TruyenHHH.com

Ha Nhiet

Trì Việt lúc này mới từ bỏ, dời tầm mắt, tay trái dừng ở trên tay cầm, tiếp tục chơi trò chơi một cách lơ đãng.

Ôn Hàng có một quyển sách ngữ văn mượn từ thư viện trường, nhưng vì đang ăn cơm nên không thể đọc sách, lực chú ý không tự chủ mà bị thu hút bởi hình ảnh trên TV. Cô thử đọc phụ đề tiếng Anh trước khi Trì Việt chuyển trang.

Ai ngờ vừa nhìn một chút, hình ảnh trên màn hình bất ngờ xuất hiện một con mắt đỏ của dã thú, có vẻ là một con sói, lông xù xì, làm cô hít một hơi, suýt nữa bị sặc miếng thịt bò trong miệng.

Chờ đến khi bình tĩnh lại, thấy Trì Việt đang nhìn mình, Ôn Hàng ngượng ngùng nói

"Trò chơi này thật đáng sợ..."

Trò chơi này chế tác không tốt, chỉ có vài bức hình CG, mà hình con sói đó Trì Việt đã thấy không dưới mười lần, phản ứng ngây ngô của cô lại làm anh buồn cười. Trì Việt giơ tay bấm qua một màn này, nhếch môi nói

"Như vậy liền sợ, nếu biết cốt truyện thì không phải càng đáng sợ hơn sao?"

Ôn Hàng đã muốn hỏi trò chơi này nói về cái gì, liền thắc mắc

"Cốt truyện là gì?"

Trì Việt trả lời

"Người sói sát thêm yếu tố kinh dị Nhật Bản, chủ yếu là trinh thám."

Những từ ngữ này làm Ôn Hàng cảm thấy mơ hồ, cô nhăn mũi hỏi

"Người sói sát là gì?"

"Là một trò chơi nhập vai, mỗi người chơi có một thân phận khác nhau, chia thành người sói và người tốt. Người sói ban đêm có thể giết người, người tốt ban ngày họp lại và bầu người xử tử. Cuối cùng, nếu bầu hết người sói ra hoặc người tốt bị giết hết thì trò chơi kết thúc."

"Bầu người?"

Ôn Hàng lại gặp từ mới.

"Là người chơi bỏ phiếu xử tử."

Trì Việt giải thích.

"Vậy thì phải bầu như thế nào, muốn bầu ai thì bầu sao?"

Ôn Hàng vẫn không nắm được cách chơi chính của trò chơi này.

"..." Trì Việt thấy giao tiếp với cô thật khó khăn, uống một ngụm soda.

Tưởng rằng im lặng sẽ giúp tránh được câu hỏi, nhưng lại thấy ánh mắt hiếu học của cô, Trì Việt đỡ trán, nhức đầu khuyên nhủ

"Đừng hỏi, cách chơi quá phức tạp, nói cậu cũng không hiểu."

"... Ừ." Ôn Hàng bị hắn làm cho cụt hứng, tự nhận thức việc mình hỏi liên tục là làm phiền người khác, yên lặng thu hồi tầm mắt, an phận ăn cơm.

Ôn Hàng không nói chuyện nữa, phòng khách cũng trở nên yên tĩnh, Trì Việt ăn vài miếng xúc xích, mắt dừng lại ở phụ đề tiếng Anh của trò chơi, nhưng không thể tập trung nổi, cảm thấy không tự nhiên.

Có lẽ vì cô quá dễ bị bắt nạt, mỗi lần anh nói nặng lời cô đều không phản kháng, chỉ yên lặng chờ đợi, làm tăng cảm giác tội lỗi.

Trì Việt từ trước đến nay là kiểu người mềm lòng, đấu tranh nội tâm vài phút, cuối cùng bị cô đánh bại, anh mở miệng

"Thôi... Tôi sẽ nói cho cậu quy tắc cơ bản, không nói cách chơi chi tiết."

Ôn Hàng không ngờ anh sẽ hồi tâm chuyển ý, nghiêm túc đáp

"Được."

Trì Việt lại uống một ngụm nước

"Trò chơi này tên là 'Người Lang Thôn Chi Mê', quy tắc hơi khác người sói sát thông thường. Có năm loại nhân vật đặc thù: rắn, viên hầu, quạ đen, nhện và sói. Rắn, quạ đen và nhện chỉ có một người, viên hầu có hai, còn sói có từ một đến ba, số còn lại là người bình thường..."

