TruyenHHH.com

H Soonhoon Ngot Ngao Hai Tu Bao Boi

"Soonyoungie à..." Cậu níu lấy cổ anh, rụt đầu vào trong tấm chăn, thút thít nói nhỏ.

"Hửm?" Dang tay luồn ra sau gáy của cậu, nhẹ nhàng đỡ cậu ngồi dậy, ngồi vào lòng mình. Nâng niu, ôm siết lấy cậu.

Ấm áp...

Không phải do máy sưởi...

Cậu cảm thấy cơ thể của anh thật ấm áp và dễ chịu.

"Anh có yêu em không?" Cuộn người vào trong chăn như người tuyết, vừa vặn ngồi vào lòng Soonyoung.

"Tất nhiên là có!" Anh trả lời nhanh chóng, lại vô cùng chắc nịch. Nó như một lời khẳng định hơn là một câu đáp trả qua loa.

"Yêu nhiều không? Cảm giác yêu đó có còn như 3 năm trước không?" Cậu lại hỏi.

Anh đáp.
"So với 3 năm trước, cảm giác đó nó khác lắm. Khác hoàn toàn."

"Khác làm sao chứ?" Cậu bật dậy nhìn anh mà lòng đầy hồi hộp, chả lẽ anh đã hết yêu mình rồi sao?

"3 năm trước, anh yêu em. Hiện tại là anh rất rất rất yêu em. Hoàn toàn khác ấy chứ." Hôn một cái lên trán cậu, anh cười tịt mắt rồi tiếp tục hôn lên mũi cậu.

Jihoon ngẩng đầu lên hôn lấy môi anh. Cố đưa anh vào trong nụ hôn sâu này, cậu nắm bắt được tình thế liền hất tung chăn rồi đem nó trùm lên đầu Soonyoung.
Đè anh nằm dài ra giường, cậu thì ngồi lên bụng anh. Cố tình ôm chặt lấy đầu, không cho Soonyoung cơ hội thoát ra khỏi chăn.

"Ngộp chết anh!!!" Anh cố đẩy cậu ra nhưng hôm nay sức lực của Jihoon hình như mạnh hơn trước, hai tay gồng cứng ngắt làm anh không cách nào thoát ra được.

"Haha, dạo này em có đi tập thể hình đấy, anh đừng hòng đẩy em ra!"
Cười khinh thường một cái, cậu xé rách đi chiếc áo sơ mi mới toanh của anh.
"Muốn hâm nóng tình yêu phải không? Để hôm nay em hâm nó giúp anh."

"Em! Lee Jihoon, em dám!?" Soonyoung sau tấm chăn là một gương mặt đầy tức giận, vừa tức lại vừa ngượng. Không ngờ Jihoon có ngày dám làm vậy, lén anh đi tập thể hình á?

"Sao em lại không dám chứ? Ngoan đi cục cưng, hôm nay em sẽ thao anh lên tới tận trời. Haha." Tận dụng lấy cái áo sơ mi tay dài, cậu dùng nó trói chặt lấy cả hai tay của anh. Hả hê nhìn thân thể ấy mà cười lớn.

Cái ngày mà Lee Jihoon này đợi lâu lắm rồi. Cuối cùng cũng đến! Đúng là ông trời không phụ lòng cậu mà.

"Lee Jihoon!!! Em đừng có thách thức lòng kiên nhẫn của anh!" Anh bất lực gào thét, cố dùng sức để cởi trói hai tay của mình ra nhưng bị Jihoon phát hiện, cậu liền nhéo vào hông anh một cái đau điếng.

"Anh dám lớn tiếng với em sao? Hay là anh đang nóng vội điều gì đấy? Yên tâm, chậm mà chắc, cục cưng nhỉ?"

Giọng nói của Jihoon vô cùng bỡn cợt, cậu bắt đầu mút nhẹ lấy xương quai xanh của anh.
Cái lưỡi nhỏ thè ra, liếm quanh đầu nhũ rồi nút vào.
Mọi thứ, đều thật chậm rãi.

