TruyenHHH.com

Hac Dao Vuong Hau Nu Nhan Nguoi Dung Qua Kieu Ngao


Tháng 3, mùa xuân , mây trắng bay cao .

Ảo ảnh đại lục , vùng ngoại ô kinh đô của công quốc Á Sắt , núi cao trải dài, mây trắng lượn lờ , tựa như một con cự long ôm lấy thiên địa, đang lẳng lặng ngủ đông.

Mà tại giữa cảnh đẹp như thế này , có một mặt hồ nước xanh biếc được mây trắng núi xanh ôm ấp lấy, dưới ánh sáng sán lạng của mặt trời ngày hạ , nhộn nhạo dư âm mà gợn sóng. Xung quanh hồ có biết bao loại hoa rực rỡ sắc màu, nào muôn hồng nghìn tía cùng thanh bích u lam .. trông vô cùng đẹp đẽ .

Gió xuân hơi e ấp , đùa giỡn thổi nhẹ , trên bờ là những hàng tơ liễu tung bay , bừa bãi giãn ra, yên tĩnh nhưng ẩn chứa biết bao phong tình .

Tơ bông trục liễu , mặt hồ như gương .

Ngay tại hôm nay , mặt nước vốn trong như gương lại đột nhiên vẽ lên một gợn sóng, một cánh tay hồng hào như cánh sen phá vỡ mặt hồ tĩnh lặng , duỗi thân dựng lên . Ngay sau đó , một người phá mặt hồ mà bay lên.Khoảnh khắc đó, mặt nước tóe ra khắp tứ phương, tầng tầng gợn sóng khẽ lăn tăn . Những sợi tóc màu đen xinh đẹp dính lên thân thể trần trụi, khuôn mặt bạch ngọc không tì vết với những bọt nước đẹp đẽ sáng như ngọc, chậm rãi ngẩng đầu lên.

Tuyết vì da thịt, ngọc vì hồn .

Tinh không vì mâu , biển sâu vì thần.
Trên khuôn mặt ấy là đôi lông mày như lá liễu , đôi mi dài cong vút, một đôi mắt sáng ngời như bầu trời với con người đen láy như vũ trụ thuở sơ khai , ánh sáng trong đôi mắt như ngọc , đẹp đến bức người.

Dưới cái mũi thẳng , khéo léo là đôi môi đỏ mọng hơi hơi nhếch lên, có ý cười nhẹ nhàng thoáng qua , đúng là một vẻ đẹp khuynh thành vô song .

Vẻ đẹp ấy không giống với một tuyệt đại giai nhân xinh đẹp tuyệt trần. Cũng không phải như đóa hoa tuyết liên thanh khiết không vướng chút bụi trần. Mà nó lại mang vẻ đẹp của một ngọn gió thanh thoát ,tiêu sái tự nhiên lại thiên biến vạn hóa ra biết bao phong tình.

Bàn tay trắng nõn khẽ động, Hách Liên Phong Vân chạm lên mái tóc đen, bừa bãi tựa vào tảng đá bên hồ, bộ dáng vô cùng ung dung...

Đầu ngón tay nâng lên , một con bướm nhỏ bay xoay quanh ngón tay.

Hách Liên Phong Vân lười biếng nhìn, khóe miệng vẽ lên một nụ cười sáng lạn : " Xem ra quốc chủ cho ta nơi này làm cấm địa quả thật không sai "

Đang nói đến đó, Hách Liên Phong Vân nhìn y phục trên bờ của nàng , một thân nam trang hoàng tộc .Hách Liên Phong Vân bật cười , đôi mi tràn ngập ý cười. Hàng năm đều giả dạng làm nam nhân cũng có điểm mệt nha, ngay cả cái tên cũng là tên của nam nhân .

Lúc này, Phong Vân tâm tình tốt lắm, dùng đầu ngón tay mà trêu chọc con bướm nhỏ :

" Vật nhỏ , ngươi.. "

" Ầm ầm "

Vừa mới mở miệng, xa xa đột nhiên truyền đến những tiếng động lớn. Tiếng động ấy vang lên đánh gẫy lời nói của Phong Vân . 



  Hai mắt của Phong Vân đột nhiên nhíu lại, thân thể rất nhanh liền chìm vào trong nước, rồi nhanh chóng lấy y phục ở trên bờ , nhẹ nhàng bơi đi, đồng thời ngẩng đầu nhìn nơi phát ra tiếng động.

Động tác của Phong Vân rất nhanh nhưng nơi phát ra tiếng động cự nhiên còn nhanh hơn.Chỉ trong nháy mắt, bầu trời lóe lên những tia chớp màu lam, đột ngột rơi xuống mặt đất, đồng thời cũng có những tia sáng màu hồng ló lên đối kháng cùng màu xanh lam.

" Rầm". Chỉ trong nháy mắt, hai tia sáng lam hồng không khác gì mũi nhọn trực tiếp dừng trên bờ hồ.

