TruyenHHH.com

Ha Nhiet

Hai người vẫn không tắt điện thoại. Ôn Hàng có thể nghe thấy tiếng nước chảy, thỉnh thoảng có tiếng ly pha lê va chạm và tiếng "Sách" bực bội của Trì Việt. Rõ ràng anh đang rất vội.

Vài phút sau, Trì Việt mặc áo thun và quần ở nhà, vội vã ra khỏi cửa, gọi taxi và báo địa chỉ. Anh thở phào nhẹ nhõm và nói với cô: "Mười lăm phút nữa tôi sẽ đến, cậu chờ một lát."

Ôn Hàng nhẹ nhàng đáp lại, cố gắng tập trung vào cuộc trò chuyện với anh. Người đàn ông ngoài cửa giờ đây dường như không còn đáng sợ nữa.

Cảnh Trí Chí thích mắng mỏ và đập cửa, thích thấy cô sợ hãi để cảm thấy mình vẫn còn quyền uy. Nhưng thực chất, hắn chỉ là một kẻ nghiện rượu vô dụng, lười biếng và hèn nhát, không dám thực hiện những lời đe dọa mà hắn luôn miệng nói.

Nghĩ đến đó, Ôn Hàng hít sâu và dần bình tĩnh lại, cô cảm thấy có lẽ mình đã phản ứng quá mức khi gọi cho Trì Việt. Người đàn ông ngoài cửa không thể cứ mãi đứng đó và hét lên. Nhưng việc gọi Trì Việt vào sáng sớm như vậy có lẽ quá tàn nhẫn, khiến cô cảm thấy băn khoăn.

Ngoài cửa, Cảnh Trí Chí dần mệt mỏi, ho khan và phát ra những tiếng đàm khó chịu. Khi hắn quay lại, mùi thuốc lá nồng nặc len vào qua khe cửa.

Ôn Hàng đặt tay lên trán, cố gắng tập trung vào bài toán dở dang. Nhưng không thể chịu nổi, cô buông bút, bắt đầu thu dọn đồ đạc. Cô ném đồ vào cặp, phát ra tiếng động lớn.

Cô đã sống hai năm ở ký túc xá, chỉ hai tháng ở nhà, Cảnh Trí Chí lại khiến cô không quên được cảm giác lo lắng, sợ hãi hàng đêm và bị đánh đập trong ánh đèn mờ ảo. Cô không thể chịu đựng được nữa, áp lực từ lâu dồn nén nay bùng nổ. Cô không thể sống chung với người như vậy thêm một giây phút nào.

Dù không mở loa điện thoại, Trì Việt vẫn nghe được tiếng ồn ào từ phía Ôn Hàng. Anh bực tức liếc đồng hồ, xem thời gian dự tính đến nơi.

Khi tiếng ồn ngoài cửa tạm lắng, lại vang lên tiếng kéo đồ đạc và vật phẩm rơi. Trì Việt lo lắng hỏi: "Cậu đang làm gì? Hắn phá cửa rồi à? Nói gì đi!"

"Không, không. Tôi đang thu dọn hành lý," Ôn Hàng nhanh chóng đáp, nghe ra sự lo lắng trong giọng anh.

Trì Việt thở phào nhẹ nhõm, cân nhắc ý nghĩa trong lời cô nói và nhướng mày: "Thu dọn hành lý làm gì? Cậu định trở về với tôi à?"

Ôn Hàng bị anh hỏi bất ngờ, ngừng lại, chợt nhận ra mình có thể đã tự ý quyết định. Nhà anh đâu phải khách sạn, muốn đến thì đến, muốn đi thì đi. Cô chưa hề hỏi ý kiến anh trước khi quyết định này.

Sau vài giây im lặng, cô do dự hỏi: "... Có thể chứ?"

Trì Việt mím môi, không biết nên trả lời thế nào để không khiến cô tổn thương. Anh ngập ngừng không nói.

Ôn Hàng lỗ tai tức khắc bị xấu hổ trầm mặc lấp đầy, nắm chặt váy trắng trong tay, trong lòng thở dài, mở miệng nói: "Không sao, nếu như cậu không tiện, thì..."

"Tiện." Trì Việt nghe thấy ngữ khí của cô rơi xuống, không kịp suy nghĩ liền bật ra hai chữ này.

Lời vừa ra khỏi miệng, anh tự cảm thấy ngữ khí của mình có phần cứng nhắc, đành phải thanh giọng, bổ sung: "Trên mạng nói mùa hè không thể tưới hoa vào giữa trưa, tôi không có thời gian dậy sớm, muốn tưới thì cậu trở về mà tưới, phiền chết được."

"Ồ, được." Ôn Hàng lúc này mới nhận ra anh không phải là không tình nguyện, cười khẽ đáp lại.

Trì Việt không hiểu cô đang cười gì, hừ một tiếng không nặng không nhẹ, lại nhìn đồng hồ và nói: "Nhanh chóng thu dọn đi, tôi còn năm phút nữa là đến, chưa kịp ăn sáng, đừng lãng phí thời gian của tôi."

"Được..." Ôn Hàng nhanh chóng bỏ điện thoại vào túi, kéo vali từ dưới giường ra và bắt đầu thu dọn những chiếc váy mang từ nhà anh.

