Gyujin Ban Giao Huong Tinh Yeu
‼️Cảnh báo ‼️
‼️Cấm trẻ em dưới 13 tuổi‼️
_________Yujin sững sờ đứng trước cánh cửa căn nhà mà một thời em và Gyuvin đã cùng nhau sống, nơi lưu giữ biết bao kỷ niệm. Những bậc thang gỗ màu sắc tươi tắn dưới ánh nắng ấm áp, làm sống dậy những hình ảnh từ quá khứ. Vừa rồi khi anh không hồi đáp lời tỏ tình của em mà nói muốn dẫn em đến một nơi đặc biệt, em không hề nghĩ đến việc anh sẽ dẫn em đến đây. Trên đường đi em còn tưởng tượng ra biết bao nhiêu thứ kinh khủng nữa chứ. Anh làm như vậy là có ý gì nhỉ? Gyuvin đứng bên cạnh, ánh mắt đầy sự mong đợi, như thể anh cũng đang chìm đắm trong những ký ức ngày xưa.“Nơi này đặc biệt với cả hai chúng ta, phải không?” Gyuvin khẽ nói, giọng dịu dàng, tay anh đan chặt lấy tay em, kéo em bước vào bên trong.Ngay khi bước qua ngưỡng cửa, Yujin cảm nhận được sự quen thuộc ngập tràn trong từng chi tiết. Những bức tranh treo trên tường vẫn nguyên chỗ cũ, chiếc ghế sofa màu xanh lam đặt ngay cạnh cửa sổ, và cả mùi hương nhẹ nhàng của nến thơm thoang thoảng trong không gian. Dường như thời gian không hề làm thay đổi bất cứ điều gì nơi đây, mọi thứ vẫn như ngày nào.Yujin đi dần vào trong, và ngay khi em nhìn về phía bếp, hình ảnh những chiếc tủ sáng bóng và chiếc bàn ăn lớn làm em cảm thấy nhớ nhung. Chiếc tủ lạnh với những tờ giấy note nho nhỏ vẫn còn nguyên, mang theo những kỷ niệm xưa cũ. Ánh đèn vàng ấm áp chiếu sáng từng góc nhỏ, khiến mọi thứ trở nên gần gũi và thân thuộc.Căn nhà này tại sao mà lại được trang trí giống hệt như kiếp trước từ những vật dụng nhỏ đến cách bài trí đồ đạc vậy chứ? Nhất thời em không thể phân biệt nổi thời gian nữa rồi.Bất chợt, một tiếng sủa quen thuộc vang lên từ phía sau. Eumppappa, bé cún nhỏ của họ, lao ra từ phòng khách với đôi mắt lấp lánh, chiếc đuôi vẫy liên hồi như thể đã đợi giây phút này từ rất lâu. Yujin không thể kiềm chế, em ngồi xuống vuốt ve Eumppappa. Nước mắt dâng tràn khóe mắt em, từng giọt lăn dài xuống má, khi ký ức về những ngày tháng trước kia bất ngờ ùa về.Bé cún quấn quýt bên chân Yujin, như thể nó cũng cảm nhận được niềm vui và nỗi xúc động của em. Cảnh vật quen thuộc, ngôi nhà thân thương, và sự trở về của tất cả khiến trái tim Yujin trào dâng cảm xúc. “Anh Gyuvin… sao anh lại dẫn em đến đây?” Yujin hỏi, giọng em nhẹ nhàng nhưng tràn đầy thắc mắc.“Đây là nơi bắt đầu mọi thứ, trước đó chỉ toàn là những hiểu lầm khiến em tổn thương, nhưng bây giờ, anh muốn gia đình nhỏ của hai chúng ta sẽ có một khởi đầu mới tại chính ngôi nhà thân thuộc này”Gyuvin đáp, ánh mắt anh lấp lánh niềm hy vọng. Anh đã dày công chuẩn bị và sắp xếp mọi thứ trong ngôi nhà này y như cũ, bấy lâu chỉ chờ đợi một câu gật đầu đồng ý của em mà thôi.Yujin nhíu mày, chưa hoàn toàn hiểu được ý của anh. Gia đình nhỏ của em và anh sao? Anh nói như thể anh cũng biết trước tương lai giống như em vậy.Gyuvin thấy em ngơ ngác thì tiếp tục giải thích.