Ôn Hàng nghe hình dung của Trì Việt không khỏi nghẹn lời. Chỉ là hôm qua quá gấp rút chạy trốn Chu Tĩnh Mỹ chứ ngày thường cô không có lôi thôi như vậy.Trì Việt thấy trên mặt Ôn Hàng đang che giấu tia không phục, nhưng không dám cãi lại. Anh thu thu hồi tầm mắt lập tức xách Ôn Hàng đến một cửa hàng hỏi nhân viên:
Mua cho cô ấy, có mẫu nào đề cử không?Có thưa anh. Cửa hàng chúng tôi có những mẫu này rất thích hợp với tiểu thư, đặc biệt là mẫu này.Nhân viên đoán được người mày hẳn là không phải dạng bình thường liền giới thiệu sản phẩm tốt nhất được trưng bày trong tủ kính. Chiếc váy liền thân màu đen cách điệu bởi cổ áo màu trắng may theo hình dáng cổ áo sơ mi, cả màu sắc và trang phục đều không hề lỗi thời.
Bộ này rất có khí chất của học sinh và sinh viên. Thân hình của tiểu thư lại cao gầy, mặc vào khẳng định rất đẹp.Trì Việt nhìn thoáng qua gật gật đầu ý bảo Ôn Hàng đi thử
Đi thử đi.Ôn Hàng bị nhân viên nhiệt tình đưa quần áo tới. Cô cắn cắn môi, đứng sau lưng Trì Việt nhẹ nắm ống tay áo của anh nhỏ giọng hỏi:
Thật sự đi thử sao?Bằng không thì sao.Trì Việt hỏi lại. Tầm mắt hai người giằng co vài giây, cuối cùng Ôn Hàng uể oải rũ đầu nhận mệnh mà tiếng vào phòng thử đồ.Dáng người của Ôn Hàng thực tốt, cao gầy làn da trắng nõn quat thật rất hợp với chiếc váy này. Nhưng làn váy chỉ tới đầu gối, lộ ra khoảng chân bên dưới cảm thấy không tự nhiên.Cửa phòng thay đồ mở ra, Trì Việt nhìn thoáng qua, Ôn Hàng bước đi không tự nhiên. Cô chỉ bước hai bước rồi dừng lại, xa xa cùng anh trừng mắt to mắt nhỏ.Nhân viên cửa hàng nhìn bọn họ cứ tưởng không hài lòng về quần áo, nhanh chóng lại giúp Ôn Hàng sửa sang lại cổ áo và làn váy, dừng một chút còn duỗi tay xoã tóc của cô xuống. Lúc này mới thành tâm thành ý đánh giá:
Tiểu thư vốn dĩ đã xinh đẹp, mặc chiếc váy rất hợp.Ôn Hàng rất ít khi bị người khác vây quanh mà động chạm như vậy, mỗi người một động tác. Ôn Hàng không tránh khỏi mà mi mắt run run. Đến khi mở mắt ra gương mặt đã ửng đỏ.Vẻ đẹp của Ôn Hàng là điển hình của các cô gái phương nam. Đường cong khuôn mặt nhu hoà, mắt to nhu mà không mị, mũi cao chóp mũi hơi vểnh*, tóc đen da trắng. Không cần trang điểm thì đã đủ là mỹ nhân.* là giống trend mũi bay nhìu chị PTTM đoá mấy keoTrì Việt nheo nheo đôi mắt, lúc này mới phát hiện Ôn Hàng rất xinh đẹp. Hôm qua trời quá tối, cô lại khóc quá thảm thực dễ khiến người ta xem nhẹ.Lúc này liền có thể giải thích vì sao đầu gỗ như Ôn Hàng lại bị những nữ sinh đó tìm đến, còn bị các cô ấy sử dụng thủ đoạn để nhục nhã như vây. Là do xinh đẹp nhưng lại không có chỗ dựa trong trường vì vậy muốn bao nhiêu nguy hiểm liền có bấy nhiêu.Huống chi Ôn Hàng không hề chưng diện, toàn thân đều thu liễm hết cỡ. Nói rõ ràng chính là khi dễ người.Nói tới tối hôm qua lại càng nguy hiểm...12 giờ ở trước cửa KTV, cô không bị mấy tên yêu râu xanh bắt cóc là kỳ tích rồi.Trì Việt nghĩ như vậy, nhéo nhéo mũi cảm thấy đau đầu.Nhân viên cửa hàng không xác định mở miệng hỏi anh:
Thưa anh, anh cảm thấy như thế nào?Cũng được.Trì Việt phục hồi tinh thần, từ sô pha đứng dậy, ý bảo đóng gói bộ này.
