TruyenHHH.com

Gyujin Tinh Yeu Lac Loi

Từ ngày hôm đó, Yujin không tài nào kiểm soát được dòng suy nghĩ về Gyuvin. Những cảm xúc mà em từng cố chôn vùi, từng nghĩ rằng đã lãng quên, giờ đây trỗi dậy mạnh mẽ hơn bao giờ hết, như cơn sóng dữ cuốn em vào tận cùng của mâu thuẫn và dằn vặt.

"Mình đã quên được anh ấy rồi mà... Đúng không?"

Yujin tự nhủ hàng trăm lần, nhưng mỗi lần lại thất bại trước trái tim mình. Em yêu anh - một tình yêu sâu đậm đến mức em không thể nào phủ nhận. Chính vì yêu anh, em mới hận anh, mới đau đớn đến thế. Dù đã cố gắng thuyết phục bản thân rằng mọi chuyện đã kết thúc, rằng con đường phía trước không còn anh nữa, nhưng sự thật là Gyuvin chưa bao giờ rời khỏi tim em.

Trái tim em như bị xé làm đôi. Một nửa khao khát chạy ngay đến bên anh, muốn nói với anh rằng em vẫn còn yêu anh, rằng tất cả những gì anh viết trong bức thư cũng chính là những điều em từng muốn nghe, những điều em vẫn luôn chờ đợi. Nhưng nửa còn lại thì kìm hãm, nhắc nhở em về những vết thương mà anh đã gây ra. Những đêm em ôm gối khóc một mình, những lần em cảm thấy tuyệt vọng, cả thế giới như sụp đổ vì những lời cay đắng anh từng nói... tất cả vẫn còn đó, như vết sẹo chưa lành.

Những ngày sau đó, Yujin sống trong sự giằng xé. Mỗi sáng thức dậy, ánh mắt em lại vô thức tìm đến chiếc hộp nhỏ chứa đầy kỷ vật của Gyuvin. Từng bức ảnh, chiếc vòng tay đôi, và cả lá thư nữa... tất cả như nhắc nhở em rằng tình yêu này từng là tất cả đối với hai người. Mỗi lần nhìn vào đó, nỗi nhớ anh lại trào dâng, nhưng cũng là lúc những tổn thương cũ ùa về, níu chân em lại.

Liệu tình yêu này còn có thể cứu vãn không? Liệu em có thể tha thứ không?

Câu hỏi ấy lặp đi lặp lại, khiến em mệt mỏi đến mức kiệt quệ.

Yujin không biết. Em sợ! Sợ rằng nếu đi tìm Gyuvin, em sẽ lại bị tổn thương một lần nữa. Sợ rằng, dù đã yêu nhau nhiều đến thế, cuối cùng cả hai vẫn không thể quay lại vui vẻ được như xưa.

Ban đêm, em nằm trên giường, trằn trọc mãi không ngủ được, ánh mắt nhìn trân trân lên trần nhà. Ký ức về Gyuvin hiện lên rõ ràng trong đầu, ánh mắt dịu dàng, nụ cười ấm áp, cách anh khẽ gọi tên em. Từng khoảnh khắc ngọt ngào ấy như con dao hai lưỡi, vừa khiến em khao khát lại vừa đau đớn.

Anh ấy cũng là một nạn nhân, và cũng không đáng phải chịu tổn thương.

Nhưng rồi một suy nghĩ khác lại chen vào. Nếu anh ấy thực sự muốn bù đắp, sao anh ấy không ở bên em mà lại chọn cách bỏ đi? Sao không ở lại và chiến đấu vì tình yêu này? Vì nghĩ em và anh Jiwoong đang ở bên nhau sao?

Em đã nghĩ mình có thể buông bỏ mối tình này kể từ khi rời đi 6 năm về trước, nhưng khi biết hết tất cả nỗi khổ tâm trong quá khứ của Gyuvin, em lại mềm lòng. Sự mâu thuẫn trong lòng em cứ lớn dần lên, như một sợi dây trói buộc em không thể thoát ra. Ngày qua ngày, em dần trở nên tiều tụy, ánh mắt lúc nào cũng phảng phất nỗi buồn khó giấu. Đồng nghiệp xung quanh hỏi han, em chỉ đáp qua loa, cố gắng giấu đi sự hỗn loạn trong lòng.

