[Gyuricky] || MR.KIM ĐI ĐÂU THẾ?
Chương 9
"Về sau nhóc Yujin lén lút nói với em, rằng Kim Gyuvin lúc ấy trông dữ thế thôi, chứ thực ra đang đứng ngoài hành lang khóc một mình đó. Ha ha ha!!"
<Thật vậy sao? Ha ha ha!>
"Vâng, thật hơn vàng nữa."
[Tớ không khóc một mình!]
[KHÔNG HỀ!!!]
"Ừ ừ Gyuvin nói gì cũng đúng."
[Vậy Tuyền Duệ đừng cười trộm nữa!]
[Cả chị nữa! Em không có khóc nhè thật mà!]
<Ò ò không khóc nhè~>
[Thế sao mọi người vẫn cười?]
[Đạo diễn cắt cảnh này giúp em với!]
"Ha ha ha ha"
<Ha ha ha ha>
[Grrrrr!! Thẩm Bánh trôi!!]
[Em còn cười nữa tớ sẽ hôn em đấy!]
[Mr.Kim nói là làm!]
"Hê hê hê"
[THẨM! BÁNH! TRÔI!]
"..."
"Ôi chao!"
"ưm...này...ahh.."
<Ơ? sao lại chuyển sang kênh tình cảm trưởng thành rồi?>
"..."
<Gyuvin cậu đừng kích động!>
<Này! Này! Này! Sẽ nhoè hết son mất!>
<Ôi cái tay cái tay! Nhàu sơ mi rồi!!>
<Đạo diễn cắt cảnh này cho em với!! T°T>
"..."
<Cứu iem!!!>
****
Quay về với mạch chính.
Đôi tình nhân hiện giờ vẫn chưa cởi mở được như trên, trái lại vẫn còn ngại ngùng e ấp, chỉ dám nắm tay và hôn phớt nhẹ.
Ngày tỏ tình hôm ấy, sau khi cơn kích động qua đi, lý trí kéo về, có trời mới biết cả hai đã ngượng thế nào.
May sao xung quanh không có người, nếu không Kim Gyuvin sẽ lập tức nhúng cả người mình vào chậu nước đá để hạ nhiệt ngay lập tức.
Trời đổ tuyết lớn, cái lạnh len lỏi vào từng lớp áo, nhưng nhiệt độ của quả tim lại nóng rực hơn bao giờ hết, hô hấp dồn dập và tiếng tim đập thình thịch thi nhau vang vẳng bên tai.
Kim Gyuvin ho nhẹ một tiếng, xoa hai má nóng bừng, hít lấy hít để khí lạnh để bình tĩnh.
Thẩm Tuyền Duệ đã sớm chôn mặt vào áo từ lâu, từ xa nhìn lại chỉ thấy đỉnh đầu màu bạch kim dính vài bông tuyết nhỏ.
Hắn đưa tay phủi nhẹ đi, đầu ngón tay len lỏi vào từng sợi tóc, thay Tuyền Duệ chỉnh lại gọn gàng, bàn tay đầy mồ hôi vì căng thẳng dọc theo bả vai, xuống khuỷu tay, nhẹ nhàng nắm lấy tay ai kia.
Hành động đơn giản nhưng cũng phải lấy dũng khí rất lâu mới được.
May sao con mèo cũng rất phối hợp.
....
Hôm nay là giáng sinh, tròn hai tháng hai mươi hai ngày bọn họ yêu nhau.
"Tuyền Duệ ơi!" Kim Gyuvin khẽ gọi.
"Tớ nghe."
Thẩm Tuyền Duệ ngẩng đầu lên từ điện thoại, thấy Kim Gyuvin đang mỉm cười, chỉ chỉ khoé miệng mình.
Nhận ra điều gì, Thẩm Tuyền Duệ vội lấy khăn giấy lau miệng.
Khuôn mặt đẹp trai nóng lên, ngay cả khoé mắt cũng được phủ một lớp phấn hồng.
Có ai lớn từng này lại dính thức ăn trên miệng bao giờ.
Young and rich, tall and handsome càng không được.
Thẩm Tuyền Duệ có tật giật mình nhìn xung quanh.
Nơi bọn họ ngồi là sảnh dưới nhà hàng, từ trong nhìn ra có thể thấy rõ dòng người đông đúc đón giáng sinh, hàng cây bên vệ đường được treo những bóng đèn led nhỏ và ruy-băng lấp lánh.
Nhà hàng ồn ào tiếng ra vào nhưng Thẩm Tuyền Duệ thỉnh thoảng vẫn thấy những ánh mắt nhìn về phía này.
Cậu cuống lên, làm động tác với người đối diện.
"Gyuvin xem hết chưa?" Cậu chỉ mặt mình.
Người đối diện nghiêm túc trả lời: "Chưa."
