TruyenHHH.com

H Giai Thuong Cua Nguoi Ngoai Hanh Tinh

Thời gian của họ cho nghi lễ rah-vrax-tour đã kết thúc trước khi Kate sẵn sàng cho nó.

Khi hai mặt trời bắt đầu bay lên trên bầu trời, họ bỏ lại căn lều nhỏ của mình, nơi đã là toàn bộ thế giới của họ trong ba ngày qua. Kate chỉ mặc chiếc áo sơ mi của Vaxa, vì đêm đầu tiên anh đã xé toạc chiếc váy tuyệt đẹp của cô làm hai mảnh. Dường như có vẻ rất lâu rồi. Cả hai đều đã trở nên quen thuộc với cơ thể của nhau mà đối với cô có vẻ kỳ lạ là cách đây vài ngày, cô chưa bao giờ cảm nhận được anh bên trong mình, chưa bao giờ cảm thấy anh phun hạt giống sâu bên trong cơ thể cô, hoặc cảm thấy sự an ủi, hiện diện ổn định của anh. Trong tâm trí cô.

Cô sẽ nhớ căn lều đó, cô nhận ra, mặc dù cơ thể cô đã hoàn toàn kiệt sức và cô cảm thấy như mình đang trở về sau một cuộc chiến. Kate thở dài khi chiếc thủy phi cơ của họ vượt lên trên những cột trụ của Số Phận, thầm đưa cho họ một lời tạm biệt nhẹ nhàng.

"Các mối liên kết máu thịt được tái tạo sau mỗi vòng quay, luxiva ," Vaxa thì thầm vào tai cô. Một tay anh đang điều khiển thủy phi cơ. Tay kia đã vén áo cô lên và đang nhẹ nhàng vuốt ve bụng cô. Anh để ngực trần, vòng tay vàng và đôi khuyên kim loại lấp lánh trong ánh ban mai. Khuôn mặt anh quen thuộc với cô như chính cô bây giờ. Mùi hương của anh, hơi nóng của anh, cái chạm của anh, giọng nói của anh... mọi thứ đều quen thuộc với cô.

"Mỗi năm?" cô hỏi khẽ, hướng ánh nhìn về khung cảnh tuyệt đẹp trong bóng tối của Luxiria.

" Tev ."

Anh im lặng một cách kỳ lạ suốt cả buổi sáng. Khi cô bắt đầu thu dọn lều, anh chỉ nói với cô rằng hãy để lại mọi thứ, rằng chiếc lều sẽ được thu dọn sau đó vào buổi sáng. Ngoài ra, anh dường như chìm trong suy nghĩ.

Nó làm cô lo lắng. Có phải anh cũng u sầu như cô khi phải tạm biệt nơi này? Anh có nghĩ về tất cả các nghĩa vụ của mình khi trở lại thành phố núi không?

Hay anh đang nghĩ lại về ?

Sự hiện diện nặng nề trong tâm trí cô nói với cô một chút. Cô cảm thấy sự gần gũi của anh bên trong mình, nhưng ngoài những tia sáng thoáng qua về những gì cô nghĩ là lo lắng và thất vọng, cô không thể lượm lặt được gì khác. Nó không làm cho cô cảm thấy tốt hơn chút nào ... đặc biệt là vì cô đã quyết định rằng cô muốn ở lại Luxiria, với Vaxa, lâu hơn một chu kỳ mặt trăng. Cô không biết mình sẽ ở lại bao lâu, nhưng tất cả những gì cô biết là cô vẫn chưa sẵn sàng rời đi.

Cô chưa sẵn sàng rời xa anh .

Không lâu trước khi ngọn núi xuất hiện. Lúc này là sáng sớm, nên cũng giống như ngày đầu tiên cô đến, nơi đây yên tĩnh chỉ có một vài người Luxi đang tìm kiếm trong chợ, bày đồ đạc và sắp xếp quầy hàng của họ. Một vài tiếng chào mừng bay lên không trung, nhưng Vaxa không phản ứng. Anh điều động và sau đó hạ cánh thủy phi cơ trên sân thượng của họ và giúp cô ra ngoài.

Bidan không thấy đâu khi họ vào trong nhà và Kate liếc nhìn Vaxa dưới hàng mi của cô, bặm môi dưới, tự hỏi tại sao anh lại trở nên kỳ lạ và ít nói như vậy.