Mấy bộ này cũng gói lại luôn đi.Ôn Hàng vừa đổi bộ đồ cũ ra, nhân viên liên tiếp giới thiệu mẫu này phù hợp, mẫu kia mới ra mắt cho anh xem. Nghe đến mức lỗ tai tê dại cũng không cách nào bắt Ôn Hàng thử từng bộ.Ôn Hàng nghe thấy lời Trì Việt liền luống cuống, chạy nhanh đến nhẹ giọng nói:
Tôi có quần áo, đều ở trong phòng ngủ.Ôn Hàng lúc thay quần áo đã nhìn qua tag, giá cao đến doạ người. Tiền một chiếc váy đủ để cô sống cả năm.Lại nói mỗi ngày cô đều đi học cũng chỉ cần đồng phục, căn bản không sử dụng đến những chiếc váy này.Trì Việt biết Ôn Hàng gấp rút chạy đến là để lải nhải cho nên không kiên nhẫn đè vai xoay Ôn Hàng 180 độ.Ôn Hàng chưa kịp hiểu, muốn quay đầu lại liền cảm nhận được Trì Việt duỗi tay túm tóc cô lại đem tất cả để lên phía trước. Vài sợi tóc cổ Ôn Hàng khiến cô hơi ngứa.Động tác của Trì Việt không hề ngang ngược, thậm chí có một chút cẩn thận. Nhưng Ôn Hàng chưa kịp nghĩ nhiều đã nghe âm thanh của tag quần áo bị tháo xuống.Thực mau ngón tay của Trì Việt dọc theo cổ áo sơ mi luồn vào. So với độ ấm phía sau cổ thì ngón tay anh hơi lạnh, giống như miếng ngọc, khi chạm vào khiến Ôn Hàng rụt vai, eo cũng khẩn trương mà run rẩy.Động tác của Trì Việt không ngừng lại, dọc theo đó mà sờ soạng, lúc gần lúc xa, cảm giác nhè nhẹ như chuồn chuồn lướt trên mặt nước. Ngón tay anh như có dòng điện, tê dại từ cổ đến eo.Cuối cùng Trì Việt cũng tìm được cái tag, ngón tay nhẹ cong đem cổ áo dãn nhẹ lấy cái tag ra khỏi chiếc váy. Trì Việt tuỳ ý miết miết tag, đưa cho nhân viên cửa hàng nói:
Tính tiền.Hành động của Trì Việt đơn thuần là muốn làm Ôn Hàng im lặng, cũng không có tâm tư nào khác rất là lãnh đạm. Nhưng bên này Ôn Hàng mặt đỏ tai cũng đỏ, đầu loạn thành nồi cháo heo. Những chỗ Trì Việt lướt qua đến bây giờ vẫn tê ngứa.Nhân viên cửa hàng nhận tag và mang theo những bộ quần áo khác đi tính tiền. Tiếng "tích tích" của máy móc vang lên, đột nhiên nhân viên ngừng động tác hỏi Trì Việt:
Tiệm chúng tôi còn có những mẫu giày rất phù hợp với chiếc này này, có cần chúng tôi mang cho ngài xem không?Trì Việt nghe vậy cúi đầu nhìn giày vải của Ôn Hàng, đã rách tung toé cũng không biết đã mang bao lâu, đế giày ma sát đến mòn. Thấy vậy Trì Việt gật đầu với nhân viên nói
Muốn.Ôn Hàng nhìn xuống giày của mình, không biết bây giờ làm gì mới tốt.
