Ha Tien Sinh Yeu Anh Em Sai Roi Phan 3 4
Hai người đàn ông thương lượng với nhau một chút, một người ở lại đưa Hướng Vãn về, một người khác đi theo Hạ lão gia tử.Chờ sau khi Hạ lão gia tử bước vào thang máy, bà Lục mới nói với hai vị bác sĩ, "Hai người có thể tan làm rồi!""Đã biết, viện trưởng.""Chào viện trưởng."Hai vị bác sĩ chào tạm biệt bà Lục, rồi mới rời đi, trước sau vẫn không nhìn Hướng Vãn lấy một lần, cũng không nói thêm với cô câu nào."Hướng tiểu thư chú ý sức khỏe, xin chào!" Đôi tay bà Lục vẫn cắm vào túi áo blouse nhìn về phía Hướng Vãn và gật đầu với người đàn ông sau lưng cô, rồi mới theo đám người rời đi.Mà trong lúc này, người đàn ông kia trước sau vãn quan sát phản ứng của hai người bác sĩ kia và bà Lục đối với Hướng Vãn, thấy bọn họ không có gì khác lạ mà rời đi, hắn mới hơi thả lỏng.Thời điểm Hướng Vãn trở về Trúc Hiền Trang, Hạ Hàn Xuyên vẫn còn quỳ trong phòng khách, mà người đàn ông đầu trọc bên cạnh vẫn thẳng sống lưng mà đứng sau lưng hắn.Thấy cô quay lại, anh ta nói với cô: "Phiều Hướng tiểu thư giúp tôi trông chừng thiếu gia, tôi đi toilet.""... Ừm." Hướng Vãn đáp lại, chờ sau khi hắn rời đi, mới tiến đến đỡ lấy Hạ Hàn Xuyên, "Tôi đưa anh đến bệnh viện."Hạ Hàn Xuyên dựa vào người cô, "Xót anh sao?"
"Chỉ không muốn nơi ân tình mà thôi." Máu từ trên cánh tay hắn chảy lên người cô, mùi máu tươi nồng đậm vây quanh người, nặng trĩu ép cô đến không thở nổi.Đáy mắt Hạ Hàn Xuyên hơi tối, cúi đầu nhìn cô, thấy cô vì đỡ lấy mình mà có chút cố sức, liền nói: "Đỡ anh đến sô pha đi.""Đến bệnh viện đi." Hướng Vãn nhìn vệt máu trên sàn, chỉ cảm thấy chân tay nhũn ra, có chút lóa mắt."Đi không được." Hạ Hàn Xuyên tách khỏi người cô, cố hết sức mà đi về phía sô pha, "Anh ta là người của ông nội, ông nói không để anh đến bệnh viện, anh ta tuyệt đối sẽ không để anh đi."Hướng Vãn nhíu mày, nhìn hắn khó khăn di chuyển thân người, cuối cùng vẫn không nhịn được mà tiến đến đỡ lấy, giúp hắn người xuống sô pha, "Nếu anh đi thì sao?"Hạ Hàn Xuyên ngẩng đầu, nhìn cô không lên tiếng.