Nhưng không ai hiểu được, mỗi khi đêm xuống, nỗi nhớ Gyuvin lại trào dâng mãnh liệt, khiến em không thể nào thở nổi. Em ngồi một mình trong căn gác xép nhỏ bé, nhìn về phía xa xăm, nơi ánh đèn thành phố mờ nhòe trong màn đêm qua ô cửa sổ nhỏ.

"Gyuvin, anh có nhớ em không? Anh có nghĩ đến em như em đang nghĩ đến anh không?"

Câu hỏi đó không có câu trả lời, chỉ còn lại sự tĩnh lặng của màn đêm và tiếng tim em đập rối loạn trong lồng ngực. Em yêu anh, nhưng sự sợ hãi và lòng tự trọng như bức tường cao vời vợi, khiến em không dám bước qua. Và thế là từng ngày trôi qua, Yujin mắc kẹt trong vòng xoáy của tình yêu và nỗi đau, tự dằn vặt mình đến kiệt sức, nhưng không thể nào buông bỏ được.

Gyuvin bước xuống lầu, từng bước chân nặng nề trên nền đá cẩm thạch sáng bóng. Căn biệt thự rộng lớn chìm trong ánh sáng vàng nhạt của những chiếc đèn chùm xa hoa, nhưng đối với anh, nơi này luôn lạnh lẽo như một ngục tù. Anh không cần nhìn cũng biết có người đang ngồi chờ sẵn trong phòng khách, người đàn ông mà anh gọi là ba.

Ông ta ngồi đó, dáng vẻ uy quyền, đôi mắt sắc lạnh như muốn xuyên thấu tâm can người đối diện. Gyuvin định lướt qua, không muốn lãng phí thêm giây phút nào, nhưng giọng nói trầm thấp, cứng rắn vang lên phía sau khiến anh không thể không dừng lại.

"Gyuvinie, con lại đây!"

Anh hít sâu một hơi, cố gắng giữ bình tĩnh. Quay người lại, anh bước đến với dáng vẻ bình thản, nhưng trong lòng là một cơn sóng ngầm đầy bất mãn.

"Có chuyện gì mà ba phải đích thân chờ con thế này?"

Giọng anh pha chút châm biếm, khóe môi nhếch lên một nụ cười lạnh lùng.

Người đàn ông lớn tuổi nhìn anh, ánh mắt đầy uy quyền. Ông không vòng vo mà đi thẳng vào vấn đề.

"Con lại đi tìm việc mới sao? Đã về Seoul rồi, bao giờ thì con mới chịu quay lại tiếp quản công ty?"

Gyuvin cười khẩy, ánh mắt anh đầy khinh miệt.

"Con tưởng ba đã quyết định để bà ta và thằng con riêng của ba thừa kế hết rồi chứ? Sao còn hỏi một người thừa như con làm gì?"

Sự châm chọc trong lời nói của anh khiến sắc mặt ông ta tối sầm lại, nhưng chỉ trong giây lát, ông đã lấy lại vẻ điềm tĩnh, đôi mắt ánh lên sự lạnh lùng quen thuộc.

"Bọn họ có phần của họ, nhưng con là con cả, là người mang họ Kim. Con có trách nhiệm với gia đình này, dù con có thích hay không"

Gyuvin siết chặt nắm tay. Trách nhiệm? Từ đó đã trở thành gông xiềng trói buộc anh từ ngày còn nhỏ. Anh cười nhạt, giọng nói đầy mỉa mai.

"Trách nhiệm? Hay chỉ là một cái cớ để ba kiểm soát cuộc đời con? Đừng quên, chính ba đã đẩy con ra xa gia đình này"

Người đàn ông lớn tuổi im lặng nhìn anh, đôi mắt như đang đánh giá, cân nhắc điều gì đó. Rồi ông chậm rãi nói, từng chữ như nhát dao đâm vào tim Gyuvin, như thả một quả bom vào giữa sự đối đầu căng thẳng.

"Con không đồng ý liên hôn với nhà họ Baek vì thằng nhóc họ Han kia, đúng không?"

Câu nói ấy như sấm sét giữa trời quang, khiến toàn bộ cơ thể Gyuvin khựng lại. Ánh mắt anh thoáng hiện lên sự bàng hoàng, nhưng rất nhanh, anh lấy lại vẻ điềm tĩnh, giọng nói đầy phòng bị cứng rắn.

