TruyenHHH.com

H Ba Ba Be Nho

Jinhwan tránh mặt Junhoe từ hôm đó, mọi việc ăn uống của nó đều giao cho người giúp việc, anh cũng không muốn can dự vào sinh hoạt của nó nữa. Anh cố gắng ở lại tổng công ty thật muộn, khi về đến nhà thì chuồn ngay lên phòng đóng cửa lại. Nó không phải mù mà không để ý, mấy lần đập cửa phòng gọi anh nhưng anh chỉ giả vờ là mình ngủ rồi. Trốn tránh cả đời là chuyện không thể nhưng tạm thời cứ thế này đã, anh chưa đủ can đảm nhìn mặt nó.

Ôm đống hồ sơ trong tay, dạo này tổng công ty cũng nhiều việc thật. Một đống dự án một đống hồ sơ cần phải giải quyết. Ai bảo lên được phó giám đốc là sướng, phó giám đốc điều hành như anh chẳng khác gì chân sai vặt cấp cao cả. Anh có ba đầu bốn tay, lăn lộn bầm dập thì cũng bị nghe khiển trách thường xuyên như cơm bữa.

- Phó giám đốc, giám đốc muốn gặp anh đấy.

- Giám đốc ?

- Giám đốc hành chính Kim Hanbin đấy ạ, vừa mới đáp máy bay từ Mỹ là cậu ấy đến công ty ngay. Anh lại làm gì sai à?

Jinhwan đau đớn lệ rơi trong tim, sao anh lại khổ sở thế này. Cái gì cũng đổ lên đầu anh cả, sai sót gì vũng mang anh ra hứng đạn. Riết rồi thân là ba dượng nhưng bị khiển trách đến quen thật sự là quá mất mặt mà. Anh chỉnh sửa lại bộ vest của mình rồi cun cút bấm thang máy lên phòng giám đốc.

- Ba à ? Vào đi.

Sau khi anh gõ cửa cậu đón anh với một giọng căng thẳng, thôi kì này toi mạng rồi. Anh vào trước ngồi lên ghế sô pha khi cậu đóng cảnh cửa lại.

- Con... con mới về à?

Hanbin lấy một chai rượu trên kệ rồi rót ra hai ly, mỉm cười nhẹ rồi trả lời.

- Con mới về sáng nay thôi.

Cậu đặt ly rượu xuống bàn rồi ngồi xuống bên cạnh anh. Anh đưa mắt thăm dò thái độ của cậu nhưng gương mặt cậu dường như chẳng có nhiều biểu cảm, gia đình này quả là đáng sợ như nhau.

- Con gọi ba đến đây vì số hồ sơ với Pvnetwork, một số giấy tờ không hề có chữ kí bên đối tác.

- Thật sao ?

Anh tròn mắt nhìn cậu, cậu liền đưa tập hồ sơ cho anh kiểm chứng. Sao anh lại có thể mắc sai sót nghiêm trọng đến như vậy, rõ ràng hôm đó đã kiểm tra kỹ lưỡng lắm rồi cơ mà.

- Không sao đâu, con đã cho người đi giải quyết hết rồi. Thực ra bên Pvnetwork cố tình chơi chúng ta đấy.

- Đây là trách nhiệm của ba, con không cần phải...

Cậu đưa ly rượu lên trước mặt ngăn anh nói tiếp, lúc này cậu nở một nụ cười khiến anh cũng cảm thấy an tâm đôi chút. Quả thật chuyện này mà không giải quyết ổn thoả là to chuyện luôn, bị mất việc như chơi. Anh nhận lấy ly rượu rồi cạn vào thành ly của cậu trước khi đưa lên môi nhấp một ngụm.

- Dạo này trông ba có vẻ mệt mỏi nhỉ. Ở nhà có chuyện gì à?

Anh suy nghĩ một lát rồi chỉ cúi đầu xuống không biết nói gì. Chuyện khiến anh phiền lo nhiều nhất là chuyện của Junhoe, nhưng bây giờ chẳng có cách nào giải quyết khúc mắc này.

- Con đã nghe Junhoe nói lại rồi.

- Gì cơ ?!!