Trì Việt giảng giải một cách dễ hiểu, Ôn Hàng rất chăm chú, không chỉ nắm được quy tắc cơ bản mà còn hiểu được cả tình tiết hiện tại trong trò chơi, có thể nói là tận tâm tận lực.

Ôn Hàng tuy chưa từng chơi người sói sát, nhưng không phải là quá ngốc. Khi anh giảng xong, cô liền hiểu ra và nói

"Ừ, tôi hiểu rồi."

Dừng một chút, cô lại nói

"Cậu xem, tôi vẫn có thể nghe hiểu mà."

"Ừ ừ ừ, tốt tốt tốt..."

Trì Việt thấy cô lại đổi sang vẻ mặt tự hào, cảm thấy mình bị lừa, tức giận đáp

"Ăn cơm của cậu đi."

Bữa cơm tối kéo dài gần một giờ. Khi dọn dẹp bàn trà, trời đã hoàn toàn tối.

Trì Việt lại không ăn hết đồ nướng BBQ, còn thừa lại một đống thịt xiên và mực. Ôn Hàng muốn giữ lại làm bữa sáng, sau hai hiệp tranh luận với Trì Việt, cuối cùng cô cũng thắng, mang đồ ăn thừa cất vào tủ lạnh.

Dù bàn trà đã được dọn dẹp sạch sẽ, phòng khách vẫn còn mùi BBQ. Trì Việt mở cửa sổ thông gió, mang theo quần áo đi tắm.

TV vẫn hiện hình ảnh trò chơi, Ôn Hàng không làm việc riêng, cô mở sách ngữ văn ra đọc.

Hai ngày ở nhà Trì Việt, cô hầu như không làm việc nhà, có nhiều thời gian hơn để học. Toán, Văn, Anh, Sử, Địa đều luân phiên học, đến giờ đã gần bão hòa. Không muốn làm bài tập nữa, cô đành đọc sách ngữ văn để vừa học vừa giết thời gian.

Trì Việt tắm xong, lười sấy tóc, chỉ dùng khăn lau qua loa. Vừa bước đến gần sofa đã thấy Ôn Hàng đang đọc sách, một quyển sách ngữ văn ôn thi đại học cũ kỹ, như thể từ thời tiền sử, không biết là của năm nào, bìa sách cũng đã rách nát.

Anh không thể nhịn cười, không ngờ đệ nhất viết văn lại học từ quyển sách này, anh ngồi xuống sofa hỏi

"Cậu học viết văn từ cái này?"

Ôn Hàng ngượng ngùng che bìa sách, nhỏ giọng trả lời

"Quyển sách này cũ rồi, thầy giáo bảo tôi nên đăng ký lớp học văn, nhưng mà..."

Nhưng mà lớp văn ôn thi đại học rất đắt, một khóa hè cũng phải hơn 3000, mà Thôi Tiểu Văn không có nhiều tiền như vậy.

Huống chi, nếu muốn thi vào trường đại học tốt, cô không chỉ cần cải thiện viết văn mà còn cả toán và tiếng Anh, ba khóa học cộng lại là con số khổng lồ.

Trì Việt thấy cô không nói thêm, ném khăn sang một bên, nhắc nhở

"Xem sách cũ này không thể cải thiện được đâu, cậu nên đọc tiểu thuyết và xem phim nhiều hơn."

Ôn Hàng gật đầu

"Tôi có đọc tiểu thuyết."

Thư viện trường tuy cũ, nhưng vẫn có các tác phẩm kinh điển như "Trăm Năm Cô Đơn", "Đỏ và Đen", cô đều đã đọc.

Còn phim ảnh... Cô chưa từng đến rạp chiếu phim, khi còn nhỏ thường xem CCTV-6, nhưng từ khi em trai được sinh ra, cô ít khi về nhà và không xem nữa.

Trì Việt chú ý đến sự lảng tránh của cô, hỏi tiếp

"Còn phim thì sao?"

Ôn Hàng chỉ nhợt nhạt nhấp môi.

"Cậu không phải là...?"

Trì Việt vừa định mở miệng, nhưng rồi thay đổi cách nói để tránh làm tổn thương người khác

"Cậu có phải rất ít khi xem phim không?"

Ôn Hàng gật đầu.

Trì Việt lập tức im lặng.

Anh nhớ lại lúc mới gặp cô, từ đầu đến chân đều mặc đồ cũ và bẩn, không có điện thoại di động, không có tiền, không có gì cả, chỉ một mình lang thang trên đường. Không biết nhà cô thực sự như thế nào, nếu nghèo đến thế thì đừng sinh con, sinh ra rồi lại để con mình phải chịu khổ thế này.

