TruyenHHH.com

H My Beautiful Senpai Asked For My Seed


Sau khi dùng hết hộp cơm trưa ngon tuyệt vời, tôi buông đũa, xoa bụng một cách thỏa mãn. Không những dạ dày được làm đầy nhưng việc Fukushi-senpai làm đồ ăn trưa cho tôi khiến tinh thần tôi đang lên rất cao. Cảm giác như tôi là một quái thú bốn sao chỉ dùng để hiến tế, có thể đấm bay quái thú tám sao vậy!

Một lần nữa tôi cám ơn senpai, "Cảm ơn chị rất nhiều, Fukushi-senpai. Để em rửa hộp cơm trước khi trả lại cho chị."

Senpai chỉ nhìn chằm chằm vào mặt tôi mà mỉm cười, "Không cần đâu, nhưng trước hết..."

Nói rồi gương mặt xinh đẹp một cách hoàn hảo của senpai bỗng tiếp cận, khiến tim tôi như ngừng đập. Lần đầu tiên tôi được nhìn vào senpai ở khoảng cách gần như thế này, lông mi dài cong vút, làn da trắng mịn không chút tì vết, ngay một điểm tàn nhang nhỏ cũng không có. Không thể tin được trên đời này có một cô gái xinh đẹp như vậy. Xem ra người ta gọi senpai là "nữ thần" không phải không có lí do.

"Senpai?"

"Đừng nhúc nhích."

Đầu ngón tay thanh mảnh của senpai chạm nhẹ vào bên má tôi và nhanh chóng rời ra.

"Trên má cậu còn dính hột cơm nè."

"..."

Má tôi nóng bừng vì xấu hổ, tôi đang mong đợi gì vậy chứ? Senpai mút nhẹ lấy ngón tay, một cử chỉ thật khiêu gợi khiến bất kỳ thằng con trai nào cũng phải dao động.

"Fukushi-senpai, chị không cần phải..."

"Không sao đâu, hơn nữa nó có một chút vị của Mikawa-kun!"

Senpai đang ôm lấy hai bên má, biểu cảm ngây ngất, đôi mắt sáng bừng dục vọng. Lẽ nào... senpai đang lộ bản chất thật của mình?

"Senpai!" Tôi lay nhẹ vai cô ấy.

"..." 

Fukushi-senpai giật mình nhìn tôi, ánh mắt lấy lại thần sắc như cũ. Cô ấy vội cúi đầu bối rối.

"Xin lỗi, nhưng hôm qua sau khi nếm thử 'hạt giống' của cậu, có thứ gì đó trong tôi thay đổi, và tôi khó có thể kiểm soát được bản thân mình."

"À, không sao đâu, em hiểu mà..."

Fukushi-senpai đã có vẻ bình tĩnh hơn, rụt rè nói với tôi, "À, về việc đó... tôi có chuyện muốn yêu cầu, Mikawa-kun."

"Vâng, gì vậy, Fukushi-senpai?"

"Sau giờ học cậu có rảnh không? Hôm nay chúng ta có thể làm lại việc đó không?"

"Ể? Được... hôm nay em rảnh."

Tôi theo phản xạ gật đầu trong vòng 0,01 giây. Chết tiệt, có phải tôi quá háo hức rồi không! Không thể phủ nhận là làm chuyện ấy cùng Fukushi-senpai rất tuyệt, nên tôi không nghĩ ngợi gì mà đồng ý ngay lập tức. Ít nhất tôi cũng nên giả vờ lạnh lùng một tí, nhưng không thể! Tâm trí tôi như bị thổi bay trước vẻ quyến rũ bạo liệt của senpai.

"Tuyệt. Vậy tan học hãy hẹn nhau ở chỗ cũ nhé!"

"Vâng, em biết rồi." Tôi gật đầu, bề ngoài đang làm bộ mặt poker face, nhưng trong lòng tôi đang cười toe toét.

Sau khi tạm biệt nhau, chúng tôi rời khỏi sân thượng. Sẽ rất nguy hiểm nếu ai đó thấy hai người đi cùng nhau nên tôi để Fukushi-senpai đi trước một lúc.

"Phư phư phư!"

Tôi không thể ngăn được khóe môi mình nhếch lên. Tôi sẽ lại được làm điều đó cùng senpai! Chỉ nghĩ đến thôi là niềm hứng khởi bật dậy như lò xo. Bước chân của tôi thật nhẹ nhàng và tôi gần như đang nhảy múa trên hành lang.

"Tâm trạng của mày có vẻ tốt đấy, Toshio."

"À, ừm..."

Tôi nhận ra thằng bạn Ryuma vừa lên tiếng sau lưng, có lẽ nó vừa từ nhà ăn trở về.

"Mày đang có chuyện gì vui lắm à?" Nó lập tức tiến đến gần và vỗ vai tôi.

"Không có gì, chỉ là... hôm nay là một ngày đẹp trời nên tâm hồn thấy thoải mái!"

"Xạo nữa, sáng tới giờ tao thấy mày toàn thở dài. Khai thật đi?"

"Không có gì thật mà, mau vào lớp đi! Sắp hết giờ rồi."

"Hừm, thằng này đáng nghi thật ta ơi. Trông mày cứ như vừa trúng số hay là được nữ thần Fukushi-senpai rủ đi hẹn hò sau giờ học vậy."

"..."

Mồ hôi lạnh của tôi toát ra, thằng Ryuma này sao lại nói như vậy?  Lẽ nào nó nhìn thấy chúng tôi à? 

Tôi cố trấn tĩnh bản thân mà giọng lắp bắp, "Ryuma, mày... mày đang nói cái gì vậy, không thể nào... Làm sao một gã tầm thường như tao lại có quan hệ với một nữ thần như Fukushi-senpai được!"

Thằng bạn tôi cau mày, "Tất nhiên rồi, thằng ngốc, đó chỉ là một cách nói ví von thôi! Cỡ mày thì con nhỏ Wakamura lớp mình, mày còn chưa có cửa á!"

"Ha ha ha, đúng vậy nhỉ... nghe đau đớn nhỉ?"

Tôi cười gượng gạo, tìm cách xua tan sự nghi ngờ của Ryuma, may thay lúc này thì tiếng chuông vang lên.

"A, đến giờ vào lớp rồi!"

"Hừm? Thôi được, đi thôi."

Tôi cùng nó vội vã vào lớp, và trong những tiết học tiếp theo, sự phấn khích vẫn không hề giảm bớt. Cũng như hồi sáng, vẫn không có chữ nào lọt nổi vào đầu tôi. Tôi không thể chờ cho đến lúc tan học để gặp Fukushi-senpai! Phư phư phư!

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com