- Thằng nhóc điên khùng này không biết đã nghĩ gì cơ chứ, có thể làm chuyện đó sao.

- Hanbin à, không... không phải như con nghĩ đâu, là Junhoe hôm đó say quá thôi.

Anh ấp úng giải thích, tâm trí rối hết cả lên. Junhoe lại sao lại đi nói cho Hanbin chứ, nó đã hứa sẽ giữ bí mật rồi mà. Hanbin đặt ly rượu xuống bàn rồi bình tĩnh cười khẩy trước phản ứng mạnh của anh.

- Ba cũng quá đáng thật, tuỳ tiện ngủ với nó như vậy, khiến con hơi buồn đấy.

Không còn lời nào để chối cãi, ngón tay anh cấu vào phần gối của quần mình. Tim đập mạnh còn mồ hôi nhễ nhại, tại sao anh lại thấy khó chịu như mình mới là kẻ có lỗi thế này. Rõ ràng hôm đó là Junhoe bức anh, báo hại anh không đi thẳng được mấy ngày rồi bây giờ lại bị đem ra định tội.

- Ba cảm thấy không khoẻ lắm, lúc khác nói chuyện.

Anh vừa định đứng lên thì một cơn đau quặn bụng ập đến, ruột gan anh như lộn nhào lên thiêu đốt trên lửa nóng. Anh lại ngồi thụp xuống, nhìn sang Hanbin bên cạnh đang dựa tay vào vành ghế sô pha với nụ cười bình thản thường trực.

- Đừng bất công thế chứ ba, không lẽ ba chiếu cố thằng Junhoe đó mà lại từ chối con.

- Hanbin, con đã làm gì?

- Trong rượu có bỏ một ít thuốc bổ ấy mà, tốt cho ba đấy.

Cơ thể anh đặc biệt là phần thân dưới trỗi dậy một cảm giác vô cùng bức bối, anh phải kẹp chặt hai chân mình lại để ngăn bất kì thứ gì đang làm loạn trong cơ thể anh. Nhưng anh không biết khi hai đùa anh kẹp chặt và bắt đầu cạ xát vào nhau lại đem lại một cảm giác vô cùng thoải mái, hạ thân anh rịn mồ hôi ướt đẫm dính chặt vào quần thật khó chịu.

- Tên Junhoe cũng thật tệ, đã giao kèo không được tự tiện đụng đến ba, lại tưởng có thể qua mặt được anh mày sao.

- Hanbin, tất cả chuyện này là thế nào ?

- Nếu không phải vì nể tình giao kèo đó thì con đã ăn sạch ba từ ngày ba mới bước chân vào nhà rồi.

- Nhưng... chuyện này, không đúng đâu, là sai trái là trái luân thường đạo lý.

Hanbin nắm lấy cằm anh rồi kéo lại, ngậm lấy đôi môi ngăn mọi lời phản đối vô lực bằng một nụ hôn ngấu nghiến. Đầu lưỡi cậu len lỏi vào môi anh, quấn nút lấy lưỡi anh đầy kích tình. Cậu giật mạnh chiếc áo sơ mi khiến hàng cúc đứt lìa, áo mở ra khoảng ngực trắng ngần vẫn còn những dấu vết của trận làm tình kịch liệt hôm nào tuy đã phai đi phần lớn.

- Ba, nói con nghe tên Junhoe đó đã làm những gì.

Cậu thở nhẹ trên môi anh, nói nhẹ nhàng nhưng vô cùng cứng rắn có phần đe doạ. Giữa môi anh và cậu một sợi chỉ bạc kéo dài, anh mở hờ môi mình thở từng hơi gấp gáp khó chíu. Anh chỉ lắc đầu, bây giờ đầu óc anh nhưng đang ong lên mụ mị đi.

- Nó có chạm vào đây của ba không.

Anh đứng người khi bàn tay nó trùm lên đũng quần đang nhô cao của anh, chà xát qua lớp vải. Bàn tay lạnh của nó nhào nặn trêu chọc khiến cho cự vật bên trong bắt đầu có phản ứng. Dưới tác dụng của thứ thuốc quỷ quái gì dó mà Hanbin đã cho anh uống, anh dễ dàng cương lên trong quần chật chội.

