TruyenHHH.com

Gyuricky Chuyen Nho Tuy Em Lam Loan

Một tuần sau đó, Liễu Thanh vậy mà lại bất ngờ đến tìm cậu.

Thẩm Tuyền Duệ thấy nữ sinh đứng im lặng ở một chỗ, cúi đầu, dáng vẻ trông có chút khẩn trương. Một lát sau, cô lên tiếng.

"Tuyền Duệ, tớ đã nghĩ kĩ rồi, tớ sẽ tố cáo Hàn Viện."

Thẩm Tuyền Duệ có hơi bất ngờ vì cô lại lựa chọn thông báo cho cậu tin tức này, thế nhưng cậu cũng không muốn khiến cô trở nên bối rối. Thẩm Tuyền Duệ nhìn người vẫn đang loay hoay ở trước mặt mình một lúc, sau đó thở dài cất giọng.

"Nếu như cậu đã nghĩ kĩ, thì tôi cũng sẽ không có ý kiến gì." Đoạn, cậu cười xòa, "Nhưng tôi thật lòng mong mọi việc sẽ được đưa ra ánh sáng, bởi đó mới là cách tốt nhất để khiến cậu thấy nhẹ nhõm hơn."

Liễu Thanh nhìn thấy nụ cười của Thẩm Tuyền Duệ, cô lắc đầu tự trách.

"Hôm đó sau khi gặp cậu trở về, tớ đã suy nghĩ rất nhiều. Thật ra việc im lặng từ trước đến giờ đều là do bản thân tớ vẫn luôn sợ hãi, tớ sợ rằng một khi tớ tiết lộ chuyện này ra ngoài, thì cuộc sống hoàn hảo ở trường học mà tớ luôn cố gắng xây dựng trong mắt gia đình sẽ không còn nữa. Tớ không muốn bọn họ biết tớ sống không tốt, bởi vì những chuyện xảy ra ở nhà vốn đã mệt mỏi lắm rồi."

Mãi sau này Thẩm Tuyền Duệ mới biết, thật ra Liễu Thanh cũng là học sinh chuyển trường giống như cậu, trước đây bởi vì bị bạn bè trong lớp tẩy chay mà bắt buộc phải chuyển trường. Khi đó, tình hình ở nhà của Liễu Thanh khômg ổn lắm, mẹ cô vừa mới ly hôn, vừa phải lo chuyện chuyển nhà vừa phải lo chuyện tiền nong để chăm sóc cho cô và hai đứa em nhỏ. Bản thân cô vì cảm giác tội lỗi mà vẫn luôn muốn bù đắp thứ gì đó cho mẹ mình. Khi chuyển đến ngôi trường mới này, Liễu Thanh tự hứa với lòng sẽ cố gắng để tạo dựng một cuộc sống bình thường, cứ như vậy trải qua năm cấp ba cuối cùng một cách yên bình. Thế nhưng người tính không bằng trời tính, cuối cùng cô lại gặp phải Hàn Viện, nhưng bởi vì không muốn để cho người nhà biết tình hình ở trường của mình nên vẫn luôn cố gắng im lặng cho đến ngày hôm nay.

Thẩm Tuyền Duệ lúc biết được sự thật thì có hơi sững sờ một chút, cậu nhìn nữ sinh có thâm hình gầy yếu ở trước mặt, trông phút chốc có hơi không biết phải an ủi như thế nào.

"Liễu Thanh, thật ra cuộc sống dù có như thế nào, thì đó vẫn là cuộc sống của cậu, chỉ có cậu mới có quyền quyết định là nó tốt hay xấu."

"Ở một khía cạnh nào đó, tôi nghĩ rằng thay vì mệt mỏi, mẹ cậu có thể sẽ còn cảm thấy bất lực hơn khi phải chứng kiến việc con mình bị bắt nạt ở trường học mà không thể làm gì cho nó."

"Người mẹ nào cũng sẽ yêu con, dù cho cậu có ở trong dáng vẻ tệ hại đến mức nào, bởi vì đó là mẹ cậu, bà ấy sẽ luôn muốn dành cho cậu những điều tốt đẹp nhất."

Mẹ của Thẩm Tuyền Duệ cũng sẽ như vậy, bà cũng sẽ ôm cậu vào lòng khi biết được những thứ mà cậu đã trải qua. Bởi vì cho cùng, bố mẹ vẫn là bố mẹ.

Bố mẹ sẽ luôn là người tự nguyện trao đi mà không đòi lại bất cứ điều gì.

