Gyuhao Goi Ten Em
tiểu hạo luôn nói, em thích mùi người lắm - nhưng theo tôi biết, em chẳng hề thích con người, thật vô lí làm sao. tôi tự hỏi, mùi người theo em là gì, nhưng lời vẫn đang ở cuống họng thì câu đáp án đã ở trước mặt rồi, em chẳng đợi tôi hỏi mà đã nói trong tiếng cười khúc khích, thực ra em chỉ thích mùi nắng trên người anh thôi.tôi cho rằng, ấy là lí do vì sao em tìm đến tôi.có đôi lần, tôi nhớ là em, chính em đã đem áo khoác của tôi đi đắp lên người mình, mà toàn bộ cái áo đó lại vừa vặn che chắn hết cơ thể em. có lẽ áo tôi quá to, mà cũng có lẽ, em quá gầy.em gầy gò tôi đã nói, nhưng hình như tôi chưa nói em mong manh thế nào. đôi khi, giữa những buổi trưa ngắn ngủi, trong khi em rõ ràng đang say ngủ, tôi lại tưởng em còn thức, vì những cái run rẩy đậu trên hàng mi em khi gió lạnh tạt qua, vì những cái co quắp vặn vẹo tưởng như muốn đem áo tôi làm của bỏ đi. những khi ấy, tôi mang đắp cho em một tấm chăn, nhưng hành động ấy lại lỡ làm em thức giấc mất, em khẽ khàng ngọ nguậy để gạt đi tấm chăn kia, sau rồi sà vào lòng tôi, áo anh có mùi nắng, còn chăn thì không.có lẽ, em chỉ là khao khát những tia nắng mong manh như chính em mà thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com