H Bts X You
"Em không sao, anh đừng lo"Jungkook nhấc nhẹ khóe môi cười với người đối diện đang là một mặt lo lắng. Jimin nhìn cậu cố gắng trấn an mình chỉ biết thở dài bất đắc dĩ."Sao lại không thể lo lắng. Em không biết quan tâm bản thân mình như vậy mà được sao? Đã vậy tên Taehyung kia...""Anh đừng trách anh Taehyung nữa. Anh ấy làm việc nhiều như vậy, khi ngủ tất nhiên cũng sâu giấc hơn mọi khi, không nghe em gọi cũng là chuyện bình thường""Em đó, cứ suốt ngày nói đỡ cho tên ấy"Jungkook híp mắt cười nhìn Jimjn, chủ động nắm lấy bàn tay của anh áp lên một bên má nóng hổi của mình.Thực lạnh."Xin lỗi em, nếu ngày hôm qua anh không đến trễ thì em cũng sẽ không bị ốm như bây giờ""Em nói rồi, không ai có lỗi cả. Chỉ trách cơ thể em quá yếu ớt"Từ sau sự kiện cậu bị tiêm vào người thứ chất lỏng kì lạ đó. Tuy không nguy hiểm đến tính mạng nhưng cũng để lại di chứng về sau. Luôn dễ bị bệnh hơn người bình thường. Cũng vì lí do đó mà các anh luôn quan tâm cậu thái quá, cốt yếu cũng vì muốn bảo vệ cậu mà thôi."Jungkook, đừng bao giờ bị ốm nữa nhé"Jimin bất chợt ôm cậu vào lòng, bàn tay anh xoa nhẹ mái tóc cậu. Cậu biết anh thương cậu rất nhiều vậy mà Jungkook cậu lại chẳng thể làm gì được cho anh ngoài việc chuốc thêm lo lắng cho đối phương...."Em đảm bảo sẽ không có vấn đề gì chứ?""Em không sao, chẳng phải đã có anh Hoseok ở cùng em rồi sao?"Seokjin lo ngại nhìn cậu đang loay hoay sắp xếp tập vở. Đứa nhỏ này một mực đòi đến trường để theo kịp bài giảng gì đó, mặc dù vậy anh vẫn không hề yên tâm một chút nào cả."Nếu cảm thấy mệt cứ việc gọi điện thoại cho anh, không được miễn cưỡng bản thân""Em biết rồi mà"Jungkook mỉm cười nhìn Seokjin một bộ mặt căng thẳng. Jeon Jungkook cậu từ khi nào trong mắt các anh so với một đứa trẻ ba tuổi còn kém hơn chứ. Vui vẻ vẫy tay chào anh rồi bước ra ô tô của Hoseok đã đậu sẵn ngoài cổng. Ở nhà cả một tuần liền khiến cậu cảm thấy mình như già đi mấy tuổi, làm cái gì cũng thấy thực mệt mỏi, đến trường có lẽ sẽ tốt hơn nhiều.Suốt buổi học Jungkook luôn trong một trạng thái vô cùng tốt, nhìn thầy giáo khiến bao sinh viên mê mẩn đang thao thao bất tuyệt trên bản, Jungkook cảm thấy bản thân thực tự hào. Hoseok luôn luôn phong độ như vậy a.Reng reng.Tiếng chuông giờ nghỉ trưa vang lên. Tất cả mọi người ồ ạt rời khỏi phòng. Jungkook theo thói quen ngồi yên chỗ cũ đợi mọi người ra hết liền lập tức lon ton chạy lên bục giảng nơi con người quen thuộc đang mỉm cười cưng chiều nhìn cậu."Anh Hoseok"Lập tức hóa thành mèo con mà nhào vào lòng đối phương. Hai người vui vẻ cầm theo túi thức ăn rồi rời khỏi phòng học. Hình ảnh thân thiết ấy không may lại lọt vào tầm mắt của một người...
Ty_azike
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com