Hôm đó, Thẩm Tuyền Duệ trên đường về nhà phát hiện lá cây đã bắt đầu chuyển màu, cậu lấy điện thoại ra chụp một tấm ảnh, gửi sang Wechat cho Kim Khuê Bân.

K: [Nhớ tôi rồi?]

SQR: [Cảm thấy lá cây rất giống với cậu, thay hình đổi dạng, vừa lúc nãy còn thấy vẫn tạm được, bây giờ lại trở nên vô cùng đáng ghét.]

Kim Khuê Bân mỉm cười trước tin nhắn của cậu.

K: [Tối nay tôi đến nhà em được không?]

SQR: [Sắp tới là kỳ thi rồi.]

K: [Vừa hay tôi cũng đang cần gia sư mới.]

Kim đại thiếu gia vậy mà lại muốn chăm chỉ ôn tập sao? Thế giới đại loạn rồi hả?

K: [Bạn nhỏ đang nghi ngờ năng lực của tôi à?]

SQR: [Cậu có thứ đó sao?]

K: [Tối nay em sẽ biết.]

Thẩm Tuyền Duệ thở dài, dù sao thì cậu biết rõ nếu như cậu từ chối, người kia vẫn sẽ tìm đến thôi.

Buổi tối, lúc Thẩm Tuyền Duệ tắm xong, vừa hay nghe được tiếng chuông cửa. Cậu bước ra ngoài mở cửa, mái tóc vừa mới gội còn chưa kịp khô rơi một vài giọt nước xuống dưới áo phông, thấm ướt cả phần cổ áo. Kim Khuê Bân vừa nhìn thấy cậu thì ngay lập tức nhíu mày, hắn bước vào trong nhà, đẩy cậu thẳng đến phòng ngủ.

"Này, cậu làm gì thế?"

Thẩm Tuyền Duệ la oai oái, không theo kịp nhịp độ của Kim Khuê Bân. Đến khi cậu đã yên vị ở bên mép giường, mới nghe người kia mở miệng hỏi.

"Máy sấy ở đâu?"

"...Trong tủ ấy."

Thẩm Tuyền Duệ nói rồi chỉ vào chiếc tủ ở bên cạnh giường. Cậu thấy Kim Khuê Bân bước đến lôi máy sấy ra, sau đó lại quay trở về bên cạnh cậu.

Động tác của hắn rất nhẹ nhàng, bàn tay luồn vào trong tóc của Thẩm Tuyền Duệ vô cùng thoải mái. Lúc máy sấy khởi động, cậu còn không thể phân biệt được cảm giác ấm áp kia là đến từ máy sấy hay từ lòng bàn tay của Kim Khuê Bân.

"Dễ chịu lắm sao?"

Cậu kêu hừ hừ trong mũi, bộ dáng vô cùng thỏa mãn, trong mắt người khác không khác gì mèo con được ân cần vuốt ve.

Kim Khuê Bân sấy khô tóc cậu, sau đó đưa tay lên sờ loạn mấy cái, Thẩm Tuyền Duệ cứ mặc kệ như vậy, để yên cho hắn nghịch tóc mình.

"Cậu bảo là đến đây để ôn tập mà?"

"Chăm mèo trước, ôn tập sau."

Thẩm Tuyền Duệ chẳng buồn tranh chấp với hắn. Cậu đứng dậy, sau đó tiến về phía bàn học. Kim Khuê Bân cũng đi theo cậu, nhìn Thẩm Tuyền Duệ bày một đống sách vở lên mặt bàn.

"Học kỳ trước cậu xếp hạng bao nhiêu?"

Khóe miệng Kim Khuê Bân giật giật, đây là câu hỏi hắn không muốn trả lời nhất.

"Nếu cậu muốn tôi giúp cậu ôn tập thì tôi cần phải biết năng lực hiện tại của cậu tới đâu, như thế mới vạch ra lộ trình phù hợp được."

Kim Khuê Bân kéo ghế ngồi xuống, cong mắt nhìn Thẩm Tuyền Duệ.

"Không cần thiết, em cứ ôn tập cho tôi giống như của em là được rồi."

"Được, vậy trước tiên cậu giải thử những đề này, tôi sẽ đánh giá dựa trên số đề mà cậu giải được."

Nhìn giáo bá Kim Khuê Bân ngoan ngoãn ngồi ở một bên giải đề, Thẩm Tuyền Duệ đột nhiên cảm thấy vi diệu. Bình thường ở trường cậu chưa từng thấy hắn thật sự tập trung nghe giảng trong bất kì tiết học nào, thế nhưng vẫn có thể làm được một số đề cơ bản.

