TruyenHHH.com

Gyujin Omega Thang Nam

Trưa hôm đó, Yujin đang một mình ăn cơm tại canteen trường thì đám người kia lại xuất hiện. Park Chansung hất đổ cả khay cơm anh đang ăn dở khiến bộ đồng phục mới thay hồi sáng của anh lại bẩn hết cả.

"Đồ vô dụng! Mày mà cũng xứng đáng được ăn cơm sao? Cơm này cho chó ăn còn đỡ phí hơn là để mày húp đó!"

Yujin ngay lập tức nhận ra hắn chính là người ban sáng đã đánh anh. Cái mùi gỗ đàn hương gì đó trên người hắn thì không lệch đi đâu được. Nít ranh tí tuổi mà lại học đòi người lớn dùng nước hoa hay sao? Cái mùi này anh ngửi đi ngửi lại vẫn thấy thúi kinh khủng.

"Sao hả? Sao không trả lời?"

Park Chansung lại nắm tóc kéo anh đứng dậy, chiếc ghế anh đang ngồi do đó mà đổ xuống đất gây ra tiếng động lớn khiến mọi người chú ý.

"Chỉ là tôi thấy nực cười thôi"

Yujin không chút run sợ, nhìn hắn cười mà nói. Đầu anh đến giờ còn chưa hết đau do cú ngã cầu thang hồi sáng mà bọn họ lại kéo tới, muốn giúp anh trút giận hay gì đây?

"Mày cười cái gì?"

Park Chansung gia tăng lực tay khiến tóc Yujin như sắp bị giật bay khỏi da đầu luôn vậy. Nhưng mặt anh vẫn không hề biến sắc, bình tĩnh mà ứng phó.

"Biết là cơm chỉ xứng cho chó ăn mà cậu vẫn đến đây ăn, chắc là cậu phải thông minh hơn chó rồi ha"

"Mày..."

Park Chansung tức giận, thằng vô dụng đó cư nhiên chửi hắn không khác gì con chó, ai có thể nuốt trôi được cục tức này chứ? Hắn vung nắm đấm lên nhưng Yujin dễ dàng né được. Anh giữ chặt tay hắn mà kéo mạnh khiến hắn mất đà ngã chúi đầu về phía trước rồi vung chân lên kẹp chặt vai của hắn, nhấn mạnh xuống khiến hắn không ngóc đầu lên được.

Han Yujin vốn là một omega lặn nhút nhát, rụt rè, lúc nào cũng chỉ im lặng ngồi cuối lớp không dám nói chuyện với bất kỳ ai giống như bị tự kỷ, bị coi là omega vô dụng nhất trường nên thường xuyên bị bạn học bắt nạt mà không chút phản kháng. Trong khi đó Park Chansung cầm đầu một hội alpha chuyên đi đánh lộn quanh trường. Vậy mà hôm nay hắn ta lại bị omega vô dụng kia đánh đến mức không ngẩng đầu lên được khiến mọi người ở đó không khỏi một phen tròn mắt.

Park Chansung giận tím mặt, cố gắng giãy giụa nhưng vẫn bị một chân Yujin kẹp chặt cổ không cách nào nhúc nhích.

"Thằng vô dụng, hôm nay gan quá ha? Còn dám đánh trả sao?"

"Bị bắt nạt như vậy thì ngu gì mà không đánh trả? Nít ranh mà đòi lanh chanh với đàn anh sao?"

Yujin khoanh tay đắc ý, lúc anh đây bằng tuổi tụi nhóc con này anh cũng là trùm trường mà. Sau này cải tà quy chính chăm chỉ học hành nên mới thi đậu Học viện cảnh sát, học được bảy bảy bốn mươi chín loại võ, mấy thằng nít ranh này nhắm đánh lại được thì cứ tiếp tục. Anh đây đủ sức tiếp cả bọn.

Tụi alpha kia bị anh chọc giận, cả đám lao đến cùng một lúc. Một tên ngay tức khắc bị nguyên bàn chân của anh phi thẳng vào bụng, hất văng ra bàn khiến bát đũa rơi vỡ loảng xoảng. Tên bên cạnh thì nhận ngay một cú đá vào giữa ngực khiến hắn đau đớn. Một tên khác thì bị anh lên gối thúc vào bụng rồi cho nguyên cả cái đế giày đá thẳng vào mặt làm cho hắn không những cả người đau nhức mà máu mũi máu mồm lại thi nhau chảy ra. Chết rồi, dù sao tụi này cũng chỉ là học sinh trung học đâu phải là tội phạm, có phải anh đã hơi mạnh chân rồi không?

Nhân lúc anh đang mải suy nghĩ, một tên alpha khác hất đổ chiếc bàn ăn từ phía sau đập vào lưng khiến Yujin ngã khuỵu xuống đất, nhưng anh rất nhanh đã đứng lên xoay người, vung chân đá cho tên đó một cú đau điếng.

Park Chansung thà chết chứ không chịu nhục, không lẽ một đám alpha lại không đánh nổi một thằng nhóc omega vô dụng hay sao? Hắn vác một chiếc ghế lên ném về phía Yujin nhưng anh đã kịp thời tránh qua một bên. Vơ được hộp sữa đang uống dở trên bàn, anh nhắm thẳng mặt hắn mà ném trả nhưng hắn cũng linh hoạt lắm, vậy mà cũng né được nữa. Tuy nhiên anh lại không để ý rằng hộp sữa đó lại trúng phải một alpha khác nguy hiểm hơn.

