TruyenHHH.com

Gyujin Ban Giao Huong Tinh Yeu

Trên đường trở về nhà, Yujin bước chậm trên con phố quen thuộc, đôi chân như có một lực hút vô hình kéo em về phía trước. Đó là con đường dẫn đến ngôi nhà mà em và Gyuvin đã từng sống với nhau sau khi kết hôn ở kiếp trước. Ngôi nhà ấy, nơi chứa đựng biết bao kỷ niệm, giờ đây lại trở thành một vết thương đau nhói mỗi khi nghĩ đến.

Lần này, em định đi qua như mọi lần khác, nhưng có điều gì đó khiến em dừng bước. Cánh cổng nhà đã được sơn lại, màu xanh mướt của lớp sơn mới càng làm nổi bật giàn hoa giấy đang nở rộ, từng bông hoa đỏ rực tỏa sáng dưới nắng chiều tà. Cảnh tượng ấy giống hệt như hồi xưa, cảm giác quen thuộc khiến lòng em chùng xuống.

Yujin đứng một mình giữa con đường vắng vẻ, ánh mắt lặng lẽ nhìn về phía ngôi nhà, những kỷ niệm đau lòng của quá khứ chợt ùa về như một thước phim quay chậm. Hình ảnh về khoảng thời gian mà em và anh từng sống chung dưới một mái nhà hiện lên rõ ràng. Khi ấy, hai người đã kết hôn, nhưng hôn nhân đó không phải kết quả của tình yêu mà lại bị che phủ bởi sự hiểu lầm và hận thù.

[“Taejin… Taejin à… Không phải! Cậu không phải Taejin! Taejin đã chết rồi! Cậu là kẻ giết người, chính cậu đã giết em ấy!”

Đôi tay to lớn của anh ghì chặt lấy cổ em, như muốn giết chết em để trả thù cho người anh yêu]

["Yêu thương? Yêu thương kiểu gì mà lại khiến Taejin mất mạng? Cậu đã thích tôi từ lâu, và tất cả những chuyện này là do cậu bày ra, đúng không?"

Gyuvin tức giận không kiềm chế được nữa, anh tiến đến và giáng một cái tát thật mạnh vào mặt Yujin. Em ngã xuống sàn, cảm giác đau rát từ má lan đến trái tim. Em ngẩng đầu lên, nhìn vào đôi mắt đầy phẫn nộ của Gyuvin, nước mắt chực trào ra nhưng vẫn giữ chặt trong lòng]

Gyuvin từng nghĩ em là kẻ đã giết chết Taejin - người mà anh yêu thương nhất ở kiếp trước. Điều đó biến anh từ một chàng trai dịu dàng với nụ cười tỏa nắng trở thành một người đàn ông lạnh lùng và tàn nhẫn. Mỗi ngày sống cùng nhau, em luôn cố gắng hết sức để chăm sóc anh, mong có thể thay đổi phần nào sự oán hận trong lòng anh và hi vọng thời gian lâu dần anh sẽ hiểu. Nhưng đổi lại, những gì em nhận được chỉ là sự thờ ơ, lạnh nhạt khiến trái tim em đau đớn hết lần này đến lần khác.

[“Cậu nghĩ cậu là ai mà có thể thay thế Taejin? Chỉ vì gương mặt đó thôi sao? Đừng có mơ, cậu không xứng!”]

Nghĩ đến đây, cổ họng em như nghẹn lại, đắng ngắt. Em nhớ có một ngày mưa tầm tã, em đi siêu thị mua đồ để nấu một bữa tối ấm áp cho anh. Dù biết anh chẳng bao giờ quan tâm đến những điều em làm, nhưng em vẫn muốn hy vọng, vẫn cố gắng toàn tâm toàn ý lo cho anh. Gió lạnh thổi tê buốt, từng cơn mưa nặng hạt dội xuống. Nhưng em không màng đến bản thân, dù bị trượt ngã ướt hết từ đầu đến chân, về đến nhà em vẫn lao ngay vào bếp vì sợ không kịp chuẩn bị xong bữa tối khi anh đi làm về.

