Gyuseok Eabo Enigma Cua Toi
Mingyu đã thất bại ngay từ lần đầu đặt chân vào đây, dùng mọi cách thế nào cũng không làm lay động được trái tim của Seungkwan. Bởi vì hiện tại lòng y như lửa đốt, lo lắng người bệnh đang la liệt ở nhà chẳng xoay sở lo cho bản thân, thế nên những lời nói của Mingyu khi thốt ra cũng đã bay sang tai bên này và trôi đi mất.Mingyu cũng nhìn thấy được Seungkwan đang mất tập trung và không hề để tâm đến lời nói của mình từ khi mới bước vào đây. Lòng cậu cũng có chút bất an vì người cậu muốn gặp lại không xuất hiện, đã xảy ra chuyện gì rồi chăng?Cậu không dám chắc nhưng lòng lại sinh nghi ngờ, cậu biết hiện tại bản thân không nên nói thêm bất cứ điều gì nữa. Cậu tò mò muốn biết Seokmin đang ở đâu và cái biểu cảm âu sầu của y là đang lo lắng điều gì ở thời điểm đó.Seungkwan thở dài quay sang nhìn Mingyu, phất tay bảo cậu hãy đi về, y sẽ không duyệt thêm một lần nào nữa, y hoàn toàn không cho cậu một cơ hội chứng minh bản thân. Y còn muốn gọi bảo vệ để nhanh gọn lôi cậu ra ngoài nhưng dù sao cậu cũng là con của một gia thế hùng mạnh, để lại cho cậu một chút thể diện khỏi phải bị mang tiếng.Seungkwan đứng phắt dậy đi đến đối mặt với Mingyu rồi nói: "tôi không phải là Seokmin hyung, cậu đừng nghĩ với một chút bản lĩnh đó mà có thể khiến tôi mềm lòng"Không đợi cậu trả lời y đã vội vàng rời đi với bộ dạng gấp rút, biểu hiện đó Mingyu lại càng tò mò hơn, thật muốn đi theo sau nhưng điều đó chẳng khác gì một kẻ bám đuôi cả. Cậu chỉ đành quay lại trường học chuẩn bị cho buổi học sáng hôm nay.____Tình trạng của Seokmin không hề đơn giản chỉ là một cơn sốt, kì phát tình là một thời điểm cực kì quan trọng cho các yếu tố cận kề bên bạn đời. Vậy mà tối đó hắn phải một mình chịu đựng cơn khát tình, kể cả thuốc ức chế cũng hết sạch không còn một viên.Seokmin đau đớn bấu chặt lấy ga giường, hơi thở nặng nhọc khó khăn, đầu đau như búa bổ, mồ hôi trong cơ thể không ngừng tuôn ra. Chiếc răng trắng muốt cắn một bên khóe môi để chống chọi giờ đây cũng đã rỉ máu, chưa có chu kì nào khiến hắn phải khổ sở như thế này, đây là điềm báo gì chăng?Seungkwan tông cửa xông vào bên trong, y như chết lặng khi nhìn thấy cơ thể ốm yếu đang lăn lộn trên giường bởi cơn đau thấu tâm can.Không nghĩ ngợi gì nhiều, y nhanh chóng đỡ lấy Seokmin rồi cõng xuống tầng lầu đưa vào bệnh viện gần nhất, y như muốn khóc tới nơi tay chân luống cuống ngồi bên ngoài phòng chờ miệng lẩm bẩm cầu mong Seokmin được bình an.1 tiếng...2 tiếng..trôi qua, phòng cấp cứu cũng đã tối đèn, Seungkwan lo lắng chạy đến hỏi viện trưởng đủ điều, y rất muốn biết người anh của mình hiện giờ ra sao."Thật may không nguy hiểm đến tính mạng, tôi phải công nhận một điều anh ta rất cứng rắn, nếu như là người khác thì có lẽ đã trở thành omega rồi, hãy canh chừng anh ta đấy, một loại gen tuyệt vời thế này cần phải bảo tồn để duy trì nòi giống"Lòng