Gyujin Ban Giao Huong Tinh Yeu
“Mừng ngày sinh nhật đáng yêu
Mừng ngày sinh nhật dễ thương
Mừng ngày chúng ta sinh ra đời
Cùng vì sao xa toả sáng
Mừng ngày sinh nhật đáng yêu
Mừng ngày sinh nhật dễ thương
Mừng ngày chúng ta sinh ra đời
Hát với nhau lời chúc mừng”
Buổi tối hôm đó, căn phòng nhỏ của hai anh em Yujin và Taejin được trang hoàng với những bóng đèn lấp lánh và những tấm băng rôn chúc mừng sinh nhật. Bàn ăn đơn giản nhưng được chuẩn bị kỹ lưỡng, với bánh kem, nến và một vài món ăn yêu thích của hai anh em. Mùi hương của thức ăn tỏa ra khắp phòng, pha lẫn với hương thơm ngọt ngào của bánh, càng làm cho không khí trở nên ấm cúng.
Yujin với nụ cười ấm áp trên môi, đứng bên bàn, nhìn Taejin đang ngồi cười rạng rỡ. Ánh sáng từ những ngọn nến lung linh phản chiếu trong mắt Taejin, làm sáng bừng khuôn mặt hạnh phúc của cậu.
"Chúc mừng sinh nhật, Taejinie! Anh hy vọng em sẽ luôn hạnh phúc và mạnh khỏe"
Yujin nói, giọng đầy yêu thương và tự hào. Taejin cười tươi, đôi mắt long lanh nhìn anh trai.
"Cảm ơn anh hai! Em cũng chúc anh mọi điều tốt đẹp nhất. Năm nay chúng ta sẽ cùng nhau trải qua nhiều điều thật thú vị"
Sau khi hai người cùng thổi nến và cắt bánh kem, Yujin lấy ra một chiếc hộp nhỏ được gói cẩn thận và thắt một chiếc nơ xinh xắn.
“Anh có một món quà đặc biệt cho em đây”
Taejin nhìn hộp quà với ánh mắt tò mò và đầy hứng khởi. Từ từ mở nó ra, Taejin ngạc nhiên khi thấy bên trong là hai sợi dây chuyền lấp lánh, mỗi chiếc có một mặt dây hình ngôi sao. Taejin cầm lấy một chiếc, mắt sáng rực.
"Đẹp quá anh hai! Chúng ta mỗi người một chiếc đúng không?"
Yujin gật đầu, nụ cười ấm áp.
"Đúng vậy, anh nghĩ rằng dù chúng ta có ở đâu, có làm gì, cũng sẽ luôn nhớ đến nhau và luôn ở bên nhau. Sợi dây chuyền này là biểu tượng của tình anh em, của sự kết nối không bao giờ đứt giữa chúng ta"
Taejin cảm động, nhìn sợi dây chuyền trong tay rồi quay sang nhìn anh trai.
"Em cảm ơn anh. Em sẽ luôn trân trọng nó"
Khi nhận ra rằng Taejin chỉ cất sợi dây chuyền mới em tặng mà không đeo, Yujin không thể không chú ý đến một chiếc khác đang đeo trên cổ của em trai mình. Đó chính là sợi dây chuyền mà em ấy mang từ nhỏ đến lớn, là kỷ vật mà Gyuvin luôn giữ sau khi em ấy tai nạn qua đời thì phải. Yujin không thể nén lại sự tò mò và bất ngờ trong lòng.
"Taejinie, sợi dây chuyền em đang đeo…"
Taejin nhìn Yujin nhíu mày, cầm lấy sợi dây chuyền mà em đang nói.
"Anh ngốc thật! Không biết đã hỏi em câu này bao nhiêu lần rồi nữa. Đây là sợi dây chuyền mà anh đã tặng em từ lâu lắm rồi mà. Cũng phải thôi, hồi đó năm 8 tuổi anh ốm nặng rồi quên đi nhiều thứ. Trước đó anh nói với em là của anh gì đó tặng cho anh á, nhưng vì em thích nên anh cho em luôn. Đúng rồi, hình như là anh cu Bin thì phải"
“...”