Anh dẫn cô vào phòng của họ và sau đó vào phòng tắm, nơi anh tiến hành lột quần áo của họ, trước khi mang cô xuống bể bơi. Nước tạo ra âm thanh nhỏ giọt khi cô vòng tay qua cổ anh, thư giãn một chút khi da của họ kết nối với nhau. Anh đi đến giữa bể bơi, nơi sâu nhất và đưa tay lên người cô, nhẹ nhàng rửa cho cô.

Hơi thở của cô dồn dập khi đầu ngón tay anh lướt qua giữa hai chân cô. Và sau đó, với một tiếng gầm gừ, anh đã ở đó. Hai chân cô ôm chặt lấy hông anh, anh nâng cô lên một lúc trước khi tiến vào bên trong cô, trượt sâu vào bên trong. Mí mắt của Kate khẽ nhắm lại và cô phát ra tiếng rên rỉ bất lực vang vọng khắp phòng tắm.

Lần này cảm giác thật khác. Cô có ý niệm kỳ lạ rằng Vaxa đang cố chứng minh điều gì đó cho cô. Có một sự mãnh liệt kỳ lạ trong ánh nhìn của anh khi anh ép hông vào giữa hai chân cô. Cả hai người đều không mất nhiều thời gian để hoàn thành và khi họ hoàn thành, Kate ngã vào vòng tay anh.

Dựa vào cái cổ ẩm ướt của anh, cô thì thầm, "Vaxa, có chuyện gì vậy?" Cô lùi lại để nhìn vào mắt anh và tay cô đưa lên chạm vào má anh. " Làm ơn cho em biết có chuyện gì. Anh có vẻ bị phân tâm hoặc lo lắng về điều gì đó".

Vaxa thở ra một hơi thật chậm qua lỗ mũi và anh chồm tới hôn cô, chiếm lấy đôi môi cô trong một nụ hôn mãnh liệt nhưng nhẹ nhàng.

"Anh đang làm em lo lắng," cô thì thầm, lông mày nhíu lại, khi nó kết thúc.

"Ta cần phải thú nhận một điều với em."

"Được rồi," cô nói chậm rãi, cảm thấy tim mình như loạn nhịp. "Nó là gì?"

"Hãy đến đây, ta sẽ chỉ cho em," anh nói, bế cô trở lại mép bồn tắm, rút ngắn thời gian của họ. Anh lau khô cả hai trong im lặng và cô mặc một trong những chiếc áo sơ mi mới của Vaxa khi anh đưa nó cho cô.

Anh dẫn cô trở lại phòng khách hình tròn rồi dừng lại trước viên pha lê lơ lửng trên cột. Cô bối rối nhìn từ anh sang viên pha lê và sau đó anh đưa tay về phía trước để nắm lấy nó, đưa nó ra cho cô xem.

"Em không hiểu," cô nói, ánh mắt lạc vào viên pha lê. Nó rất đẹp, gần như hoàn toàn đối xứng.

Vaxa bắt gặp ánh mắt của cô. "Ta đã nói dối em trên tàu của chúng ta."

"Được rồi," cô nói, thốt ra một từ.

"Người Luxi có công nghệ và phương tiện để đi đến Vùng phần thư thứ tư... tới Trái đất." Kate nhìn anh chằm chằm khi anh cầm viên pha lê lên. "Đây là một tinh thể Luxirian. Nó đã ở trong gia đình ta từ rất lâu rồi. Nó là thứ hoàn hảo nhất từng được phát hiện trên Luxiria. " Anh nuốt nước bọt, vai đẩy ra sau một chút. "Và nó sẽ tạo ra đủ năng lượng để đưa em trở về nhà của mình, trên một trong những con tàu của chúng ta."

Kate cảm thấy chóng mặt. Cô lắc đầu. "Tại sao... tại sao anh lại nói dối em? Tại sao anh nói thế?"