Phong Vân thấy rõ, ánh sáng lam hồng kia vừa hạ xuống, có bóng người lập tức lộ ra.

Chính giữa là một vị nam tử , quanh thân mang hào quang lam nhạt, nhìn qua bộ dáng còn rất trẻ, chỉ khoảng mười bảy, mười tám tuổi .Lông mày hắn dày như lợi kiếm, cặp mắt đỏ thẫm, sắc bén kinh người, cánh mũi cao thẳng cùng đôi môi gắt gao mím lại, hỗn hợp máu loãng trên mặtkhiến vẻ mặt hắn càng thêm khí khách, hung ác.Bộ y phục trên người hắn đã nhuốm đầy vết máu thế nhưng tuyệt đối không gây cảm giác nghèo túng cùng tuyệt vọng ngược lại càng tôn thêm sát khí lạnh thấu xương cùng cuồng ngạo của hắn.

Mà xung quanh hắn , khi ánh sáng đỏ rực dần dần biến mất thì hiện ra thân ảnh của sáu người, hình thành vòng tròn vây quanh hắn. Cả người bọn họ đều bị che kín nên không thể nhìn rõ dung mạo, chỉ biết toàn thân đều là sát khí. Hoàn cảnh lúc này khiến người ta không lạnh mà rét run lên.

Trò đuổi giết này Phong Vân quả thực không có hứng thú tham gia.Nhưng, ngay tại khi Phong Vân đem y phục mặc lên .Đột nhiên nàng cảm giác được ánh mắt của vị nam tử kia quét qua người mình, ánh mắt ấy như bắn ra tia lửa điện đe dọa người khác, nhưng cũng lạnh lẽo như hàn băng ngàn năm.

Vây xung quanh nam tử , sáu vị sát thủ có vẻ như đã sẵn sàng cho cuộc chiến này, bọn họ hét to một tiếng rồi lập tức hướng hắn đánh tới, ánh sáng đỏ mang sát khí tràn ngập không gian.Bọn họ nhanh, hồng y nam tử còn nhanh hơn.

Chưởng lực đánh ra giống như lôi điện mùa hạ, khó có thể dùng mắt thường phân biệt được tốc độ, trong nháy mắt bùng phát mãnh liệt lao về phía đối phương giống như lửa cháy lan ra đồng cỏ. 

 Hắn dám đối chọi trực tiếp với sáu người kia sao ? Có gan dám lấy một địch sáu thật sao ?


" Lôi điện lực". Phong Vân khẽ nhíu lông mày , thầm than trong lòng một tiếng.

Lôi điện lực này không phải ai cũng có thể sử dụng, hắn lại đang phải đối phó với sáu người liền, không biết sẽ như thế nào đây.

Hồng lam tương giao, điện thiểm lôi minh.

Nam tử kia tốc độ giao thủ thật đáng nể nha , Phong Vân chỉ thấy một mảnh hào quang chớp động, hoàn toàn không nhìn thấy bọn họ đối chiêu như thế nào cả .Ánh sáng lóe ra khắp nơi, Phong Vân thấy vậy liền chìm xuống, lặn xuống nước chạy lấy người.

Mấy vị cao nhân này mạnh hơn nàng rất nhiều lần, dù bên nào thắng lợi, nàng là người chứng kiến , cuối cùng sẽ phải nhận lấy cái kết cục tốt đẹp như thế nào, nhắm mắt lại cũng có thể đoán ra .Binh pháp tôn tử có ba mươi sáu kế. Tẩu vi là thượng sách. Nàng không phải là người nhàn nhã , có thể hóng hớt được mọi chuyện đâu ~ .

Chân vừa mới nhấc, còn chưa kịp động thì trên đỉnh đầu đã thấy tiếng gió đột nhiên vang lên , ngay sau đó một bóng người không biết từ hướng nào đến, dừng ở ngay trước mặt Phong Vân. Bọt nước văng tứ tung, ngăn cản đường đi của nàng.Đó là một trong sáu kẻ đuổi giết vị nam tử kia .Phong Vân dừng lại, nhìn sát thủ bị điện lôi truy sát trước mặt .Ánh mắt người đó giờ phút này khác hoàn toàn khi nãy, giờ đây trong mắt ngập tràn sự khiếp sợ :" không...không có khả năng...hắn...hắn lúc này ......là thời điểm ...yếu nhất.........'' Lời nói tuy nhỏ lại đứt quãng nhưng lại hoàn toàn rơi lọt vào tai Phong Vân.Lúc này là thời điểm yếu nhất ? lời này là chỉ vị nam tử kia sao ?

Phong Vân nhìn chằm chằm sát thủ trước mặt đang từ từ chìm xuống , nàng ngay cả bọn họ giao đấu như thế nào cũng nhìn không ra, vậy mà đó chỉ là khi nam tử kia ở thời điểm yếu nhất, vậy vào thời điểm hắn mạnh nhất....Phong Vân có chút không dám nghĩ tới, nàng chậm rãi ngẩng đầu đứng lên.Tung tích của nàng đã sớm bị bại lộ mất rồi.

