Ha Chi Thu Phan
Cơm nước xong xuôi cả đám lục đục dọn dẹp rồi mang hành lý vào nhà, lúc bốn người kia soạn đồ đi tắm Chính Quốc đang rửa chén trong bếp, chỉ mới đi một tháng mà cậu cảm giác như đã một năm rồi, mọi thứ ở đây khiến cậu lưu luyến đến mức không muốn trở lại thành phố phồn hoa kia lần nữa. Lúc Thái Hanh đi vào bếp thấy Chính Quốc đang hành động trong vô thức, rửa chén đũa như máy móc. "Sao cậu rửa lâu vậy?" Thái Hanh đi tới cạnh bồn rửa, định cầm lấy cái chén. Chính Quốc biết trước dự định đó của anh thì né tay mình qua một bên, không cho anh đụng vào: "Tôi hỏi cậu mới đúng. Sao còn chưa đi tắm vậy?" Thái Hanh hơi dựa lưng vào bồn rửa, "Bọn họ tranh nhau phòng tắm rồi, tôi không biết khi nào cuộc chiến đó mới kết thúc nữa nên vào đây." Tiêu Minh tính tình ôn hòa thì không nói tới, có Lư Nghiêm và Thẩm Hoắc cứ như chó với mèo tranh đi tắm trước, Thái Hanh không nhìn được nữa nên trực tiếp đẩy hai người họ vào phòng tắm chung rồi. Đến khi Chính Quốc rửa xong úp chén đũa lên kệ Thái Hanh vẫn đứng một bên im lặng quan sát. Ba người kia tắm xong liền dọn dẹp nhà cửa giúp ông bà ngoại Chính Quốc, cùng lúc đó họ nhìn thấy hai người từ nhà bếp đi ra. "Bé con, đi tắm đi nhớ là tắm nước nóng đấy." Hồ Trương Điệp nhắc nhở cậu. Chính Quốc ngượng ngùng dạ một tiếng sau đó quay người đi vào trong. Bốn người kia quay quanh Lý Quốc Kiến và Hồ Trương Điệp, từng người từng người một giới thiệu về bản thân."Cháu là Tiêu Minh ạ." "Cháu tên là Lư Nghiêm ạ." "Cháu là Thẩm Hoắc, như chữ Hoắc –"Lư Nghiêm bất ngờ bịt miệng Thẩm Hoắc khi thấy cậu ta định giải thích ý nghĩa tên mình, "Ông bà không có hỏi sâu vậy đâu." Lý Quốc Kiến cười xua tay, "Có phải chữ Hoắc như (¹) lá dâu không?" "Hay là lá đậu?" Thấy mặt Thẩm Hoắc có vẻ không phải ý đó, ông lão tiếp tục nói. Lư Nghiêm không nhịn được phụt cười thật to: "Ha ha, Thẩm lá dâu lá đậu!" Thẩm Hoắc ôm tay Lý Quốc Kiến lắc đầu cậu ta mếu máo khóc không ra tiếng. "Không phải đâu ông ơi, là Hoắc trong tiếng mưa tạt ạ." Thái Hanh giải thích sau đó cũng tự giới thiệu bản thân, "Cháu họ Kim tên là Thái Hanh." Lý Quốc Kiến nghe xong liền nói, "Lần này để ta đoán lại, Thái có nghĩa là bình an, Hanh trong "Phẩm vật đều thông đạt" ý chỉ thuận lợi, tốt đẹp và may mắn đúng không cháu? Người đặt tên cho cháu chắc hẳn hiểu biết rất nhiều, nghe rất hay và ý nghĩa." "Đúng ạ." Thái Hanh gật đầu, "Ông nội cháu là thầy đặt tên nên thường nghĩ ra những cái tên phong thủy, tên của cháu có ý nghĩa đầy đủ là "vạn sự như ý" hoặc "thuận buồm xuôi gió" ạ." Hồ Trương Điệp cười hòa nhã, "Tên của bé con cũng có ý nghĩa, mỗi lần gọi Chính Quốc Chính Quốc bà thấy rất là hay." "Đâu có, bà đâu có gọi nó là Chính Quốc nhiều như vậy, bà gọi nó là bé con mà." Lý Quốc Kiến đặt tay lên vai bà lão. "Tôi không thường xuyên gọi nó là Chính Quốc nhưng nghe người khác gọi cũng thấy hay mà, là bé con thì gọi thế nào cũng nghe hay hết." Hồ Trương Điệp hất tay ông lão ra, giở giọng buồn bực. Khi Chính Quốc tắm