Em thường mang giày số mấy?Nhân viên đi ra khỏi quầy tính tiền, thoáng nhìn qua tủ giày hỏi Ôn Hàng. Cô ấy vừa dứt lời, ánh mắt Trì Việt đã bắn tới mang theo nét không kiên nhẫn. Ôn Hàng thấy vậy, nuốt nước bọt trả lời:
37Số 37 vẫn còn, vớ này là quà tặng em thay thử xem.Nhân viên nói Ôn Hàng ngồi trên sô pha để cô ấy mang giày thử cho Ôn Hàng. Trên mặt là biểu cảm ân cần, khiến cô lúng túng nhưng lại không biết làm sao.Trì Việt thấy bộ dáng của Ôn Hàng sắp nghẹn đến nơi nên chủ động nói với nhân viên:
Cậu ấy sẽ tự thay, cô tính tiền đi.Đối phương đồng ý, trở lại quầy thanh toán số quần áo còn lại, còn thu thập đồng phục cũ của Ôn Hàng bỏ vào túi mua hàng.Trì Việt dùng điện thoại thanh toán xong xách túi lớn túi nhỏ xoay người nói với Ôn Hàng:
Đi thôi.Ôn Hàng cũng đã đổi giày xong, nghe vậy liền vội vàng đứng dậy đuổi theo.Nhân viên cửa hàng đi theo sau ra tới cửa nhìn thấy đôi giày vải cũ phía bên kia, hỏi Trì Việt:
Đôi giày này ngài có muốn giữ lại không?Ôn Hàng vừa định hé miệng hỏi nhân viên có thể cho cô cái túi để mang về không, thì Trì Việt bị đánh gãy:
Bỏ đi.Sau đó bước đi thật nhanh, đầu cũng không quay lại xách túi lớn túi nhỏ ra ngoài, thuận tiện nói:
Phiền cô ném giúp chúng tôi.Ôn Hàng nhìn đôi giày đã bị phán tử hình của mình, sau đó vội thu tầm mắt đuổi theo Trì Việt biến mất ở cửa.Lầu 4 chuyên bán quần áo nữ, trang sức, giày dép và còn có...nội y.Trì Việt mang theo Ôn Hàng đi đến thang máy lên lầu trên, đi ngang qua vài cửa hàng bán nội y. Manocanh mặc những bộ nội y ren nóng bóng hoặc áo ngủ lụa trắng được trưng bày trong tủ kính.Chờ đến khi Trì Việt vừa đi qua khỏi m cửa hàng nội y cuối cùng, dường chú ý tới cái gì đó, anh dừng bước quay đầu nhìn Ôn Hàng.Ôn Hàng đi sau anh cũng dừng lại, thấy có sự chần chờ trong ánh mắt của Trì Việt. Nửa ngày sau cô ý thức Trì Việt muốn cái gì, ánh mắt chấn động cúi đầu không dám nhìn anh.Chờ đến khi bên tai nghe được tiếng thở dài, Trì Việt đẩy cửa đi vào. Ai biết cái đầu gỗ kia không theo kịp, đứng ở bên ngoài, mặt đỏ đến cổ cũng đỏ luôn rồi.Trì Việt bị bộ dáng của Ôn Hàng làm cho huyệt thái dương nhảy nhảy, không biết rốt cục mình đã tạo cái nghiệt gì. Hít sâu một hơi, Trì Việt kéo Ôn Hàng vào trong.Nhân viên thấy tình huống này nửa buồn cười, nửa nghi hoặc sau đó bước ra chào đón, hướng đến Ôn Hàng hỏi:
Các vị muốn mua nội y sao?Ôn Hàng nghe câu hỏi trực tiếp như vậy, nhiệt độ trên mặt như xông thẳng lên đỉnh đầu.Bên cạnh, Trì Việt cũng không trông cậy gì vào Ôn Hàng, tầm mắt mơ hồ nhìn mấy cái đèn lông chim trên đỉnh đầu, hàm hô "Ừ" một tiếng.
