TruyenHHH.com

Gyuhao Hoang Hon Mau Mau

10 giờ 20 phút sáng, tuyết ngừng rơi, gió cũng đã nhỏ đi, gần chục cái máy phát điện chạy bằng sức gió quay chậm dần rồi dừng hẳn.

Minh Hạo thầm nghĩ không ổn, điện năng của rào lưới sắt chỉ có thể duy trì bằng máy phát điện chạy dầu diesel, tổ hợp ắc quy thì không thể dùng lãng phí, nguồn điện yếu dần, trong khi số thây ma ép lên rào sắt đợt này còn nhiều hơn đợt trước.

"Mục sư đâu rồi!" Minh Hạo gọi to: "Nhờ chú ấy cầu nguyện đi!"

12 giờ trưa.

Minh Hạo cầm trong tay máy điều khiển của cuộn tesla, gió lại điên cuồng xốc tới.

Có thể bắt đầu chuẩn bị cho di tản, cứ theo đà này, số thây ma trên đường còn chưa tới hai ba vạn, phần lớn bọn chúng đều lang bạt ở những nơi hoang vắng, muốn lái xe phá vòng vây là hoàn toàn có thể.

Thế nhưng Mẫn Khuê vẫn chưa quay lại, Minh Hạo hít sâu một hơi, nên cho mọi người chuẩn bị lên xe di tản, hay là tiếp tục cố thủ?

"Gọi Văn Thư Ca về đi." Minh Hạo nói với Hồ Giác: "Không cần để ý Lâm Mộc Sâm nữa."

Nếu tiếp tục thủ vững thì có thể ngăn được bầy thây ma, tuy có hơi nguy hiểm nhưng vẫn đang nằm trong khả năng đối phó được.

Cho di tản thì chắc chắn an toàn.

Lúc trước Minh Hạo đã cho người kiểm tra bảo dưỡng lại đội container đâu vào đấy, đồ đạc đã được cho lên xe, chỉ cần cho đội xạ thủ leo lên nóc xe gác súng bắn tỉa, như vậy cũng đủ xử sạch bọn thây ma bên đường rồi.

Nhưng Mẫn Khuê và Chính Hàn phải tính sao đây?

Hồ Giác đi xuống phát tín hiệu thì Văn Thư Ca theo lên đến nơi, cậu ta liền nói: "Anh Sâm sợ mất mật, đang tính chạy trốn rồi, anh ta định lái xe thiết giáp bỏ chạy đấy."

Minh Hạo nói: "Được rồi, bảo người khác cứ mặc kệ gã... Văn Thư Ca, cậu thì sao?"

Văn Thư Ca đáp: "Tôi ở lại, tôi sẽ bọc hậu cho các anh, chỉ cho tôi cách dùng những thiết bị của anh đi."

"Không, cậu phụ trách bảo vệ họ." Minh Hạo dặn: "Cậu lên chiếc xe đầu tiên xả súng mở đường, tôi sẽ bọc hậu, lên chiếc cuối cùng, tiện thể chờ... Mẫn Khuê về."

Hồ Giác lên tiếng hỏi: "Khi nào Mẫn Khuê mới về?"

Minh Hạo chậm rãi lắc đầu, đáp: "Tình hình hiện tại vẫn còn thủ được, nhưng cũng không dám chắc, nên bắt đầu tranh thủ thời gian chuẩn bị di dời đi, Mẫn Khuê còn chưa về, có nên đi luôn không? Anh thấy sao?"

Hồ Giác cũng không có chủ ý gì, không dám tùy ý đưa ra quyết định.

"Nghe theo ông trời đi." Hồ Giác lấy một đồng xu ra: "Mặt phải là ở lại cố thủ, mặt trái thì phá vây."

Hồ Giác tung đồng xu lên không trung, còn chưa rơi xuống đất thì bên dưới đã truyền tới tiếng động cơ ầm ầm, ngay sau đó là loạt súng nổ vang, Đặng Trường Hà lao lên sân thượng hét to: "Minh Hạo! Lâm Mộc Sâm bỏ chạy rồi! Gã định chạy về phía tây bắc!"

Minh Hạo đáp: "Tôi biết rồi! Lập tức cho người theo sau hướng xe chạy, bảo vệ chắc chỗ hổng!"

Lâm Mộc Sâm đã có kế hoạch chu đáo từ sớm, gã mang theo đàn em thân tín của mình trèo lên xe thiết giáp mà Minh Hạo đã chế lại, đánh một vòng quanh sân thể dục trước để tăng tốc chiếc xe đến mức cao nhất, ầm một tiếng tông sập hàng rào phía tây, chạy băng qua!