Yujin nghe xong thì không biết nên vui hay nên buồn. Ra vậy, thì ra Gyuvin nghĩ cu Chin hồi nhỏ là Taejin nhờ sợi dây chuyền này, và anh cũng đem lòng yêu Taejin do nhận lầm mối duyên từ hồi nhỏ mà thực ra người đó vốn là em mới đúng. Nhưng chuyện anh thích ai hay anh yêu ai không còn quan trọng nữa, giờ chỉ cần Taejin không đeo sợi dây chuyền đó, còn lâu Gyuvin mới nhận ra hai anh em em có sự liên quan gì đến chuyện hồi nhỏ của anh, như vậy em cũng không phải lo nhiều nữa rồi.
“Cái đó cũ rồi, để anh đeo cái mới này cho em”
“Dạ…”
Yujin giúp Taejin tháo sợi dây chuyền cũ rồi đeo cái mới lên cổ, và Taejin cũng đeo giúp cho anh trai. Hai anh em ngồi lại bên nhau, cảm nhận sự ấm áp và tình yêu thương lan tỏa khắp căn phòng. Họ cùng nhau trò chuyện, cười đùa và nhớ lại những kỷ niệm đáng nhớ. Buổi sinh nhật đơn giản nhưng tràn đầy ý nghĩa, như một lời nhắc nhở về tình anh em bền chặt và sự gắn kết không gì có thể phá vỡ. Trong khoảnh khắc đó, Yujin cảm thấy lòng mình nhẹ nhõm hơn, quyết tâm bảo vệ em trai càng thêm vững chắc.
Đột nhiên một dòng máu tươi chảy xuống từ mũi của Yujin. Chết rồi! Đã trùng sinh về quá khứ mà em lại quên béng mất chuyện mình bị ung thư máu. Còn không rõ em bị từ bao giờ nữa cơ. Vì hồi đó lúc em phát hiện ra mình bị ung thư thì bệnh tình đã ngày một trở nặng rồi sớm lìa đời luôn mà.
Xong phim! Trùng sinh về làm gì rồi cuối cùng em vẫn chết vì ung thư cơ chứ? Nghĩ đến đây khiến tâm trạng em trùng xuống.
Taejin có vẻ như cũng quen với việc em bị chảy máu mũi nên liền đưa khăn giấy cho em, không quên dặn dò.
“Anh hai, anh nên đi khám thử xem sao. Em thấy anh hay chảy máu mũi lắm đó”
Yujin nhận lấy khăn giấy từ tay Taejin, cố gắng ngăn dòng máu chảy. Trong lòng em ngổn ngang những lo lắng và suy nghĩ. Làm sao có thể quên mất điều quan trọng như vậy được chứ? Nỗi sợ hãi về căn bệnh ung thư máu quay trở lại, khiến em đứng ngồi không yên.
Ngày hôm sau, khi Taejin đã đi làm tại tiệm bánh, Yujin quyết định đến bệnh viện để kiểm tra sức khỏe tổng quát, tâm trạng của em vừa lo lắng vừa hy vọng. Em phải biết chắc chắn rằng mình chưa mang trong mình căn bệnh quái ác đó.
Yujin đăng ký khám và ngồi chờ gọi tên. Không khí trong bệnh viện làm em thêm căng thẳng. Tiếng bước chân, tiếng máy móc và tiếng người nói chuyện làm Yujin cảm thấy bồn chồn. Sau khi làm xong một loạt các xét nghiệm, Yujin ngồi trong phòng chờ, lòng em như lửa đốt, lo lắng và hồi hộp chờ đợi kết quả. Khoảnh khắc đợi chờ dường như kéo dài vô tận, và trong đầu Yujin, những hình ảnh về quá khứ và tương lai lẫn lộn nhau, tạo nên một mớ bòng bong không thể gỡ rối.
Hồi hộp nhận lấy tờ kết quả, Yujin cảm thấy như trái tim mình ngừng đập trong giây lát.