xong bước ra thì thấy một màn là bốn người kia ngồi xung quanh ông bà ngoại cậu, nghe ông bà kể về những chuyện xưa cũ rất hăng say. Cậu khẽ lay vai Thái Hanh ngồi ngoài bìa, nhỏ giọng nhắc nhở: "Cậu đi tắm đi, sắp khuya rồi tắm sẽ không tốt đâu." Nghe vậy Thái Hanh đứng dậy lấy quần áo đi tắm. Cậu nhìn đồng hồ thấy thời gian đã điểm chín giờ tối đành quay lại giục mấy người kia: "Mấy cậu cũng về phòng nghỉ ngơi đi, có gì ngày mai ông bà sẽ kể tiếp cho mấy cậu nghe." giọng điệu hệt như dỗ con nít. Thẩm Hoắc vươn vai, "Cũng được. Tụi mình về phòng ngủ đi, đừng làm phiền giấc ngủ của ông bà nữa." Lư Nghiêm thúc vào khuỷu tay cậu ta, "Thẩm lá dâu lá đậu cũng biết chuyện cậu đang làm phiền ông bà à?" Nghe cái tên đó Thẩm Hoắc như muốn nhào tới xâu xé Lư Nghiêm nhưng bị Tiêu Minh ở giữ kéo ra, nói một câu đi về phòng. "Chúc ông bà ngủ ngon ạ." Lúc Thẩm Hoắc đi lướt qua Chính Quốc còn nói với giọng gợi đòn, "Bé con cũng ngủ ngon nhé." Mặt Chính Quốc đỏ phừng phừng, đầu sắp bốc khói đến nơi. Dẫn ông lão về phòng rồi Chính Quốc theo thói quen ra trước hiên nhà nhìn thử, quả nhiên thấy Hồ Trương Điệp đang ngồi ở đó, cậu tiến tới khoác một cái áo cho bà lão."Dạo này thời tiết cũng trở lạnh rồi, bà cẩn thận bị cảm đấy ạ." Hồ Trương Điệp nắm lấy vạt áo, cũng nương theo đó mà nắm tay cháu trai: "Cái này bà nên nhắc nhở cháu mới đúng, lần này trở về cháu gầy đi nhiều quá." Chính Quốc nằm xuống đùi bà lão, quay mặt hướng ra phía sân rộng trước nhà, nhìn khung cảnh bình yên chỉ có vùng quê hương quen thuộc này mới có. "Đâu có gầy lắm đâu, cháu ăn nhiều lắm đấy." Chính Quốc thản nhiên nói.Hồ Trương Điệp cầm tay cháu trai, bà chạm lên từng ngón tay: "Gầy lắm, ta biết trước cháu khó ăn như vậy khi chuyển tới nơi khác sống cháu sẽ không ăn nhiều bao nhiêu mà, lúc nãy trên bàn ăn rau trong chén cũng gắp qua cho Thái Hanh hết mà." "Bà, bà thấy ạ?" Chính Quốc chột dạ. Hồ Trương Điệp xoa mái tóc mềm mại của cậu: "Mắt ta còn sáng lắm đấy, con đừng xem thường ta." Chính Quốc nghe bà lão nói vậy thì bị chọc cười, cậu cười khúc khích nhìn bà. Hai bà cháu trò chuyện một lúc đến khi Hồ Trương Điệp không còn nghe được tiếng của cháu trai thì bà dừng lại, nhìn xuống bà thấy Chính Quốc đã nhắm mắt ngủ rồi. "Bà ơi, nhà mình có chăn bông nào dày hơn không ạ?" Thái Hanh tắm xong đi ra thì phát hiện phòng ngủ đã bị ba người kia chiếm rồi, Thẩm Hoắc còn không chịu mặc áo đi ngủ vì vậy Thái Hanh mới đi tìm thêm chăn bông, anh thấy bóng dáng bà lão ngồi trước hiên nhà nên đã đi ra hỏi, kết quả anh đến gần mới biết còn có người khác nữa.Nhóc học vượt gối đầu lên đùi bà, ngủ hết sức ngoan. "Sao vậy cháu, chăn không đủ ấm à?" Hồ Trương Điệp hỏi nhỏ với anh, bà vỗ vào chỗ trống bên cạnh mình. Thái Hanh hiểu ý lập tức đi tới ngồi xuống bên cạnh bà lão, "Ấm lắm ạ. Chỉ là cháu thấy tên nhóc Thẩm Hoắc không mặc áo lúc ngủ, cháu sợ qua đêm nay cậu ta sẽ không trụ được mà hắt xì liên tục mất." "Để lát nữa ta đem qua cho." Hồ Trương Điệp nheo mắt