TruyenHHH.com

Gyujin Ga Cho Ba Cua Con Nhe

Đó là một buổi tối yên bình, khi mọi người đang quây quần bên mâm cơm, bầu không khí trong nhà tràn ngập tiếng cười nói vui vẻ. Gyuvin và Yujin giải quyết được hiểu lầm cũng khiến Gunwook và Youngjin vui thay cho họ, không gian vô cùng ấm áp, hạnh phúc.

Tuy nhiên, Taerae đột ngột xuất hiện trước cửa nhà Gyuvin. Khuôn mặt anh hiện rõ sự giận dữ, trong tay cầm chặt một cây chổi, mắt nhìn thẳng vào Gyuvin với ánh mắt căm phẫn. Gunwook đang vui vẻ khi mở cửa nhìn thấy anh thì liền bị bộ dạng đó làm cho sợ.

"Anh... đi công tác về rồi sao?"

"Anh Taerae, anh về đúng lúc lắm, ngồi xuống ăn chung đi, mọi người cũng vừa mới ăn thôi ạ"

Yujin không nhận ra thái độ khác lạ của Taerae, vui vẻ mời anh ăn tối chung. Nhưng hành động tiếp theo của Taerae khiến mọi người phát hoảng khi nắm chặt cây chổi trong tay mà lao về phía Gyuvin. Gyuvin chưa kịp nói lời nào, Taerae đã giơ cao cây chổi, chuẩn bị đánh xuống. Ngay lúc đó, Yujin vội vã chạy tới, chắn trước mặt Gyuvin, giơ tay ra ngăn cản Taerae.

"Anh sao thế? Sao lại đánh anh ấy?"

Trong đôi mắt Yujin hiện rõ sự sợ hãi và lo lắng cho Gyuvin. Taerae khựng lại, đôi mắt anh dao động khi nhìn thấy sự quyết tâm và tình cảm trong mắt Yujin. Gyuvin cũng muốn đẩy Yujin qua một bên vì sợ cậu vô tình bị thương nhưng Yujin lại cố chấp chắn cho anh.

"Mày tránh ra! Anh phải cho cậu ta một trận!"

Gunwook không hiểu chuyện gì xảy ra, mới cách đây mấy tiếng anh vừa gọi điện kể cho người yêu nghe về chuyện Yujin và Gyuvin đang yêu nhau, Taerae không nói không rằng liền cúp máy, thì ra là vội vàng trở về nhà. Nhưng điều gì khiến anh ấy nổi giận như vậy chứ?

"Anh à... có gì mình từ từ nói không được sao? Sao phải động tay động chân thế?"

"Kim Gyuvin! Cậu quên những gì đã nói với tôi rồi sao?"

"Tôi..."

Gyuvin cũng ngơ ngác không hiểu chuyện gì cả. Anh có mấy khi nói chuyện với Kim Taerae đâu nhỉ? Lần gần nhất có lẽ là buổi tối trời mưa hôm đó. Không lẽ vì chuyện anh nói không quan tâm cậu mà bây giờ lại lựa chọn ở bên cậu nên anh ta mới nổi giận như vậy?

"Han Yujin! Mày phải nghe anh! Trước đây mày vì cậu ta mà đêm nào cũng khóc đến ướt đẫm cả gối đầu, mày quên rồi sao? Mày hí hửng làm đồ ăn cho người ta để ngã trầy cả đầu gối, còn cắt vào tay chảy máu, rồi cuối cùng người ta hất đổ hết cả bao công sức của mày, còn nói những lời tổn thương như vậy. Bộ mày mù quáng đến vậy sao? Một Kim Hyunwoo rồi vẫn chưa đủ hả, giờ còn thêm Kim Gyuvin nữa?"

Nguyên nhân chính khiến Taerae nổi giận là vì trước đây Gyuvin đã từng làm tổn thương Yujin rất nhiều. Những vết thương đó không chỉ là về thể xác mà còn là những tổn thương sâu sắc về tinh thần, khiến Taerae không khỏi bất bình.

Nghe những lời Taerae nói, Gyuvin mới nhận ra lúc đó anh đã làm cậu tổn thương nhiều đến thế. Chỉ tưởng tượng thôi anh cũng cảm thấy rất đau lòng rồi. Gyuvin quay sang nhìn Yujin, đôi mắt anh đã bắt đầu đỏ hoe.

"Yujin à..."

"Em không sao, chuyện qua lâu rồi anh đừng bận tâm"

Yujin quay sang mỉm cười với Gyuvin, dù trước đó có thế nào đi chăng nữa thì hiện tại mọi chuyện đã qua cả rồi. Con người ta đều sống hướng đến tương lai, chứ ai lại lưu giữ những kỷ niệm không vui trong quá khứ như vậy chứ? Yujin ôn tồn giải thích cho Taerae hiểu.