"Kết quả xét nghiệm của cậu cho thấy cậu bị thiếu máu nhẹ"
“T-Thiếu máu sao? Bác sĩ chắc chắn tôi không bị ung thư máu chứ?”
Yujin nhìn chằm chằm bác sĩ để xác nhận lại. Anh bác sĩ nhìn Yujin đầy vẻ khó hiểu. Ai đời lại trù ẻo mình bị ung thư như vậy bao giờ?
“Trong người cậu không có tế bào ung thư. Nhưng thiếu máu lâu ngày có thể sẽ gây ra nhiều bệnh nặng hơn đó, cậu nhớ chú ý ăn uống điều độ, giữ gìn sức khỏe, chăm chỉ tập luyện thể dục thể thao là tốt nhất”
“Dạ… cảm ơn bác sĩ”
Yujin như trút được gánh nặng lớn khỏi đôi vai. Em thở phào nhẹ nhõm, cảm giác hạnh phúc tràn ngập trong lòng. May quá, em còn chưa bị ung thư. Yujin nghĩ thầm, ánh mắt sáng lên niềm hy vọng mới. Em cảm thấy mình thật sự được tái sinh lần nữa, tự nhủ phải chăm chỉ tập luyện và giữ gìn sức khỏe hơn.
Từ đó hàng ngày Yujin đều ra công viên gần nhà để chạy bộ tập thể dục. Có sức khoẻ là có tất cả mà, em muốn bảo vệ Taejin chu toàn thì phải lo cho bản thân mình được mạnh khoẻ trước tiên.
Sau khi chạy một vòng quanh công viên rộng lớn, Yujin dừng lại ngồi nghỉ chân một chút. Đang mải mê với những suy nghĩ miên man, em bất ngờ nghe thấy một giọng nói quen thuộc.
“Em là Han Yujin, đúng không?”
Yujin giật mình quay lại, trái tim đập thình thịch khi nhận ra người vừa gọi mình là Gyuvin. Em vội vàng lảng tránh ánh mắt anh, coi như không nghe thấy gì. Vậy mà cái tên chết bầm này lại ngang nhiên ngồi xuống bên cạnh em, khiến tim em như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực luôn vậy, em đành phải lùi lại một chút để giữ khoảng cách.
Gyuvin đưa tay ra muốn chạm vào vai Yujin khiến em vô cùng căng thẳng, mặt mày xây xẩm, mồ hôi bên thái dương cứ vậy mà chảy xuống. Nội tâm em hiện tại đang gào thét dữ dội.
Anh làm cái gì vậy chứ? Quen thân gì đâu mà đến đây. Tránh ra đi! Tránh ra!
Cảm nhận được sự xa cách từ em, bàn tay Gyuvin chỉ dừng lại giữa không trung rồi nhẹ nhàng hạ xuống.
"Buổi lễ tốt nghiệp hôm trước sao em lại…”
Yujin giả bộ đeo tai nghe lên, tiếp tục giả điếc để không phải tiếp chuyện với anh. Dù chạy một vòng khiến em mệt lắm rồi nhưng vẫn phải miễn cưỡng đứng dậy rời khỏi đó. Em thà chạy thêm vài vòng nữa đến mệt chết thì thôi, còn hơn ngồi đây căng thẳng đối diện với anh.
“Yujin à… Han Yujin...”
Gyuvin đứng dậy nhìn theo bóng lưng nhỏ chạy đi xa dần mà không khỏi suy nghĩ. Anh còn chưa làm gì luôn mà, có cần sợ đến vậy không?
Khi chạy đã đủ xa, đảm bảo chắc chắn rằng Gyuvin không có đi theo, Yujin mới dám dừng lại mà thở hồng hộc vì mệt.
"Kim Gyuvin ơi là Kim Gyuvin, kiếp trước anh nợ em, em không cần anh trả. Còn kiếp này em sẽ sống vì chính bản thân mình. Vì vậy, làm ơn tránh xa em và Taejinie càng xa càng tốt!"
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com