cười, "Cháu biết chăm sóc người khác quá." Đuôi mắt và vùng trán của Hồ Trương Điệp khi cười có nhiều nếp nhăn nhưng chẳng ảnh hưởng gì đến vẻ đẹp hiền từ của bà cả, mái tóc vốn đã pha sương được búi lại gọn gàng, quần áo mặc trên người vô cùng giản dị. "Cháu sợ bọn cháu làm phiền ông bà thôi, cảm ơn ông bà đã chào đón bọn cháu ạ." Thái Hanh nhìn Chính Quốc đang ngủ rồi lại bầu trời đầy sao, "Cậu ấy ngủ như vậy có bất tiện không bà?" Hồ Trương Điệp xoa xoa tấm lưng gầy của cháu trai, lắc đầu: "Không đâu, bé con ngủ rất ngoan." Thái Hanh suy nghĩ, nếu bà lão nói thêm câu không khóc không quấy thì sẽ giống như đang miêu tả em bé vậy. "Bé con nói các cháu đều lớn hơn nó hai tuổi, nhưng nhìn qua ta thấy cháu vẫn là người trưởng thành nhất." Hồ Trương Điệp tiếp tục nói, "Tiêu Minh và Thẩm Hoắc có tính tình khá giống nhau, rất vô tư. Còn thằng bé Lư Nghiêm kia có phần lạnh hơn nhưng cũng không ra vẻ trưởng thành như con được, chắc là con chăm sóc cho cả nhóm đúng không?" Thái Hanh khẽ cười vì anh không biết phải trả lời như thế nào hết. "Lúc ở thành phố con cũng ăn rau của bé con gắp ra à?" Thái Hanh thoáng ngạc nhiên khi nghe câu hỏi nhưng cũng nhanh chóng gật đầu. Hồ Trương Điệp cười dịu dàng, "Ngoại trừ ta và ông lão kia thì con là người thứ ba làm điều đó, bé con được chiều sắp sinh hư rồi." Đầu tháng mười thời tiết phương Nam chuyển biến tốt, ở vùng quê có thể nghe được tiếng lá cây xào xạc đung đưa trong gió, nhìn thấy được bầu trời đầy sao và núi cao vời vợi, vừa hữu tình lại vừa bình yên."Làm sao mà hư được ạ. Chính Quốc rất giỏi giang, ở trường học giáo viên rất thích cậu ấy đấy bà." Hồ Trương Điệp nhìn Thái Hanh, đôi mắt bà ánh lên nhiều điều muốn tâm sự nhưng mãi một lúc sau Thái Hanh mới nghe được bà ấy nói tiếp. "Bé con không giống như những đứa trẻ khác bốn tuổi được ba mẹ bế bồng đi chơi, sáu tuổi được ba mẹ nắm tay dắt vào tiểu học..." bà ngập ngừng, "Vì không có ba mẹ nên lúc nhỏ thường xuyên bị bạn bè ở trường bắt nạt, bị đánh đập xé sách vở cũng không về nói lại với ta và ông lão kia." Thái Hanh im lặng nghe bà nói. "Đến một ngày giáo viên gọi về thông báo thì ta với ông lão mới biết, chuyện bé con đang trải qua nghiêm trọng như thế nào. Lần đó nó đánh trả lại, đánh tới mức đứa trẻ kia gãy răng chảy máu, nhìn thấy máu chảy ra càng lúc càng nhiều còn chủ động đi gọi giáo viên tới." Hồ Trương Điệp vẫn nhớ như in ngày hôm đó, bộ đồng phục Chính Quốc mặc trên người xộc xệch không chỉnh tề còn dính bùn đất và máu, trên người cũng không ít vết thương vậy mà Chính Quốc còn trấn an lại bà mình, nói cậu không sao đâu. Năm đó Chính Quốc đã thành công xin học vượt, với độ tuổi của cậu đáng ra phải học lớp năm nhưng đã học vượt lên lớp bảy, học cùng những đứa trẻ lớn tuổi hơn. "Bị bắt nạt suốt một năm bé con mới quyết định chống trả lại, vậy mà phía đối phương vẫn khăng khăng đổ lỗi là do bé con kiếm chuyện trước nên mới bị bắt nạt, sau đó nhà trường giải quyết qua loa với lý do bé con làm lớp trưởng