Chỗ hổng nằm ngay ở phía tây bắc, xe thiết giáp cán qua số thây ma ít ỏi, nghiền thành một con đường máu thịt be bét, xông ra đường quốc lộ.

Đường Dật Xuyên lúc này chạy ào lên sân thượng, gào lên: "Gã đem chị tôi theo rồi!"

Phải làm sao đây?

Minh Hạo đẩy Đường Dật Xuyên ra, hô to: "Tập hợp! Tất cả xạ thủ tập hợp về phía tây bắc! Bảo vệ lỗ hổng! Tranh thủ thời gian chuẩn bị di tản!"

"Minh Hạo!" Đinh Lan kinh hãi thét lên.

Minh Hạo lao gấp xuống lầu, chộp lấy hai quả lựu đạn, kéo dây dẫn nhét vào một cái túi, lao về chỗ hổng phía tây bắc.

Lũ thây ma như sóng triều dâng đổ về lỗ hổng của lưới sắt, mọi người chỉ biết mở mắt trân trân nhìn Minh Hạo lao tới như gió, đón đầu lũ thây ma rồi dùng sức liệng cái túi ra ngoài. Chiếc túi vẽ thành một đường cong trên không trung rồi rơi vào chính giữa bầy thây ma, Minh Hạo tức khắc xoay người bổ sấp xuống.

"Ầm" một tiếng đinh tai nhức óc, xác thây ma bay tứ tung văng cả vào trong sân thể dục, những xạ thủ nhanh chóng ập tới, nhằm vào chỗ hổng xả súng như mưa.

Minh Hạo bị sóng xung kích dội vào phun ra một búng máu, khó khăn bò dậy, nghe thấy tiếng Hồ Giác hét lên: "Mau đóng công tắc nguồn, quây kín lưới sắt lại!"

Trong chớp mắt, Minh Hạo theo bản năng lạnh toát cả người, nhưng rất nhanh sau đó, cậu lấy lại bình tĩnh, vội hét lên: "Không được! Giờ mà đóng công tắc là tất cả lũ thây ma sẽ tràn vào hết."

Hồ Giác ý thức ra rằng mình suýt nữa thì đã ra một sách lược sai lầm, đột nhiên thấy gai hết cả người, Minh Hạo ra hiệu cho anh ta định thần lại, miễn cưỡng nói: "Tôi hiểu anh... biết là anh không phải do lũ thây ma phái tới làm gián điệp mà, ném móc câu xuống, kéo dựng lưới sắt lên. Đội xạ thủ yểm trợ."

Hai người tìm niềm vui giữa nỗi khổ, cùng nở một nụ cười bất đắc dĩ.

Minh Hạo ho khan không ngừng, cậu trèo lên sân thượng, cầm lấy máy khởi động, nhìn xuống phía dưới xem xét.

Hồ Giác mở đồng xu kia ra là mặt trái, chỉ về phía nam nơi có đoàn xe đang đậu.

Minh Hạo ấn nút khởi động, cuộn tesla lại bổ sung năng lượng, lần này tia lửa điện còn sáng chói hơn so với ban đêm, cảnh tượng cũng càng thêm tráng lệ.

Màn trời xám xịt không khỏi bị chấn động trước luồng sáng trắng hội tụ trên mặt đất, tầng mây dường như cũng chịu tác động hình thành một vòng xoáy ốc, vòng điện lôi gầm rít lao đi.

Tất cả mọi người đều nhận được mệnh lệnh, tự giác tập hợp về sân bóng rổ, xe container phân công nhau chạy đi, những người còn lại cũng bắt đầu rút lui.

Một dòng điện quang với dạng tròn không ổn định cuốn theo hàng vạn thây ma rồi tan biến ở rất xa bên ngoài, năng lượng vẫn chưa hao hết, những tia lửa điện vẫn chằng chịt cuốn giữa đám thây ma.

Vòng ngoài lại có đợt thây ma mới tràn vào.

Hồ Giác đứng phía dưới hô vang: "Ném hết lựu đạn ra đi! Cố thủ! Minh Hạo! Quân tiên phong đã rời khỏi rồi! Đến lúc rút thôi!"

Minh Hạo đứng một mình trên góc tây bắc sân thượng, dõi mắt về phương xa, Mẫn Khuê vẫn chưa quay về... Trong lòng cậu dâng lên một xúc cảm phức tạp khó tả, cậu đã từng tưởng tượng ra vô số cảnh phải sinh ly tử biệt với Mẫn Khuê, có thể là anh dũng ném bom, rồi cùng chết với nhau; hoặc có thể là bị tầng tầng lớp lớp thây ma vây lấy... Bất kể thế nào đi nữa, chưa bao giờ cậu nghĩ tới trường hợp như hôm nay, chia tay mà không hề có điềm gì báo trước.