- Trả lời con, có đúng không?

Tay cậu bóp chặt lấy đũng quần khiến anh phát ra tiếng thét khẽ, anh đành cắn răng gật đầu, không biết rằng như thế lại càng khiến cậu phát điên. Cậu lách cách mở khoá quần âu của anh ra, hài lòng khi kéo quần ra nơi hai bắp đùi anh vẫn đeo một chiếc đai giữ áo sơ mi vô cùng quyến rũ. Cậu để lại quần lót và tất cho anh, ngắm nhìn đôi chân trắng tuy không được thon dài cho lắm nhưng vẫn vô cùng ngon lành như cậu dự đoán. Cậu nhấc một chân anh đặt lên vai rồi hôn vào má đùi trong, cắn mạnh một cái vào thịt.

- Hanbin, đừng thế...

Anh cố đẩy đầu cậu ra, đôi môi cậu mân mê trên phần thịt non nớt lại khiến anh run lên bởi thuốc càng lúc càng có tác dụng. Ngay giữa phòng làm việc của cậu lại vô cùng dâm đãng quằn quại trên ghế sô pha, Hanbin lại không vồ vập cường bạo như Junhoe mà từ tốn trêu chọc kích thích khiến anh muốn nổ tung do bị kìm nén. Quá khó chịu anh liền muốn thọc tay vào quần lót của mình nhưng cậu ngăn lại, dùng thắt lưng của anh trói quanh cổ tay rồi xiết chặt phía sau lưng.

- Không dễ thế đâu ba à, muốn được thưởng thì phải lao động một chút chứ.

Cậu đẩy anh xuống đất, kẹp anh ở giữa hai chân mình rồi kéo khoá quần móc ra cự vật trước mặt anh. Anh có chút sợ hãi nhìn cự vật gân guốc cong đầu đầy nam tính của cậu, nhưng dục vọng càng lúc càng phát tiết khiến anh không còn nghĩ được gì khác. Cậu cầm lấy thân cự vật rồi dí vào môi anh, nhưng anh mím chặt môi mà lắc đầu phản kháng.

- Ngoan nào ba ba, đừng kéo dài trò mèo vườn chuột nữa. Con biết ba muốn thứ này mà.

Quỳ dưới tấm thảm lông đắt tiền trong phòng làm việc của cậu, anh cố gắng chà xát hạ thân mình tìm khoái cảm nhưng vô ích. Dù càng chối bỏ nhưng quả đúng như Hanbin nói, anh biết mình muốn gì. Anh không thể hiểu nỗi, không những Junhoe mà ngay cả Hanbin đều muốn làm chuyện xấu hổ này với anh. Ngoài kia còn bao nhiêu nữ nhân, tại sao nhất thiết phải đem anh ra hạ nhục chơi đùa như vậy. Nhắm chặt mắt, một giọt nước mắt chảy ra khỏi khoé mắt trước khi anh há miệng ra ngậm lấy cự vật kia trong miệng. Đầu anh bắt đầu di chuyển lên xuống phun ra nuốt vào thân cương kia, nó đang nở ra dần trong khuôn miệng ướt át của anh.

- Ba quả là tệ quá đấy, dùng lưỡi đi, nút mạnh vào.

Cậu bóp vào miệng anh, anh đành thè lưỡi ra liếm dọc phần thân, quấn lấy đầu nấm rồi nút nó thật nhẹ. Anh càng bú liếm nó càng cương lên to hơn, vừa sợ hãi vừa cảm thấy thoả mãn vì kích thích được cự vật này. Cậu nhẹ nhàng vuốt tóc anh như khen ngợi rồi lại đột ngột giữ chặt rồi thúc hông mình đâm sâu vào họng anh. Anh nhắm chặt mắt kêu la không thành tiếng để nó thúc vào họng mình, mặt đỏ bừng lên vì ngạt thở. Một lúc sau cậu thả anh ra, đầu tóc hỗn loạn còn môi thì sưng nhễ nhại khép hờ trông thật động tình.