Dầm mưa cả buổi đã khiến em bị cảm lạnh, nhưng không có ai ở bên cạnh chăm sóc. Em nằm trên giường, thân thể run rẩy, đầu óc quay cuồng trong cơn mê man, nhưng điều khiến em đau đớn hơn cả là sự lạnh lùng vô tâm của anh. Cơn sốt kéo dài, em nằm đó trong căn phòng tối tăm, không một lời hỏi thăm từ anh, bởi anh chỉ nghĩ em giả bệnh để gây sự chú ý mà thôi.

Một lần khác, nhân dịp sinh nhật của anh, Yujin đã chuẩn bị một món quà nhỏ, hy vọng rằng điều này có thể giúp hai người xích lại gần nhau hơn. Em đã dành mấy ngày liền để lựa chọn, gói ghém thật cẩn thận, mong rằng anh sẽ thích món quà này. Khi Gyuvin về đến nhà, em nhẹ nhàng bước tới, đưa món quà cho anh, đôi mắt lấp lánh hy vọng.

"Chúc mừng sinh nhật anh. Em biết dạo này có nhiều chuyện không vui, nhưng em hy vọng anh sẽ thích món quà này"

Gyuvin nhìn qua Yujin, không một chút xúc động. Anh cầm món quà trên tay, không hề để tâm đến thứ gì bên trong, rồi chỉ một giây sau, ánh mắt lạnh lùng của anh hướng về phía thùng rác trong góc phòng, và không chút do dự, anh thẳng tay ném món quà vào đó.

Tiếng động nhẹ từ chiếc hộp rơi xuống thùng rác vang lên trong không gian tĩnh lặng, khiến trái tim Yujin như vỡ vụn thêm một lần nữa, sự hụt hẫng và thất vọng hiện rõ trên gương mặt.

"Cậu nghĩ những thứ tầm thường này có thể làm tôi thay đổi suy nghĩ về cậu sao?"

Gyuvin nói, giọng đầy khinh miệt.

"Sinh nhật tôi? Chẳng liên quan gì đến cậu cả"

Yujin không biết phải đáp lại như thế nào. Em đứng đó, cảm giác như toàn bộ thế giới đang đổ sập xuống ngay trước mắt. Gyuvin thản nhiên rời khỏi phòng, bỏ lại em một mình, đối diện với sự cô đơn và nỗi đau không lời.

Dù đã cố gắng hết sức để giữ gìn cuộc hôn nhân này, nhưng Gyuvin dường như chỉ muốn đẩy Yujin ra xa hơn. Những lời nói lạnh lùng, những hành động vô tình của anh ngày qua ngày làm tổn thương em, khiến em cảm thấy mình như bị mắc kẹt trong một mối quan hệ không có lối thoát. Nỗi đau đó cứ dai dẳng bám lấy em suốt quãng thời gian đó. Những đêm dài cô đơn, em chỉ biết ôm nỗi buồn vào lòng, khóc một mình trong bóng tối.

Trở về với thực tại, trái tim Yujin như thắt lại, cảm giác trống trải và nuối tiếc dâng lên từng cơn. Em không thể ngăn được dòng nước mắt lặng lẽ rơi xuống. Mọi thứ đã thay đổi quá nhiều, nhưng ký ức vẫn còn ở đây, trong ngôi nhà này, như những bông hoa giấy nở rộ năm nào.

Trong khoảnh khắc Yujin đang chìm trong ký ức, từ phía sau cánh cổng, một tiếng động nhẹ vang lên. Cánh cổng khẽ lay động, rồi một bé cún nhỏ len qua khe hở và chạy vụt ra đường. Yujin giật mình nhìn theo, và ngay lập tức nhận ra bé cún này.

Nhìn nó giống hệt như Eumppappa, bé cún mà Gyuvin trước đây vô cùng yêu quý. Không suy nghĩ nhiều, Yujin nhanh chóng cúi xuống, với tay bắt lấy bé cún trước khi nó chạy quá xa ra đường. Khi em giữ được bé cún trong tay, nó khẽ sủa một tiếng nhỏ rồi rúc đầu vào vòng tay em như đã từng quen.

