TruyenHHH.com

Gyujin Noi Nao Cho Toi Mot Vi Sao

Màn đêm buông xuống, bệnh viện được bao trùm bởi một luồng sáng ảm đạm. Trên những dãy hành lang dài, âm thanh chạy đua với thời gian khốc liệt để vớt vát sự sống đã không còn vang vọng như bao ngày trước đó. Quả là một đêm yên bình đến kỳ lạ, một đêm mà thần chết đã bỏ quên tất cả và chỉ lưu lại dưới trần thế bằng những tiếng bước chân đều đặn.

Khoác trên mình một bộ blouse trắng, gã cảm thấy bản thân lúc này thật chẳng ra làm sao. Bác sĩ à? Rồi cũng chỉ là một đám cỏ rác dù có giết người cũng chẳng bị pháp luật trừng trị. Gã cứ giữ vững suy nghĩ như thế mà sờ lên mặt mình, gương mặt lồi lõm với những vết sẹo thành vệt giờ đã được thay bằng nước da mềm mịn không tì vết. Nhưng rất nhanh thôi sau một tiếng đếm ngược gương mặt xuất chúng này cũng sẽ phải hứng chịu thay gã mọi tội ác tày trời.

"Bác sĩ Lee Yeol, anh đang đi hóng gió đấy sao?"

Trong đêm trăng thanh tĩnh, không ngờ lại có nữ y tá ngang nhiên bước qua đây. Nghe cô ta hỏi vậy gã chỉ thể buột miệng mà đáp rằng: "Tôi cảm thấy hơi ngột ngạt nên ra ngoài cho khuây khỏa. Cô cầm hương liệu trên tay định đưa đến cho bệnh nhân ư?"

Nữ ý tá mỉm cười gật đầu:

"Dạ vâng, mấy hôm nay trời ẩm ướt người nhà bệnh nhân bảo tôi đốt một chút hương liệu xua đuổi côn trùng cho bệnh nhân, chỉ có điều..."

"Sao vậy?"

"Phó khoa Lee vừa gọi điện bảo tôi xuống tầng 1 gấp nhưng giờ..."

Gã bỗng nhiên cảm thấy người phụ nữ này thật phiền phức, rõ ràng rất muốn người khác giúp đỡ nhưng lại tỏ vẻ ngập ngừng không chịu mở lời, thành ra làm mất một lượng thời gian quý báu của gã. Nếu không ở trong cái bộ dạng trai tráng thiên lương này, gã nhất định sẽ dạy dỗ cô ta một bài học nhớ đời.

"Thôi cô cứ đi đi, để tôi giúp cô."

"Ôi vậy cảm ơn bác sĩ nhiều nhé. Phiền anh đưa những thứ này đến cho bệnh nhân Han Yujin, phòng 30 tầng 3 giúp tôi."

Bệnh nhân Han Yujin, phòng 30 tầng 3 quả là một sự trùng hợp hiếm có. Gã không chút ngờ nghệch liền nhận khay hương liệu từ tay của nữ y tá sau đó quay người thong thả bước đi. Mãi cho đến khi bóng gã đã khuất lối, nữ y tá mới yên tâm thở phào.

Ánh trăng bên ngoài cửa sổ chiếu một khoảng hiu quạnh về phía giường bệnh. Lee Donghyun vừa đặt chân vào đã nhìn thấy hình tượng chưa bao giờ tồn tại ở mình trong thứ ánh sáng ảo huyền ấy, lương thiện, tốt lành, tài giỏi, toàn vẹn nhưng đáng tiếc chỉ được ánh trăng giả dối tái hiện một khắc rồi tan biến.

Thành công tiến vào đây mà không hề gặp bất cứ trở ngại nào, gã cứ ngỡ rằng ông trời đã toàn tâm toàn ý giúp sức cho việc làm của gã. Đồng hồ tích tắc trôi qua không đợi chờ một ai, xem ra đã đến lúc phải kết thúc rồi.

"Thằng nhóc đó không ở bên chăm sóc cho mày sao?"

Ánh mắt của gã chuyên chú đến mức kỳ dị, bàn tay dơ bẩn mân mê dải băng quấn đầu xuống mặt nạ oxi của bệnh nhân. Tấm họa bì bắt đầu mất hết công hiệu đem khuôn mặt gớm ghiếc của gã dần dần hiện rõ dưới ánh trăng sáng ngời, những tấm da loang lổ đồng loạt rơi xuống biến thành chất nhầy ghê tởm. Nhưng gã không quan tâm đến điều đó và đúng hơn là không nhận ra điều đó, gã chỉ biết giờ đây đã đến lúc phải gửi gắm đôi lời cuối cùng đến con mồi ngu ngốc và yếu ớt này.