Anh ấy sẽ trở về chứ?

Hôm trước hai người vừa cãi vã vì một chuyện chẳng ra đâu vào đâu, cuối cùng Minh Hạo giận dỗi, xoay lưng quay mặt vào tường, Mẫn Khuê nằm sau lưng dỗ dành vài câu, Minh Hạo chẳng thèm để ý.

Mẫn Khuê lúc ấy rất buồn ngủ, chưa dỗ xong đã lăn ra ngáy như sấm.

Thế là Minh Hạo lại càng giận, quyết định không thèm để ý tới anh nữa.

Buổi sáng sau Mẫn Khuê thức dậy trước, bên ngoài có người đứng nhắc chuyện đi trinh sát, anh liền thay quần áo, khoác trên người cả bộ quân phục trông lại càng đẹp trai. Anh ngồi xuống bên giường, chủ động cúi người về phía trước, hôn khẽ lên môi cậu.

Lúc ấy Minh Hạo cũng đã tỉnh giấc, nhưng lại nhắm chặt mắt giả bộ ngủ, cậu lén ngắm bộ quân phục thẳng thớm trên người anh, nhìn anh đội mũ, đeo giày lính bước ra ngoài, rồi xoay người ngủ tiếp.

Đến tận bây giờ Minh Hạo vẫn cảm thấy rằng Mẫn Khuê sẽ trở về ngay đây thôi, thế nhưng, trên đời này làm gì có người nào cảm nhận được rằng mình sắp phải trải qua sinh ly tử biệt đâu cơ chứ?

Cậu thở dài, tiếp tục khởi động cuộn tesla, bỗng nhiên động cơ vang lên tiếng đổ gãy.

Minh Hạo lập tức ôm đầu thụp người xuống tránh sau bờ tường, một vòng điện lôi phóng xẹt qua đỉnh đầu, trục chính vang lên tiếng đổ vỡ, động cơ bốc khói đen xì, không ngờ vẫn chưa phát nổ!

Minh Hạo ngẩng đầu nhìn mũi phóng điện của trục chính, một đoạn mạch bị hỏng, điện tích tích tụ lại đảo ngược dòng, mùi nhựa khét bốc lên, có mạch điện bị cháy rồi.

Minh Hạo nhìn ra phía ngoài rào chắn, lũ thây ma bị điện giật lăn quay một mảng, nếu thêm một lần nữa, chỉ sợ là cuộn dây sẽ phát nổ hoàn toàn.

Nhưng vào chính thời khắc vừa nhìn ra ấy, Minh Hạo sững người.

Cậu ngơ ngẩn chầm chậm đứng dậy, dưới màn trời xanh xám phía tây, có một chiếc Jeep đang phóng như bay tới.

"Mẫn Khuê." Minh Hạo lẩm bẩm, rồi gần như lấy hết sức bình sinh, điên cuồng gào lên: "Mẫn Khuê!"

Xe Jeep lao tới nơi thì đánh một vòng cung đẹp mắt, hai bên cửa kính đã bị bắn nát, khẩu tiểu liên sáu nòng xả đạn như sấm nổ quét vụn lũ thây ma chặn đường, tiếp ngay sau đó một quả lựu đạn được ném ra, trong tiếng nổ ầm vang một mảng lớn lại bị san bằng.

"Mẫn Khuê!" Minh Hạo vừa ra sức gào vừa lao như điên xuống.

Chiếc Jeep sang số, hiên ngang xông qua lưới sắt, nhằm vào chỗ có thây ma ít nhất ở phía đông phi thẳng vào, tiếp đất "rầm" một cái.

Mẫn Khuê đạp cửa xe xông tới, hét lớn: "Minh Hạo! Mẹ kiếp em chơi trò gọi phép cấm tấn công diện rộng à! Gan cũng to thật đấy nhỉ! Đến cả một người giúp dụ quái cũng chẳng thèm có nữa!"

Minh Hạo lao xuống dưới, Mẫn Khuê tay vừa xả súng, miệng vừa lớn tiếng quát tháo, tiếng súng máy "pằng pằng pằng pằng" quét ra, bắn văng những thây ma muốn xông tới trước. Ngay sau đó vươn tay trái đón lấy Minh Hạo đang nhào vào lòng, ôm chặt phía trước.

Mẫn Khuê hỏi dồn: "Thắng Triệt đâu?! Thế này là thế nào?! Cái cột điện kia dùng được cơ à?! Mẹ nó, ngon thật đấy! Chơi thêm phát nữa được không!"

