vị Liêu quý phi nhỏ bé cư nhiên dám dùng độc hại người đương kim vương thượng nhìn trúng cho địa vị hoàng thái tử , lại dám đánh công chúa của quốc gia khác. Nói sau lưng không có ai chống đỡ, cho nàng mười lá gan cũng không dám.Dám đối đầu với quốc chủ cùng Hách Liên công phủ , ai mới là người đứng đằng sau bức màn chỉ đạo đây ?  



Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com