không công bằng, gây mâu thuẫn nội bộ nên cắt chức của bé con." Hồ Trương Điệp chua xót nói. Chính Quốc nhà bà làm sao có thể xấu xa như trong lời của mấy người đó nói chứ, không ai quan tâm một năm qua Chính Quốc bị bắt nạt ra sao mà chỉ chăm chăm vào lỗi sai là cậu đánh người ra máu, như vậy thì công bằng ở đâu. Giọng Hồ Trương Điệp hơi khàn nhìn xuống Chính Quốc đang ngủ, "Đứa trẻ ngốc này nói với ta nó không có ba mẹ thì cũng không sao hết, có điều nó không muốn thấy ông bà phải chịu cực khổ nữa nên mới không nói ra chuyện bị bắt nạt, nó còn muốn sống với ông bà thật lâu." Thái Hanh nắm tay bà lão, "Bây giờ sẽ không có ai bắt nạt được Chính Quốc nữa đâu, bà ơi bà đừng lo." Giờ anh đã hiểu vì sao một thiếu niên như Chính Quốc lại giỏi đánh nhau như vậy, tâm sự của Hồ Trương Điệp làm anh nhớ tới hôm ở hành lang dãy phòng thực hành Chính Quốc đã nói: "Nhưng nếu bây giờ tôi không đánh cậu thì cậu sẽ đánh tôi trước." Vì vẫn chưa quên được chuyện trong quá khứ nên lựa chọn tạo một vỏ bọc gai góc để bảo vệ bản thân mình bằng chính nó. Hồ Trương Điệp vỗ vỗ nhẹ lưng cháu trai, đây là phương pháp bà giúp cậu ngủ ngon khi còn nhỏ, không ngờ đến khi lớn rồi Chính Quốc vẫn như vậy, được bà lão vỗ về sẽ ngủ thật ngon."Thái Hanh, cháu biết chăm sóc người khác như vậy sau này ta có thể nhờ cháu chăm sóc bé con được không?" Thái Hanh nhìn bà lão, trong ánh mắt lóe lên một sự vui vẻ khó tả: "Sợ là bé con của bà sẽ không đồng ý thôi, cháu như thế nào cũng được ạ." Hồ Trương Điệp cười xòa, "Cháu không nói, ta không nói, vậy thì làm sao bé con biết được." "Đây sẽ là bí mật của chúng ta, cháu tuyệt đối sẽ không phản bội tổ chức đâu." Thái Hanh làm bộ nghiêm túc nói. Cơn gió tháng mười hiu hiu thổi qua làm Hồ Trương Điệp cũng ngáp một cái. "Bà ơi, bà đi ngủ đi ạ. Để con đưa cậu ấy về phòng." Thái Hanh nhìn thấy thế liền nói. Hồ Trương Điệp cũng không từ chối, bồi thêm một câu: "Lúc nhỏ bé con rất thích gối đầu lên đùi ta rồi ngủ trước hiên nhà, sau đó ông lão kia sẽ bế nó vào phòng ngủ, nhưng theo ta thấy thì hiện tại chắc là nó bế ngược lại ổng rồi." Thái Hanh bật cười, cúi người bế Chính Quốc. "Để ta đi lấy chăn bông thêm cho, ngủ ngon nhé." Thái Hanh gật đầu với bà lão, "Bà ngủ ngon." Trên đường về phòng Chính Quốc mơ màng tỉnh giấc, cậu nhìn thấy gương mặt đẹp trai như được chạm khắc của Thái Hanh đang phóng đại ra trước mắt mình. Nhưng thay vì giãy giụa từ chối Chính Quốc lại vô thức choàng hai tay lên cổ Thái Hanh, úp mặt vào vai anh tiếp tục ngủ. Bé con không suy nghĩ nhiều, có lẽ đây là mơ thôi....(¹) chữ Hoắc mà ông ngoại Chính Quốc nhắc tới là 靃. Một tên loại cỏ lai 萊 - 靃 hoắc lá dâu, vì thế nên ăn rau ăn dưa sơ sài gọi là "hoắc thực". Trong Sở kiến hành (所見行) của Nguyễn Du có câu: "Khuông trung hà sở thịnh? Lê hoắc tạp tì khang." (tự điển thiều chửu.)Mà chữ Hoắc trong tên của Thẩm Hoắc là 霍 như tiếng mưa tạt trong bài thơ "Thiên Sơn ca" của Hồng Lượng Cát.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com