Mua, muốn mua vài cái.Nhân viên trong cửa hàng nhìn phản ứng của bọn họ nhịn cười không nổi, cười lên tiếng lại quay qua hỏi Ôn Hàng:
Cửa hàng chúng tôi có rất nhiều kiểu dáng và có thể mặc thử. Ngày thường cô hay mặc số bao nhiêu?Trong tiệm có rất nhiều nội y, trên tường đủ loại và đủ kiểu. Ôn Hàng thoáng liếc mắt thấy một loại hoa cúc ren xuyên thấu. Cô không tưởng tượng được bộ dáng mình sẽ mặc những bộ này, chỉ có thể lắc đầu nói không biết.Nhân viên thấy vậy quay đầu nhìn về phía nam sinh cao gầy cách đó không xa. Ngoại hình của hai người thật xứng đôi, đều có khuôn mặt rất đẹp như là minh tinh. Anh chàng kia mang biểu tình lãnh đạm nhưng không thể che giấu được nét bối rối trong mắt.Nhân viên suy đoán có lẽ bọn họ với mới yêu đương, có lẽ còn ngại ngùng nên chủ động nhắc nhở Trì Việt:
Nếu không bạn nam này hãy tránh đi một chút?Ôn Hàng thấy Trì Việt đi ra ngoài chưa kịp thở phào thì nghe nhân viên dùng ngữ khí ôn nhu hỏi lại:
Bạn trai em đã ra ngoài, không cần ngại, hiện tại có thể nói size cho chị biết rồi.
Giọng Ôn Hàng có hơi khẩn trương, lắc đầu nói:
Em thật sự không biết.
Cô không nói dối, lúc dậy thì mẹ có mua cho cô hai cái áo ngực, và cô dùng nó tới bây giờ. Ôn Hàng còn không biết nội y còn có kích thước khác nhau.
Đối phương nghe đáp án này có chút kinh ngạc. Dừng một chút rồi xoay người lấy cái áo màu bạc hà, có vài ký tự tiếng Pháp đưa cho Ôn Hàng nói:
Em vào thử xem, chị nhìn có lẽ cái này phù hợp với em .
Ôn Hàng nén lại cảm xúc, cắn cắn môi, cẩn thận đưa tay nhận áo
Ai biết lúc tiến vào phòng thử đồ nhân viên cũng đi theo, tay xách cái dây thước vài mấy bộ nội y khác. Cô ý thấy được sự hoảng hốt của Ôn Hàng chỉ có thể kéo dãn khoảng cách giải thích:
Không cần thẹn thùng, chúng ta đều là con gái. Để chị chỉ em sử dụng như thế nào, sau đó giúp em nhìn xem có phù hợp không.
Không...
Ôn Hàng hơi hé miệng, nhìn nét thân mật trên mặt đối phương, cổ họng có hơi nghẹn lại nói không nên lời cự tuyệt.
Hơn nữa cô cũng thật sự không biết mặc như thế nào. An tĩnh một lúc Ôn Hàng mới nhìn về nhân viên gật đầu.
Đối phương chỉ là làm tròn trách nhiệm hỗ trợ khách hàng chứ không có ý suồng sã gì. Chỉ là sau khi lớp áo sơ mi trút xuống, dưới ánh đèn những vết bầm xanh tím ứ đọng. Màu sắc không đồng nhất, có chỗ đã vàng có chỗ còn có vết thương. Nhìn tổng thể có chút ghê người.
Nhân viên cửa hàng thấy thế liền nghĩ vết thương trên người cô gái này cùng với chàng trai bên ngoài có liên hệ. Bởi vì lúc nãy phá lệ rất mất tự nhiên, nghĩ kĩ một lát hạ giọng hỏi Ôn Hàng:
Là bạn trai em đánh em sao?