Soonyoung quằn quại, cắn chặt môi không cho mình phải phát ra tiếng rên từ cổ họng. Chưa có điều gì nhục nhã hơn khi một người như anh phải nằm dưới! Chưa bao giờ!

"Đây coi như là hình phạt cho việc anh dám uống rượu."
Cậu lấy đâu ra chiếc roi da rồi quất vào bụng Soonyoung. Tiếng chát nghe rõ to, để lại một đường đỏ ngấu trên bụng.

Không ngờ mấy món đồ này của anh mua cũng có lợi đến thế. Vậy mà trước giờ cậu luôn chửi rủa nó. Thật sai lầm.

"Jihoon... anh xin em. Mốt anh không dám làm vậy nữa, không đi uống rượu, không chọc em. Làm ơn đấy..."
Nức nở sau tấm chăn, thề là khi nãy cậu đánh rất mạnh. Bây giờ tự nhiên lại hối hận vì chọc ghẹo cậu. Hối hận lắm rồi!

"Đây đâu phải một hai lần. Mà là nhiều lần rồi ấy chứ! Có vài lúc anh uống đến say khướt, ngủ luôn tại chỗ đó chứ có chịu về đâu! Không nhờ Jisoo thì chắc anh đã nằm ăn vạ ở nhà người khác rồi. Thật mất mặt!" Vừa nói, cậu cố tình dùng roi đánh thêm mấy cái lên cơ bụng của anh rồi lên ngực.

Soonyoung khóc không ra nước mắt. Cắn môi chịu đựng.
"Vì biết em không chịu được mùi rượu nên anh mới ngủ ở đó. Tất cả là vì anh lo cho em thôi mà."

"Nói láo! Tưởng em sẽ tin nó sao? Hôm nay là ngày của Lee Jihoon, em nhất định sẽ khiến anh khóc lóc thảm thiết, quỳ gối xin tha tội!" Cậu bỏ chăn ra khỏi đầu anh, sau đó nhanh chóng dùng vải đen buộc quanh mắt anh lại.

Soonyoung cố gắng ngồi dậy nhưng kết quả luôn bị cậu đè xuống. Hai mắt hiện giờ có cũng như mù. Trước mặt là một màn đêm dài bất tận và... bất lực.

"Nói gì thì nói, anh nhất định không để mình phải nằm dưới, thật nhục nhã!"

"Bộ anh tưởng em thèm lắm sao? Hôm nay em sẽ khiến dục vọng của anh lên cao thật cao sau đó nhốt anh một mình chịu trận." Tự tương kế tựu kế, cậu vô cùng hài lòng với đầu óc suy nghĩ của mình. Không câu giờ thêm nữa, Jihoon bắt đầu tháo dây thắt lưng của anh ra.

Sau đó từ từ lột bỏ quần ngoài lẫn quần trong bằng miệng của mình.

"Jihoon, em biết gì không? Anh thấy em không còn như xưa nữa rồi." Hồi đó cậu như bạch thỏ, ngây thơ đáng yêu lại vô cùng ngốc nghếch. Bây giờ, không khác gì sư tử cả... Một con sư tử khôn ngoan núp mình sau thân cây đợi thời cơ con mồi của mình yếu sức rồi vồ tới.

"Không quan tâm!" Cậu nhìn cự vật của anh, thấy nó cũng đã to lớn như mọi khi liền cười nham nhở. Dùng tay đang có sẵn gel bôi trơn mà bắt đầu sờ soạng lên nó.
Cậu xoa bóp nhẹ hai quả cầu, mơn trớn vuốt thân của cự vật.

Tay nghề tích trữ 3 năm của cậu quả thật được nâng lên rồi.

Chỉ mới làm một vài động tác thôi mà cơ thể của Soonyoung như bị kích thích tột đỉnh.

Một tay cầm nắm cự vật lớn lao, một tay vân vê đầu vú của anh. Soonyoung gầm nhẹ, miệng cự vật tiết ra một ít chất lỏng. Jihoon lấy nó thoa đều lên cơ bụng của anh.

Nhớp nháp, cậu thích thú dùng lưỡi liếm sạch lấy dâm thủy của Soonyoung. Lưỡi của cậu cứ như mấy con bọ, nó bò quanh khắp vùng bụng.