"Ba đang nói cái gì vậy? Con không hiểu"

Người đàn ông mỉm cười, nhưng không phải là một nụ cười ấm áp. Đó là nụ cười của một kẻ nắm quyền lực trong tay, nụ cười của kẻ luôn có thể điều khiển mọi thứ theo ý mình.

"Con hiểu mà, Gyuvin. Ba không phải kẻ mù mờ như con nghĩ. Con nghĩ ba để con ra ngoài tự do bao lâu nay mà không biết chuyện gì sao? Nếu con còn muốn thằng nhóc đó yên ổn sống cuộc đời của nó, thì hãy làm đúng bổn phận một đứa con ngoan của mình đi"

Câu nói đó như bóp nghẹt hơi thở của Gyuvin. Anh nhìn chằm chằm vào người đàn ông trước mặt, đôi mắt tràn đầy phẫn nộ.

"Ba muốn làm gì?"

Giọng anh trầm thấp, đầy cảnh giác.

Người đàn ông thản nhiên dựa lưng vào ghế, ánh mắt sắc lạnh.

"Ba không làm gì cả. Chỉ là một lời nhắc nhở nhỏ đến ba của cậu ta thôi. Ông ta đang cần một công việc mới, và Busan có vẻ là nơi phù hợp để ông ta thử vận may. Nhưng mọi thứ đều phụ thuộc vào con"

Gyuvin cảm giác như mặt đất dưới chân mình đang sụp đổ. Anh không ngờ mọi chuyện lại đi xa đến thế. Từng lời nói của ông như những mũi dao đâm sâu vào lòng anh, đau đớn và tê tái. Thì ra chuyện ba của Yujin đến tìm em không phải là ngẫu nhiên, mà do chính ba anh đã nhúng tay vào.

"Ba đã theo dõi con... và cả Yujin?"

Anh hỏi, giọng nói nghẹn lại, như không dám tin vào điều mình vừa nghe.

Người đàn ông nhún vai, vẻ mặt ung dung. Ông tựa lưng vào ghế, giọng nói như thêm dầu vào lửa.

"Không chỉ theo dõi, mà còn hành động. Ba sẽ không để con phá hủy tương lai của gia đình này chỉ vì một đứa trẻ không ra gì. Nếu con không muốn nó chịu khổ, thì tốt nhất hãy nghe lời"

Gyuvin nắm chặt tay, những móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay đến mức đau nhói, nhưng cơn đau ấy không thể nào so sánh với nỗi giận dữ và bất lực đang bùng lên trong lòng anh.

"Ba không có quyền quyết định cuộc sống của con. Và ba cũng không có quyền làm tổn thương Yujin!"

Anh gằn từng chữ, đôi mắt đỏ ngầu nhìn thẳng vào ông ta. Người đàn ông bật cười, một nụ cười đầy chế giễu.

"Thế thì chứng minh đi, Gyuvin. Quay về tiếp quản công ty, và chấm dứt mối quan hệ vô nghĩa này"

Gyuvin đứng đó, lòng anh như bị xé làm đôi. Anh yêu Yujin, hơn cả chính bản thân mình. Nhưng giờ đây, tình yêu đó lại trở thành con dao hai lưỡi, khiến cả hai đều phải chịu tổn thương. Anh biết, nếu không làm theo lời ba, Yujin sẽ không thể nào yên ổn. Một khi ba em chuyển đến Busan, cuộc sống của em sẽ quay về thời gian tăm tối, sống trong địa ngục giống như trước kia. Nhưng nếu anh chấp nhận quay lại, tiếp quản công ty, rồi kết hôn với người mà anh không yêu, thì anh chẳng khác gì quân tốt trên bàn cờ, cuộc sống sau này cũng chẳng khác gì ngục tù là bao.

Gyuvin cảm thấy nghẹt thở. Anh muốn hét lên, muốn phá hủy tất cả những gì đang trói buộc mình, nhưng cuối cùng, anh chỉ đứng đó, ánh mắt lạnh lẽo đầy bi thương, im lặng nhìn người đàn ông đã thao túng cả cuộc đời anh.