“Hôm đó, lúc em ôm Eumppappa tâm sự trước cửa nhà, anh đã về đúng lúc và nghe thấy tất cả”Yujin đứng lặng trước những lời nói của Gyuvin, cảm giác như toàn bộ thế giới xung quanh bỗng chốc lắng lại. Trái tim em thắt lại khi nghe anh nhắc đến buổi chiều tối hôm đó, lần mà em ngồi bên Eumppappa, thủ thỉ về những điều em nghĩ không bao giờ có ai có thể hiểu. Vậy mà anh đã ở đó và nghe thấy tất cả. Mọi nỗi niềm mà em tưởng chừng đã giấu kín tận đáy lòng giờ đây đã bị phơi bày, không còn gì để giấu giếm.Gyuvin nhớ lại lúc đó anh đã rất ngạc nhiên khi thấy em xuất hiện ở trước cửa ngôi nhà. Ban đầu anh vô cùng thắc mắc tại sao em lại đến đây, tại sao lại biết tên bé cún mà anh vừa mới mua còn chưa kịp đặt tên, tại sao lại phải khóc trước cửa nhà đến mức thương tâm như vậy… Nhưng rồi anh đã hiểu ra, em cũng đã trùng sinh và biết tất cả mọi chuyện trong quá khứ. Lúc đó anh mới hiểu lý do vì sao em lại cố chấp tránh né anh, cố ý đẩy anh cho người khác. Biết bao lần em từ chối sự giúp đỡ và quan tâm của anh, luôn tỏ ra vô tâm mỗi khi anh muốn lại gần.. Tất cả chỉ là để bảo vệ cho Taejin khỏi vụ tai nạn thảm khốc mà em đã biết trước.Khi ấy anh không dám đứng ra thừa nhận chuyện mình cũng trùng sinh với em, rằng anh muốn bù đắp tất cả mọi chuyện trước đây cho em, vì anh sợ quá khứ sẽ lặp lại, sợ rằng em sẽ lại bỏ đi một lần nữa. Hồi đó vì phát hiện ra mình bị ung thư máu, em không muốn để anh biết nên đã một mình bỏ đi, cô đơn điều trị tại bệnh viện. Tiền không có, em phải tự mình lao lực làm mấy bản thiết kế kiếm thêm thu nhập, để rồi kiệt sức dẫn đến bệnh tình trở nặng nhanh chóng và qua đời khi còn rất trẻ. Nghĩ đến đây thôi anh cũng không khỏi xót xa.Vậy nên anh mới quyết tâm giúp Taejin tránh được vụ tai nạn đó trước, khi ấy em nhất định sẽ toàn tâm toàn ý quay về bên anh. Chỉ là anh không ngờ người thay Taejin hứng chịu tai ương ở kiếp này lại là em, người mà anh muốn bảo vệ hơn cả.Thật may là hiện tại cả hai đều đã bình an vô sự rồi!Câu nói của anh khiến Yujin sững người. Thời gian như ngừng trôi, khóe mắt em đỏ hoe khi cảm xúc chực trào.