Gyuricky Tram That Met Tam
Trẫm thất tình xách vò rượu loạng choạng ngồi trên mái nhà ngắm trăng.Ngẩng đầu nhìn vầng trăng sáng vành vạch, trẫm hiểu phần nào tại sao ông trăng hay xuất hiện trong các tác phẩm thơ ca cổ đại.Vì làm đíu còn cái gì để giải trí cuối ngày nữa.Trẫm ngửa đầu làm một hơi rượu gạo, khóe mắt liếc thấy một bóng người đi đến.Quốc sư trong bộ thường phục màu tím đậm đạp ánh trăng đi tới bên trẫm.Trông đến là thủy chung.Quốc sư cười nhẹ: “Thần đến mang đồ nhắm cho Bệ Hạ đây.” Rồi đặt mông ngồi xuống cạnh trẫm.Trẫm thừa nhận Quốc sư mặc màu nào cũng đẹp trai ghê gớm. Vì thế trẫm bị sắc đẹp làm hoa mắt, thò tay bốc đồ nhắm bỏ vào mồm.Nhưng trẫm vẫn còn giận vụ Quốc sư không chịu nắm tay trẫm đấy nhé.Hai người bọn trẫm ngồi song song trên mái nhà của Mai Chí Cường ngắm trăng.Quên không giới thiệu, Mai Chí Cường là con chó mực Công công tổng quản nuôi trong cung.Quốc sư và trẫm, ngồi trên chuồng chó ngắm trăng tâm sự đêm khuya, nghĩ thế nào cũng thấy tình cảnh với cụm 'trữ tình nên thơ' chả có gì ăn nhập với nhau.Thậm chí còn thấy hơi vặn vẹo.Nhưng thôi kệ đi, mái nhà bình thường cao quá, trẫm chỉ trèo được nóc nhà của Mai Chí Cường thôi.Thứ trẫm không ngờ đó là Quốc sư ấy thế mà cũng đến chuồng chó ngắm trăng với trẫm.Trẫm sốc tận mạng luôn!Chẳng lẽ Quốc sư thật sự là tri kỷ tâm hồn trong định mệnh của trẫm ư?Đến cả hướng suy nghĩ cũng giống nhau nữa!Vả lại còn giống ở chỗ là suy nghĩ vặn vẹo y như nhau!Trẫm trợn trừng mắt, kinh ngạc nhìn Quốc sư.Trẫm thấy Quốc sư cũng nhìn trẫm, dưới ánh trăng mờ ảo, trẫm tự cho rằng Quốc sư đang nhìn trẫm rất là trìu mến.“Bệ Hạ đang nghĩ gì thế?” Quốc sư nghiêng đầu.Cái nhìn của Quốc sư lại đốn tim trẫm rồi. Hắn cứ mập mờ như vậy làm trẫm rất muốn đè Quốc sư xuống hét dài: “Vậy rốt cuộc cong hay không cong không cong hay cong nói một lời cho nhau tin tưởng đi ạ!”Nhưng trẫm nhanh chóng tỉnh táo lại, trẫm cảm thấy mình nên rụt rè e thẹn.Vì thế trẫm uyển chuyển: “Quốc sư thấy trẫm như thế nào?”Có phải đã thích trẫm không dứt ra được hay không? Số phận đã mang trẫm đến đây, chắc chắn đã tác thành cho duyên phận kinh thiên động địa quỷ khóc thần sầu vượt thời gian ngàn năm chém không đứt của tụi trẫm.Giờ chỉ cần Quốc sư gật đầu đồng ý cái.Trẫm sẵn sàng nhường ngôi cho hắn liền.Dại trai nó thế đấy.Quay trở lại chủ đề chính, Quốc sư vẫn chưa nói hắn có thích trẫm hay không.Quốc sư hỏi ngược lại trẫm: “Bệ Hạ thấy ở đây thế nào? Ý thần là, Bệ Hạ có muốn về thế giới của người không?”Trẫm lặng thinh.Câu hỏi của Quốc sư hóc búa quá nhất thời trẫm không trả lời được.Trẫm phiền muộn cầm cả bình rượu lên tu ừng ực bất chấp động tác ngăn cản không kịp của Quốc sư, ngửa đầu nhìn trăng sáng: “Thú thật, lúc đầu trẫm rất muốn về nhà…”“Ở quê trẫm có gia đình, bạn bè, người thân, có công nghệ hiện đại, có đồ ăn ngon,...”“Có một thứ ăn cực kì ngon, Quốc sư có biết là gì không?”Quốc sư gật đầu hùa theo trẫm: “Là gì?”“Bánh gạo Gâu Gâu”“Snack tôm Meo Meo”Quốc sư: “...”“Nhưng bây giờ trẫm đổi ý rồi.”