Yujin nhận ra chiếc vòng đeo trên cổ bé cún vẫn y chang như hồi đó, không lẽ nó thực sự là Eumppappa sao? Sao nó lại xuất hiện ở đây?

Bé cún có màu xám nhạt, đôi mắt to tròn vẫn giữ nét tinh nghịch như ngày nào. Eumppappa là bé cún mà Gyuvin đã từng nuôi khi sống tại ngôi nhà này. Nó thường quấn quýt bên chân anh, mỗi buổi sáng anh đều dắt nó đi dạo, âu yếm như một thành viên thực sự của gia đình.

Cảm giác mềm mại, ấm áp từ con vật nhỏ bé ấy khiến Yujin chững lại, lồng ngực em nặng trĩu. Cảnh tượng này gợi lên hình ảnh của Gyuvin và những lần anh chơi đùa với Eumppappa trong sân nhà, hay những lúc anh nâng niu nó trong vòng tay, ánh mắt ngập tràn tình yêu thương. Nhưng sự dịu dàng, ấm áp ấy chưa từng dành cho em. Đôi khi em tự nhủ rằng bản thân mình thật thất bại khi phải ghen tị với một bé cún vô tri như vậy.

"Eumppappa... thì ra em vẫn ở đây"

Yujin thì thầm, những giọt nước mắt vừa tạm ngừng lại một lần nữa tuôn rơi. Cảm giác buồn bã và đau lòng càng lớn dần trong lòng em, khi nhận ra mọi thứ ở đây vẫn gần như nguyên vẹn, nhưng tình yêu của em thì đã xa vời mãi mãi.

Em ngồi xuống ven đường, tay vuốt ve bé cún nhỏ. Không gian xung quanh yên tĩnh, chỉ có tiếng thở nhẹ của Eumppappa và tiếng gió thổi qua những tán cây hoa giấy bên cạnh. Nhìn vào đôi mắt trong veo của Eumppappa, Yujin dường như không còn kiềm chế được nữa. Những lời nói, những tâm sự thầm kín mà em đã giấu trong lòng bấy lâu, giờ đây không thể giữ lại nữa.

"Anh nói thật cho em nghe nhé, Eumppappa... kiếp trước từ sau khi kết hôn, anh không có lấy một kỷ niệm đẹp nào với anh Gyuvin cả"

Em cười buồn, ngón tay run rẩy vuốt ve Eumppappa một cách nhẹ nhàng, như thể cố bám víu vào sự bình yên nhỏ bé này giữa dòng xoáy cảm xúc.

"Anh đã chịu đựng rất nhiều. Kết hôn với anh ấy... nhưng lúc đó anh chỉ là một cái bóng, một cái bóng mang tội lỗi mà anh ấy luôn ghét bỏ"

Yujin thở dài, đôi mắt nhòe đi vì nước mắt. Những ngày tháng trước đây như một màn đêm không lối thoát.

"Anh ấy đã không cho anh một cơ hội để giải thích... và rồi, sự thù hận dần dần biến thành những lần hành hạ tinh thần anh. Anh chưa bao giờ thấy mình đủ tốt trong mắt anh Gyuvin... chưa bao giờ cảm nhận được chút ấm áp hay yêu thương nào từ anh ấy"

Giọng nói của Yujin run rẩy, từng nỗi đau trong lòng như đang trỗi dậy, khiến cảm giác tức ngực càng thêm nặng nề. Em nhìn xa xăm, tiếng thở dài xen lẫn với tiếng nấc nghẹn.

"Mỗi ngày, anh chỉ biết sống trong sự ghẻ lạnh của anh Gyuvin. Anh ấy luôn xa cách, luôn lạnh lùng... và rồi có những lúc anh tự hỏi tại sao anh vẫn cố gắng tiếp tục. Nhưng thật sự là... anh yêu anh ấy, Eumppappa… Anh đã yêu anh Gyuvin, dù cho có chịu mọi tổn thương, anh vẫn cố chấp mà yêu anh ấy"

Yujin cúi đầu xuống, đôi vai run lên, ôm chặt Eumppappa vào lòng. Những giọt nước mắt như dòng suối chảy không ngừng, cuốn theo mọi đau khổ và uất ức.