Seungkwan như nhẹ tênh không còn sức nặng, nghe được kết quả còn hơn cả mong đợi thế này thì còn gì bằng nhưng vừa lúc nãy Seokmin đã dọa y một phen, quá nguy hiểm. Cũng nhờ ông trời xót thương nên mới kéo dài thời gian để y đến kịp lúc.Sau này y phải kiểm tra thuốc ức chế của hắn thường xuyên mà cách tốt nhất là phải lên kế hoạch tìm bạn đời cho hắn, lạm dụng thuốc quá nhiều cũng không phải là biện pháp tốt và sử dụng được lâu dài. Y biết điều này sẽ khó khắn nhưng chỉ cần kiên trì sẽ tìm được bạn đời cho hắn vào một ngày không xa.Seokmin mê man nằm trong phòng hồi sức, một giấc mơ khá đẹp phút chốc xuyên vào tâm trí của Seokmin, hắn thấy nụ cười tươi sáng của Mingyu, cậu đang mở rộng vòng tay chào đón hắn. Cùng hắn đi khắp chân trời góc bể, nơi đâu cũng chỉ là kỉ niệm tuyệt đẹp của cả hai.Hắn biết rõ đây là một giấc mơ, hắn lại không muốn bản thân mình tỉnh lại, nếu tỉnh lại giấc mơ sẽ biến mất vào hư không có thể sẽ không bao giờ quay trở lại. Hắn như cuốn vào nó, chỉ muốn được ở lại thật lâu, tận hưởng giây phút tuyệt đẹp này mà có lẽ cả cuộc đời này chẳng xuất hiện, mơ cũng được chỉ vần người đó là em. Và rồi bỗng chốc hình ảnh người em đáng yêu của mình xuất hiện trong khung cảnh hữu tình, nước mắt giàn giụa muốn níu kéo hắn về bên mình, biểu cảm đầy tuyệt vọng và đau thương làm hắn vô cùng chua xót.Phải rồi, giấc mơ đến cuối cùng cũng là giấc mơ, tại sao phải vì nó mà bỏ rơi những thứ mình có ở hiện thực, nếu như ở hiện thực chắc chắn Seungkwan của hắn cũng sẽ khóc như thế này vì lo cho hắn. Đúng như thế, hắn còn có y cơ mà, đứa em đáng yêu hoạt bát của hắn. Nước mắt của hắn vô thức rơi chảy dài xuống vành tai ửng hồng ấy và đó cũng là lúc đôi mắt xinh đẹp đó một lần nữa nhìn thấy ánh nắng của mặt trời len lỏi bên cửa sổ. Seungkwan hét toáng cả lên chói tai đến cả bên ngoài cũng một phen giật mình bởi tiếng hét đó, y chạy đi tìm bác sĩ để báo tin Seokmin đã tỉnh, còn hắn thì lại vô cùng hạnh phúc mãn nguyện cười rất tươi, đúng với suy nghĩ của hắn đứa em trai này lúc nào cũng để hắn trong lòng chưa một phút giây nào bỏ rơi nhưng hắn lại thoáng buồn bởi hình bóng của Mingyu thấp thoáng trong trí nhớ, mặc dù chỉ là một giấc mơ không quá lâu nhưng cũng đủ khiến cho trái tim Seokmin thổn thức.Seokmin thừa nhận Seokmin đã yêu, nhiều hay không nhiều hắn vẫn chưa thể xác định rõ nhưng hắn biết được là tại thời điểm này hắn đã đem lòng yêu Kim Mingyu. Hắn sẽ không dễ dàng từ bỏ một điều gì đó đâu trừ khi nó đã không còn cứu vãn được.Sau lần phát tình này hắn cũng đã rút ra được một bài học cho bản thân, không nên chủ quan vào bất cứ điều gì trong cuộc sống, và có lẽ bắt đầu từ ngày hôm nay Seungkwan sẽ túc trực bên cạnh của hắn một bước cũng không rời. Xem lần này hắn khỏe lại, sẽ bị giáo huấn một trận bởi ông cụ non mang tên Boo Seungkwan.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com