Anh quay đầu lại tính xử tên phía sau thì một bàn tay đặt lên vai anh giữ lại. Mùi hương cà phê xộc lên mũi này có chút quen quen, hình như anh đã ngửi thấy ở đâu rồi thì phải nhỉ?

Nhưng ý nghĩ đó chỉ chợt thoáng qua mà thôi, anh bèn giữ chặt bàn tay kia, dùng thế võ Judo mà vật hắn lộn một vòng rồi ngã ngửa ra đất khiến ai nấy chứng kiến đều phải một phen há hốc mồm ngạc nhiên.

"Gyuvin... Là Kim Gyuvin đó..."

Mấy người xung quanh bắt đầu xì xào bàn tán. Kim Gyuvin là alpha trội nổi tiếng ở trường, ngoại hình và gia thế phải nói là đoạn tầng ở cái trường này, không một ai dám đắc tội. Ấy vậy mà Yujin thì đâu có biết, chỉ thấy mọi người càng ngày càng kéo đến đông hơn nên liền tìm cách rời khỏi đó trước.

Gyuvin lồm cồm bò dậy, chưa kịp làm gì thì Yujin đã chen khỏi đám đông mà chạy mất rồi. Thằng nhóc đó là ai vậy chứ? Ném hộp sữa vào đầu hắn rồi bỏ chạy, mặt mũi còn chưa thấy rõ nữa, chán sống rồi hả?

Anh bạn thân Ricky của hắn bèn lại gần hỏi han.

"Kim Gyu, không sao chứ?"

Gyuvin phủi bụi trên quần áo, vẫn đưa mắt nhìn theo dáng người nhỏ nhắn kia nhưng không cách nào đuổi theo được vì mọi người kéo đến quá đông rồi.

"Thằng nhóc đó... là thể loại gì thế? Enigma sao?"

"Tao chịu"

Gunwook hay đi hóng chuyện nên cũng biết mặt Yujin, liền lên tiếng.

"Enigma cái gì? Cậu ta là omega lặn mà"

Omega lặn? Omega mà một mình solo với 4-5 alpha? Chuyện này cũng thú vị đó chứ? Gyuvin cười nửa miệng. Omega lặn sao? Cậu chết chắc rồi!
_________

Vừa về đến nhà, Yujin bèn đi tìm bông băng để băng lại vết thương. Vừa rồi lúc anh ngã có chống tay phải mảnh vỡ trên sàn nhà nên chảy máu một mảng lớn, không cầm máu e là không ổn.

"Yujin? Sao con ở nhà giờ này?"

Mẹ Han nghĩ giờ này đáng ra con trai bà phải ở trường mới đúng chứ?

"Mẹ! Nói cho con biết được không? Trước đây ở trường con hay bị bạn học bắt nạt lắm sao? Có phải con vì phẫn uất nên mới nhảy sông tự tử không?"

Bà mẹ thấy vậy thì cười gượng. Căn bản là trước đây bà cũng ít khi quan tâm đến con trai, chỉ thấy nó hiền lành ít nói mà thôi, còn vụ rơi xuống sông kia chắc là vì bất cẩn ấy mà.

"Chuyện đó sao? Bạn bè trêu đùa nhau chút thôi ấy mà, sao gọi là bắt nạt được chứ? Vả lại bản thân con là omega, phải chịu nhìn sắc mặt của alpha mà sống thôi con, cố nhịn chút đi!"

Nhịn? Sao mà nhịn nổi? Anh là cảnh sát biết võ có thể tự bảo vệ bản thân nhưng nguyên chủ chỉ là một cậu nhóc trung học, cậu ấy sao có thể phản kháng chứ? Đã thế người mẹ còn vô tâm như vậy, thật là tội nghiệp cho cậu. Mấy kẻ bắt nạt đó nhất định anh sẽ giúp cậu trừng trị.

"Mà khoan đã, omega với alpha mà mẹ vừa nói là sao cơ ạ? Sao omega lại phải nhìn sắc mặt của alpha?"

"Con trai à... Con mất trí nhớ nặng lắm luôn rồi đó, ngay cả chuyện thế giới có 3 loại người là alpha, beta, omega mà con cũng không nhớ nữa sao?"

"Hả!?? Kiến thức gì kỳ quái vậy? Không phải thế giới chỉ có nam và nữ thôi sao?"

Yujin có vẻ không tin, liền về phòng mở mạng lên tìm kiếm thông tin, đọc xong anh còn sốc hơn. Chuyện quái quỷ gì thế này? Lời bà ấy nói là thật sao?

Alpha là những người mạnh mẽ, hoàn hảo về ngoại hình, trí tuệ, sắc dục, chỉ số thông minh siêu đẳng, thể chất mạnh mẽ. Còn omega là những người có tính cách yếu đuối, dễ bị bắt nạt thường phải dựa dẫm vào các Alpha. Ủa lý nào là vậy? Ai quy định như vậy?

Gì nữa? Omega nam còn có thể mang thai? Đùa à? Ý là sau này anh cũng có thể mang thai sinh con á? Nghĩ đến đây thôi Yujin liền cảm thấy rùng mình. Anh đẹp trai men lì thế này mà sinh con như phụ nữ? Cười chết anh rồi! Anh phải mau chóng tìm cách quay về thôi. Không cẩn thận thành ông bố một con thì tiêu.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com