"Nhưng không có kỷ niệm đẹp nào để nhớ về... không có giây phút nào khiến anh cảm thấy mình thực sự được yêu thương. Tất cả chỉ là đau đớn, hiểu lầm, và sự hận thù"

Eumppappa khẽ cựa mình, đôi mắt tròn xoe ngước lên nhìn Yujin. Bé cún nhỏ dường như cảm nhận được nỗi đau của người trước mặt, im lặng như một người bạn trung thành lắng nghe.

"Chắc em cũng không hiểu... nhưng anh đã chết một lần rồi. Căn bệnh ung thư máu hành hạ anh ngày này qua tháng khác. Cảm giác cô đơn tuyệt vọng lúc đó đến bây giờ anh vẫn nhớ rất rõ. Nhưng anh thực sự rất ngạc nhiên vì sau khi chết đi, mở mắt ra lần nữa, anh đã quay trở lại quá khứ khi mọi thứ mới chỉ vừa bắt đầu. Anh cứ nghĩ rằng khi quay lại, anh có thể làm lại cuộc đời, chỉ cần anh và Taejin không yêu anh ấy nữa, em ấy sẽ không chết, và anh cũng không phải khổ. Nhưng… mọi chuyện càng ngày càng khó kiểm soát”

Yujin nghẹn ngào.

“Có phải anh rất ngốc không? Anh biết rằng yêu anh ấy thì người đau khổ chỉ có mình anh, nhưng anh không thể hiểu nổi tại sao trái tim của mình vẫn vì anh ấy mà rung động, suốt những năm qua đều chưa từng thay đổi”

Nước mắt lã chã rơi, đôi tay em siết chặt Eumppappa hơn, như thể sự mềm mại của nó có thể xoa dịu được cơn bão cảm xúc trong lòng. Giọng Yujin vỡ òa trong sự chua xót.

"Anh biết rằng nếu cứ tiếp tục yêu anh ấy, thì rồi mọi chuyện sẽ chẳng đi đến đâu cả. Thật buồn cười, đúng không? Anh đã có cơ hội để làm lại, để thay đổi quá khứ... nhưng dù quay về, anh lại làm đảo lộn mọi thứ trở nên càng rắc rối hơn nữa”

Eumppappa nhìn lên Yujin, đôi mắt long lanh ngây thơ như ngày nào, nhưng giờ đây, em chỉ cảm thấy một nỗi buồn xâm chiếm lòng mình. Eumppappa khẽ kêu lên một tiếng nhỏ, rúc đầu vào lòng Yujin. Em mỉm cười chua xót, lau những giọt nước mắt trên gương mặt nhưng không thể ngừng lại dòng cảm xúc trong lòng.

“Anh đã cố gắng... cố gắng thật nhiều để không cho anh ấy biết sự thật. Cố gắng để đẩy anh ấy ra xa... nhưng càng cố gắng, anh lại càng đau đớn hơn. Bây giờ nhìn thấy anh ấy ở bên người khác, trái tim anh vỡ vụn, nhưng anh biết mình phải chấp nhận điều đó”

Những lời nói tựa như tiếng thì thầm của một linh hồn lạc lối, nhưng với Yujin, việc nói ra hết những tâm sự giấu kín này là cách duy nhất để vơi bớt nỗi lòng. Em ngẩng đầu nhìn lại ngôi nhà, nơi đã từng là mái ấm của hai người.

“Có lẽ đây là số phận mà ông trời đã sắp đặt sẵn cho anh rồi nhỉ? Kiếp trước anh ấy yêu em trai của anh, hiểu lầm và hận anh cả một đời. Kiếp này được làm lại, anh vẫn phải đau lòng nhìn anh ấy ở bên người khác. Ánh mắt lạnh lùng khi anh ấy nhìn anh, sự thờ ơ đó không khác kiếp trước là bao. Nó ám ảnh tâm trí anh ngay cả trong giấc mơ. Anh không biết mình có thể chịu đựng được bao lâu nữa”

Giữa con phố vắng, ánh đèn đường mờ ảo chiếu lên dáng người nhỏ bé đang gục đầu vào bé cún nhỏ. Tiếng khóc của Yujin vang lên trong không gian yên tĩnh, hòa vào tiếng gió khẽ rít qua những tán cây. Em đã cố gắng thay đổi số phận, đã hy vọng sẽ có một kết thúc khác. Nhưng cuối cùng, tất cả những gì em nhận lại vẫn là sự cô đơn và trái tim vỡ nát.

