Ha Chi Thu Phan
Kim Thiết Quân chọn một nhà hàng Âu nổi tiếng trong trung tâm thương mại, đáng lẽ ông sẽ đưa cả nhà vào phòng ăn VIP để riêng tư nhưng cuối tuần đông đúc nên phòng VIP đã có khách cả rồi, đổi lại ông khéo léo chọn một bàn gốc khuất để càng ít người nhận ra cả nhà họ càng tốt. Ông và vợ ở trên thương trường lộ mặt mũi không biết bao nhiêu lần nhưng con trai thì khác, cả dòng họ Kim chỉ có mình Thái Hanh là cháu trai nên rất được truyền thông săn đón, từ khi về nước đến nay có lẽ vẫn chưa có tờ báo nào đăng tin về gương mặt của Thái Hanh hết, một phần vì Thái Hanh luôn hạn chế hết tất cả hoạt động công khai danh tính một phần cũng là do Kim Thiết Quân bỏ tiền ra mua lại những tấm ảnh đó nhằm để bảo vệ con trai. "Con thấy thoải mái không? Nếu không thì chúng ta đổi nhà hàng khác, ba mẹ sẽ gọi phòng VIP." Châu Thục Quỳ nhỏ giọng hỏi. Thái Hanh lắc đầu, "Cứ ngồi ăn thôi ạ. Con đang thoải mái lắm, ba mẹ ăn nhiều chút đi." anh gắp thức ăn cho hai người.Rõ ràng Thái Hanh cũng nhìn ra được ba mẹ làm việc này là để anh cảm thấy an toàn, anh cũng biết những lần ba gọi anh tham gia sự kiện là để đính chính tin dữ ấy, nhưng có lẽ vì vẫn còn ám ảnh truyền thông khủng khiếp nên Thái Hanh vẫn chưa sẵn sàng bước ra khỏi vùng an toàn của bản thân, hoàn toàn không muốn công khai gì nữa. Coi như dòng họ Kim chưa từng có đứa cháu trai nào như anh cũng được. "Tae?" Hình như lâu rồi chưa có ai gọi Thái Hanh như vậy, vì đây là tên lúc anh còn ở New York. Thái Hanh nhìn người nọ trong ánh mắt không một có tia thân thiện nào: "Jake." Mà người được gọi cái tên Jake kia... là Đới Uất Trì. "Chú Kim, dì Châu, lâu rồi không gặp ạ." Đới Uất Trì mỉm cười chào hỏi. Kim Thiết Quân chỉ gật đầu, Châu Thục Quỳ bắt tay với hắn: "Lâu rồi không gặp con, Jake." Bởi vì từ khi Thái Hanh gặp chuyện thì nhà họ Đới không nằm trong vòng quan hệ của Kim gia. "Ba mẹ con đang ở trong phòng VIP, hay là chú và dì cũng vào chung đi ạ?" Đới Uất Trì chủ động nói. Thái Hanh không chú ý tới hắn ta: "Con đi vệ sinh, ba mẹ ăn trước đi." dứt câu liền đứng dậy đi mất. Trong toilet, Thái Hanh mở vòi nước rửa tay, anh cúi nhìn bồn nước trong đầu vô thức nghĩ toàn là những chuyện cũ đã trôi qua.Chợt thấy có bóng người trong gương, vừa ngẩng đầu đã thấy Đới Uất Trì đứng phía sau anh từ bao giờ."Khá lâu rồi hai chúng ta không nói chuyện riêng với nhau nhỉ?" Thái Hanh vừa rửa tay vừa hỏi, "Thì sao?" Đới Uất Trì đi tới bên cạnh bồn rửa nhìn vào trong gương: "Ở Leman cậu là King mà, làm sao tôi có thể nói chuyện riêng với King được chứ." Leman mà hắn nói là một ngôi trường có tên Leman Manhattan ở New York. "Nhưng khi tôi đi rồi thì cậu là King đấy, lúc đó cũng không có ai bắt chuyện với cậu à? Buồn nhỉ." Thái Hanh lau tay, vuốt tóc đối mặt với hắn.Gặp lại bạn thân cũ, Thái Hanh chưa từng nghĩ mình sẽ rơi vào tình trạng này. Đúng vậy, cả hai từng là bạn của nhau. Nhưng đó là chuyện của quá khứ còn hiện tại thì Thái Hanh không để hắn vào mắt mình chút nào cả, gọi ba tiếng bạn thân cũ anh cũng thấy khó nghe. "Tôi thấy dạo này ở trường cậu kết bạn