Trước mắt sáu vị sát thủ toàn bộ đã ngã xuống... Sáu người cùng nhau hợp sức mà ngay cả một chiêu của nam tử cũng không tiếp nổi .Lúc này nam tử đưa lưng về phía nàng,lam quang trong tay chợt bùng phát.Lập tức, một mảnh điện quang hiện lên quét qua khắp núi rừng , bụi đất bay lên.Phía trên thảm cỏ, chướng ngại vật toàn bộ bị quét đi, tan thành tro bụi, không lưu một chút dấu vết nào . Phong Vân đôi mắt đầy vẻ nhạc nhiên nhíu mày." Hắn thật là mạnh nhaaa ."



  Hồng y nam tử chậm rãi xoay người, đôi mắt xơ xác tiêu điều lạnh lùng nhìn Phong Vân.Phong Vân thấy vậy lập tức giơ tay lên cao, vẻ mặt tươi cười nhìn lên nam tử,miệng liên thanh nói:" Ta là đi ngang qua thôi mà , cái gì cũng chưa xem a..."


Nhưng không để Phong Vân nói xong, hồng y nam tử trong mắt ánh sắc lạnh chợt lóe , tay giơ lên, lôi điện màu lam liền hướng Phong Vân chém lại, ánh mắt như đang nhìn xem một con kiến.

Phong Vân thấy vậy mặt nhăn mày nhíu, đuổi tận giết tuyệt, đủ ngoan tuyệt nha.Trên mặt tươi cười không thay đổi, những ngón tay giấu ở dưới nước lại nhẹ nhàng run lên .Lập tức, trên tay nàng, chiếc vòng ngọc bích nháy mắt giống như mầm móng nảy mầm, bắt đầu sinh trưởng, kết thành hoa hình.

Lôi điện xuyên qua không khí bắn đến, đánh thẳng Phong Vân.

Phong Vân đáy lòng một tiềng hừ lạnh, trên mặt lại lộ ra biểu tình hoảng sợ, thét chói tai:" giết người a".

Thanh âm rất sợ hãi, người lại không lui mà tiến tới hướng thẳng hồng y nam tử . Cứ thế nghiêng ngả lảo đảo kết hợp với tiếng thét chói tai, nhìn qua thật giống hoảng sợ không biết thế nào ứng phó, muốn tự đi tìm đường chết bình thường.

Hồng y nam tử thấy vậy, ánh mắt lại lãnh khốc, không chút biểu tình.

Ngay tại lúc này, hồng y nam tử thân thể đột nhiên run lên, ánh sáng chói mắt màu lam trên người nháy mắt biến mất, ánh sáng bắn vào Phong Vân kia cũng lập tức tiêu tán ở trong không trung.

-" Chết tiệt" .Hồng y nam tử nhướng mày. Cự nhiên ở phía sau bắt đầu phát tác.

Bất quá, giết loại người vô dụng như vậy, dù phát tác cũng không vấn đề.

Nhưng ngay tại khi hồng y nam tử không có sợ hãi dù chỉ trong nháy mắt, nhanh chóng hướng đánh tới phía Phong Vân ,Phong Vân thân hình đột nhiên chớp động, tốc độ mạnh mẽ tăng lên, một đạo tàn ảnh hướng hồng y nam tử liền thẳng đường đi lên.

Cùng một lúc, một đạo ánh sáng lục sắc nhanh như điện bắn về phía hồng y nam tử. Hồng y nam tử nhận ra, sắc mặt đột biến, cũng đã né tránh không ra.

" Phanh" Lục quang hiện lên, chỉ nghe phịch một tiếng trầm đục, vừa rồi hồng y nam tử với vẻ mặt cuồng ngạo đầy sát khí giờ đây đã ngã xuống.

Vừa rồi còn thần sắc đỏ bừng giờ đã bị che kín một tầng màu đen.

-" Thực nhân hoa". Thanh âm nghiến răng nghiến lợi cực độ bạo ngược vang lên.  


  Hồng y nam tử đảo tầm mắt nhìn chằm chằm vào người áo lục sắc trước mặt , trong mắt sát khí cơ hồ ngập trời. Chỉ thấy trên cánh tay hắn , một đóa hoa chỉ có ba cánh , mỗi cánh hoa là một màu khác nhau , đang gắt gao cắn cánh tay hắn, đóa hoa như đang run rẩy , nhưng vẫn tiếp tục dùng sức cắn hắn.Màu đen độc tố liền từ cánh tay hắn bắt đầu lan tràn , mà rễ cây lại chính là trên cổ tay của Phong Vân.

-''Tiểu Thực , nhả ra, nhả ra, thịt của hắn không thể ăn a '' . Phong Vân vẻ mặt ban đầu hoảng sợ , nay lại vô cùng thản nhiên , cười tủm tỉm giật giật cổ tay , hướng về phía thực nhân hoa kia mở miệng.