Chỉ là vừa nghĩ tới điều đó, anh lại nghĩ tới chính mình, rồi tự giễu cười nhạt, nhận ra rằng ngay cả khi có tiền, cũng có những người không xứng đáng sinh con.

Cuối cùng, anh hỏi

"Muốn xem phim không?"

Đôi mắt của Ôn Hàng nhanh chóng sáng lên

"Có thể chứ?"

"Chuyện này có gì mà không thể," Trì Việt bật cười, đứng dậy ra hiệu cho cô

"Dưới lầu có thể xem."

Ôn Hàng vội vàng gấp lại sách, theo bước chân của anh.

Tầng dưới có phòng tập thể thao và rạp chiếu phim gia đình, thậm chí còn có hầm rượu và một phòng spa nhỏ, nhưng Trì Việt không thường xuống lầu, cũng không uống rượu vang một mình ở nhà, những tiện nghi này vì thế mà không được dùng đến.

Ngược lại, từ khi Ôn Hàng dọn vào, anh thường xuống lầu nhiều hơn rõ rệt.

Rạp chiếu phim gia đình có một chiếc sofa lớn rất thoải mái, có thể nằm ngủ trên đó. Trì Việt mở máy chiếu, chuyển giao diện tới list phim, rồi đưa điều khiển cho Ôn Hàng

"Muốn xem gì thì chọn."

Ôn Hàng ngồi cách anh nửa mét, ngẩng đầu nhìn màn hình lớn phía trước, tràn ngập poster phim rực rỡ, gần như chọn hoa mắt.

Cô không nhịn được hỏi

"Những phim này cậu đã xem qua hết chưa?"

"Chưa xem"

Trì Việt ngả người dựa vào sofa, thả lỏng nói

"Cậu tự chọn đi, không cần để ý đến tôi."

Ôn Hàng đáp, một lát sau thấy một poster làm người ta sáng mắt, là cả một vùng lá khoai xanh mướt, ánh sáng tràn ngập mặt trời, nhìn một cái đã thấy mùa hè.

Vì thế quay đầu nhìn anh

"Tôi muốn xem bộ này, có được không?"

Trì Việt gật đầu, liếc nhìn phát hiện nàng muốn xem

"Mùa hè của Cúc Thứ Lang", một bộ phim hài nhẹ nhàng, rất phù hợp với cô.

Ôn Hàng thấy anh đồng ý, ấn nút phát.

Đặt điều khiển từ xa sang một bên, Ôn Hàng mới nhớ ra điều gì đó, không chắc chắn mà quay đầu hỏi Trì Việt

"Cậu có xem cùng tôi không?"

Mặc dù anh ở lại đây xem phim cùng cũng rất bình thường, nhưng cô mơ hồ nhận ra, việc xem phim cùng một nam sinh... không bình thường lắm.

Hình như đó là chuyện hẹn hò, như bạn cùng phòng của cô, Nguyệt Huệ, thường nhắc tới việc cuối tuần đi xem phim và ăn tối với bạn trai...

Ôn Hàng bỗng nhiên trở nên khẩn trương, không thể ngờ lần đầu tiên chính thức xem phim lại cùng với một nam sinh.

Trì Việt nghe vậy, nhìn cô một cái, trả lời

"Cùng nhau xem đi."

Mặc dù anh đã xem "Mùa hè của Cúc Thứ Lang" hai lần, và có thể lên lầu tiếp tục chơi trò chơi để Ôn Hàng một mình ở đây là được rồi. Nhưng bây giờ anh vẫn ngồi ở đây, trả lời "Cùng nhau xem đi".

Có lẽ vì bản năng nào đó, anh không muốn ở một mình, vì thế lựa chọn ở lại đây, nơi có ánh sáng, màu sắc và tiếng cười.

Giống như thực vật hướng sáng, một số loài cá và côn trùng cũng có tính chất này, con người cũng vậy.

Thỉnh thoảng nghe Ôn Hàng ríu rít... thực ra cũng không tệ.

Ôn Hàng nghe thấy câu trả lời này, nuốt khẽ, thu hồi ánh mắt. Màn hình bắt đầu chiếu tên các diễn viên và nhân viên, cô mới dựa lưng vào sofa, như rơi vào một vòng xoáy mềm mại và vững chắc.

Rất thoải mái, sự yên tĩnh bên tai làm người ta nhịn không được muốn mỉm cười.

