TruyenHHH.com

H Bts X You

Nhìn cậu đi vào giấc ngủ, cẩn thận đắp chăn lại, Jimin mệt mỏi đứng dậy bước ra khỏi phòng, ngoài dự kiến lại thấy quản gia đứng chờ mình ở đó. Biết ông có vài điều cần nói, anh cũng thuận theo khép nhẹ cửa lại rồi cùng quản gia đến một góc trên hành lang.

"Cậu Jimin, mong cậu đừng hiểu lầm thiếu gia, thực ra thiếu gia cậu ấy cũng rất quan tâm đến Jungkook"

"Ý chú là...?"

"Mặc dù cho cậu Jungkook ra ngoài nhưng thiếu gia vẫn gọi tôi cho người giám sát cậu ấy, nếu không thì tôi nghĩ cậu Jungkook sẽ không thể trở về biệt thự an toàn như bây giờ, tôi mong cậu đừng nghĩ lầm thiếu gia, thực chất thiếu gia rất có trách nhiệm với việc làm của mình, nếu đã hứa với cậu Jimin thì chắc chắn sẽ không thất hứa"

Jimin hơi sững người lại. Yoongi đúng là người như vậy thật, hắn từng hứa với anh sẽ chăm sóc cậu thật tốt, nếu như không có Yoongi đã dự liệu trước mọi thứ thì xem ra Jungkook sẽ không ở bên cạnh mình như bây giờ. Trong lòng nổi lên một cảm giác tội lỗi, lúc chiều do quá tức giận đã có vài lời không hay, dù gì hắn ta cũng là phó chủ tịch BH vốn là thân phận cao ngạo nhưng đã giúp cho anh thật nhiều chuyện vậy mà bản thân lại có thái độ không đúng, xem ra phải tạ lỗi với đối phương thôi.

Bước xuống cầu thang đã thấy Yoongi đang ngồi uống trà ở phòng khách. Tiến tới ngồi đối diện hắn, Jimin hơi chần chừ, lời vừa ra khỏi miệng đã bị hắn chặn lại.

"Tôi biết cậu muốn gì, không cần xin lỗi, chẳng qua là cậu lo lắng cho Jungkook thôi, tôi sẽ không tính toán"

"Vậy, cảm ơn anh"

Ngồi trầm ngâm một chút, Jimin cũng với lấy áo khoác rồi cáo từ ra về. Hôm nay anh về khá muộn, thể nào mẫu thân cũng sẽ tra hỏi tới cùng, thực mệt mỏi.

Yoongi ngồi uống trà một lúc rồi cũng lên phòng, ngày hôm nay quá nhiều chuyện khiến hắn hao tổn tâm tư, đã đến lúc phải nghỉ ngơi rồi.

...

"Chào anh"

Jungkook rụt rè bước vào phòng ăn ngồi vào chiếc ghế quen thuộc của mình chờ đợi người hầu dọn thức ăn lên bàn.

"Sao em lúc nào cũng sợ hãi tôi như thế?"

Hắn chợt buông tờ báo xuống nhìn xoáy sâu vào ánh mắt của cậu mà tra hỏi, việc cậu lúc nào cũng xem hắn như một tên xấu xa khiến hắn bất mãn vô cùng.

Jungkook không biết phải trả lời như thế nào, đành né tránh ánh mắt của hắn nhìn sang hướng khác.

Tình thế ngượng ngùng này cứ diễn ra suốt năm phút nhưng hai người trong cuộc cảm tưởng như vừa trải qua năm năm dài đằng đẵng vậy. Rốt cuộc cũng buông tha cậu, hắn nói một câu nhàn nhạt.

"Ăn đi, chút nữa em phải đến công ty với tôi"

Lời vừa nói ra khiến cậu muốn ngất đi, vì cái gì phải đi theo hắn chứ?

"Tôi không muốn chuyện như ngày hôm qua xảy ra thêm một lần nữa, tốt nhất là em phải luôn ở trong tầm mắt của tôi"

"Nhưng..."

"Phản đối?"

"Không..."

"Vậy quyết định vậy đi"

Ty_azike

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com