Cô không có nhiều hành lý, chỉ có quần áo và sách vở, ngay cả giấy khen và bằng tốt nghiệp từ nhỏ đến lớn đều đã bỏ vào vali. Nhìn quanh phòng một lần nữa, cô nhận ra không có gì thuộc về mình ngoài cái quạt đang chạy vù vù, ngay cả giường chiếu cũng không hoàn toàn là của cô.

Nếu nói còn gì, thì chỉ có bàn chải và khăn lông trong phòng tắm, nhưng nhà Trì Việt có đầy đủ, cô không định mang theo.

Chuẩn bị đóng vali, Ôn Hàng nhìn vào chiếc áo thun và quần ngủ cũ kỹ đang mặc, chợt nhận ra nếu Trì Việt nhìn thấy, anh có thể sẽ chê bai như lần trước.

Suy nghĩ một lát, cô rút ra một chiếc váy kẻ sọc mới còn gắn nhãn, dài đến đầu gối, kiểu dáng mà trước đây cô ít mặc.

Trì Việt sắp đến đón, không có gì phải lo lắng. Ôn Hàng cắn môi, gỡ nhãn, thay bộ quần áo cũ ra, ném lên giường.

Chỉ mới thay áo thun được một nửa, tiếng ho mạnh ngoài cửa làm cô giật mình kéo vạt áo che lại, quay đầu nhìn ra, ngạc nhiên khi thấy người ngoài cửa vẫn chưa rời đi.

Một lát sau, tiếng bước chân nặng nề vang lên, Cảnh Trí Chí lại trở về, như thể ngồi xuống gần cửa thang lầu, kéo dài tiếng thở dài cổ quái. Ôn Hàng cảm thấy lạnh gáy, run nhẹ vai, cố gắng thay váy mới nhanh chóng, thắt chặt thắt lưng.

Thay quần áo khi cảm thấy không an toàn khiến cô cảm thấy càng lo lắng, dù đã mặc chỉnh tề, vẫn cảm thấy không thoải mái, như thể có ai đang nhìn chằm chằm.

Cô nhanh chóng đeo cặp, che chắn cảm giác bị nhìn trộm, kéo vali lên.

Trì Việt lúc đó hỏi: "Có một dãy phòng, căn nào là nhà cậu?"

"Từ trái sang phải, căn thứ ba, cửa kính có rèm xanh..." Ôn Hàng nói nửa chừng thì người ngoài cửa lại rên rỉ, rồi lẩm bẩm mắng.

Cô cố gắng nuốt cảm giác khó chịu, miễn cưỡng nói tiếp: "Cửa sau không khóa, cậu có thể vào thẳng, tôi ở lầu hai, phòng hướng bắc."

"Được... Tôi tìm thấy rồi." Trì Việt theo chỉ dẫn, tìm đến cửa có rèm xanh, vặn then cửa và đẩy vào, buông điện thoại.

Phòng bếp hiện ra ngay khi bước vào, không bật đèn. Trong phòng bốc lên mùi khó chịu, hỗn hợp của đồ ăn thừa và nước bẩn, khiến anh phải che mũi.

Trì Việt bước vào, ánh sáng càng mờ mịt, không cẩn thận dẫm phải giày rải rác dưới chân cầu thang. Do dự muốn cởi giày đi lên thì nghe thấy tiếng thở dốc trên đầu.

Tiếng thở dốc nặng nề, như một người mắc bệnh phổi nghiêm trọng, từng hơi thở đều gặp khó khăn, kèm theo dục vọng nguyên thủy và hạ lưu.

Trì Việt nghe thấy tiếng thở dốc, tức giận không thể kìm chế.

Anh không thèm cởi giày, nhanh chóng bước lên lầu hai.

Người ngoài cửa không kịp phản ứng, chỉ kịp ngẩng đầu trừng mắt nhìn anh, như thấy ma quỷ.

Trì Việt bước tới, ánh sáng yếu ớt làm rõ hành vi của người đó, đồng tử anh co lại, trong đầu trống rỗng.

Không phải vì sợ, mà vì phẫn nộ.

Anh thấy rõ tay người đó cầm một mảnh vải mềm, màu trắng, là đồ của Ôn Hàng, loại đồ riêng tư nhất.

Ngôn ngữ trở nên vô nghĩa, Trì Việt chỉ có thể nâng chân đá mạnh, khiến người kia ngã đập vào cửa, tạo ra âm thanh lớn.

Cảnh Trí Chí bắt đầu kêu rên, âm thanh yếu ớt như cầu xin, trái ngược hoàn toàn với người vừa nãy còn hung hăng.

Ôn Hàng nghe tiếng không đúng, chậm rãi đến gần cửa, thử gọi: "Trì Việt?"

Trì Việt nghe thấy tiếng cô, biết cô không nhận ra chuyện vừa xảy ra, anh hít sâu, đá mạnh người kia một cái nữa, dùng giọng bình tĩnh đáp lại: "Là tôi."

Sau đó, trước khi hạ cú đá thứ ba, anh bổ sung: "Cậu đừng ra đây."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com