“Anh... đã nghe thấy tất cả?” Yujin hỏi, giọng em nhỏ dần, những giọt nước mắt bắt đầu rơi không kìm lại được. Em đã luôn nghĩ rằng mình sẽ phải sống với nỗi đau này một mình, rằng không ai có thể hiểu thấu. Nhưng hiện giờ em lại đứng đây, trước Gyuvin, người đã biết hết mọi chuyện.Gyuvin bước tới gần, trong đôi mắt anh ánh lên sự dịu dàng xen lẫn ân hận, muốn bù đắp cho khoảng thời gian em đã phải chịu đựng trong im lặng.Anh nhẹ nhàng đưa tay lên, lau những giọt nước mắt trên gò má em, từng cử chỉ đầy sự quan tâm. Rồi không một lời nào nữa, Gyuvin vòng tay ôm lấy em, kéo em vào lòng mình, ôm thật chặt như thể sợ rằng nếu buông ra, em sẽ lại rời xa anh.Yujin rúc sâu vào vòng tay ấy, cảm nhận được sự ấm áp từ người trước mặt và sự bảo vệ mà Gyuvin mang lại. Trái tim em như vỡ òa, không phải vì đau đớn, mà vì sự nhẹ nhõm khi biết rằng mình không còn đơn độc.Gyuvin thì thầm bên tai em.“Xin lỗi em. Anh xin lỗi vì lúc đó đã hiểu lầm em, để em phải khổ cực như vậy. Anh biết dù anh có nói gì, làm gì đi chăng nữa, cũng không thể xóa sạch những tổn thương mà anh đã gây ra cho em ở kiếp trước. Nhưng anh đã tự hứa rằng anh sẽ không bao giờ để em phải đau lòng nữa” Yujin khóc nấc lên trong vòng tay Gyuvin, tất cả nỗi buồn, niềm đau đớn bị đè nén bấy lâu giờ tràn ra như dòng suối vỡ bờ. Gyuvin siết chặt hơn, hôn nhẹ lên mái tóc em. “Yujin à… Hãy cho anh cơ hội được ở bên em, chăm sóc em, chúng ta làm lại từ đầu, em nhé!”Yujin tựa đầu vào ngực Gyuvin, cảm giác như nỗi đau đã vơi đi phần nào, và thay vào đó là một sự bình yên dịu dàng. Em cảm nhận được sự chân thành từ anh, và dù đã trải qua nhiều khó khăn, hy vọng lại dần nhen nhóm trong trái tim em, hy vọng về một tương lai mà cả hai sẽ cùng nhau viết tiếp. Em khẽ buông anh ra, nhìn thẳng vào mắt anh. “Nhưng… tại sao anh lại biết những chuyện trong quá khứ? Không lẽ anh cũng…”“Lúc đó anh đã đi theo anh Hanbin đến bệnh viện nơi em điều trị bệnh ung thư máu, chỉ là anh không thể gặp được em lần cuối. Sau khi nghĩ lại hết những việc mà mình đã làm, anh rất ân hận và tự trách, anh không thể để em một mình ra đi trong cô đơn… nên anh đã quyết định đi cùng em”Yujin cảm thấy tim mình loạn nhịp khi nghe những lời của Gyuvin. Em nghẹn ngào không nói nên lời, tay nhẹ nhàng đặt lên má anh, cảm nhận sự ấm áp quen thuộc mà em đã mất đi trong kiếp trước.“Anh ngốc quá! Sao lại vì em mà làm chuyện dại dột như thế?”“Đâu có dại dột đâu. Không phải anh trùng sinh mới có thể đứng ở đây ôm em như lúc này hay sao?”Yujin nhìn anh, trong lòng ngập tràn cảm xúc lẫn lộn. Em biết rằng anh đã làm điều này vì em, nhưng ý nghĩ rằng anh đã liều mạng vì em khiến trái tim em thắt lại. Em nắm chặt tay anh, giọng khẩn thiết.“Hứa với em, sau này không được làm hại bản thân như vậy nữa nhé”Gyuvin vẫn giữ nụ cười dịu dàng trên môi, đôi mắt ánh lên tình yêu không đổi. Anh khẽ nhấc tay Yujin lên, đan chặt lấy tay em trong tay mình.