Ha Chi Thu Phan
Trong lúc cậu đang tắm, Thẩm Hoắc đã ôm ga giường và tấm chăn hôm trước qua.
"Bé con ơi! Tôi trả cho cậu nè-" thấy cửa phòng vừa mở ra Thẩm Hoắc hớn hở muốn đi vào: "Đã giặt sạch thơm lắm rồi đó nha... ủa Hanh ca?"
Mặt Thái Hanh không chút cảm xúc, "Ai cho cậu gọi bé con? Bé con sinh ra để cho cậu gọi à."
Thẩm Hoắc khó hiểu.
Rõ ràng là Thái Hanh không muốn cho cậu ta bước vào, dứt khoát đóng cửa: "Ôm về phòng cậu đi, ở đây tôi lo được rồi."
Thẩm Hoắc ngơ ngác ngoài hành lang vẫn chưa hiểu chuyện gì, tay chân luống cuống ôm một đống bông mềm vừa đi vừa lẩm bẩm: "Ủa bình thường mình vẫn gọi Chính Quốc như vậy mà ta, có sai ở đâu hả..."
Bị che tầm nhìn bởi những tấm chăn bông dày nên cậu ta không nhìn thấy rõ, cứ đi về phía trước cho đến khi bị va vào "thứ gì đó", đèn hành lang trên đầu cứ chớp rồi tắt, lúc Thẩm Hoắc nhìn sang thì đã thấy Tiêu Minh đang ngã trên mặt đất.
Thì ra thứ mà cậu ta vừa va phải là Tiêu Minh.
"Cậu có sao không?"
Tiêu Minh lắc đầu, nhặt lại mấy quyển sách vừa bị rơi: "Cậu chú ý một chút đi, ban đêm ban hôm ôm chăn gối đi ra hàng lang định ngủ bờ ngủ bụi hả?"
"Là chuyện lần trước tôi làm đổ trà sữa lên giường của Chính Quốc á, hôm nay giặt sấy xong đem qua trả mà không ai chịu nhận hết." Thẩm Hoắc cười khờ, nhấc đầu gối để đỡ tấm ga đang tuột xuống.
Thấy vậy Tiêu Minh một tay ôm sách một tay cầm giúp cậu ta gối và chăn bông, "Cái đồ vụng về."
Sau đó cả hai cùng trở về phòng ký túc xá.
...
Tắm xong Chính Quốc ngồi vào bàn học, cậu xem lại đề thi ở lớp bổ túc rồi làm các dạng bài tập, cùng lúc đó Thái Hanh đã đi tắm, trong đầu vui vẻ với kế hoạch đã đuổi Thẩm Hoắc đi khỏi đây lúc nãy của mình.
Bé con ngủ chung giường với anh là được rồi, cũng không cần phải về cái giường một người cô đơn đó.
Thái Hanh bây giờ vẫn chưa nhận ra, bản thân mình đã dính người yêu nhiều tới mức nào.
Buổi tối mùa đông gió thổi càng thêm lạnh, Chính Quốc quay đầu nhìn thấy cái giường trống không của mình thì có phần hơi bất mãn, Thẩm lá dâu sao gửi đồ của cậu đi giặt lâu thế?
Suy nghĩ chưa dứt thì tiếng gõ cửa phòng vang lên, Chính Quốc không mang tất mà trực tiếp đi chân trần ra mở cửa, cậu thấy Thẩm lá dâu cậu vừa nhắc tới đang ôm bạn gấu của cậu cười ngại ngùng.
"Đi nghỉ dưỡng về rồi nè, bạn gấu sạch sẽ thơm tho lắm."
Chính Quốc không hiểu: "Cậu chỉ giặt mỗi con gấu thôi à?"
Thẩm Hoắc cũng không hiểu, "Lúc nãy tôi có mang ga giường qua nhưng Hanh ca nói không cần nữa, tôi tưởng cậu đã mua ga mới rồi?"
Nghe vậy Chính Quốc liền né sang một bên, để Thẩm Hoắc nhìn chiếc giường trốn trơn của mình đang lạnh lẽo thế nào.
Đến khi Thái Hanh bước ra thấy Chính Quốc đang ngồi trên giường cậu chuyên tâm đọc sách thì anh bị khựng lại, mà cậu không thèm quan tâm tới sự bàng hoàng của anh, cất sách qua một bên rồi nằm xuống giường kéo chăn chuẩn bị ngủ.
"Nhớ tắt đèn đó, cậu ngủ ngon." là câu nói mà Chính Quốc dành cho anh trước khi ngủ.
Thái Hanh: ???
Vậy là hôm nay anh không được ôm bé con ngủ à? Không có hôn chúc ngủ ngon nữa sao?
Mà Chính Quốc ở giường đối diện nằm quay lưng lại phía anh, cậu đang nhịn cười đến mức đau bụng, cậu thấy vẻ mặt đó của anh rồi còn tệ hơn là trời sập nữa, không ngủ chung có một đêm thôi mà kinh khủng như vậy sao.
Nhớ lại đêm trước nằm chung giường cậu bị hôn đến mức khó thở, lỗ tai cậu lùng bùng, tay chân thì mềm nhũn, nam tử hán đại trượng phu mà để bị chiếm thế như vậy hả, cậu đây phải trả thù chứ.
Đèn vừa tắt, trong bóng tối cậu nghe rõ mồn một giọng nói trầm ấm của Thái Hanh.