Thẩm Tuyền Duệ cũng bắt đầu ôn tập. Sau nửa tiếng, Kim Khuê Bân cuối cùng đã giải xong, hắn đẩy đề sang cho Thẩm Tuyền Duệ.

Tốc độ của người này nhanh hơn cậu nghĩ, Thẩm Tuyền Duệ liếc nhanh qua một lần, phát hiện ấy thế mà Kim Khuê Bân lại giải đúng gần hết, chỉ có một số câu sai bởi vì là kiến thức nâng cao, nếu không tự tìm tòi học thêm sẽ không thể nào biết được.

Cậu ngẩng đầu nghi hoặc nhìn hắn.

"Cậu... giấu tôi đi học thêm ở đâu đó à?"

"Tôi đã bảo là sẽ chứng minh cho em thấy năng lực của tôi rồi mà."

Kim Khuê Bân gác hai tay ra sau đầu, trên mặt hiện lên nụ cười vô cùng tự mãn.

Tối nay, Thẩm Tuyền Duệ vốn dĩ định sẽ bù vào những kiến thức bị hỏng của Kim Khuê Bân, thậm chí còn chuẩn bị sẵn cả tài liệu ôn tập. Thế nhưng đến hôm nay cậu mới phát hiện thì ra kiến thức của hắn không hề hỏng như cậu nghĩ, rốt cuộc vẫn không thể hiểu lý do tại sao trong suốt thời gian qua Kim Khuê Bân vẫn luôn giữ bộ dạng cà lơ phất phơ ở trên lớp.

"Khả năng tiếp thu của cậu tốt như vậy, vì sao thứ hạng lại cứ mãi không tăng?"

Kim Khuê Bân không biết đang suy nghĩ gì, ngồi bật dậy, nhìn thẳng vào mắt cậu.

"Chắc là vì chưa tìm được gia sư nào tốt như thầy Thẩm đấy?"

Thẩm Tuyền Duệ biết Kim Khuê Bân lại cố tình đánh lạc hướng bằng cách trêu chọc mình, cậu cũng không thèm truy cứu nữa. Thẩm Tuyền Duệ lại đưa một số đề Ngữ Văn cùng Tiếng Anh cho hắn, bảo hắn tiếp tục làm bài.

Thỉnh thoảng có những câu không hiểu, Kim Khuê Bân sẽ theo thói quen quay sang hỏi cậu cách làm. Bọn họ cứ như vậy cùng nhau ôn tập cho đến tận đêm khuya, sau đó Kim Khuê Bân sẽ mặt không đỏ tim không đập mà đòi ở lại nhà cậu.

Thẩm Tuyền Duệ đuổi đến lần thứ ba liền mệt mỏi không muốn đuổi nữa.

Kỳ thi nhanh chóng diễn ra, Thẩm Tuyền Duệ trong suốt quá trình làm bài thi cũng không cảm thấy có vấn đề gì. Khoảnh khắc đặt bút xuống, cậu lại bắt đầu nghĩ đến việc mùa xuân năm nay sẽ phải trải qua như thế nào.

Năm ngoái, bố cậu từng ngỏ lời muốn đưa cậu sang nước ngoài ăn Tết, thế nhưng cậu lại không muốn làm phiền đến gia đình mới của ông. Sau đó, mẹ cậu cũng gọi điện đến, bảo rằng sẽ về nhà đón năm mới cùng cậu. Kết quả vào đêm giao thừa, bà chỉ vội vàng để lại một lời nhắn năm mới cho Thẩm Tuyền Duệ, sau đó lại bảo bởi vì công việc bận rộn mà không thể sắp xếp thời gian được, qua giai đoạn này sẽ trở về bù đắp cho cậu sau.

Thẩm Tuyền Duệ không trách bà, dù sao thì kể từ ngày hôm đó, cậu đã vốn quen với việc làm mọi thứ một mình. Hơn nữa, Thẩm Tuyền Duệ biết việc mẹ mình bận rộn là thật, không phải do bà cố tình kiếm cớ.

Mùa đông năm nay đến muộn, lúc bọn họ vừa thi cuối kỳ xong, những bông tuyết đầu tiên mới bắt đầu kéo đến.

Trường trung học trực thuộc sau kỳ thi sẽ cho học sinh nghỉ đến hai tuần, Thẩm Tuyền Duệ quyết định sẽ dùng hai tuần đó để ở nhà nghỉ ngơi, xem một vài bộ phim mà cậu yêu thích.

Thế nhưng tối hôm đó, cậu lại nhận được một tin nhắn.

K: [Giáng sinh này em đã có kế hoạch chưa?]