"... Tôi đi lấy hộp thuốc xử lý vết thương cho anh." Hướng Vãn rũ mắt, vừa nói vừa xoay người địn đi lên lầu."... Không cần." Hạ Hàn Xuyên nói: "Em đi ngủ trước đi."Dừng một chút, hắn nói tiếp: "Không chết được."Trên người emcó nhiều vết sẹo như vậy, không biết lúc đó em đã đâu đến thế nào, anh cũng muốn nếm thử xem... Mặc dù thế này cũng không thể giảm bớt đau đớn khi đó của em, nhưng anh vẫn muốn thử.Trừ lý do này ra, hắn không muốn xử lý vết thương này còn bởi vì nguyên nhân khác. Tên đầu trọc vừa rồi - Nam ca, là một người trọng tình trọng nghĩa, hắn làm như thế này có lợi cho việc mượn sức của anh ta sau này.Anh ta cũng không đảm nhiệm vị trí quan trọng gì trong tập đoàn, nhưng nếu hảo cảm của anh ta đối với hắn tốt thêm một chút, đối với hắn sau này chắc chắn sẽ là sự trợ giúp rất lớn. Hướng Vãn quay đầu lại nhìn hắn một cái, không đáp lại, lập tức đi lên lầu. Một lát sau, cô xách theo hộp thuốc đi xuống, bước đến bên sô pha."Không cần đâu, chỉ chảy chút máu mà thôi, không chết được." Hạ Hàn Xuyên cúi đầu nhìn cô nói.Hướng Vãn thật cẩn thận mà kéo ống quần của hắn, rồi bắt lấy cổ chân không bị thương của hắn, cau mày nói: "Đừng nhúc nhích."Đáy mắt Hạ Hàn Xuyên hiện lên chút bất đắc dĩ, duỗi tay muốn vuốt vuốt tóc cô nhưng lại sợ bị cô nói mấy lời tổn thương mình hoặc là tránh né, nên hắn liền bình tĩnh mà thu tay lại, tự nắn vuốt đầu ngón tay của mình.Hướng Vãn ngẩng đầu nhìn hắn một cái, hơi nhíu mày nhưng không nói gì, một lần nữa cúi xuống."Mấy chỗ khác, anh tự làm được rồi." Hạ Hàn Xuyên giật giật chân, giọng nói từ trước đến nay luôn thanh lãnh, hiện giờ lại cho chút hỗn loạn và cả chút ôn nhu.Hướng Vãn dùng sức cố định cổ chân hắn, cũng không biết bởi vì tức giận nên cố ý hay là không cẩn thận mà cô lại trực tiếp cầm vào miệng vết thương.Cồn và máu thịt va chạm vào nhai, chân đau nhói, Hạ Hàn Xuyên đau đến trán toát mồ hôi, nhưng đáy mắt lại nổi lên ý cười.Cô đã rất lâu rồi không để hắn nhìn thấy được dáng vẻ này."Anh có tự xử lý, hay sau này lại tự cầm dao đâm bản thân tôi tuyệt đối sẽ không quản. Nhưng lần này không được, tôi không muốn nợ ân tình của anh." Hướng Vãn xửa lý xong một vết thương, rồi cầm lấy cái nhíp khác, thật cẩn thận mà rút mảnh thủy tinh ra khỏi da thịt của hắn.Có thể nhìn ra được, cô vô cùng cẩn thận, nhưng Hạ Hàn Xuyên vẫn chảy đầy mồ hôi trên trán.Có chút đau, nhưng khóe miệng của hắn vẫn cong lên.Thời điểm tên đầu trọc bước vào, vừa vặn nhìn thấy cảnh này.Hướng Vãn nghe được tiếng bước chân, liền rất nhanh dấu hộp thuốc ra sau lưng, đứng lên, Nam ca cũn không nói gì, chỉ nhìn về phía sau lưng cô."Ngày hôm đó thật sự rất khẩn cấp, không cẩn thận làm anh bị thương, thật xin lỗi." Hướng Vãn cầm lấy hộp thuốc, mặt không đổi sắc mà nói: "Tôi muốn xem thử nếu vết thương của anh chưa được xử lý thì tôi sẽ giúp, nên tôi mang nó xuống đây."Nam ca, "Vết thương trên mặt Hướng tiểu thư là do anh em của tôi gây ra, chúng ta huề nhau. Chẳng qua không ngờ sức lực của cô lại lớn