Thực nhân hoa tam sắc – Hồng, Hoàng , Lam nghe thấy lời của Phong Vân liền ngẩng lên , phơi bày nụ hoa tuyệt đẹp , nhanh nhẹn thả cánh tay hồng y nam tử ra.Nhất thời lộ ra cánh tay của nam tử đã trong tình trạng huyết nhục mơ hồ. Thấy thế Thực nhân hoa có vẻ thực sự đã hài lòng , giật giật vô số những nhụy hoa nhỏ nhưng không khác gì những răng nhọn của hoa tâm , kiêu ngạo uốn éo thắt lưng.

Không chỉ có thế, nó còn ra vẻ hướng tới hồng y nam tử đang ngã xuống kìa hừ nhẹ một tiếng ra oai , sau đó một bộ dáng đắc ý bắt đầu lùi về phía cổ tay của Phong Vân, tiếp tục trên cổ tay Phong Vân mà nở rộ khoe sắc , không ngừng rung đùi đắc ý. Phong Vân nhìn thấy bộ dáng khoe mẽ ấy không khỏi thấy buồn cười , nhanh tay búng một cái thực thân hoa trên cổ tay : '' Đắc ý cái gì a , nếu không phải chính hắn giữa chừng xảy ra chuyện , ngươi nghĩ ngươi cắn được hắn sao ? ''

Người này đột nhiên năng lượng bị tiêu tán, nàng có thể cảm nhận được rành mạch.Thực nhân hoa nho nhỏ vừa nghe thấy , cành lá liền đung đung đưa đưa , đóa hoa cũng hướng về phía Phong Vân lay động không ngừng , nhìn qua không khác gì một con mèo bé nhỏ giận dỗi, đang cùng chủ nhân kêu gào.

Phong Vân thấy vậy chớp mi cười thật tươi : '' Hảo, hảo, hôm nay ngươi cũng có công , thưởng cho ngươi ăn đại tiệc a '' Vừa nói một bên nắm lấy vạt áo , xoay người bước đi. Hoàn toàn chả thèm để ý đến hồng y nam tử bị ngã nằm kia. Thật là không khác gì trêu tức lại, loại này như là so hồng y nam tử không bằng một con kiến, thật là làm cho con người ta căm tức mà.

-'' Nữ nhân , lá gan xem ra khá to a '' Hồng y nam tử thấy vậy , ánh mắt vốn lạnh như băng cao ngạo nay lại cơ hồ không khác gì lửa bốc lên đến tận chín tầng mây , dù bị trúng độc nhưng trong mắt hắn vẫn không có chút e ngại nào.

Phong Vân nghe đến phát ngôn cuồng vọng này cũng không thèm quay đầu , ném ra đúng một câu : '' Ngươi coi ta không đáng , ta cũng chả coi ngươi ra gì ''

Ngươi không nói hai lời đã muốn giết ta , ta đây đối với ngươi thủ hạ lưu tình làm cái quái gì chứ  


  -''Đuổi cùng giết tận, quyết không thể nào tha cho một ai a ''

Hồng y nam tử nghe thấy lời nói vừa rồi cơ hồ lửa giận bùng phát, gân xanh trên cổ hằn lên thật rõ ràng.

-"Ta sẽ giết ngươi." Thanh âm nghiến răng nghiến lợi vang vọng ở dưới bầu trời như khiến trời đất rung chuyển theo.

Phong Vân nghe thấy vậy thì tạm dừng cước bộ , chậm rì rì quay đầu, nhìn về phía hồng y nam tử kia phất phất tay:"Yên tâm, ngươi không cái cơ hội đấy đâu ,Độc của Tiểu Thực nhà ta còn ở trên người ngươi không ít đâu à nha ''

Lời nói vừa hạ xuống ,Thực nhân hoa nhỏ nhỏ đang nở rộ ở trên cổ tay nàng kiêu ngạo lắc lắc đóa hoa, lại kêu lên một tiếng đầy vẻ tự sướng tự hào.Diệt cỏ tận gốc, không vì chính mình lưu hậu hoạn, đây là quy tắc của Phong Vân .Nâng vạt áo lên, Phong Vân cực kỳ tiêu sái hướng tới hồ nước đi đến.Hồng y nam tử nhìn thấy Phong Vân biến mất khỏi tầm mắt của hắn , ánh mắt bạo ngược vô tình lại càng sâu đen thâm trầm không thấy đáy, hắc khí bắt đầu tràn ngập trên người hắn.

Gió chợt thổi mạnh, hàng liễu xanh lả lướt tung bay.

Ba tháng cảnh xuân ngập tràn , muôn hoa nở rộ,ánh sáng mặt trời ngày càng rực rỡ.Á Sắt công quốc,công phủ của Hách Liên vương cực kì xa hoa , tráng lệ.Rường cột chạm trổ, khung cảnh mĩ lệ cực điểm..Lúc này đèn đỏ sa mạn lung linh , khắp nơi giăng đèn kết hoa, một mảnh vui sướng.