Thẩm Tuyền Duệ ngẫm nghĩ một lát rồi lại gõ phím trả lời.

SQR: [Cậu muốn tôi trả lời như thế nào?]

Người kia rất nhanh chóng đã hồi âm.

K: [Nếu em nói chưa có, tôi sẽ mời em đi hẹn hò.]

K: [Em chỉ có thể lựa chọn một đáp án thôi.]

Thẩm Tuyền Duệ bật cười.

SQR: [Vậy thì hôm đó, cậu đến đón tôi đi.]

Vào đêm giáng sinh, Kim Khuê Bân đứng ở dưới cổng chung cư của cậu, hắn mặc một chiếc áo len cao cổ ở bên trong, bên ngoài khoác một chiếc măng tô màu trắng, dáng vẻ giống như muốn hòa lẫn vào trong nền tuyết.

Nhìn thấy Thẩm Tuyền Duệ bước đến, Kim Khuê Bân khẽ mỉm cười.

"Em không nói với tôi là em mặc màu đen."

"Tôi mặc màu đen thì có liên quan gì đến cậu?" Thẩm Tuyền Duệ ngơ ngác hỏi.

Kim Khuê Bân cúi đầu, ánh mắt hướng về phía cậu mang theo một chút ý tứ trêu đùa, trong giọng nói sát gần bên khiến tai khơi gợi lên sự hứng thú, khiến lòng cậu trở nên ngứa ngáy.

"Tình nhân thì phải mặc đồ giống nhau."

Thẩm Tuyền Duệ thẹn quá hóa giận, quay đầu bỏ đi trước.

Bọn họ không có hẹn nhau địa điểm cụ thể, Thẩm Tuyền Duệ cũng không biết Kim Khuê Bân muốn dẫn mình đi đâu. Phố phường vào đêm giáng sinh vô cùng đông đúc náo nhiệt, người người nhà nhà đều đổ xô ra đường để tận hưởng cái không khí vừa rét lạnh vừa ấm áp của những ngày cuối năm này.

Kim Khuê Bân nắm lấy tay cậu, bọn họ đi qua những cung đường lớn. Trước đó, Thẩm Tuyền Duệ từng có suy nghĩ sẽ ở nhà cho đến hết mùa đông năm nay, thế nhưng ai mà ngờ được vào giờ phút này, cậu lại đang nắm tay người cậu thích rảo bước trên những đoạn đường tưởng chừng như đã thành quen.

Kim Khuê Bân kéo cậu đến bên một quầy hàng, ở đó trưng bày những vật dụng trang trí giáng sinh rất bắt mắt, bên trong là một chiếc xe đẩy lớn chứa đầy hạt dẻ, mùi thơm từ món hạt dẻ nướng tỏa ra khiến người qua đường không kiềm lòng được đều phải dừng chân chân nán lại.

Kim Khuê Bân mua một gói hạt dẻ nướng, sau đó đặt vào tay cậu. Hơi nóng từ túi hạt dẻ sưởi ấm lòng bàn tay đã sớm trở nên rét buốt vì lạnh giá. Trong phút chốc, khuôn mặt ửng đỏ dưới nền tuyết trắng của cậu cũng trở nên rạng rỡ hơn bao giờ hết.

"Lúc nhỏ, có một lần mẹ tôi đã mua món này cho tôi vào đêm giáng sinh." Kim Khuê Bân cất giọng nói, nhìn Thẩm Tuyền Duệ đang thưởng thức món hạt dẻ ngon lành ở trong tay mình, "Vì thế nên mỗi năm khi giáng sinh đến, tôi đều sẽ có thói quen mua một gói hạt dẻ ở trên đường, dù không phải đặc biệt thích, nhưng cũng không thể bỏ qua."

Hắn cúi đầu xuống, Thẩm Tuyền Duệ đút cho hắn một miếng hạt dẻ.

Kim Khuê Bân vui vẻ mỉm cười.

"Nếu như bà ấy ở đây, có lẽ bà cũng sẽ rất thích em đấy."

Thẩm Tuyền Duệ chưa từng nghe Kim Khuê Bân kể về mẹ của mình, cậu biết đó cũng là một trong những ký ức không mấy vui vẻ. Thế nhưng lúc này khi nhìn thấy hắn vừa nhắc đến mẹ vừa dùng vẻ mặt dịu dàng nhìn cậu, trong lòng Thẩm Tuyền Duệ bỗng dấy lên một chút can đảm, cậu mở miệng nói.

"Mẹ cậu... chắc hẳn là một người rất dịu dàng."