“Anh không hứa được. Vì anh cần em mau khỏe lại để tiếp tục chăm sóc cho chồng em mà”Yujin đỏ mặt, định mở miệng phản đối nhưng rồi chỉ mỉm cười. Em biết rằng Gyuvin sẽ luôn ở bên cạnh, bảo vệ và yêu thương em như anh vẫn luôn làm mà.“Đó… đó là chuyện kiếp trước rồi. Ai là chồng em cơ chứ? Em không có biết”Gyuvin không thể nhịn cười, em vẫn đáng yêu như vậy, sao mà dễ xấu hổ quá. Anh nhẹ nhàng cúi xuống, đôi mắt tinh nghịch.“Ya Han Yujin! Ai vừa rồi ở nhà còn tỏ tình anh, nói yêu anh ấy nhỉ?”“Ai? Ai vậy?”Yujin bĩu môi, giả vờ không hiểu. Nhìn vẻ mặt đáng yêu ấy, Gyuvin không thể kiềm chế được mà nhanh chóng hôn lên môi Yujin một cái thật nhẹ.“Còn chối nữa không?”Gyuvin cười đắc ý khi thấy em ngượng ngùng. Yujin bối rối, mặt đỏ bừng sau nụ hôn bất ngờ của Gyuvin. Em cúi đầu, giọng hơi lắp bắp.“Anh…”Yujin chưa kịp nói hết thì lại nhận thêm một nụ hôn nữa.“Nè… anh làm gì mà hôn người ta liên tục vậy?”Gyuvin cười dịu dàng, kéo Yujin lại gần hơn.“Chồng nhỏ của anh, anh muốn hôn lúc nào mà không được?”Yujin không còn lời nào để phản bác, ánh mắt của em dần trở nên mềm mại. Cả hai nhìn nhau trong sự im lặng, nhưng lại tràn ngập tình cảm. Yujin đứng đối diện Gyuvin, ánh mắt cả hai ngập tràn những cảm xúc dồn nén bấy lâu. Không nói lời nào, Gyuvin bất ngờ kéo em lại gần hơn, ép sát vào cơ thể mình. Ánh mắt họ chạm nhau, như một lời mời gọi không cần phải thốt ra thành lời. Trái tim Yujin đập thình thịch khi Gyuvin cúi xuống, hơi thở của anh phả nhẹ lên môi em, tạo nên một sự hồi hộp khó tả.Lần này, Gyuvin không vội vàng. Anh từ tốn nâng cằm Yujin lên, đầu ngón tay chạm nhẹ vào làn da mịn màng của em, như muốn ghi dấu từng cảm xúc đang tuôn trào. Đôi môi của Gyuvin tiến sát đến, không ngay lập tức chiếm lấy môi em, mà chỉ lướt nhẹ như một lời thì thầm. Cảm giác ấm nóng của môi anh khiến Yujin khẽ run rẩy, hơi thở của em bị nghẹn lại.Khi đôi môi họ cuối cùng cũng chạm vào nhau, nụ hôn nhẹ nhàng nhưng sâu lắng, như một sự khám phá đầy mê hoặc. Gyuvin bắt đầu dẫn dắt, môi anh di chuyển tinh tế, chậm rãi nhưng đầy đam mê. Sự tiếp xúc ban đầu dịu dàng như lướt qua, nhưng cả hai đều cảm nhận được sự khao khát ẩn sâu bên trong. Cơ thể Yujin dường như mất kiểm soát, em kiễng chân rồi vòng tay ôm chặt lấy cổ Gyuvin, kéo anh lại gần hơn.Môi anh dường như biết rõ mọi điểm yếu của Yujin, từng chút một khiến em tan chảy trong vòng tay anh. Lưỡi anh khẽ tách đôi môi em, từ từ lướt vào trong, khám phá từng đường nét một cách dịu dàng nhưng không kém phần mãnh liệt.Yujin hơi rùng mình, lưỡi em cũng đáp lại, khẽ cuốn lấy lưỡi anh. Hai chiếc lưỡi quấn quýt lấy nhau, lúc chậm rãi, lúc gấp gáp, như hai con sóng