"Anh à... mọi chuyện là hiểu lầm thôi. Tụi em đã giải quyết với nhau ổn thỏa rồi"

Taerae vẫn nhất quyết phản đối.

"Giờ có cậu ta nên không chịu nghe anh nữa hả? Yêu nhau tin tưởng nhau thế thì sao mày không chuyển qua đây mà ở luôn đi! Đừng có quan tâm đến anh nữa!"

"Được vậy thì tốt quá ạ!"

Youngjin không hiểu tính nghiêm trọng của tình huống hiện tại nên vui vẻ reo lên. Được ở với chú Yujin là ước mơ cả đời của con bé mà. Gunwook ở phía sau ngay lập tức bịt miệng Youngjin lại không để nó nói linh tinh nữa.

Gyuvin cúi đầu, giọng nói tràn đầy sự hối lỗi.

"Kim Taerae, những chuyện trước đây là tôi đã có lỗi với Yujin, làm những chuyện khiến em ấy tổn thương. Nhưng kể từ giờ Kim Gyuvin tôi hứa với anh sẽ quan tâm chăm sóc cho em ấy, mọi chuyện đều đặt em ấy lên hàng đầu, cùng em ấy chia sẻ niềm vui nỗi buồn. Nếu Yujin không vui, tôi tình nguyện làm bao cát để em ấy trút giận. Hãy yên tâm giao em ấy lại cho tôi"

Yujin cảm động quay sang nhìn Gyuvin, đưa tay ra nắm lấy tay anh. Không mấy khi thấy anh nói được những câu khiến người ta động lòng như vậy, Yujin thực sự cảm thấy vô cùng hạnh phúc.

"Anh à... Anh ấy đã nói như vậy rồi, anh cho tụi em cơ hội đi mà"

"Em thấy hai người họ nói đúng đó"

Gunwook nói giúp.

"Đi mà chú Dự báo thời tiết"

Youngjin cũng góp lời, nhìn Taerae bằng đôi mắt long lanh mong chờ.

"Được thôi, sau này mà khóc thì đừng có tìm anh kêu ca, nhức đầu lắm! Một Park Gunwook đã khiến anh đủ mệt rồi"

"Ơ em có làm gì đâu"

Tất cả mọi người đều bật cười trước sự ngơ ngác của Gunwook. Bầu không khí trong nhà dần dịu lại. Mọi người quay lại bữa ăn, nhưng lần này, sự căng thẳng đã tan biến. Tất cả đều hiểu rằng tình yêu và sự tha thứ đã giúp họ vượt qua mọi khó khăn. Cuộc sống lại tiếp tục, nhưng giờ đây, mỗi người đều trân trọng những giây phút hạnh phúc bên nhau hơn bao giờ hết.

Lại là một ngày bình yên như mọi ngày, Yujin đứng trên bục giảng, giọng nói nhẹ nhàng nhưng đầy tự tin và nhiệt huyết khi giảng giải về những lý thuyết phức tạp cho các sinh viên. Ánh mắt cậu di chuyển khắp lớp học, gặp gỡ những ánh nhìn chăm chú, lắng nghe từng lời giảng. Đối với Yujin, mỗi buổi học là một cơ hội để chia sẻ niềm đam mê tri thức, để truyền đạt những hiểu biết của mình cho thế hệ trẻ.

Bỗng nhiên, trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, ánh mắt Yujin chạm phải một khuôn mặt quen thuộc ở phía cuối giảng đường lớp học. Trái tim cậu như chợt dừng lại, rồi ngay lập tức đập rộn ràng hơn, một cảm giác ngượng ngùng lan tỏa khắp cơ thể. Gyuvin, người yêu cậu, đang ngồi ở đó, với nụ cười dịu dàng trên môi. Ánh mắt anh tràn đầy yêu thương và niềm tự hào, khiến Yujin cảm thấy hơi ngượng ngùng nhưng cũng tràn đầy hạnh phúc. Dù đã bao lần đứng trước đám đông, nhưng chưa lần nào Yujin cảm thấy hồi hộp như lúc này.

Anh ấy đến đây từ khi nào? Tại sao lại ngồi ở đây? Yujin thầm nghĩ, cố gắng giữ sự chuyên nghiệp trước lớp học. Từng câu hỏi lướt qua tâm trí cậu, nhưng Yujin biết rằng phải tiếp tục bài giảng. Cậu cố gắng tập trung, vậy mà ánh nhìn của Gyuvin như những tia nắng ấm áp, làm tan chảy mọi nỗ lực giữ bình tĩnh của cậu.