Kéo anh ngồi lên đùi mình, cậu lại hôn ngấu nghiến lấy môi sưng đỏ của anh. Anh khó chịu đưa đẩy mông mình trên đùi cậu, cánh tay bị trói chặt khiến anh chỉ có thể chà xát hạ thân và cự vật đang cương cứng của cậu mà cầu xin. Cơ thể anh nóng hổi, hậu huyệt co bóp ngứa ngáy đến phát điên, anh cần thêm nhiều nữa cần cậu giải thoát anh khỏi khổ sở này.

- Hanbin, cho ba, ba không chịu nổi nữa ưm ư...

- Nóng vội thế sao, ba muốn cự vật con đúng không, muốn cưỡi nó để nó chơi thoả thích đúng không.

- A... đúng, mau đút vào, ngứa lắm a...

Anh rên rỉ cầu xin, càng chà xát lại càng thêm ngứa, anh muốn lại cái cảm giác đêm hôm đó khi Junhoe đâm vào xỏ xuyên trong cơ thể anh, tâm trí anh gào thét để hậu huyệt anh được lấp đầy. Cậu ôm lấy người anh áp vào rồi liếm nhẹ lên hai đầu ngực đều đang dựng đứng, tay nhẹ nhàng di chuyển vuốt ve nơi đùi anh. Anh ngửa ngực ra phía trước, cảm nhận ngựa đang bị nó nuốt trọn lấy thô bạo mút rồi cắn.

- Đừng đùa nữa, Hanbin, xin con... mau vào đi, cho ba cự vật của con...

Cậu nhìn anh mãi năn nỉ cũng mủi lòng, xé rách quần lót của anh chỉ đủ để hở ra lỗ ở ngay hậu huyệt. Cầm cự vật của mình hướng thẳng lên trên, anh hối hả xoay xoay mông tìm kiếm rồi ngồi lên thứ đang cương cứng kia. Cơ thể anh nhấp nhè nhẹ để cự vật ra vào bên trong mình, nhấp nhổm trong lòng thoả mãn sự dâm đãng của bản thân. Bên trong ngứa ngáy của anh được cự vật cong dài của cậu xỏ xuyên lấp đầy, chà xát lên từng thành vách an ủi.

- Sao, ba cưỡi con thấy thế nào ?

- Sướng... sướng lắm Hanbin a a...

Jinhwan căng người dập hông của mình xuống, rên lên những tiếng thoải mái thoã mãn. Hanbin liếm nhẹ môi, lần đầu tiên được vào bên trong quả nhiên như cậu vẫn hằng tưởng tượng. Anh vừa chật vừa nóng, co bóp tuy vẫn còn rất vụng về nhưng lại khiến cậu thấy vô cùng đáng yêu. Tay cậu xoa bóp nhào nặn hai cánh mông nộn nộn của anh, nâng người hỗ trợ từng nhịp nẩy hông phía trên mình.

Một lúc sau cậu bắt đầu cầm eo anh rồi đánh hông thúc lên phía trên, anh há miệng rên to hơn vì cậu vào quá sâu, đầu cự vật cong móc vào điểm tiền liệt nhạy cảm bên trong. Khoái cảm đánh úp khiến anh chỉ đành nương mình theo những cú nắc bên dưới phầm phập mạnh mẽ của cậu. Mọi bức cảm bị giam cầm đều được giải toả, anh chìm đắm trong cơn đê mê cực lạc của dâm dục.

- Ba thật đẹp thật dâm đãng, cái lỗ này càng chơi càng thấy thật quá mê người mà.

Những lời khen ngợi của Hanbin càng khiến anh thấy xấu hổ và nhục nhã hơn, bất lực nhất là khi anh nhận thức như thế nhưng không thể dừng lại được nữa. Anh đã quá nhấn sâu vào thứ dục vọng tội lỗi này, không còn gì có thể cứu vãn được nữa.