"Tao cứ tưởng mày đã chết vào ngày hôm đó, thế mà không ngờ sức sống lại tiềm tàng đến vậy. Haha! Tội nghiệp cho thằng nhóc si tình kia... Mà chắc là mày cũng đã đau khổ lắm nhỉ, khi phải sống chung với người mà mình không có tình cảm."

"Nhưng không sao cả, tao sẽ giúp mày được giải thoát. Thật đấy, sẽ rất nhanh thôi..."

Gã gạt đi những mảnh da vương vãi khắp mặt rồi chậm rãi tháo mặt nạ oxi của bệnh nhân xuống. Đáng tiếc rằng mọi kế hoạch gây dựng bấy lâu nay đã tan thành mây khói, gã đứng hình khi cổ tay mình bị nắm giữ bởi một lực rất mạnh, và gã càng bàng hoàng hơn nữa vì người đang nằm ở đây không phải là mục tiêu mà gã nhắm đến mà là một người hoàn toàn khác.

Nương theo vẻ mặt kích động của người đàn ông, Kim Gyuvin ngồi dậy tháo dải băng ra khỏi đầu, ngũ quan thanh tú trước ánh trăng lộ ra một thoáng cười nhẹ, bàn tay còn lại vẫn siết chặt gã như muốn bóp đến tan xương nát thịt.

"Thế nào, dịch dung của tôi không làm anh thất vọng chứ?"

Lee Donghyun theo bản năng giật người về phía sau, gã không thể tin được kế hoạch được bày biện hoàn hảo đến như vậy lại bị người khác phát hiện. Nhưng lời nói vừa rồi của Kim Gyuvin đã làm gã rơi vào hố sâu nghi vấn, dịch dung? Tại sao nó lại biết dịch dung cơ chứ?

"Mày...tại sao lại là mày? Chẳng lẽ... Mày là cớm?!!"

Kim Gyuvin xoay người đối diện với gã, ngạo nghễ trả lời: "Tôi tưởng anh phải tìm hiểu hết rồi chứ..." Ánh mắt sắc lạnh của Kim Gyuvin ngay giờ đây đã chuyển hướng đến khay hương liệu nằm trên bàn.

"Anh biết vì sao mình lại nhầm lẫn nặng nề như vậy không? Hương liệu này thực chất không phải là hoa cỏ bình thường, một khi đốt lên nó sẽ biến thành một loại hương dược có thể thôi miên đầu óc, nhất là đối với những người đã ngửi thấy mùi hương đặc trưng của nó. Và một khi tâm trí đã bị nó dẫn dụ, dù người khác có nói gì, dù là sự thật hay dối trá anh cũng sẽ phải nghe theo. Chúng tôi đã nhờ y tá đến đón anh và căn dặn rất kĩ, anh phải lấy làm biết ơn chứ?"

"..."

Cho đến tận giờ phút này Lee Donghyun đã không còn cách nào để biện minh cho chính mình được nữa. Gã trách bản thân quá ngu ngốc vì đã không màng đến hậu quả nhẹ dạ cả tin đối với ả đàn bà xảo quyệt, nhưng giờ hối hận thì cũng đã quá muộn rồi.

Kim Gyuvin không muốn phí nhiều lời liền trực tiếp đứng dậy dứt khoát vạch trần gã:

"Lee Donghyun, anh đã bị bắt vì tội cố ý mạo danh người khác để giết người, mời theo tôi về đồn trước khi mọi chuyện quá muộn."

Không những không chịu cúi đầu hối cãi, gã còn nhìn Kim Gyuvin rồi bất giác cười lớn, cười như một tên điên không còn kiểm soát được chính mình. Trong ánh mắt lạnh lẽo dường như chỉ còn tội ác và đớn đau đang thiêu rụi trái tim thành một đống tàn tro. Gã biết mình không còn đường lui, vĩnh viễn không còn nhưng cánh cửa ấy vẫn đang mở, cánh cửa ấy vẫn đang chờ đợi để gã có thể trốn thoát.

Lee Donghyun như vừa tìm thấy cọng rơm rạ cứu mạng liền lập tức quay đầu thục mạng bỏ chạy, thế nhưng sự thật và công lý đã dập tắt mộng tưởng của gã, cảnh sát đã bao vây và nhanh chóng đè gã xuống mặt đất. Tiếng còng tay trong đêm thật kích thích tiếng cười, gã cười, vừa cười gã vừa không quên ngẩng đầu nhìn bóng lưng Kim Gyuvin gấp gáp chạy khỏi đây rồi hét lớn:

"Kim Gyuvin, mày đang định chạy đến chỗ thằng nhóc đó sao, haha ngu ngốc."