"Bà ấy quả thực rất dịu dàng, nhưng trong một số chuyện, bà ấy cũng hành xử rất dứt khoát." Hắn vừa khoác vai Thẩm Tuyền Duệ, kéo cậu rời đi, vừa nói tiếp, "Lúc đó bố tôi đã phải mất rất nhiều thời gian để theo đuổi mẹ tôi, một người phụ nữ độc lập như bà ấy cuối cùng lại rơi vào lưới tình với bố tôi, chỉ là cho đến tận lúc rời đi, bà vẫn không thể nhận được trọn vẹn tình cảm của ông ấy."

"Thế nên tôi đã từng rất sợ hãi, tôi không biết được rằng liệu khi tôi lớn lên có thể sẽ trở nên giống như ông ấy hay không, tôi thậm chí còn chưa từng nghĩ rằng một lúc nào đó mình sẽ yêu và được yêu."

"Nhưng mà ngay khoảnh khắc em xuất hiện trong cuộc đời của tôi, tôi đã biết rằng, tôi cũng có thể cho phép bản thân mình học cách yêu thương một ai đó."

Tuyết rơi nhè nhẹ, đậu lại ở trên đỉnh đầu, một vài bông tuyết đáp xuống vạt áo của Kim Khuê Bân. Khoảnh khắc mà hắn dừng chân, những bông tuyết đó cũng theo nhịp khẽ lay động, tựa như thứ đang đập ở bên trong lồng ngực trái của Thẩm Tuyền Duệ lúc này.

"Thẩm Tuyền Duệ, tôi không dám hứa hẹn cả đời, nhưng miễn là trái tim này còn đập, thì nó sẽ luôn hướng về em."

Trong màn tuyết mênh mông không tìm thấy lối ra, Thẩm Tuyền Duệ cuối cùng cũng đã biết được cánh cửa mà mình vốn thuộc về.

Ở đằng sau cánh cửa đó, có người vẫn luôn kiên nhẫn chờ đợi cậu, chờ cho đến khi cậu lạc lối, lại không ngần ngại dang tay ôm lấy cậu vào lòng.

Như bông tuyết trắng tìm thấy nơi để nương tựa, Thẩm Tuyền Duệ vào giờ phút đó, cuối cùng cũng phát hiện ra, cậu đã tìm thấy nơi gọi là nhà.

Những đợt tuyết mới vẫn không ngừng rơi xuống, hóa thành một bức màn trắng xóa bao bọc lấy đôi tình nhân vào đêm giáng sinh. Tại nơi phố phường đông đúc nhộn nhịp chất chứa muôn vàn tia sáng, ở trong mắt họ vào thời khắc này chỉ còn nhìn thấy đối phương.

...
..
.

Ngày thông báo kết quả thi cuối kỳ, Thẩm Tuyền Duệ không thể ngờ được, Kim Khuê Bân vậy mà lại có thể từ vị trí gần như ở cuối cùng của bảng xếp hạng, đường đường chính chính tiến vào top 20.

Lúc cậu tìm hắn tra hỏi, Kim Khuê Bân lại chỉ mỉm cười, đưa tay xoa loạn mái tóc cậu.

"Tôi muốn thi vào cùng một trường đại học với em."

Chuyện này vốn dĩ chẳng hề liên quan tới việc hắn giấu đi năng lực thật sự bấy lâu nay, thế nhưng Thẩm Tuyền Duệ vừa nghe xong một lời này, trong lòng lập tức rung động.

"Nếu vậy thì cậu còn phải cố gắng nhiều hơn nữa đó, tham vọng của tôi rất cao, tôi còn muốn làm rất nhiều chuyện lớn."

Kim Khuê Bân không biết nghe lời của cậu lại hiểu thành cái gì, sau đó không nhanh không chậm mà nói.

"Sau này chuyện nhỏ em có thể mặc sức làm theo ý mình, còn chuyện lớn thì không cần đâu, em cứ việc đứng phía sau dựa vào tôi là được."

"Dù cho thế giới có đại loạn, tôi vẫn sẽ dùng thân mình chống đỡ nó cho em."

Thẩm Tuyền Duệ không phản bác, nhưng vành mắt cong cong lại như thể hiện rõ tâm trạng của cậu. Cậu nằm gục xuống bàn, ngước mắt nhìn ra bầu trời trong xanh ngoài cửa sổ.

Tuyết đã ngừng rơi rồi.

Mùa xuân lại tới.

Câu chuyện của họ, thời khắc này, chỉ vừa mới bắt đầu mà thôi.

...
..
.

- TOÀN VĂN HOÀN -

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com