"Em thực sự không biết ư, đàn bà?" anh hỏi, ánh mắt cứng lại, từ từ hạ thấp tinh thể. "Em đã quá kiên định, quá ám ảnh, để trở về nhà của em. Ta sẽ nói bất cứ điều gì để khiến em ở lại. "

Sự cam chịu dâng lên trong cô. "Và anh có thể đổ lỗi cho em vì điều đó ư? Em vừa bị bắt cóc bởi người ngoài hành tinh, bắt khỏi nhà em trái với ý muốn của em, và sau đó bị bắt bởi anh . Tất cả những gì em muốn là trở về một nơi có ý nghĩa đối với em, chứ không phải bay vòng quanh vũ trụ như giải thưởng chiến tranh của anh! "

Lỗ mũi của Vaxa phập phồng. "Ta muốn có một cơ hội, luxiva . Ta biết em là gì đối với ta, nhưng em không cảm thấy những gì ta cảm thấy. Ta cần thời gian. "

"Có bao giờ anh định để em đi không?" cô hỏi, khoanh tay trước ngực. "Ngay cả khi em muốn rời đi sau khi một tháng kết thúc, liệu anh có để em đi không? Kể cho em nghe. Và đừng nói dối em".

Ánh mắt của Vaxa đảo đi và sau đó anh nói, "Ta thực sự không biết."

"Điều đó có nghĩa là gì?"

"Ta muốn tin rằng ta đủ vinh dự và hoàn thành thỏa thuận của chúng ta. Nhưng, luxiva , ta đã nhận ra rằng khi nói đến em... ta không có lý trí. Ta hành động dựa trên cảm xúc thuần túy chứ không phải lý trí. "

Trái tim Kate đập thình thịch trong cổ họng và má cô nóng bừng. Cô hít một hơi thật sâu, cố gắng bình tĩnh lại. " Tại sao bây giờ anh lại nói với em điều này? Điều gì đã thay đổi?"

Vaxa đưa tay chạm vào một lọn tóc của cô, xoa vào giữa các đầu ngón tay của anh. Cô hoàn toàn giữ yên lặng, giằng xé giữa việc muốn dựa vào anh và rút lui ở một mình, để giải quyết những suy nghĩ của mình.

Với một giọng điệu cân bằng và được đo lường cẩn thận, anh nói, "Bởi vì khi nói đến những quyết định mà ta đã đưa ra liên quan đến em, chúng không phải là những quyết định mà ta tự hào."

Cô chợt nảy ra một ý nghĩ ... và cô cảm thấy đau đớn khi nó ập đến bất ngờ đến nỗi cô đưa tay vào tường để giữ vững bản thân. "Anh... anh muốn em đi phải không? Có phải như vậy không?"

Khuôn mặt anh biến thành biểu cảm dữ dội nhất mà cô từng thấy. " Nix! "Sự nhẹ nhõm làm cho những giọt nước mắt cay cay nơi khóe mắt cô và cô nhắm lại, quay mặt đi. "Nhìn ta này, luxiva ," anh ra lệnh, giọng điệu trở nên thô bạo.

Khi cô làm theo yêu cầu của anh, anh đưa viên pha lê cho cô. Cô tê dại cầm lấy nó, tay cô ôm lấy nó. Nó mượt mà khi chạm vào và ấm một cách kỳ lạ, giống như nó sở hữu sự sống của riêng mình.

"Ta muốn em giữ cái này," anh nói, ánh mắt nhìn thẳng vào nó. Đó là một vật gia truyền, một thứ rõ ràng có nhiều ý nghĩa đối với anh... và anh đang trao nó cho cô. Cô nuốt nước bọt, một hơi thở nhỏ thoát ra trên môi. "Ta muốn em giữ nó. Ta đã cướp sự lựa chọn của em và ta cảm thấy tội lỗi về nó rất nhiều. Ta đã nói dối em để cố gắng giữ em ở đây, với ta, và đó là một quyết định hoàn toàn ích kỷ. Thỏa thuận của chúng ta đã chấm dứt, luxiva . Ta muốn em tự quyết định những gì em muốn. Ta sẽ không bắt em ở đây lâu hơn nữa nếu em muốn đi. "

Kate nhìn anh chằm chằm, cảm thấy một giọt nước mắt chảy dài trên má. Ánh mắt anh chạm mắt cô và anh cúi gằm mặt vì xấu hổ.

Giọng anh cộc cằn khi anh nói, "Ta sẽ để lại cho em thời gian để quyết định. Ta sẽ trở lại sau trong nhịp và nếu em muốn rời đi, " cơ thể anh cứng đờ, giống như suy nghĩ đó khiến anh đau đớn,"Ta sẽ có một tàu du hành được trang bị ngay lập tức. Người của ta sẽ đảm bảo cho em đến nhà của em một cách an toàn. Em có thể rời khỏi đêm nay, nếu đó là điều em quyết định ".

Và sau đó, với một cái nhìn lưu luyến cuối cùng, anh đã biến mất.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com