xô bờ không ngừng nghỉ. Gyuvin tăng dần tốc độ, đôi môi anh như muốn chiếm hữu hoàn toàn Yujin, khiến cơ thể em run lên vì sự mãnh liệt mà anh mang đến.Nụ hôn càng sâu, hơi thở của họ trở nên gấp gáp. Yujin cảm nhận từng hơi thở nóng bỏng của Gyuvin phả lên da, làm cho cơ thể em run rẩy vì xúc cảm tràn ngập. Tiếng môi chạm nhau, tiếng lưỡi quấn quýt tạo nên những âm thanh ướt át, vang lên trong sự tĩnh lặng của căn phòng, như một bản nhạc hòa âm quyến rũ, cuốn hai người vào cơn mê say bất tận.Gyuvin kéo Yujin sát lại hơn, một tay anh siết chặt eo em, tay kia luồn vào tóc em, như muốn giữ Yujin thật gần, thật chặt, không cho em có cơ hội rời khỏi anh. Yujin dường như bị cuốn đi trong cơn lốc cảm xúc, mọi lý trí bị bỏ lại, chỉ còn lại sự khao khát và tình yêu ngập tràn.Yujin khẽ rên lên, âm thanh yếu ớt thoát ra từ đôi môi khi Gyuvin vô tình siết chặt tay vào vết thương bên eo em. Cảm giác đau đột ngột làm em khẽ co người lại, khuôn mặt thoáng nhăn nhó. Nhận ra điều đó, Gyuvin lập tức buông tay ra, đôi mắt anh lo lắng."Yujin, em sao vậy? Anh lỡ làm đau em à?" Gyuvin vội vàng hỏi, giọng anh đầy sự hối hận và lo lắng. Anh lùi lại một chút, tay nhẹ nhàng chạm vào eo Yujin, cố gắng không làm em đau thêm nữa.Yujin vừa thở dốc vừa khẽ lắc đầu, nén lại cảm giác đau, nhưng vẫn không giấu được nụ cười mỉm yếu ớt."Không sao đâu ạ… Anh không cần phải lo quá"“Em đau như vậy, bảo anh không lo sao được”Gyuvin lại cúi xuống, lần này hôn lên trán em một cách dịu dàng. Ánh mắt của Gyuvin tràn đầy yêu thương và sự che chở, khiến tim Yujin đập mạnh. Gyuvin giữ chặt tay em, như muốn khẳng định rằng dù là kiếp trước hay kiếp này, tình cảm của anh vẫn không hề thay đổi.“Anh Gyuvin… Eumppappa đang nhìn chúng ta kìa…”“Ăn cẩu lương là đúng món khoái khẩu của nó rồi còn gì”Hai người bật cười sau câu đùa của Gyuvin. Eumppappa với đôi mắt lấp lánh, nghiêng đầu tò mò nhìn cả hai, như thể bé cún cũng đang cảm nhận được niềm vui lan tỏa khắp căn phòng.“Thấy chưa, Eumppappa còn ủng hộ tụi mình mà” Gyuvin nói, nhẹ nhàng vuốt tóc Yujin. Em khẽ cười, tựa đầu vào ngực anh, cảm nhận hơi ấm quen thuộc. "Thật ra… em đã nghĩ rằng em sẽ không bao giờ có thể hạnh phúc như thế này"Gyuvin vòng tay ôm lấy em, nhưng đã nhẹ nhàng hơn một chút vì sợ động vào vết thương của em. “Em sẽ không bao giờ phải nghĩ như vậy nữa. Anh sẽ luôn ở đây, bên em mãi mãi”Cả hai im lặng một lúc, để bản thân chìm trong giây phút bình yên ấy. Tiếng cười, niềm hạnh phúc tràn ngập, cùng với Eumppappa chạy nhảy vui vẻ quanh hai người, khiến tất cả dường như hoàn hảo hơn bao giờ hết.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com