Một phát cắn lấy ngực anh, Jihoon mút máp nó như đang ăn viên kẹo ngọt ngào. Đầu vú anh cứng ngắt, bị cậu cắn đến đau nhói. Bên dưới, cự vật cũng không hề được yên ổn là bao.

Cậu lấy ngón tay bịt kín miệng cự vật lại, không cho anh tiết thêm thứ gì.
Hôn lên môi Soonyoung, miệng cậu đầy dư vị của anh cứ thế hòa lẫn vào môi lưỡi đôi bên.

Soonyoung hận không để đè cậu ra chén ngay lúc này!

Cự vật bị đè nén đến phát đau, lỗ niệu sưng tấy cả lên. Vậy mà Jihoon tàn nhẫn nhất quyết không lấy tay ra.

"Nói gì đi, rồi em sẽ buông tay." Cậu thì thầm vào tai anh, sau đó cắn lấy vành tai. Lưỡi liếm mút từ tai đến quai hàm.

"Ha... bảo bối, em thật sự rất lợi hại... anh phục rồi!"

"Cái đó tất nhiên rồi." Hài lòng buông tay ra, để mặc anh quần quại trên giường. Chỉ nhẹ nhàng tháo tấm vải trên mắt anh. Hôn cái chụt vào môi rồi đứng dậy chỉnh chu lại quần áo.

"Em đưa Seungkwan đi mua sắm rồi về. Anh ở nhà vui vẻ." Nhìn thứ đó của anh đang trướng to đến phát sợ, hất một gáo nước lạnh vào người anh liền quay lưng đi.

Xẹt!

Tiếng xé áo vang lớn khiến cậu vừa mới bước tới trước cửa liền khựng người lại, rùng mình một cái.

"Nếu em dám bước ra ngoài, anh sẽ thao em tại chỗ đó!" Soonyoung đen mặt đe dọa, giữ chặt lấy cổ tay cậu. Dùng sức ép cậu vào tường.
"Em dám làm phải dám chịu chứ!"

Cậu run rẩy nhìn anh mà nuốt nước bọt, hai mắt cún con thật vô tội.
"Youngie... chỉ là em..."
Toi rồi, hình như cậu vừa chọc cho quái thú trổi dậy mất rồi.

"Youngie, em sai rồi..." Cậu mếu máo, vừa ôm vừa níu lấy cả người anh. Tỏ vẻ đáng thương để dụ dỗ được anh. Nhưng không, càng thấy điệu bộ này, dục vọng của anh càng tăng chứ không có giảm.

Ép sát Jihoon vào tường, anh ngấu nghiến hôn lên môi, tách cả hai hàm của cậu ra sau đó cho lưỡi của mình đi vào trong miệng cậu. Chiếc lưỡi tinh nghịch náo loạn khắp mọi ngõ ngách trong miệng, cắn lên đầu lưỡi của cậu một cái, Jihoon hét lên một tiếng nhỏ từ cổ họng.

Hôn đến khi Jihoon không thể thở, anh di chuyển sang cái cổ trắng ngần kia. Để lại không ít dấu hôn.

"Ưm... em còn phải đưa Seungkwan đi mua sắm..."
Cậu đẩy anh ra, nhưng cơ thể lại nóng bừng lên, sức lực từ đâu bốc hơi sạch sẽ, hai tay như mất hết xương mà yểu xìu cào cấu lên thân thể trần trụi của Soonyoung.

"Cái đó mai cũng được, bây giờ em phải giúp anh!" Bế cậu lên, để hai chân của cậu kẹp ngang đến hông, anh mạnh bạo quật ngã Jihoon xuống chiếc ghế nệm sau đó lấy cả thân hình cường tráng đè lên cậu.

"Nếu thích chiếc áo đó, em tự mình cởi nó ra đi!" Chỉ là cậu đang mặc chiếc áo anh mua tặng, nếu xé nó đi thì hơi tiếc nhỉ?