đến vậy có thể dùng khuyên tai ấn vào thái dương của tôi, thật sự bội phục.""Tôi phục anh mới đúng, thời điểm sắp mất mạng, còn biết dùng cách phanh gấp để đối phó. Chuyện này tôi nên báo cho Hạ lão gia tử mới đúng, dù không tăng lương, thì cũng nên cấp tiền đi bác sĩ." Hướng Vãn nhàn nhạt nói.Nam ca chỉ chỉ hộp thuốc trong tay cô, "Đã tiêm thuốc ngừa uốn ván, thuốc đó không cần dùng đến, chẳng qua vẫn nên cảm ơn Hướng tiểu thư một tiếng.""Không cần khách sáo." Hướng Vãn nói.Nam ca một lần nữa nhìn về phía Hạ Hàn Xuyên, "Thiếu qua nên quỳ trở lại đi, nếu lão gia tử quay lại thấy ngài ngồi đó, tôi không có cách nào giải thích."Hướng Vãn hơi nhíu mày, mím môi."Hướng tiểu thư cũng nên đi nghỉ ngơi, đôi khi ý tốt của mình lại trở thành chuyện xấu với người khác." Nam ca không nhắc đến chuyện vừa rồi cô xử lý vết thương cho Hạ Hàn Xuyên.Hạ Hàn Xuyên lau vết máu bên thái dương, nói với cô: "Đi nghỉ ngơi đi, ở đây đã có Nam ca trông chừng anh rồi, sẽ không xảy ra chuyện."Nói xong, hắn có chút cố hết sức mà đứng lên, một lần nữa quỳ lại chỗ cũ.Hướng Vãn đứng yên không nhúc nhích, chỉ nắm chặt nắm tay, rồi lại buông ra, lần nữa nắm trở lại, sắc mặt thay đổi không nhìn rõ."Không cần em trông chừng anh đến cỡ này đâu." Hạ Hàn Xuyên ngẩng đầu nhìn cô, cười cười, "Đi lên đi, anh không sao đâu."Hướng Vãn nhìn khuôn mặt dính đầy máu tươi cười của hắn, bản thân như chìm vào sa mạc, tai mắt mũi miệng bị cát lấp đầy, không cách nào hô hấp, cũng không cách nào gào thét, chỉ có thể trong không gian u ám khó khăn hít thở.Cô liếc mắt nhìn Hạ Hàn Xuyên, rồi lại thu hồi ánh mắt, ôm hộp thuốc đi lên lầu.Nhưng vùa đi được một nửa cầu thang, cô xoay người quay trở lại, đem hộp thuốc đặt lên bàn rồi vội vàng lên lầu.Hướng Vãn đóng cửa lại, dựa lưng vào cửa hít thở sâu một hơi, đi đến mép dường, ngồi xuống, ánh mắt trống trỗng, trong đầu không nghĩ ra bất kỳ điều gì.Đô___Đô___
Đô___
Nhạc chuông điện thoại vang lên phá vỡ trạng thái ngây ngốc của Hướng Vãn, cô đưa lau vuốt vuốt mặt muốn làm bản thân tỉnh táo một chút, rồi mới cầm lấy điện thoại.Là Lục Ngôn Sầm gọi đến.----------------------------------------------------------------17/11/2023Mọi người vote ủng hộ mình nha
"Chỉ không muốn nơi ân tình mà thôi." Máu từ trên cánh tay hắn chảy lên người cô, mùi máu tươi nồng đậm vây quanh người, nặng trĩu ép cô đến không thở nổi.Đáy mắt Hạ Hàn Xuyên hơi tối, cúi đầu nhìn cô, thấy cô vì đỡ lấy mình mà có chút cố sức, liền nói: "Đỡ anh đến sô pha đi.""Đến bệnh viện đi." Hướng Vãn nhìn vệt máu trên sàn, chỉ cảm thấy chân tay nhũn ra, có chút lóa mắt."Đi không được." Hạ Hàn Xuyên tách khỏi người cô, cố hết sức mà đi về phía sô pha, "Anh ta là người của ông nội, ông nói không để anh đến bệnh viện, anh ta tuyệt đối sẽ không để anh đi."Hướng Vãn nhíu mày, nhìn hắn khó khăn di chuyển thân người, cuối cùng vẫn không nhịn được mà tiến đến đỡ lấy, giúp hắn người xuống sô pha, "Nếu anh đi thì sao?"Hạ Hàn Xuyên ngẩng đầu, nhìn cô không lên tiếng.