Hả?
Ôn Hàng nâng đầu, tay còn lại che ngực, không quá hiểu câu hỏi của cô nhân viên.
Người phía sau nghe Ôn Hàng trả lời liền nói:
Nếu là cậu ta đánh em, chị sẽ giúp em báo cảnh sát, em không cần sợ đối với loại tra nam này trốn càng nhanh càng tốt, cho dù lớn lên đẹp trai cũng bỏ.
Ôn Hàng cũng không quá hiểu những lời này, lúc sau mới phản ứng "cậu ta" là Trì Việt. Ôn Hàng nhanh chóng lắc đầu giải thích:
Không có, không có. Cậu ấy không đánh em.
Ngược lại, Trì Việt còn là người tốt nhất mà Ôn Hàng gặp được.
Nhân viên thấy Ôn Hàng khẩn trương phủ nhận, không quá tin tưởng hỏi:
Thật chứ?
Thật
Ôn Hàng nghĩ nghĩ chắc là chị gái này thấy mấy vết thương trên lưng. Cô giải thích thêm:
Là em tự té.
Được rồi.
Nhân viên nghe những lời này, lẹc bất tòng tâm giúp Ôn Hàng, chỉ ngẩng đầu bảo Ôn Hàng:
Em nhìn gương xem, kích thước này đã vừa vặn chưa?
Thanh niên vừa nãy đã nói muốn mua vài món, không bán mới thật sự ngốc, vì vậy Ôn Hàng ở trong phòng thay đồ thay mười mấy cái, hoàn toàn kiệt sức. Sau đó mệt mỏi gục đầu đi theo nhân viên ra ngoài.
Trì Việt đứng bên ngoài cũng chờ đến mệt, sau đó bị kêu quay về tính tiền.
Hai kiện nội y mà giá đến bốn con số. Ôn Hàng sợ tới mức muốn cắn đầu lưỡi
Không, không cần nhiều như vậy.
Sau đó trong lòng cô liền muốn kéo Trì Việt chạy khỏi cái hắc điếm này.
Không cần nhiều như vậy sao?
Nhân viên trả lời Ôn Hàng nhưng đôi mắt lại nhìn Trì Việt.
Lấy hết.
Kẻ coi tiền như rác không làm Ôn Hàng thất vọng, Trì Việt mở khoá điện thoại đưa mã thanh toán cho nhân viên.
Nhân viên quét mã, nhưng thấy Trì Việt có sắc mặt không tốt với Ôn Hàng, nhắc nhở anh:
Bạn gái cậu khắp người bị thương, cân phải lau bằng rượu thuốc mới mau tan vết bầm.
Một cô gái xinh đẹp như vậy, nhưng đầu óc không tỉnh táo lắm. Bị tra nam đánh mà còn muốn ở bên cạnh anh ta.
Trì Việt nhíu mày, không rõ lắm, quay đầu nhìn Ôn Hàng một cái, mới ý thức được hẳn là vết thương do người tên Mai kia làm. Mặt anh đen lại, gật gật đầu nói:
Đã biết.
Ôn Hàng đứng bên cạnh nghe đoạn đối thoại của bọn họ, ý thức rằng chị gái này đã hiểu lầm bọn họ đem cô hiểu thành bạn gái của Trì Việt. Không biết là Trì Việt có nghe rõ hay không, mà không thấy anh phủ nhận, chỉ nói đã biết.
Ôn Hàng nhớ lại câu nói vào đêm qua, trên mặt hơi nóng. Cho nên là Trì Việt cảm thấy như vậy thật sao?
Trì Việt đương nhiên không biết suy nghĩ trong đầu Ôn Hàng bay tới đâu rồi. Chỉ thu hồi điện thoại, cầm lấy hai cái túi nhân viên đưa và đi về phía sô pha xách mấy cái túi quần áo còn lại.
Cuối cùng bước ra cửa, tức giận nhắc Ôn Hàng:
Thất thần cái gì, đi thôi.