Gyuvin ngồi trên chiếc ghế cạnh cửa sổ, đôi mắt trống rỗng nhìn về phía xa xăm. Ánh đèn thành phố phản chiếu qua tấm kính, nhưng với anh, tất cả chỉ là những hình ảnh mờ nhạt không rõ ràng. Trong tay anh là chiếc điện thoại mới thay khi về Seoul, dãy số anh vừa lưu vội hiện rõ trên màn hình. Đó là số của Yujin.

Anh thở dài, lòng dậy lên một nỗi bất an khó gọi tên. Bao ngày qua, anh nhìn đi nhìn lại dãy số đó không biết bao nhiêu lần nhưng lại chẳng biết phải làm gì với nó.

Gọi cho em ấy... hay không?

Ngón tay anh lướt nhẹ qua nút gọi, rồi rụt lại. Từng ký ức cũ ùa về, như một cơn sóng dữ nhấn chìm anh trong những cảm xúc đan xen: nỗi nhớ, nỗi đau, và cả sự hối hận không nguôi. Anh biết mình đã làm tổn thương Yujin sâu sắc đến mức nào. Giờ đây, liệu em có còn muốn nghe giọng anh?

Nhưng rồi, trong khoảnh khắc yếu lòng, anh nhấn nút gọi. Tiếng chuông vang lên từng hồi, nhịp tim anh cũng theo đó mà tăng lên. Gyuvin cảm thấy lòng bàn tay mình lạnh toát, mồ hôi túa ra trên trán.

Đầu dây bên kia vang lên tiếng "tút" dài, rồi một giọng nói quen thuộc cất lên.

"Alo, ai vậy?"

Là Yujin. Là giọng nói mà anh đã khắc ghi trong tâm trí suốt những ngày dài xa cách. Nhưng giờ đây, nghe giọng em, anh lại cảm thấy cổ họng mình nghẹn lại. Anh mở miệng, nhưng không thể thốt ra lời nào.

"Alo? Ai vậy ạ?"

Yujin hỏi lại, có chút nghi hoặc trong giọng nói.

Gyuvin nắm chặt chiếc điện thoại, lòng ngổn ngang trăm mối. Anh biết em đang chờ câu trả lời, nhưng chính anh cũng không biết mình nên nói gì.

Ở phía bên kia, Yujin nhíu mày. Em đang không ngủ được mà số lạ này lại gọi đến nhưng không nói gì. Em hơi mất kiên nhẫn, giọng lạnh nhạt hơn.

"Nếu không có gì thì tôi cúp máy đây"

Nhưng trước khi em kịp hành động, giọng nói trầm ấm ở đầu dây bên kia vang lên.

"Yujin à..."

Giọng nói quen thuộc ấy kéo dài một cách nhẹ nhàng nhưng mang đầy cảm xúc. Yujin khựng lại. Tay em siết chặt chiếc điện thoại đến mức các ngón tay dường như tê cứng, hơi thở em như ngừng lại trong thoáng chốc.

Tim em đập loạn nhịp. Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, bao nhiêu ký ức dồn dập ùa về như dòng thác không thể ngăn cản. Giọng nói ấy, dù chỉ hai chữ ngắn ngủi, nhưng như một mũi tên xuyên thẳng qua lớp vỏ bọc lạnh lùng mà em cố gắng xây dựng bấy lâu nay.

"Gyuvin?"

Giọng em run rẩy, khẽ đến mức gần như thì thầm, chỉ đủ để chính mình nghe thấy. Đôi mắt em mở to, như không tin vào những gì mình vừa nghe. Bao nhiêu cảm xúc bị chôn vùi giờ đây trào dâng, khiến em không thể kiểm soát được nhịp thở của mình. Em không ngờ mình sẽ nghe thấy giọng anh vào lúc này, qua một cuộc gọi bất ngờ, từ một số lạ mà em không hề nghĩ tới.

Phía bên kia, Gyuvin cắn chặt môi, cảm nhận rõ sự sững sờ trong giọng nói của Yujin. Anh nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu để ngăn những cảm xúc hỗn độn đang cuộn trào trong lồng ngực.

"Là anh đây"

Gyuvin nói, giọng anh khẽ khàng đến mức như sợ mình sẽ làm vỡ tan sự mong manh giữa hai người. Anh cố giữ giọng điệu bình tĩnh, nhưng không thể che giấu được sự ngập ngừng, bất lực và cả nỗi nhớ nhung đã dày vò anh suốt những ngày qua.