"... Tôi đi lấy hộp thuốc xử lý vết thương cho anh." Hướng Vãn rũ mắt, vừa nói vừa xoay người địn đi lên lầu."... Không cần." Hạ Hàn Xuyên nói: "Em đi ngủ trước đi."Dừng một chút, hắn nói tiếp: "Không chết được."Trên người emcó nhiều vết sẹo như vậy, không biết lúc đó em đã đâu đến thế nào, anh cũng muốn nếm thử xem... Mặc dù thế này cũng không thể giảm bớt đau đớn khi đó của em, nhưng anh vẫn muốn thử.Trừ lý do này ra, hắn không muốn xử lý vết thương này còn bởi vì nguyên nhân khác. Tên đầu trọc vừa rồi - Nam ca, là một người trọng tình trọng nghĩa, hắn làm như thế này có lợi cho việc mượn sức của anh ta sau này.Anh ta cũng không đảm nhiệm vị trí quan trọng gì trong tập đoàn, nhưng nếu hảo cảm của anh ta đối với hắn tốt thêm một chút, đối với hắn sau này chắc chắn sẽ là sự trợ giúp rất lớn. Hướng Vãn quay đầu lại nhìn hắn một cái, không đáp lại, lập tức đi lên lầu. Một lát sau, cô xách theo hộp thuốc đi xuống, bước đến bên sô pha."Không cần đâu, chỉ chảy chút máu mà thôi, không chết được." Hạ Hàn Xuyên cúi đầu nhìn cô nói.Hướng Vãn thật cẩn thận mà kéo ống quần của hắn, rồi bắt lấy cổ chân không bị thương của hắn, cau mày nói: "Đừng nhúc nhích."Đáy mắt Hạ Hàn Xuyên hiện lên chút bất đắc dĩ, duỗi tay muốn vuốt vuốt tóc cô nhưng lại sợ bị cô nói mấy lời tổn thương mình hoặc là tránh né, nên hắn liền bình tĩnh mà thu tay lại, tự nắn vuốt đầu ngón tay của mình.Hướng Vãn ngẩng đầu nhìn hắn một cái, hơi nhíu mày nhưng không nói gì, một lần nữa cúi xuống."Mấy chỗ khác, anh tự làm được rồi." Hạ Hàn Xuyên giật giật chân, giọng nói từ trước đến nay luôn thanh lãnh, hiện giờ lại cho chút hỗn loạn và cả chút ôn nhu.Hướng Vãn dùng sức cố định cổ chân hắn, cũng không biết bởi vì tức giận nên cố ý hay là không cẩn thận mà cô lại trực tiếp cầm vào miệng vết thương.Cồn và máu thịt va chạm vào nhai, chân đau nhói, Hạ Hàn Xuyên đau đến trán toát mồ hôi, nhưng đáy mắt lại nổi lên ý cười.Cô đã rất lâu rồi không để hắn nhìn thấy được dáng vẻ này."Anh có tự xử lý, hay sau này lại tự cầm dao đâm bản thân tôi tuyệt đối sẽ không quản. Nhưng lần này không được, tôi không muốn nợ ân tình của anh." Hướng Vãn xửa lý xong một vết thương, rồi cầm lấy cái nhíp khác, thật cẩn thận mà rút mảnh thủy tinh ra khỏi da thịt của hắn.Có thể nhìn ra được, cô vô cùng cẩn thận, nhưng Hạ Hàn Xuyên vẫn chảy đầy mồ hôi trên trán.Có chút đau, nhưng khóe miệng của hắn vẫn cong lên.Thời điểm tên đầu trọc bước vào, vừa vặn nhìn thấy cảnh này.Hướng Vãn nghe được tiếng bước chân, liền rất nhanh dấu hộp thuốc ra sau lưng, đứng lên, Nam ca cũn không nói gì, chỉ nhìn về phía sau lưng cô."Ngày hôm đó thật