"Tên say rượu thối tha!!" Cậu không nghe theo lời anh, còn khoanh tay trước ngực, quay mặt đi sang hướng khác. Chiếc ghế với chiều dài chiều rộng nhỏ xíu, nếu cậu vùng vẫy thì chắc chắn sẽ ngã xuống đất cho xem.

"Được thôi. Anh cho em 3 giây! Cởi nó ra!" Giọng anh gắt lên khiến Jihoon mếu như sắp khóc. Cuối cùng nhìn gương mặt lạnh lùng đó mà cậu rơi lệ.

"Hix... Anh không thương em... hix... thì ra anh chỉ xem em là cái máy để anh phát tiết thôi chứ gì... anh thương thân thể em chứ đâu có thương em... hix..." Càng nói càng khóc to hơn, đến mức khóc mà phải bật ra tiếng nấc.

Soonyoung nhíu mày, không nói gì, nhìn cậu một hồi lâu. Ngẫm lại thì thấy mình cũng hơi quá đáng.
"Anh xin lỗi, cũng tại em bày trò thôi. Nhưng anh thật sự đang rất khó chịu đấy..." Nhìn xuống thấy thứ đó của mình vẫn đang căng cứng ra kia mà thở dài. Không lẽ lần này anh phải tự mình giải quyết sao?

Jihoon nghe thế liền nín dần, nước mắt chảy khắp cả mặt. Thấy anh cũng tội nghiệp sao ý. Đảo mắt một vòng suy nghĩ.

"Được rồi, em giúp anh giải quyết lần này, đổi lại, tháng này anh bị cấm dục, không được đụng vào em trừ khi em tự nguyện, nếu không ngay lập tức em sẽ đi về Luân Đôn với Seungkwan!"

"Cái gì?" Soonyoung trợn to mắt, cậu nói cả tháng này anh không được đụng vào cậu á? Làm ơn ai đó tát anh một cái đi!

Không để anh phản ứng gì, cậu lập tức thoát y sau đó tự mình lấy thân thể dụ hổ vào chuồng.

Ghế thì có hơi nhỏ, đương nhiên không thể chịu được sức của hai người, anh đành bế cậu lên giường.

Nghĩ thông rồi, mặc cho bị cấm dục mấy tháng, mấy năm đi chăng nữa. Hôm nay anh phải thao con người này đến mức phải nằm trên giường khóc lóc van xin!

Mọi khi anh sẽ dạo đầu, bôi trơn lỗ huyệt của cậu rồi mới đâm vào. Nhưng lần này chẳng nói cũng chẳng làm gì, gấp gáp đem luôn cả cự vật lớn lao ấy đâm thẳng vào trong lỗ huyệt.

Jihoon giật nảy người, mắt nhắm tịt lại mà hét lên đau đớn. Từ đó thân thể bắt đầu chuyển động theo nhịp của anh.

Để chân cậu lên đến vai mình, tư thế này hậu huyệt của cậu như được nới rộng hơn, dễ dàng đâm thọc hơn.
Tiếng bạch bạch va chạm da thịt ở bên dưới, động tác ra vào đều đều khiến Jihoon không chịu được mà khó khăn vặn vẹo thân trên.

Sooyoung duy trì tốc độ cao nhất của mình,cúi người xuống đem cả tiểu đệ của cậu vào trong miệng mà ngậm. Cái lưỡi quét sạch từ góc đến ngọn, mút thật mạnh vào lỗ niệu.

Hai nơi nhạy cảm bị tác động mạnh, cậu thở một cách khó khăn, miệng ú ớ phát ra tiếng rên rỉ.
Đây không phải lần đầu, cũng không phải lần hai. Nhưng cảm giác nó luôn cao trào đến vậy, Soonyoung vẫn luôn khiến cậu chạm được đến đỉnh điểm.
Đó là đối với Jihoon, còn Soonyoung vẫn cảm thấy nội bích của cậu lúc nào cũng chật hẹp, ấm áp vô cùng.

"Ah..." Cậu bắn dâm thủy vào ngay trong miệng của anh, Soonyoung không kinh tởm, dường như đã rất quen thuộc với mùi vị này, đem toàn bộ nuốt vào.