-"Nương, trong phủ có chuyện tốt gì vậy ? sao lại náo nhiệt thế." Ở ngoài dạo chơi mấy ngày, Hách Liên Phong Vân, một thân trường bào màu hổ phách cả người đầy vẻ phong lưu bước từng bước vào trước sảnh lớn tây viện của vương công phủ, cười hỏi.Nàng thế này mới vài ngày không trở về, trong phủ còn có chuyện tốt ?

Ngồi ngay ngắn ngay tại chính sảnh là vị nữ chủ tử tuổi đã trung niên tuy không phải là thập phần xinh đẹp nhưng khí chất cao quý thì toát ra toàn thân , tư thái ung dung lại càng khiến vẻ quý khái bộ lộ rõ ràng hơn .Lúc này thấy Phong Vân đã trở lại, lập tức phất phất tay bình lui chung quanh hầu hạ nhân.

-"Đúng vậy, có chuyện tốt , có người thành thân." Mỹ phụ trung niên hướng Phong Vân cười cười.

"Ách?" Phong Vân đi vào đại sảnh tùy ý chọn một vị trí ngồi xuống, ngón tay nhịp nhịp xuống bàn suy đoán :"Có phải hay không trưởng tử của nhị thúc , Phong Thừa."

Đại vương công của Hách Liên vương phủ , cũng chính là Phong Vân gia gia, tổng cộng có ba nam nhi , năm nữ nhi, nữ nhi gả đi ra ngoài không tính, con lại đều ở tại trong phủ.Cha Phong Vân là con trưởng, theo lý thuyết thì nàng- Hách Liên Phong Vân nên là con trai , là cháu đích tôn mới đúng.Đáng tiếc, Nương của nàng bụng cũng không chịu thua kém , sinh liền hai nữ nhi, điều này khiến cho nhị thúc được đi lên , sinh cho vương phủ một đứa cháu đích tôn. 


 Mặc dù Phong Thừa là đứa cháu trai đầu tiên , tuy rằng chỉ là hàng thứ nhưng dù sao cũng là con cháu của vương phủ thì phải tuân theo quy củ của Á Sắt công quốc ,cháu chắt của con trai trưởng vẫn có vị thế hơn. Bởi vậy vệc này nói chung là cũng có ít nhiều đấu đá gay gắt. Mà Phong Vân năm nay mười sáu tuổi, mà Phong Thừa mười tám tuổi.Người trong vương phủ có thể thành thân cũng có thể là hắn đi .


-"Không phải." Nhưng mà Phong Vân lời nói tưởng nắm chắc vừa thốt lên xong, nương của nàng liền trực tiếp nàng hoàn toàn phủ nhận.

-"Không phải?" Phong Vân kinh ngạc :"Kia còn có ai có thể thành thân?"

Mấy người trong phủ cho dù là cháu gái có thể xuất giá, nhưng mấy đứa kia tuổi cũng còn quá nhỏ đi.

-"Con cháu của Vương công phủ thành thân đầu tiên, như thế nào thì cháu đích tôn mới có tư cách." Trung niên mỹ phụ nhìn Phong Vân, thanh âm thực ôn hòa.

Bất quá ngữ điệu ôn hòa kia lại giống như một đạo kinh lôi đánh vào đỉnh đầu của Phong Vân.

-"Cháu đích tôn t? Nương thật là biết vui đùa nha , muốn ta thành thân?" Phong Vân kinh ngạc , không dám tin nhìn nương của nàng , tay lại chỉ vào chính mình như muốn xác nhận lại cho rõ hơn.Nàng vốn là nữ nhi , cái sự tình này cho dù cha nàng cũng không biết, trong phủ những người khác cũng không một ai biết biết, nhưng là nương của nàng biết a.

Nàng như thế nào thành thân? Nàng lấy một nữ nhân về làm cái gì?

Trung niên mỹ phụ nhìn Phong Vân vẻ mặt đang kinh ngạc,bà mỉm cười trên mặt lộ ra một tia bất đắc dĩ, nhẹ nhàng thở dài một tiếng, sau đó nhìn Phong Vân nói:"Vân Nhi, ngươi có biết ngươi sinh ra đã muốn chậm hơn Phong Thừa hai năm, nếu là bị hắn giành thành thân trước, có con, vương công phủ này ......"

Nói cũng không có nói hết, mập mờ nhưng Phong Vân tự hiểu cái ý tứ kia , ở trong phủ sinh hoạt mười sáu năm như Phong Vân, như thế nào còn có thể không rõ.Này Hách Liên đại vương công tước vị, chỉ có thể là con trai kế thừa.Hiện tại tam huynh đệ cha nàng, đã muốn tranh đấu gay gắt thiệt nhiều năm, cho nên việc nàng là con trai giả là lợi thế tốt nhất. Mà hiện tại, lợi thế này nếu kéo theo đến đời chắt thì lợi thế này mới thêm vững chắc.

Phong Vân dùng tay nhu nhu mi tâm:"Lão nương, ngươi không biết là ngươi đang giảng thần thoại sao?"