Cậu nâng anh dậy, câu chân anh vào hông mình, bế anh ra bàn làm việc của mình rồi đặt anh nằm ngửa trên bàn. Cậu nâng một chân anh lên đặt lên cổ rồi tiếp tục nắc ầm ầm vào bên trong hậu huyệt của anh.  Đồ đạc trên bàn của cậu bị anh giãy dụa nên rơi xuống gần hết, chiến bàn rung lên ầm theo từng nhịp đưa đẩy mãnh liệt của cuộc làm tình. Đúng lúc đó điện thoại của Hanbin rung lên, nhìn thấy số gọi đến cậu ta liền nở một nụ cười đắc thắng.

- Junhoe đấy à, anh đang bận lắm.

Vừa nghe nhắc đến cái tên anh như bừng tỉnh, cố gắn cắn chặt môi nhưng không ngăn được tiếng rên của mình do người kia cố tình dập mạnh hơn cả ban nãy.

- Hanbin? Tiếng gì thế ?

- Chú mày đoán xem là tiếng gì.

Jinhwan lắc đầu kịch liệt như muốn van xin nó dừng lại, tiếng kêu khóc kìm nén của anh nấc lên ậc ậc lọt vào đầu dây bên kia.

- Jinhwan, ba đấy à ?

- Hoá ra mày chơi ba một đêm đã nhận ra được tiếng rên của ba rồi à.

- Anh là đồ khốn.

Junhoe gầm gừ qua cuộc điện thoại.

- Này, anh chỉ lấy những gì thuộc về mình thôi, vậy nhé.

Chết tiệt, anh không phải món đồ cho anh em nhà họ giành giật như vậy. Rốt cuộc với bọn họ anh là cái gì cơ chứ, không danh dự không nhân phẩm, cứ như món đồ chơi để họ đè ra bỡn cợt. Cậu cúp máy rồi vứt điện thoại qua một bên, banh rộng hai chân anh lên cao để dập thêm liên tục những cú lút cán khác. Anh cong lưng quằn quại trên bàn, đầu óc trống rỗng, trong phòng làm việc chỉ có tiếng da thịt va vào nhau chán chát hoà cùng tiếng rên rỉ của anh cùng tiếng thở của cậu.

- Hanbin a a, ba sắp...

Jinhwan nức nở, hơi thở gấp gáp loạn nhịp, mắt đỏ rực ngập nước còn miệng không khép lại được. Cậu mong chờ biểu cảm trên gương mặt khi anh lên đỉnh chỉ bằng việc bị chơi hậu huyệt, chỉ muốn giữ trọn mãi mãi khoảnh khắc này, chôn cự vật bên trong nội bích ấm nóng ấy. Thét lên một tiếng, anh cong người đến lộ cả xương sườn rồi bắn thẳng đứng dịch trắng lên bụng mình.

Hanbin ép hai chân anh gập sát xuống người rồi trườn lên hôn lên cổ anh, cắn mạnh vào hõm cổ. Cậu cũng sắp tới, anh quằn quại bắn dịch co thắt cửa hậu huyệt làm cậu phải cắn chặt răng. Mạnh mẽ thúc nhanh điên cuồng vào bên trong đến khi xuất ra, rót đầu hậu huyệt anh bằng tinh dịch nồng đậm của của mình. Bắn hết cơn cực khoái rồi rút khỏi anh, cơ thể anh vẫn chưa hết co giật còn dịch trắng bắt đầu chảy ra ngoài, lan dọc xuống đùi non và sợi đai thành một đường dâm mỹ.

-

Jinhwan đặt tờ giấy lên bàn rồi nhanh chóng thu dọn đồ đạc rời khỏi nhà giữa đêm khuya, anh cố nuốt nỗi ấm ức của mình nộp lá đơn thôi việc ở tổng công ty cũng như chuẩn bị hồ sơ li dị. Phu nhân Kim đã chiếu cố rất nhiều nhưng anh không thể chịu đựng nổi tất cả những chuyện vừa xảy ra suốt những tuần qua thêm nữa. Bỏ lại tất cả sau lưng, bây giờ anh chỉ muốn chạy trốn, không còn Goo Junhoe hay Kim Hanbin gì cả. Vĩnh biệt hai người, hi vọng sẽ tha cho anh từ đây.

Anh nâng mắt kính đen của mình rồi nhìn chuyến bay gần nhất đáp sang Mỹ rồi kéo vali đi.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com