sự rất khẩn cấp, không cẩn thận làm anh bị thương, thật xin lỗi." Hướng Vãn cầm lấy hộp thuốc, mặt không đổi sắc mà nói: "Tôi muốn xem thử nếu vết thương của anh chưa được xử lý thì tôi sẽ giúp, nên tôi mang nó xuống đây."Nam ca, "Vết thương trên mặt Hướng tiểu thư là do anh em của tôi gây ra, chúng ta huề nhau. Chẳng qua không ngờ sức lực của cô lại lớn đến vậy có thể dùng khuyên tai ấn vào thái dương của tôi, thật sự bội phục.""Tôi phục anh mới đúng, thời điểm sắp mất mạng, còn biết dùng cách phanh gấp để đối phó. Chuyện này tôi nên báo cho Hạ lão gia tử mới đúng, dù không tăng lương, thì cũng nên cấp tiền đi bác sĩ." Hướng Vãn nhàn nhạt nói.Nam ca chỉ chỉ hộp thuốc trong tay cô, "Đã tiêm thuốc ngừa uốn ván, thuốc đó không cần dùng đến, chẳng qua vẫn nên cảm ơn Hướng tiểu thư một tiếng.""Không cần khách sáo." Hướng Vãn nói.Nam ca một lần nữa nhìn về phía Hạ Hàn Xuyên, "Thiếu qua nên quỳ trở lại đi, nếu lão gia tử quay lại thấy ngài ngồi đó, tôi không có cách nào giải thích."Hướng Vãn hơi nhíu mày, mím môi."Hướng tiểu thư cũng nên đi nghỉ ngơi, đôi khi ý tốt của mình lại trở thành chuyện xấu với người khác." Nam ca không nhắc đến chuyện vừa rồi cô xử lý vết thương cho Hạ Hàn Xuyên.Hạ Hàn Xuyên lau vết máu bên thái dương, nói với cô: "Đi nghỉ ngơi đi, ở đây đã có Nam ca trông chừng anh rồi, sẽ không xảy ra chuyện."Nói xong, hắn có chút cố hết sức mà đứng lên, một lần nữa quỳ lại chỗ cũ.Hướng Vãn đứng yên không nhúc nhích, chỉ nắm chặt nắm tay, rồi lại buông ra, lần nữa nắm trở lại, sắc mặt thay đổi không nhìn rõ."Không cần em trông chừng anh đến cỡ này đâu." Hạ Hàn Xuyên ngẩng đầu nhìn cô, cười cười, "Đi lên đi, anh không sao đâu."Hướng Vãn nhìn khuôn mặt dính đầy máu tươi cười của hắn, bản thân như chìm vào sa mạc, tai mắt mũi miệng bị cát lấp đầy, không cách nào hô hấp, cũng không cách nào gào thét, chỉ có thể trong không gian u ám khó khăn hít thở.Cô liếc mắt nhìn Hạ Hàn Xuyên, rồi lại thu hồi ánh mắt, ôm hộp thuốc đi lên lầu.Nhưng vùa đi được một nửa cầu thang, cô xoay người quay trở lại, đem hộp thuốc đặt lên bàn rồi vội vàng lên lầu.Hướng Vãn đóng cửa lại, dựa lưng vào cửa hít thở sâu một hơi, đi đến mép dường, ngồi xuống, ánh mắt trống trỗng, trong đầu không nghĩ ra bất kỳ điều gì.Đô___Đô___
Đô___
Nhạc chuông điện thoại vang lên phá vỡ trạng thái ngây ngốc của Hướng Vãn, cô đưa lau vuốt vuốt mặt muốn làm bản thân tỉnh táo một chút, rồi mới cầm lấy điện thoại.Là Lục Ngôn Sầm gọi đến.----------------------------------------------------------------17/11/2023Mọi người vote ủng hộ mình nha
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com