Khoảng lặng kéo dài, như một vết nứt không ai dám bước qua.

Hai người đều im lặng, mỗi người đều đắm chìm trong những cảm xúc riêng. Với Yujin, đó là sự hỗn loạn của nỗi nhớ, của những tổn thương chưa lành, và cả một chút mơ hồ không thể gọi tên. Với Gyuvin, đó là sự giằng xé giữa khát khao được nói ra tất cả và nỗi sợ làm em đau thêm lần nữa.

Thời gian như dừng lại, kéo dài sự ngột ngạt. Trong giây phút ấy, hàng ngàn điều muốn nói chạy qua tâm trí cả hai, nhưng chẳng ai đủ can đảm để mở lời.

Cuối cùng, Gyuvin là người phá vỡ sự im lặng. Anh hỏi, giọng anh khàn khàn, pha lẫn sự dè dặt và lo lắng.

"Dạo này em khỏe hơn chưa? Ba em... ông ta còn tìm em không?"

Gyuvin cố gắng giữ lời lẽ bình thường, như thể anh chỉ là một người bạn cũ quan tâm đến em. Nhưng thực ra, trái tim anh thắt lại với từng câu hỏi. Anh muốn biết, muốn chắc chắn rằng em vẫn ổn, rằng những vết thương anh để lại trong lòng em không còn đau nữa.

Yujin hít một hơi thật sâu, cố gắng giữ giọng mình thật bình tĩnh.

"Tôi khỏe hơn nhiều rồi"

Em đáp, từng chữ vang lên rõ ràng nhưng đầy sự dè chừng.

"Ba tôi cũng không còn làm phiền nữa"

Gyuvin khẽ gật đầu, dù biết rằng em không thể nhìn thấy. Anh cảm thấy một chút an tâm, nhưng cũng không thể phủ nhận sự trống trải đang len lỏi trong lòng. Giọng nói của em, dù bình thản, nhưng lại mang theo sự xa cách khiến anh không khỏi đau lòng.

"Vậy tốt rồi"

Anh nói ngắn gọn, giọng khàn đặc, như một lời thở phào nhẹ nhõm nhưng cũng chất chứa nỗi buồn sâu thẳm.

Yujin cảm thấy có chút lạ lẫm. Em nhận ra sự lúng túng trong giọng nói của Gyuvin, nhận ra anh đang cố gắng kìm nén điều gì đó. Nhưng điều khiến em ngạc nhiên hơn cả là em không thấy mình muốn cúp máy như trước. Trái lại, em cảm thấy trái tim mình thắt lại, như đang chờ đợi điều gì đó từ anh.

Gyuvin nắm chặt chiếc điện thoại trong tay, cảm giác như mọi lời anh muốn nói đều bị nghẹn lại trong cổ họng. Anh muốn hỏi em rất nhiều điều, muốn nói rằng anh nhớ em đến mức nào, rằng anh xin lỗi vì tất cả, nhưng anh không dám. Anh đã quyết tâm buông tay để em hạnh phúc bên người mà em chọn, hà cớ gì lại khơi dậy quá khứ đau thương thêm một lần nữa?

Cuối cùng, anh chỉ nói khẽ, giọng trầm và đầy tiếc nuối.

"Anh gọi chỉ để hỏi thăm em vậy thôi. Giữ sức khỏe nhé!"

Rồi anh vội vã cúp máy, như sợ rằng nếu chần chừ thêm giây phút nào, anh sẽ không kìm nén được cảm xúc mà nói ra tất cả.

Phía bên kia, Yujin vẫn nhìn chằm chằm vào màn hình đã tắt, lòng ngổn ngang với hàng trăm câu hỏi không lời đáp, cảm giác như vừa mất đi điều gì quan trọng. Giọng anh vẫn còn vang vọng trong đầu em, từng lời hỏi thăm đầy dè dặt và chân thành.

Tại sao anh lại gọi? Và tại sao anh không nói thêm gì nữa?

Em tự hỏi, lòng ngổn ngang giữa nỗi nhớ và sự tổn thương.

Hai người, hai thế giới, cùng nhìn ra bầu trời đêm, mang trong lòng những điều chưa thể nói, nhưng trái tim vẫn khắc khoải hướng về nhau.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com