Minh Hạo định thần lại, lũ thây ma lại ào đến, Mẫn Khuê cùng với vài tay đội viên mang theo không ngừng bắn phá.

"Chơi thêm phát nữa là sẽ nướng chín anh luôn đấy! Không còn thời gian giải thích đâu!" Minh Hạo hỏi gấp: "Ở phía bắc có thây ma không?"

Mẫn Khuê vừa bắn thây ma vừa lớn tiếng đáp: "Không nhiều! Lại sắp chạy nữa à? Em còn đòi là nhân viên kỹ thuật cơ đấy! Đừng có mà chém gió nhé!"

Minh Hạo: "Dựa theo kế hoạch lập ra từ đầu! Em chuẩn bị hết rồi! Lâm Mộc Sâm bỏ trốn trước rồi... Làm em còn tưởng cái bộ mặt thấy chết không sờn của gã là thật chứ! Đặng Trường Hà! Hồ Giác! Nhóm người cuối cùng lên xe mau! Dẫn mọi người rời đi!"

Mẫn Khuê: "Lời thằng cha đó mà cũng tin được à! Lên xe hết đi! Bọn anh yểm trợ rút lui!"

Minh Hạo: "Em suýt chút đã tin là thật! Lần sau còn gặp lại gã thì..."

Mẫn Khuê tức giận gầm lên: "Ông đây cho gã một nã vào đầu nát bét! Mẹ kiếp! Dám lừa ông chạy tới cái hồ lượn tới lượn lui hết nửa ngày, nếu không vì nhớ bà xã bỏ về sớm, bây giờ ngay cả xác cũng chín rục rồi! Mấy cậu rút quân mau lên! Đồ đạc không cần nữa! Sau này quay lại tìm sau!"

Chiếc xe container cuối cùng phi ra vòng vây, mỗi bên đều có một xạ thủ, liên tục xả súng vào thây ma để mở đường, Hồ Giác đứng trong thùng xe giục to: "Minh Hạo, mau lên xe!"

"Mẫn Khuê! Minh Hạo!" Mọi người thi nhau hét lên: "Lên xe!"

Khẩu súng máy trên tay Mẫn Khuê vẫn không ngừng lên đạn, quay đầu điên tiết mắng: "Cậu ta không đi đâu hết! Ở lại phụ ông đây bọc hậu cho các người! Mấy người lượn nhanh đi!"

Minh Hạo phá lên cười, đoàn xe rút đi, lũ thây ma bị tách ra một phần, bám theo đoàn xe chạy, số thây ma còn lại trong trường bớt đi rất nhiều, nhưng lại đang dần dần hình thành một vòng vây.

Mẫn Khuê thấy tất cả mọi người đã rút lui bèn hô to: "Em lái xe!"

Minh Hạo chui vào trong xe, quay đầu, cuốn một thây ma nghiền nát dưới bánh xe, đẩy cửa xe ra, Mẫn Khuê sau khi nã đạn điên cuồng liền thu súng về, nhảy tọt vào xe, gác khẩu súng lên cửa xe đã vỡ nát kính, tiếp tục xả súng như điên.

Minh Hạo bẻ ngoặt vô lăng, lao ra khỏi vòng vây.

Phía xa đoàn xe đang chạy, đàn thây ma lại vây kín tới, tách rời hai người họ và đoàn xe.

"Hỏng bét." Minh Hạo cất tiếng: "Cứ thế xông lên được không?"

"Đạn không còn nhiều lắm!" Mẫn Khuê đáp: "Ế, không hay rồi! Chúng bu lại chỗ bọn mình! Chạy mau!"

Minh Hạo quay đầu xe lao xuống quốc lộ, hỏi: "Chạy hướng nào?!"

Mẫn Khuê: "Hướng nam... không được! Hướng tây đi... Không, nhắm hướng đông!"

Xe Jeep trên đồng bằng hết quẹo bên trái, rồi lại quẹo sang phải, lạng đi lạng lại mấy lượt, trong xe truyền ra tiếng thét giận dữ của Minh Hạo: "Rốt cuộc là hướng nào! Có cần dừng lại ném đồng xu không đây!"

Mẫn Khuê: "Đồng xu chỉ có hai mặt thôi! Em đọc nhiều sách quá ngu người rồi à! Đi hướng đông! Lúc này còn muốn cãi nhau nữa à?!"

Chiếc Jeep tăng lên tốc độ cao nhất, lướt như gió trên mặt đường quốc lộ, nhắm thẳng hướng đông phóng đi.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com