“Thật sao?” Đáy mắt Quốc sư sáng lên trông thấy.Trong lòng trẫm sướng rơn, không uổng công trẫm trồng cây si Quốc sư mấy tháng trời, Quốc sư chắc chắn là phải lòng trẫm rồi sai làm sao được.Ngay lập tức trong đầu trẫm lại ra sức tưởng tượng.Trẫm và Quốc sư tình đầu ý hợp, lòng hướng về nhau, từ đây cùng nắm tay trải qua cuộc sống hạnh phúc vô liêm sỉ.Happy ending.Hết truyện.Lấy đâu ra!Quốc sư đã tỏ tình với trẫm đâu mà đòi hết truyện.Tuy rằng trẫm biết chắc hẳn trong lòng hắn đã yêu trẫm chết đi sống lại không thể ngừng được.Nhưng vẫn cần phải tỏ tình chứ.Đây không chỉ là một kiểu hình thức, mà còn thể hiện sự coi trọng và hứa hẹn.Đừng bảo trẫm là tương lai còn dài.Dài là thằng nào trẫm không cần biết.Trẫm muốn ngay bây giờ - tại thời điểm này - trên mái ngói chuồng chó - Quốc sư phải nói thích trẫm bằng được thì thôi!Vì thế trẫm xắn tay áo làm vài hớp rượu cho hăng hái tinh thần.Nhưng mà rượu gạo của người xưa chưng cất, sao mà uống hết mới thấm vậy?Trẫm thấy hơi không ổn. Trẫm hơi váng đầu.Trẫm thấy Quốc sư trước mặt mình bỗng biến thành hai người.Trẫm vươn tay định bắt lấy một người, cả hai lại nhập làm một.Trẫm ôm mặt Quốc sư, ngắm nhìn dung nhan đẹp nhức cái nách của hắn, ý đồ giở trò đồi bại: “Quốc sư, mau lại gần đây, cho trẫm hôn một cái!”Có lẽ trẫm thật sự uống nhiều quá rồi. Nếu không tại sao trẫm lại thấy mặt Quốc sư đỏ lựng thế chứ.Quốc sư hơi thở dốc: “Bệ hạ…”“Sao vậy?”“Đừng dựa sát như thế.”“Cho trẫm hôn một cái rồi trẫm sẽ không dựa khanh nữa.”Ngạc nhiên thay, bình thường Quốc sư khỏe như vâm mà nay không hất nổi cái móng heo của trẫm ra.Quốc sư lại còn đỏ mặt.Trẫm cười ố hố hố như cường hào ác bá cưỡng ép con gái nhà lành, chuẩn bị dâng lên nụ hôn nóng bỏng kiểu Pháp thì.Quốc sư bỗng dưng như biến thành người khác, lắc người tránh thoát móng vuốt của trẫm, bẻ ngược chúng ra đằng sau lưng.Cánh tay Quốc sư giữ trẫm căng chặt như một gọng kìm.Trẫm không hề xoay người, mà cố xoay cổ sang bên phải nhìn Quốc sư.Quốc sư cũng nhẹ nhàng nghiêng đầu từ bên phải quay nhìn trẫm.Sự chênh lệch chiều cao 4cm tuyệt đẹp khiến tụi trẫm vừa hay nhìn thẳng vào mắt nhau.Nếu bỏ qua điệu bộ như áp giải tội phạm của Quốc sư thì tư thế này làm trẫm nhớ tới poster của một bộ phim điện ảnh kinh điển.<< Titanic >>Chuyện sắp diễn ra kế tiếp chắc hẳn các cưng đều rõ như ban ngày.Mặt Quốc sư cách trẫm gần nhường này.Trẫm nhân cơ hội Quốc sư không để ý rướn người qua hôn hắn cái “chụt”.Không ngoài dự đoán, Quốc sư mất nụ hôn đầu hai tay ôm miệng giật bắn như lò xo trừng mắt nhìn trẫm: “Bệ…Bệ…Bệ hạ!”Nhìn cả người Quốc sư đỏ như con tôm luộc, trong lòng trẫm cảm thán, nhìn xem, đây đều do phim truyền hình hun đúc đấy. Quốc sư không xem phim truyền hình làm sao mà biết tư thế vừa nãy thuận lợi thế nào cho việc hôn nhau chứ.Quốc sư còn non và xanh lắm!Thừa thắng xông lên, trẫm xoa tay hằm hè tính đè hắn thêm phát nữa: “Quốc sư ơi, đêm xuân ngắn ngủi…he he he he…”Quốc sư còn chưa nghe trẫm nói hết đã bị ánh sáng kinh dị trong mắt trẫm bức cho chạy mất dép.Đúng vậy, là bỏ chạy.Quốc sư hô hấp dồn dập tay chân luống cuống chỉ kịp nói câu “Thần…thần còn có việc” rồi hoảng loạn chạy mất.Bàn chân như được bôi dầu vậy.Trẫm buồn cười vô cùng, ác ý hô to với bóng lưng kia: “Quốc sư nhất định phải thích trẫm đấy!”Bước chân chạy đằng trước lảo đảo, lại nghe tiếng cười trêu chọc truyền đến: “Bởi vì trẫm đã thích Quốc sư rồi!” mà trực tiếp vấp ngã.Trẫm: “Ha ha ha ha ha ha.”
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com