Thẩm Tuyền Duệ lại càng cuống hơn, lấy khăn giấy lung tung lau toàn mặt.
"Giờ thì sao? Sạch chưa?"
Nụ cười bên môi Kim Gyuvin sắp không giữ được nữa nhưng vẫn đùa dai: "Vẫn còn kìa Tuyền Duệ."
Ấy mà tóc trắng tin là thật, cả người như kiến bò trên chảo nóng, cũng bất chấp ánh nhìn xung quanh năn nỉ tóc nâu:
"Gyuvin mau giúp tớ lau đi! Please!"
Thẩm Tuyền Duệ đáng thương kêu, còn không quên đe doạ: "Không lau Ricky dỗi!"
Kim Gyuvin phì cười.
Ý cười nhuốm đầy đáy mắt, như chứa cả dải ngân hà trong đó, long lanh rạng ngời.
Tóc nâu nhoài người về phía trước, hơi thở nóng hổi phả lên cánh mũi Thẩm Tuyền Duệ.
Bạn học Thẩm thấy hơi sai sai. Không phải cậu chỉ nhờ bạn trai lau vết bẩn trên mặt cho mình thôi hả? Sao lại dựa gần thế này?
Nhưng vì hình tượng nên đành áp xuống nghi vấn.
Chỉ thấy trong chốc lát, ánh mắt Kim Gyuvin thẫm dần, một cái hôn đột nhiên rơi xuống.
Hơi nóng bên môi làm Thẩm Tuyền Duệ giật mình, lúc này mới nhận thấy chuyện gì đang xảy ra, theo bản năng ngửa đầu ra sau nhưng bị bàn tay Kim Gyuvin giữ gáy lại, nhân cơ hội đưa lưỡi vào trong.
Hàng mi Thẩm Tuyền Duệ khẽ run run, tay chân truyền đến cảm giác tê dại vô lực, thần kinh từ trên xuống dưới đều trở nên nhạy cảm.
Đôi môi của người đàn ông mang theo hương chanh lành lạnh và hơi thở xâm lược. Chiếc lưỡi bá đạo thâm nhập sâu từng ngóc ngách, đảo qua hàm răng nho nhỏ, từ từ cuốn lấy đầu lưỡi hồng hào, dẫn dắt người ta sa vào dục vọng.
Nụ hôn bá đạo y hệt chủ nhân của nó, ngang ngược công thành đoạt đất, chiếm hết thảy ngon ngọt về phía mình.
"Mmm..." Thẩm Tuyền Duệ vô thức nỉ non khe khẽ, hai tay không biết từ bao giờ tự động vòng lên cổ hắn, thậm chí quên cả ngại ngùng ánh mắt xung quanh, cùng hắn môi lưỡi dây dưa.
Kim Gyuvin hơi lùi lại, gặm nhấm cánh môi dưới của người trước mặt. Hô hấp nặng nề rối loạn.
Thẩm Tuyền Duệ nâng mi nhìn hắn, mắt phượng như một mặt hồ phủ đầy sương mù mênh mang, khoé mắt ửng hồng còn vương nước mắt sinh lý, ngay cả nốt ruồi nhỏ dưới bọng mắt cũng trở nên sinh động, nhìn đặc biệt quyến rũ câu nhân.
Hắn than nhẹ, bàn tay to lớn đưa lên che mắt cậu, che cả sự ngứa ngáy trong lòng.
Kim Gyuvin nói nhỏ bên tai cậu: "Tớ đi thanh toán, Tuyền Duệ ngoan ngoãn ngồi đây nhé, được không?"
Tuyền-đầu óc chết máy-Duệ: "A?...Được!"
Cậu vô thức đồng ý, căn bản còn chưa phản ứng kịp.
Một nụ hôn làm đầu óc mụ mị, Thẩm Tuyền Duệ nhìn theo bóng dáng tóc nâu đang chạy chối chết, lúc này mới lấy lại tinh thần.
Cậu ôm mặt, cảm thấy có cả một lò phản ứng hạt nhân trên đó.
A a a a a!
Bây giờ dọn lên sao Hoả sống có kịp không? Loại không có chuyến khứ hồi đi ngay trong đêm ấy?
Thẩm Tuyền Duệ lập tức lấy điện thoại tra thử.
"Hôn nhau ngại ngùng muốn độn thổ, phải làm gì để khắc phục?"
Hệ thống cũng nhiệt tình đáp lại nhanh chóng: "Làm quen với nó là được rồi!"
Thẩm Tuyền Duệ: "..."
Câu trả lời rất ý nghĩa, lần sau đừng trả lời nữa.
Mà bên kia, Kim Gyuvin đóng chặt cửa nhà vệ sinh liên tục tạt nước lạnh lên mặt. Sau đó vứt chiếc khăn tay thấm đầy mồ hôi vào thùng rác.
Phù!
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com