Năm đó khi nàng được sinh ra là vì nương của nàng bức thiết cần một cái con, cho nên nàng cũng phải giả trai , chính là mười sáu năm rồi a .

Mà hiện tại, nếu nàng không thành thân trước thì tình thế thật là khó giải quyết...

Nương nghe thấy lời Phong Vân nói ,thật sâu thở dài, đi xuống đến bên Phong Vân, ôm lấy đầu nàng áy náy nói:

"Nương biết là nương ích kỷ, ủy khuất Vân Nhi nhiều năm như vậy, bây giờ còn bắt Vân Nhi làm như vậy, thật sự là nương hơi quá đáng.Chính là, Vân Nhi, chạy tới bước này rồi , chúng ta đã muốn lui không được ."


  Á Sắt công quốc ai chẳng biết Hách Liên Phong Vân là nam nhân, là cháu ruột của Hách Liên vương công , nếu nói ra là nữ ,chỉ là sợ đắc tội mà mất mạng cả nhà thôi.Phong Vân nghe vậy không hé răng. Nương của nàng thấy vậy càng gắt gao ôm lấy Phong Vân, trầm giọng nói :


-"Vân Nhi, nhiều năm như vậy nương cũng tưởng đem thân phận của ngươi bại lộ ra ngoài, cho ngươi có được một cuộc sống tự do tự tại.Nhưng là, hiện tại có muốn như vậy cũng không được,tất cả đều vì tranh đoạt vương vị, vì vậy trong lúc đó quyết đoán nương sợ là khó giữ được địa vị,hiện tại tình huống ngươi đã rất rõ ràng.Này,đã muốn đề cập đến thay đổi vương vị."

Phong Vân nghe thế thì không nói gì,chỉ tỏ một cái xem thường.Nàng lúc trước đáp ứng giả dạng làm nam tử, chính là bởi vì có thể tự do tự tại, vô câu vô thúc, nàng chỉ sợ cậu của mình,cho nên phải giả dạng nam nhân liền giả dạng nam nhân, không sao cả. Nếu sớm biết rằng sau này sẽ gặp phiền toái ,nàng còn muốn giả trang nữa sao.

Á Sắt công quốc ,quốc chủ họ là Hách Liên, nói trắng ra thì nàng cũng mang dòng máu của hoàng gia ,tính ra nàng cùng với hai huynh đệ của gia gia đều là anh em ruột thịt.Quốc chủ đương nhiệm trọng tình, cưới một vị chính cung ,cùng hai ba vị thiên phi.Mà chính cung lại là muội muội của mẹ nàng,quan hệ không thể nói là không gần.Mà trọng tình là trọng tình,chính cung nhiều năm như vậy vẫn giữ vững,mà thiên phi lại thêm hai người.Lần này, tọa trụ là chính cung, ở bên gối cùng quốc chủ mà thổi a,cư nhiên có thể thuyết phục quốc chủ cho phép nàng quá tử nữ mà cải trang thành nam nhân.

Mà đối tượng được chọn là người thừa tự, ngàn vạn lần tuyển chọn sau cùng lại dừng ở trong phủ Hách Liên vương công. Cùng quốc chủ là huynh đệ vương tộc, cùng vương hậu là thân tỷ muội,vậy thì còn có ai có tư cách mà so sánh với Hách Liên Phong Vân cơ chứ.Nếu không bởi vì quy củ của Á Sắt công quốc mặc dù có chút thiên vị ,dù sao có thân tử không lập, mà ngoại nhân, đây thật sự là có điểm quá mức,thế nên các đại thần vẫn là có ít nhiều phản đối.Hơn nữa Phong Vân vẫn biểu hiện hoàn khố có thừa, năng lực không đủ.Nếu không chỉ sợ hôm nay Phong Vân đã sớm được tôn lên làm hoàng thái tử rồi.

-"Đối với vị kia trí kia ta không có hứng thú,đối với việc thành thân lại càng không có hứng thú." Đảo cặp mắt trắng dã, Phong Vân quay đầu tà tà nhìn nương của nàng.


  Nàng -Hách Liên Phong Vân kiếp này chính mình là tự do tự tại, có thể làm một người phú quý , tiêu sái cả đời.Này chỉ vì lục đục chuyện này, nàng trải qua quá nhiều lắm, không nghĩ lại phải trải qua những việc nàng không có hứng thú.Nương của Phong Vân vừa nghe, nửa ngày gật gật đầu nói:"Hảo, nếu Vân Nhi không nghĩ, vậy nương cũng không ép ngươi." Dứt lời cư nhiên xoay người bước đi.


Phong Vân thấy vậy bất đắc dĩ hạ ánh mắt, thân thủ nhu nhu mi tâm:"Nương, người đổi chiêu thức cũ đi được không?"

Nương của Phong Vân lúc này đã muốn đi tới chủ vị, thân thủ lấy ra tấm lụa,mặt trên đã sớm dọn xong một mâm bạch lăng, chuẩn bị đi thắt cổ.Nghe dưới chân không ngừng một bên hướng phía sau đi, một bên nói:"Vì nương cũng tưởng có thể đổi, chính là không có cách nào, Vân Nhi không muốn, vậy nương chỉ có con đường này."