"Tao biết mày đã khóc."

"Kim Gyuvin, tao biết khi mày nghe được những lời đó, nước mắt đã rơi rồi!!"

Trong thoáng mắt, từng bước chân của Kim Gyuvin đột nhiên ngừng lại, anh cảm thấy mắt mình dần nhòe đi che khuất cả đường lối, mù mịt lại càng thêm mù mịt. Phải, anh đã khóc, nhưng giọt nước mắt không động tĩnh cứ lặng lẽ rơi xuống, từ giây phút phát hiện cậu sẽ gặp nguy hiểm cho đến khi đã bảo vệ được cậu. Nhưng thế thì có là gì, chỉ cần cậu được an toàn, chỉ cần ngày ngày anh đều có thể nhìn thấy cậu, vậy thôi là đủ rồi.

"Mẹ kiếp! Im đi cái thằng khốn, nó có khóc hay làm cái gì cũng không liên quan đến nhà mày, yên phận vào tù rồi sám hối đi."

......

Khoảng một tuần sau đó vụ án mạo danh giết người mới chính thức được cục cảnh sát đưa ra ngoài ánh sáng, tên Lee Donghyun qua ba ngày bị quy án cuối cùng cũng chịu thừa nhận tội ác của mình. Ngày diễn ra phiên tòa bầu trời trong xanh và đẹp đẽ, gã phải chịu sự trừng phạt thích đáng từ luật pháp theo đúng như những gì bản thân đã gây nên.

Lần này đội điều tra đặc biệt đã góp công lao vô cùng to lớn, không chỉ thuyết phục được người nhà của nạn nhân phối hợp điều tra mà còn có thể tóm gọn hung thủ chỉ trong vài ba ngày ngắn ngủi, quả là một việc rất đáng để khích lệ.

"Kim Gyuvin, công của cậu không hề nhỏ đâu, nghĩ ra được kế hoạch này cũng đỉnh phết đấy." Kito cười cười khoác tay qua vai anh.

"Có gì đâu, còn phải cảm ơn mọi người vì đã tìm ra mục tiêu của hắn, nếu không thì..."

"Thôi thôi được rồi, đừng nói chuyện này nữa, muốn cảm ơn thì nói với Lim Junseo kìa, tụi mình xin chị cậu ta có vài ba nhánh cỏ thôi mà đã nháo nhiết cả lên."

"Ôi trời! Ông đào tận trên núi mày bốc cho cả nắm mà bảo vài nhánh hả thằng kia, đứng lại đó!!"

"..."

Kim Gyuvin nở một nụ cười hiếm hoi khiến mọi người đứng hình.

"Ơ sao mọi người nhìn em ghê thế?"

"À không có gì, hình như cậu có điện thoại kìa."

Kim Gyuvin không muốn phá hỏng bầu không khí nên đã xin phép ra ngoài nghe máy. Nhìn cái tên hiển thị trên màn hình điện thoại, hốc mắt của anh không hiểu vì sao lại đột nhiên nóng bừng.

"Alo Lee Yeol, có chuyện gì không?"

"Này Kim Gyuvin, cậu mau đến bệnh viên đi, Yujin..."

"Kìa sao tắt máy sớm thế, này này!!"

Chưa kịp để mọi người hỏi han một câu, Kim Gyuvin đã cấp tốc rời khỏi đây. Lúc này đầu óc anh chỉ còn là một khoảng trống rỗng mặc cho những đớn đau giằng xé tim can đến kịch liệt. Anh sợ, sợ rằng mình sẽ không còn được gặp cậu nữa. Vậy nên anh mới không thể kiểm soát được bản thân mà lao đầu như tên điên không còn màng gì sống chết, chỉ vì một tia hi vọng cuối cùng.

"Yujin à, đợi anh, anh sẽ đến nhanh thôi, em nhất định không được có chuyện gì, nhất định đấy."

Kim Gyuvin vừa đặt chân đến bệnh viện, liền không quan tâm biết bao người đứng ở đấy mà chen chân vượt qua họ. Lúc dừng đến cửa phòng điều trị, cảnh tượng trước mắt đã khiến anh không thể nào thốt nên lời. Yujin của anh đang ngồi ở đó, ngoan ngoãn như một chú thỏ con.

Anh không thể can ngăn được hạnh phúc đang chực trào trong lòng mà tiến đến ôm chặt lấy cậu. Liệu đã bao ngày trôi qua trong quỹ thời gian vô hạn ấy? Anh thực sự rất nhớ em, liệu em có biết không?

"Yujin của anh, may quá, em tỉnh rồi."

"Anh....anh là ai vậy?"

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com