Dù đau đớn như vậy, nhưng giữa tình yêu và tình thân, nếu chỉ có thể chọn một, em thà một mình chịu tất cả đau khổ, để những người em yêu thương đều có thể sống vui vẻ và hạnh phúc.

Yujin trở về nhà với tâm trạng nặng nề sau cuộc gặp gỡ với Eumppappa và những ký ức đau buồn ùa về. Vừa bước qua cửa, em đã nhìn thấy Taejin đang ngồi trên ghế, chăm chú đọc sách. Sự lo lắng trong lòng Yujin lại dâng lên khi nhớ về tai nạn của Taejin trong quá khứ, về con phố nhỏ Eulji - nơi em ấy xảy ra tai nạn, khi mà ngày đó đang ngày một đến gần.

“Anh hai... Không phải anh nói tối nay sẽ về sớm để ăn cơm cùng em sao? Em chờ anh lâu lắm rồi đó. Đồ ăn nguội hết rồi đây này, để em đi hâm lại trước đã”

“À ừm… xin lỗi… Anh dở việc ở công ty nên về hơi muộn một chút”

Nhìn đứa em trai ngây thơ đang vui vẻ bên bếp nhỏ, Yujin ngẫm nghĩ một chút rồi dặn dò.

"Taejin à, anh có chuyện này muốn nhắc em"

Taejin ngước lên, tay vẫn đang đảo nồi thịt trên bếp. Đôi mắt cậu lộ rõ vẻ băn khoăn khi nhìn thấy ánh mắt có phần trầm buồn của anh trai.

"Dạ? Chuyện gì vậy anh? Sao mắt anh đỏ hoe vậy? Có chuyện gì sao ạ?"

Yujin cố giấu đi sự căng thẳng, ngồi xuống bàn, đôi mắt thoáng một chút sự nghiêm túc.

"Đi đường bụi bay vào mắt anh thôi. Nghe anh nói này, tuyệt đối em không được đi qua con phố nhỏ Eulji, đặc biệt là vào buổi tối. Anh không giải thích được lý do, nhưng hãy hứa với anh là em sẽ cẩn thận và tránh xa khu vực đó. Em làm được chứ?"

Taejin dừng lại, nhìn chằm chằm vào Yujin với sự ngạc nhiên hiện rõ trên khuôn mặt.

"Tại sao lại như vậy, anh? Ngày nào em cũng phải đi qua đó mà. Đoạn đường đó có gì đâu mà phải lo ạ?"

Yujin lặng đi một chút, không muốn làm em trai thêm lo lắng, nhưng nỗi sợ không thể bị bỏ qua, ám ảnh về tai nạn cứ dằn vặt trong lòng.

"Anh chỉ cảm thấy bất an thôi. Có một số chuyện anh không thể nói rõ được lúc này, nhưng anh thực sự mong em nghe lời anh, được không?"

Taejin vẫn còn thắc mắc, đôi mắt tràn đầy sự tò mò, nhưng ánh mắt lo âu và nghiêm túc của Yujin đã khiến cậu không thể từ chối. Sau một lúc im lặng, cậu khẽ gật đầu.

"Được rồi, anh hai. Em hứa sẽ tránh đi qua con phố đó là được chứ gì? Chúng ta ăn cơm trước đã, em đói muốn xỉu đây này"

Nghe được lời hứa từ em trai, Yujin khẽ thở phào nhẹ nhõm, nhưng trong lòng vẫn dấy lên nỗi lo lắng. Liệu lời cảnh báo này có đủ để bảo vệ Taejin khỏi số phận mà Yujin đã biết trước?

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com