Thì ra Gyuvin đến trường cũ để gặp giáo sư của mình và sau đó không hề báo trước, anh đã đến lớp học của Yujin. Anh muốn tạo một bất ngờ nho nhỏ, muốn nhìn thấy cậu trong lúc giảng bài, để chứng kiến niềm đam mê và nhiệt huyết của cậu. Điều này làm cho Yujin cảm thấy ấm áp và hạnh phúc vô cùng. Từ khi nào, Gyuvin đã trở thành một phần quan trọng trong cuộc sống của cậu, người luôn quan tâm và ủng hộ cậu hết mình, luôn biết cách khiến cậu cảm thấy được yêu thương và trân trọng.

Tiếp tục giảng bài nhưng tâm trí Yujin không thể không nghĩ về Gyuvin. "Anh ấy thật chu đáo và dịu dàng". Cậu thầm nghĩ, mỉm cười nhẹ nhàng. Hình ảnh Gyuvin ngồi chờ đợi, kiên nhẫn và đầy yêu thương, làm lòng cậu tràn ngập niềm vui. Anh ấy tuy rất bận nhưng lại dành thời gian đến đây chỉ để gặp cậu, thật hạnh phúc biết bao khi có một người luôn quan tâm và lo lắng cho mình đến vậy.

Khi tiếng chuông báo hiệu kết thúc buổi học vang lên, chờ cho sinh viên đi gần hết, Yujin mới nhẹ nhàng bước xuống bục giảng, trái tim đong đầy những cảm xúc ngọt ngào. Gyuvin đứng dậy, bước tới chỗ cậu với nụ cười ấm áp trên môi.

"Em nhìn thấy anh sao?"

Anh nói, giọng nói tràn đầy sự dịu dàng và quan tâm.

"Anh đến đây từ bao giờ vậy?"

Đôi mắt Yujin ánh lên niềm hạnh phúc.

"Anh đến gặp giáo sư xong, biết em đang dạy nên ngồi chờ để đón em về"

Gyuvin trả lời, ánh mắt anh lấp lánh tình cảm. Yujin cảm thấy như tim mình tan chảy. Cậu bước tới gần Gyuvin, cảm nhận sự ấm áp từ anh.

"Anh làm em ngại quá"

"Anh chỉ muốn được ở bên em, nhìn thấy em hạnh phúc và tràn đầy đam mê như vậy thôi. Em là niềm tự hào của anh mà"

Mấy em sinh viên rời đi sau nên chứng kiến được cảnh tượng trên, cả đám hùa vào ồ lên chọc cho Yujin ngại đến đỏ cả mặt.

"Thầy Han, hai người đẹp đôi lắm ạ!"

"Người yêu của thầy đẹp trai quá thầy ơi!"

"Thầy cho xin bí quyết kiếm được anh người yêu đẹp trai như vậy đi thầy"

Yujin ngượng ngùng vội quay mặt đi, không để đám sinh viên kia nhìn thấy bộ dạng xấu hổ đó của mình, rồi nắm tay kéo Gyuvin rời khỏi.

Dưới ánh hoàng hôn nhẹ nhàng, họ cùng nhau bước ra khỏi giảng đường. Những tia nắng cuối ngày dịu dàng rọi xuống, tạo nên một khung cảnh lãng mạn và ấm áp. Yujin cảm nhận được tình yêu sâu đậm từ Gyuvin qua mỗi ánh nhìn, mỗi cử chỉ dịu dàng của anh.

Trong khoảnh khắc đó, Yujin biết rằng, không chỉ là người yêu, Gyuvin còn là người bạn đồng hành tuyệt vời nhất của cậu. Anh luôn sẵn sàng chia sẻ và đồng hành trong mọi khoảnh khắc của cuộc sống, dù là những niềm vui nhỏ bé hay những thử thách khó khăn. Yujin tự hứa với lòng mình sẽ trân trọng từng giây phút bên Gyuvin, người đã mang đến cho cậu một tình yêu chân thành và đầy ấm áp.

Họ bước đi cùng nhau, tay trong tay, giữa khung cảnh thơ mộng của buổi chiều tà. Những bước chân nhẹ nhàng, nhưng đầy quyết tâm và hy vọng. Yujin biết rằng, với Gyuvin bên cạnh, mọi thử thách đều trở nên nhẹ nhàng hơn, mọi niềm vui đều trở nên ý nghĩa hơn. Và trong trái tim cậu, tình yêu này sẽ mãi mãi tỏa sáng, như những tia nắng ấm áp của buổi hoàng hôn hôm nay vậy.

Ở phía xa, một người nào đó đang nhìn họ cười vui vẻ mà nắm chặt tay thành nắm đấm đầy sự căm phẫn.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com