được nhiều quá nên muốn chào hỏi chút thôi, có cả đứa nhóc học vượt ưa nhìn kia luôn mà." Đới Uất Trì cợt nhả cười, "Cậu cũng biết tính cách của tôi rồi đấy, thứ nào tôi muốn có thì chắc chắn phải có được, dù cướp trên từ trên tay tôi cũng phải có được." Đứa nhóc học vượt ưu nhìn kia? Đang nói tới Chính Quốc à? Thái Hanh đáp lại hắn bằng thái độ đầy giễu cợt: "À, tính xấu của cậu tôi biết thừa mà." Lúc nhận ra bạn thân từ mẫu giáo đến lớn lại là người dẫn dắt dư luận chĩa mũi ngọn vào mình thì Thái Hanh đã biết rõ bản tính xấu xa của hắn rồi.Đới Uất Trì: "Cậu luôn tự tin rằng bản thân mình tài giỏi mà bây giờ đến cả danh tính cũng không dám công khai sao? Không muốn để mọi người biết hết chuyện tốt mà cậu đã làm lúc ở New York hả." Hắn cố ý khiêu khích, "Đứa nhóc ưa nhìn kia có biết Vương tử cậu..." "Ầm —" Tiếng động lớn vang lên, tầm mắt Đới Uất Trì bỗng nhiên tối sầm, đến khi hắn nhìn rõ được tình hình hiện tại thì bản thân đã bị Thái Hanh ép vào bức tường, tay Thái Hanh đang bóp cổ hắn. "Cậu Đới à không cậu Jake, cậu có hứng thú về cuộc sống của tôi lắm đúng không? Vậy phiền cậu giúp tôi công khai với truyền thông trong nước nhé, còn phải rêu rao cả tin nóng này ở Bách An nữa chứ, cậu thích gọi tôi bằng bốn chữ đó lắm đúng không." lực tay Thái Hanh càng siết chặt thêm nên Đới Uất Trì hoàn toàn không có cơ hội trả lời. Lại tiếp tục nói, "(¹) Jake. Tên của cậu cũng có ý nghĩa giống như con người cậu vậy, nếu muốn thỏa đáng được thứ gì đó cho phần "con" của cậu thì chi bằng cậu học lại hành vi chuẩn mực của "người" khi ứng xử trong xã hội loài người trước đi." Thấy Đới Uất Trì khó khăn hô hấp, Thái Hanh mới thả lỏng tay. "Bỏ ra nhiều sức theo tôi từ New York về tận đây, cậu cũng dai thật." Thái Hanh quay lại rửa tay lần nữa, ra vẻ giống như vừa chạm vào thứ gì đó dơ bẩn lắm.Đới Uất Trì ho sặc sụa, hoàn toàn không trả lời. Thái Hanh liếc qua, chỉ thấy hắn nhếch môi cười. Anh không để ý nữa, đội mũ vào rồi trực tiếp quay người rời khỏi đó. Suy nghĩ của Đới Uất Trì rất đơn giản, hắn nhìn Thái Hanh rời đi còn bản thân vẫn đứng tại chỗ lẩm bẩm: "Tôi cần gì phải hủy hoại cậu ngay, chỉ cần làm cho những người xung quanh cậu tự hủy hoại cậu là được rồi." Thái Hanh vẫn không biết lý do vì sao Đới Uất Trì vẫn chưa tung tin hay công khai danh tính của anh, nhưng có một điều anh biết rằng chỉ cần nơi nào có mặt của tên khốn đó thì sẽ có chuyện không hay. Lại nghĩ tới lúc nãy hắn nhắc tới đứa nhóc ưa nhìn học vượt Thái Hanh mới nổi điên thêm. Ưa nhìn thì hắn được đụng vào chắc? "Ba mẹ, con ăn no rồi bây giờ con về ký túc xá trước." Thái Hanh kéo mũ xuống, đã mang sẵn khẩu trang. Châu Thục Quỳ ra hiệu với nhân viên phục vụ sau đó nhìn con trai, "Con đợi một chút, để ba mẹ đưa con về."Thấy nhân viên đi tới Thái Hanh nhanh nhẹn rút thẻ của mình đưa cho cô ấy: "Thanh toán bằng thẻ này giúp tôi." Tiền lương đi làm ở quán ăn, tiền lúc trước đua xe thắng được Thái Hanh đều để vào thẻ này hết. "Thằng nhóc con hôm nay biết giành trả tiền với ba mẹ luôn nhỉ." Kim Thiết Quân cười nói, vỗ vỗ vai con trai. Thái Hanh nhận