Gyuhao Goi Ten Em
em luôn bảo, tuổi mười bảy rất đẹp.
năm nay, tôi mười bảy, mà em cũng mười bảy. cùng độ tuổi, nhưng ngày sinh tháng đẻ của chúng tôi thì khác xa nhau. em chính ra thuộc về những đêm đông rét mướt hẩm hiu, trong khi tôi thì cháy bỏng trong những ngày hạ nắng gắt chói chang như đổ lửa.
tôi hỏi em, tuổi mười bảy thì có gì mà đẹp, em chỉ cười không đáp. có lẽ, em nhớ về những xiềng xích kìm kẹp đời mình. có lẽ, em đang tìm trong những ngày em từng trải qua một phút giây hạnh phúc. hoặc có lẽ, em chỉ đơn giản là đang kiếm một tia nắng ấm áp giữa tiết đông.
em có biết hoa mai chứ? người ta bảo tôi, mai ra hoa vào mùa xuân ấm áp, nực cười thay. bọn họ nào có ai biết, mai thực ra vẫn nở vào độ đông, giữa cái cằn cỗi của đất trời, giữa cái giá lạnh của tuyết rơi.
và em ơi, liệu em có hay, em chính là đóa mai ra hoa đẹp nhất trong mắt tôi?
khẳng khiu gầy gò, nhưng lại đứng vững trước bão giông cuộc đời, chẳng phải vẫn là em đấy ư? em gạt đi chông gai bằng đôi tay trần, bản thân em đi ngược lại với tạo hóa khi từ chối những ngày xuân để chống chọi với những đêm đông giá rét vốn chẳng thuộc về mùa sinh nở, em công nhận với tôi chứ?
em ơi, mười bảy của em sắp tới rồi, tôi chỉ mong em có thể sống an lành qua mười tám mà thôi, dù có tôi ở bên hay không.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com