Phong Vân dựa vào ngồi ở bàn hoa dựa vào ghế lớn, thấy vậy giật nhẹ tóc, không nói gì nửa ngày xem thường,lại nói:"Chỉ một lần lần này thôi,lần sau sẽ không có đâu."

Lời của nàng vừa nói ra, nương của nàng lập tức mặt mày tươi cười xoay người đi trở về.

"Vì nương đã biết Vân Nhi chính mình đã nghĩ thông suốt , nương mặc dù có sai, nhưng chung quy cũng chỉ vì suy nghĩ cho Vân Nhi." Vị thiếu phụ trung niên trước mặt Phong Vân mà trấn định.

Phong Vân hai chân đặt ở ghế trên, nghe những lời này thì tà tà khơi mào mắt,miệng cũng không buồn nói chuyện.Nàng không ngu ngốc, nếu thực bị bắt làm con thừa tự của Vương gia đi nữa,thì một ngày kia thân phận của nàng sớm hay muộn cũng sẽ bị bại lộ mà thôi.Khi đó phỏng chừng phủ của Hách Liên vương công nhất định mọi người trong phủ có thể bị luận tội khi quân,mà chính nàng lại càng không phải nói tới.

Mà hiện tại,nếu nàng cưới thê, kia có thể trở thành công quốc thái tử vương hậu, như vậy nàng chính là làm con thừa tự việc này tính đi tính lại càng cảm thấy lo lắng.

-"Trước tiên là ta nói về, ta cũng không muốn hại người khác, người làm cho ta chính mình đi tuyển......"

-"Vân Nhi yên tâm, nương lúc này đây tìm tức phụ cho ngươi, tuyệt đối Vân Nhi sẽ thích."

Phong Vân trong lời nói vừa mới mở miệng,nương của nàng liền trực tiếp đánh gãy, trên mặt lộ ra một tia cười quỷ dị chứa đựng huyền cơ trong đó.Phong Vân cao thấp đánh giá nương của nàng vài lần, hai mắt nheo lại, có vấn đề là có vấn đề a.

-"Vậy vì Vân Nhi ta đã chuẩn bị, hết thảy đã muốn chuẩn bị cho tốt, ngày mai chính là giờ lành......"

-"Cái gì, ngày mai,thực là chả có cái gì vui đùa......"

Gió thổi nhẹ,cảnh xuân tháng ba thực sáng lạn.

Hôm sau,phủ Hách Liên vương công người đến người đi, không khí vui mừng dào dạt, ngựa xe như nước tân khách tập hợp rầm rộ, cơ hồ có thể so sánh với đại hôn trong hoàng cung của điện hạ.


  Mặt trời đã lên cao, Á Sắt công quốc hiện lên rực rỡ trong ngày mới.


Tiệc cưới được tổ chức vô cùng long trọng, làm cho Phong Vân một thân mang một sắc màu đỏ thẫm.Xem ra, nương của nàng sớm đã có mưu đồ, toàn kinh đô mọi người đều đã biết, duy nhất chính mình là đương sự lại không biết chút gì.Khó trách lúc này đây, như vậy khẳng khái làm cho nàng đi thay trang phục lâu như vậy, còn mang ra bên ngoài chơi hai vòng, thật là.

-"Giờ lành đã đến,tân lang cùng tân nương giao lễ."

Ánh mặt trời sáng lạn,đủ các loại âm thanh tán dương.Quần áo mũ phượng khăn quàng vai, một màn ti hồng khăn voan, tân nương bị người nâng tay thong thả mà đến.Trông rất cao a. Phong Vân nhìn thấy rõ dáng đi cứng ngắc của tân nương, ngẩng đầu nhìn thân ảnh cao cao kia, cư nhiên so với nàng còn cao hơn mấy phân đi.

Tân nương có phải hay không rất khôi ngô?

Hiển nhiên có cùng ý tưởng tương tự với nàng,chung quanh tân khách lập tức có người nhẹ nhàng đứng lên nói thầm.Này nhìn xem thân thể của tân nương, cư nhiên so với chú rể còn khỏe mạnh hơn, này......Bất quá nghe nói tân nương lai lịch rất cao,là công chúa của công quốc, kia khôi ngô liền có điểm khôi ngô đi, vô phương,thật là vô phương.Ở một mảnh có tiếng nói nhỏ, Phong Vân miệng cười cương cứng lại, tiến lên kéo tân nương từ trong tay hồng trù.

-"Nhất bái thiên địa ......"

-"Nhị bái cao đường......"

-"Phu thê giao bái......"

"Kết thúc buổi lễ."

Cùng với hai chữ kết thúc buổi lễ,tiếng pháo liên tiếp mà vang lên, các tân khách liên tiếp chúc mừng tiếng vang triệt ở trong đại sảnh của vương công phủ . Á Sắt công quốc có quy củ, càng là người tôn quý,lễ tiết thành thân càng phải mang đậm phong cách cổ xưa.