lại thẻ từ nhân viên sau đó xách mấy cái túi giấy, "Được rồi. Ba mẹ muốn đưa con về mà, chúng ta đi thôi." Châu Thục Quỳ trìu mến nhìn Thái Hanh, lúc này bà mới nhận ra con trai mình đã lớn thật rồi. Lúc đi ra sao thì lúc về vẫn vậy, Châu Thục Quỳ một tay nắm tay chồng một tay khoác tay con trai vô cùng tình cảm. Kim Thiết Quân đỗ xe một khu vực khá xa cổng ký túc xá, nhìn xung quanh cũng vắng hoe không bóng người lúc này Thái Hanh mới chào tạm biệt ba mẹ rồi xuống xe. Châu Thục Quỳ hạ kính cửa sổ xuống, "Mẹ tắc muối làm xong sẽ đem đến cho con nhé?" Bà còn ở lại đây tận năm ngày nữa. Thái Hanh xoa xoa tay bà, "Không cần đâu mẹ. Học xong con sẽ về lấy, ba mẹ về cẩn thận." Ngoài ban công, Chính Quốc đang phơi quần áo lúc nhìn xuống thấy phía dưới có một chiếc xe hơi màu đen đậu ban đầu cậu không nghĩ gì nhiều nhưng sau vài phút lại thấy một thanh niên trùm kín bước xuống còn nắm tay người phụ nữ trên xe, Chính Quốc đột nhiên thấy kỳ lạ. Cậu tưởng chuyện bao nuôi chỉ có trên phim truyền hình thôi chứ, không ngờ có thật ngoài đời luôn sao?Nhìn dáng vóc cao ráo của thanh niên kia nét mặt khinh bỉ của Chính Quốc lộ ra rõ, "Đáng tuổi mẹ mình vậy mà cũng hẹn hò được, đúng là tên suy đồi đạo đức mà." Thái Hanh đang đi về phía cổng ký túc xá đột nhiên hắt xì. Buổi chiều học sinh bắt đầu về lại ký túc xá nên trên đường đi Thái Hanh gặp rất nhiều người trong tòa nhà, cũng may lúc nãy xe của ba anh không đậu ở đây nếu không sẽ không tránh được rồi. Khi Thái Hanh lên đến phòng Chính Quốc đã thay quần áo xong xuôi còn dọn dẹp căn phòng lần thứ hai trong ngày. Chính Quốc nhìn Thái Hanh trùm kín mít trước mặt mình, trong đầu cậu không thể ngừng nghĩ tới suy nghĩ đó..."Sao vậy? Mặt tôi khó coi lắm à?" Thái Hanh bị nhìn chằm chằm nên thắc mắc. Chính Quốc xua tay, "K-Không có." Có lẽ do cậu suy nghĩ nhiều rồi, quần áo màu đen ai mà không có huống chi Thái Hanh không thể nào là tên suy đồi đạo đức mà cậu vừa khinh bỉ được. "Xong rồi đúng không? Đợi tôi tắm xong chúng ta đi làm luôn." Thái Hanh cởi áo hoodie ra. Chính Quốc quyết định không suy nghĩ nữa, cậu nằm trên giường ôm gấu bông lăn qua lăn lại đợi Thái Hanh tắm ra. Hai người đến quán ăn vừa kịp lúc vợ chồng Diễm Hoài Lan đang dọn hàng còn có cô bé Diễm Tinh nhỏ nhắn chạy việc nữa. Nhìn thấy cô bé chạy về phía mình, Chính Quốc lấy ra kẹo có sẵn trong túi áo: "Cho em nè." Diễm Tinh ngoan ngoãn đưa hai tay nhận kẹo, "Em cảm ơn anh." "Đây là quà của ông bà Chính Quốc gửi cho chú và dì, là đặc sản phương Nam đấy ạ." Thái Hanh cũng cầm túi đồ đưa cho hai vợ chồng Diễm Hoài Lan. "Cảm ơn cháu, gửi lời cảm ơn tới ông bà giúp dì nhé." Diễm Hoài Lan cầm cái túi, miệng cười nói với hai người. Ngày đầu làm việc sau lễ vẫn bận rộn như mọi khi, khách quen thấy quán ăn mở lại thì nườm nượp kéo đến, cuối cùng cũng không biết ba thanh niên rảnh rỗi Lư Nghiêm, Thẩm Hoắc và Tiêu Minh từ đâu chạy tới, lần nữa giúp bọn họ phục vụ khách. ...(¹) Từ Mỹ, từ lóng có nghĩa là thỏa đáng hoặc được. Cũng có nghĩa là "Người thay thế."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com