Lật cả người cậu lại, nâng cặp mông tròn trịa lên cao, anh thúc đẩy mạnh mẽ, dùng chiếc roi da để sẵn bên mạnh mà đánh vào mông cậu.

Đâm ra thúc vào đến vài lần, anh đem toàn bộ bạch dịch của mình bắn vào bên trong rồi theo đó mà chảy dọc xuống đùi cậu.

Cứ nghĩ như thế là kết thúc rồi chứ...

Nhưng Soonyoung đâu có để yên, liền kéo cậu ngồi dậy để cậu ngồi dựa lưng vào người mình. Dang rộng hai chân ra,anh bắt đầu cử động thân dưới, đâm thẳng vào bên trong.
Do vừa ra nên cơ thể của Jihoon vô cùng mẫn cảm. Động một tí là gần như các giác quan đều tê cứng, não bộ như đình trệ lại. Đầu ngã ngửa ra sau vai anh mà rên rỉ.

Nhích hông lên, toàn bộ cự vật đâm sâu vào. Jihoon dùng móng tay bấu vào hai bên đùi của Soonyoung.
Tốc độ tuy không nhanh, không mạnh mẽ như lúc nãy. Nhưng nó lại khiến cậu u mê, gần như mất nhận thức mà rên lớn.

"Bảo bối..." Anh nói nhỏ vào tai cậu rồi thè lưỡi liếm lấy vành tai đỏ mẫn kia.

Nội bích co bóp liên tục khiến anh liền phóng thích lần nữa, Jihoon vì mệt mà ngất đi trong lòng anh, mặc cho Soonyoung có làm đi làm lại bao nhiêu lần nữa.

Ôm cậu nằm xuống, anh hôn tới tấp lên thân thể cậu.
"Bảo bối này."

"Ưm?" Jihoon trở mình, nằm gọn vào lòng anh mà thều thào nói. Gần như cậu đã quên sạch sự tích 'Ngày của Lee Jihoon' rồi.

"Chúng ta... yêu nhau thì cũng đã yêu. Làm chuyện đó cũng đã làm. Đến cả đính hôn cũng hoàn thành luôn rồi." Lấy tay mình làm gối kê đầu cho cậu, ôn nhu vuốt lấy gò má đỏ hồng kia.

"Ừm?" Cậu chỉ cất tiếng nói ở cổ họng, mệt mỏi đến mức không muốn động đậy hay mở miệng nói.

"Em kết hôn với anh nhé? Đó là việc cuối cùng chúng ta có thể hoàn thành cùng nhau..."

Cậu nghe đến việc kết hôn, hai mắt mở bật lên, trợn to nhìn anh, miệng lắp bắp.
"K... kết... hôn?" Tai cậu nghe nhầm phải không? Hay do anh nói lộn?

Soonyoung nhìn cậu một cách nghiêm túc, ánh mắt tràn đầy sự khẳng định lời nói của mình là thật.
"Xin lỗi vì anh không thể cầu hôn em theo kiểu lãng mạn như phim được. Anh đã chuẩn bị sẵn nhẫn cưới và... anh chỉ việc đang đợi em đồng ý thôi. Lee Jihoon, em có thể ở cùng anh đến suốt cuộc đời này không? Có thể từ kiếp này sang kiếp khác được không?"

Cậu bật khóc thay vì phải trả lời nó, khóc vì hạnh phúc. Lúc trước cậu còn nghĩ cuộc đời mình sẽ chỉ biết tới âm nhạc thôi chứ, sẽ nghĩ mình sống đơn độc đến hết đời chứ. Tất cả vừa thật vừa ảo, cậu không thể ngờ được.

Soonyoung, anh chính là vết sơn màu hồng. Anh đã tô lên cuộc đời em, bằng một màu đó...

"Kwon Soonyoung này xin thề sẽ yêu Lee Jihoon đến hết kiếp này. Trong mắt chỉ có Lee Jihoon, chỉ một mình Lee Jihoon!" Thấy cậu gật đầu một cách rụt rè, anh mỉm cười thề thốt biết bao nhiêu lời. Ôm lấy cậu vào lòng.

"Cảm ơn anh, vì đã hiên ngang bước vào cuộc đời em."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com