Lễ thành hôn hoàn tất, vương công phủ cũng không náo nhiệt chuyện của Phong Vân, vì họ đều là gia gia, lão cha, thúc thúc.Nàng là chú rể nên đương nhiên phải vào động phòng.

Hậu viện Tây phủ, động phòng hoa chúc.

Phong Vân cho người hầu hạ cùng xướng lễ nhân lui xuống, trong căn phòng to như vậy, lập tức cũng chỉ còn lại có hai người là Phong Vân cùng tân nương.Phong Vân một thân hỉ phục, ngồi ở phòng trên bàn là tiệc rượu,chuẩn bị bưng lên rượu giao bôi,mục đích bản thân đến một ly, uống điệu.Nàng thật là khát nha. Vài chén rượu hạ xuống, Phong Vân tinh thần bình tĩnh,cảm thấy những sự việc phát sinh hôm nay cũng thật là hoang đường.

Nàng thì không sao cả, đối với cái gì danh tiết căn bản là không coi trọng, bất quá là tân nương của nàng há có thể như vậy......


  Lắc đầu, Phong Vân quay đầu nhìn tân nương đang ở bên giường , tân nương giống như không khí vậy, vẫn ngồi không nhúc nhích.Hơi thở trầm thấp, hữu khí vô lực, này... Tân nương cũng chẳng phải có thái độ bình thường sao?.

Có phải là nương đã ép buộc nàng ta? Phong Vân đáy lòng có chút lo lắng.Cả hai người bọn họ có lẽ ai cũng có tâm tư của riêng mình . Nghĩ vậy, Phong Vân cười cười, đứng lên hướng tân nương đi đến.

Tính ra việc này với thân nữ nhi như nàng,nhưng thực tế, vì cải trang nên Hách Liên Phong Vân lại là Á Sắt công quốc kim cương cấp đơn độc thân hán, cự nhiên cưới vợ cũng là việc cần phải làm, tuy rằng đây chẳng phải do nàng tự nguyện.

Nàng chẳng muốn biết nương nàng cấp cho tân nương thứ quỷ gì.

Bình tĩnh, cố trấn an đứng trước mặt tân nương, Phong Vân nghĩ nghĩ mở miệng : " Nương tử"

Một thân nổi da ga lập tức bao phủ lên Phong Vân.Phong Vân cơ hồ run lên, nương tử kia không chút phản ứng.Con mắt khẽ nhúc nhích, khóe miệng giương cao, thân thủ hướng về phía chiếc khăn voan kia đi đến.Thú vị thật! nàng thật sự muốn biết nương tìm nương tử như thế nào cho nàng đây?

Ý nghĩ vừa mới lộ ra trong đầu, khăn voan vén lên, một khuôn mặt hiện ra, cho dù đã từng tưởng tượng nhiều trường hợp, Phong Vân vẫn trợn trừng cả hai mắt lên.

-" Cái, cái quái gì thế này . Có lầm không?" Một câu theo bản năng phát ra, Phong Vân lùi về phía sau vài bước, rồi mới có thể bình tĩnh được trở lại.(Mei: không sốc nặng sao? phục tỷ >_

Trước mắt, một thân mũ phượng khăn quàng vai tân nương, nhìn xem rất tốt, phi thường tuấn lãng, phi thường có khí chất, phi thường ánh mắt hấp dẫn người khác, phi thường cao quý, phi thường ......

Phong Vân cảm thấy dùng từ gì trên con người này cũng không có sai cả.

Đây quả là một mỹ nhân tuyệt thế. Nhưng là, duy nhất một điểm sai là, mỹ nhân này là...người này là... người này....

Người này không phải là mấy ngày trước đây tại bên hồ kia, chính là tên bạo ngược bị trúng độc của Tiểu Thực sao ?Chính là ngày đó một đầu tóc dài, hiện tại không hiểu sao lại biến thành tóc ngắn.Hơn nữa ," tân nương" lại đang một thân hỉ phục đỏ thẩm rực rỡ cũng có phần lạ lùng.Bất quá lúc trước kia một thân huyết y tóc dài bay lên, một kiếm dẹp yên thanh sơn, cho nàng lưu lại ấn tượng quá sâu.

Cho dù có thay đổi địa điểm, dung mạo có lộ ra hoàn toàn, giờ phút này nhắm mắt lại,người có vẻ thực suy yếu, toàn bộ sát khí cùng cuồng ngạo kia biến mất, nàng cũng sẽ không nhận là mình sai.

Chết tiệt, cự nhiên vợ bé nhỏ của nàng lại là cái tên yêu tinh này này.Lão nương của nàng kia đến là thần thông, cho nàng một cái bực như vậy.Khoé miệng cười trừ, Phong Vân cơ hồ yếu thét dài: "Lão nương, nàng cho ta một sự kinh hỉ quá lớn, thật sự là quá lớn!"  

  


Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com