"Bé ơi..."
Chính Quốc một khi đã lên giường nằm thì cực kỳ lười, đến miệng cũng không chịu mở chỉ đáp "Hử?" một tiếng bằng giọng mũi thôi.
"Ngủ chung đi mà." vị Vương tử nào đó lại làm nũng.
Dù vậy Thái Hanh vẫn không dám làm càng, bé con chưa cho phép nên anh không dám lên giường ngồi nữa kìa.
Chính Quốc dụi đầu vào chăn bông mềm mại của mình, mắt nhắm lại: "Cậu ngủ giường của cậu đi, bên đây chặt lắm."
Nhưng mãi cho đến vài phút sau cậu vẫn không nghe được câu nói nào của anh hết, thấy lạ cậu bèn ngồi dậy xem thử, theo chút ánh sáng từ cửa sổ tràn vào cậu thấy bạn trai mình đang ngồi im trên sàn.
Thái Hanh tủi thân mà Thái Hanh không nói.
Khẽ thờ dài, cậu gọi anh: "Lên đây."
Ngay lập tức đối phương nhào đến cậu, ôm chặt cậu trong lòng.
"Bé yêu ơi, bé yêu à ~" Thái Hanh hôn mặt cậu chụt chụt.
Chính Quốc cảm giác như mình bị một chú cún bự dính lấy, chỉ cần thấy cậu liền chạy tới le lưỡi liếm khắp mặt cậu luôn.
Thôi được rồi, đây là bạn trai cậu mà, giường ký túc xá có nhỏ thì cậu nằm vào lòng anh, vì thế mùa đông năm nay Chính Quốc có một cái túi sưởi hình người siêu đẹp trai.
Buổi sáng vào lớp còn chưa ngồi nóng mông Chính Quốc đã bị gọi đi, đại khái là thầy hiệu trưởng muốn gặp cậu để nói về chuyện chuẩn bị cho cuộc thi sắp tới.
Khi cậu bước vào, bên trong không chỉ có thầy hiệu trưởng mà còn có Đới Uất Trì.
Ánh mắt Chính Quốc chợt thay đổi, cậu ngồi xuống ghế đối diện thầy, ông ấy liền vào thẳng vấn đề: "Đây là bạn đồng hành của em, hai em sẽ đại diện cho trường chúng ta tham gia cuộc thi đó."
Nghe nói trường nào cũng phải bắt buộc là có hai thí sinh dự thi nhưng cậu chưa được nghe qua thể lệ cuộc thi như thế nào nên không rõ, chỉ vì cậu đạt điểm tuyệt đối, cậu được chọn. Bây giờ Chính Quốc mới nhớ, Đới Uất Trì cũng có trong danh sách của lớp bổ túc nhưng trong suốt khoảng thời gian cậu học tập ở đó thì lại không thấy cậu ta, giáo viên cũng không nhắc tới, cái tên Đới Uất Trì vô cùng mờ nhạt trong đầu của Chính Quốc.
"Đới Uất Trì là học sinh giỏi nhì khối, bài kiểm tra thực lực thầy cũng đã xem qua rồi, hai em chính là người thích hợp nhất để đi thi mang vinh quang về cho trường chúng ta." thầy hiệu trưởng rất vui khi nói tới đây, ai mà không muốn tên của ngôi trường mình nổi tiếng chứ.
Mỗi lần có kết quả thi tháng xong Chính Quốc chỉ xem thứ hạng của mình và Thái Hanh, sau đó sẽ xem cho ba người còn lại, cái gọi là danh hiệu nhì khối cậu không quan tâm tới là ai, không ngờ Đới Uất Trì lại ở phía sau cậu lâu như vậy.
"Mong được cậu giúp đỡ nhiều hơn." Đới Uất Trì đưa tay ra.
Chính Quốc rất lịch sự đáp, "Cậu cũng vậy."
Thứ sáu tuần này là ngày diễn ra cuộc thi, Chính Quốc vẫn thong thả ôn bài như cũ, sáng cậu học theo chương trình trên lớp, tối tự học thêm ở ký túc xá hoàn toàn không có chút lo sợ nào cho cuộc thi lớn này.
Và đã là bốn ngày kể từ ngày Hân Di không đi học, cả lớp bắt đầu bàn tán.
Chính Quốc cũng không liên lạc được với cô nàng, mà mấy hôm nay nhìn sắc mặt của Lư Nghiêm lại không được tốt, không nói chuyện với ai nên cậu chẳng hỏi thêm được gì từ cậu chàng.
Sáng hôm thứ sáu, Thái Hanh dậy từ năm giờ để đi mua bữa sáng và sữa đậu nành cho cậu, đây là một chỗ bán bữa sáng rất ngon và nổi tiếng trong khu phố này, ông bà chủ tuổi cũng đã cao nên không được nhanh nhẹn vì thế nên phải kiên nhẫn xếp hàng mới có thể mua được.
Có một ngày đi qua chỗ đó cậu buột miệng nói tiếc quá chưa ăn được món ăn ở đây, không ngờ Thái Hanh nghe xong lại ghi nhớ trong đầu mà dậy sớm mua cho cậu thưởng thức.
Chính Quốc muốn ngồi trên giường ăn sáng, Thái Hanh đáp ứng mà không hề bực bội.
Ngược lại còn lên ngồi trên giường, ôm cậu từ sau lưng giọng ngọt ngào: "Bé thi tốt nhé."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com