Mùi sữa tắm nhẹ nhàng từ người của Trì Việt, sạch sẽ và ẩm ướt, như vừa qua cơn mưa nhỏ, làm người ta nhịn không được muốn hít thở sâu, càng cẩn thận nghe mùi hương từ người anh.

Mặc dù biết xem phim sẽ làm người ta hạnh phúc, nhưng Ôn Hàng không nghĩ sẽ hạnh phúc đến vậy.

Cô nghĩ cả ngày hôm nay cả ngày Trì Việt không hút thuốc, trên người không có mùi bạc hà lạnh, khắp nơi đều là sự dịu dàng, không giống lần đầu tiên gặp vừa chỉ nhìn thôi đã sợ.

Ôn Hàng nghĩ có lẽ Trì Việt không nghiện thuốc lá, hút thuốc chỉ vì nhàm chán, hoặc đơn thuần muốn thể hiện phong cách.

Trong ba phút đầu phim, cô đã nghĩ nhiều điều, cho đến khi hình ảnh hiện lên một cậu bé đang chạy vội, mặc áo sơ mi đỏ, đeo cặp sách xanh, cô mới thu hồi suy nghĩ.

Tiếng nhạc piano vui tươi và tiếng chuông gió thanh thoát vang lên, như dòng nước chảy, kéo theo ánh mặt trời mùa hè tràn ngập không gian.

Cơ hội xem phim không nhiều, ánh mắt Ôn Hàng nhanh chóng bị màn hình chiếm hết, tập trung thưởng thức bộ phim.

Trì Việt đã biết trước cốt truyện, mở đầu đối với anh có chút dài dòng, anh nhanh chóng chán, giơ tay gối cằm nhìn lơ đễnh trên màn hình hai đứa trẻ chạy qua chạy lại.

Ngược lại, người bên cạnh thoạt nhìn còn ngốc hơn cả hai đứa trẻ trong phim, rõ ràng không cần suy nghĩ nhiều, cô lại xem rất nghiêm túc, đôi mắt to tròn mở rộng ánh sáng phản chiếu trên màn hình làm gương mặt Ôn Hàng tươi sáng và đẹp kỳ lạ.

Trì Việt nuốt khan, ánh mắt trượt xuống, nhìn thấy mũi nàng trong ánh sáng, không quá cao, chóp mũi hơi nhếch lên, như vầng trăng non, rất dễ thương.

Dưới đó là miệng, đôi môi đỏ thắm, hơi hé mở, ánh mắt hắn dừng lại một chút rồi thu hồi.

Có lẽ mấy ngày nay cô ăn no, khí sắc hồng hào, đẹp hơn nhiều so với ấn tượng của anh.

Chỉ tiếc là dù đẹp nhưng vẫn ngốc, lúc đầu thấy nam chính một mình ở nhà, cô nhíu mày, mặt mày ủ rũ, thỉnh thoảng thở dài, sau lại thấy Bắc Dã Võ, cô cười mỉm.

Trì Việt chú ý liền nhận ra Ôn Hàng rất ít cười, đa số thời gian mắt cô rũ xuống, khuôn mặt luôn ảm đạm, không khó trách sao nhìn không xinh đẹp.

Trong lúc Trì Việt đang suy nghĩ miên man, Ôn Hàng đột nhiên quay đầu hỏi

"Công diễn tháng bảy là gì?"

Trì Việt sửng sốt, nhìn lên, hình ảnh đã chuyển, anh hỏi lại

"Cái gì công diễn tháng bảy?"

"Chính là ——" Ôn Hàng cúi đầu tìm điều khiển từ xa, tua lại hình ảnh

"Nơi này viết công diễn tháng bảy, còn viết bằng tiếng Trung."

Trì Việt thấy trên màn hình hiện lên một cảnh xấu hổ, không biết giải thích thế nào về ngành công nghiệp phim 18+ của Nhật Bản, đặc biệt là những hình ảnh thiếu vải của các nữ diễn viên. Với anh, cảnh này đã quá lộ liễu, chỉ có Ôn Hàng mới không hiểu.

Cuối cùng anh chỉ có thể trả lời mơ hồ

"Chính là nói tháng 7... sẽ có phim mới chiếu."

"À..." Ôn Hàng bừng tỉnh hiểu ra.

Trì Việt: "..."

------------

Nếu có sai sót mọi người góp ý giúp mình nha. Mình chỉ dịch để đọc và up lên đây để các bạn đọc cùng thôi chứ mình không có kinh nghiệm dịch truyện và cũng không biết tiếng Trung nữa ạa

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com