Gyuboo Jetlag Trans
Summary:Máy bay dừng ở Thượng Hải trong vài giờ, nhân lúc đó Seungkwan cũng đã nghe được thêm nhiều chuyện khác về người bạn đồng hành của mình.Đôi lời từ tác giả:À thì chắc cỡ hơn 7 năm rồi tui chưa có đến một sân bay nào và tui cũng chỉ mới bay đi Singapore thôi nên mô tả dưới đây không dựa trên một sân bay cụ thể nào hết đâu.Thêm nữa làSẽ có thêm nhiều góc nhìn đa chiều hơn về các nhân vật của chúng ta khi họ tìm hiểu kỹ hơn về đối phương.
Seungkwan không thể thẳng thừng nói ra câu đó được. Cậu thực sự không thể nói ra mồm câu đấy. Cậu không biết tại sao lại thế, nhưng Mingyu cứ bày cái vẻ mặt đó ra, cái biểu cảm chu môi nài nỉ, bàn tay anh thì cứ níu lấy tay áo khoác cậu, dáng vẻ làm não Seungkwan rối hết cả lên. Và cậu càng không thể cứ nói không với anh cho xong chuyện."Được rồi. Được rồi mà. Chúa ơi. Anh tự tin quá đấy." Seungkwan thốt lên làm Seungcheol, quản lý của Mingyu, đang đứng phía sau lưng anh idol cũng phải mỉm cười."Cậu sẽ không bao giờ lường trước trò này được đâu. Chờ đến khi nó nhìn cậu với đôi mắt cún con của nó mà xem." Seungcheol nói mà Seungkwan chỉ biết ngán ngẩm đeo túi lên vai, nhận lấy khẩu trang từ tay Seungcheol và nói cảm ơn anh.Chả là vụ dừng chân ở Thượng Hải hóa ra đã được Seungkwan lên kế hoạch từ trước. Đúng vậy, đã có sắp xếp cả rồi đấy. Seungkwan đã tính sẽ đi lượn lòng vòng trong sân bay nhiều nhất có thể, tham quan xung quanh rồi chụp vài tấm hình, lang thang đây đó. Cậu thậm chí còn dự định sẽ mua vài món quà lưu niệm đáng yêu về cho Chan và Seokmin ở nhà cơ. Thề luôn.Nhưng đó là kế hoạch Trước-khi-gặp-Mingyu, vậy nên cơ bản là giờ nó không còn thực hiện được nữa.Seungcheol giải thích rằng anh đã làm thế nào để có được một phòng riêng trong khu V.I.P, rồi thì họ có thể nghỉ ngơi ở đó để chờ lên chuyến bay 12 tiếng tiếp theo từ đây đến L.A. Dĩ nhiên là Seungkwan từ chối, cậu cũng có lý do chính đáng mà, nhưng khi cậu lắc đầu đến lần thứ hai, Mingyu đã xoay người sang và nhíu mày với cậu.Và rồi anh chu môi.Và rồi màn nài nỉ bắt đầu.Nhiêu đó đã là quá đủ với Seungkwan rồi.Vậy nên, giờ cậu ở đây. Bước ra khỏi máy bay, chầm chậm đi sau Seungcheol vài bước, phía trước là Mingyu đã sải chân cách một khoảng dài . Seungkwan thấy vài người giơ camera lên, chụp ảnh Mingyu khi họ bước dọc theo dòng người đi ra từ khu vực sân đáp, đang ngơ ngác thì Seungkwan 'vô tình' va phải một trong số mấy cô gái mải liên tục xô đẩy những người xung quanh để chụp ảnh Mingyu. Seungcheol ngay lập tức bước lên, lớn tiếng với mấy cô gái nọ, thân mình anh chắn lấy Mingyu ngay lập tức. Bảo an ở sân bay có vẻ đã đánh hơi thấy vấn đề, họ cũng bước lên, dồn bốn cô gái lại một góc để đảm bảo họ không đi theo nữa. Seungcheol ngay lập tức xoay người lại nhìn Seungkwan, mỉm cười trấn an cậu, khẩu hình miệng hỏi 'cậu ổn chứ?'. Seungkwan khẽ gật đầu thay câu trả lời. Cậu quay ra nhìn những người vẫn đang cố bước cùng hướng với ba người họ lần nữa, có lẽ trong số đó cũng có những người thực sự ở khu V.I.P chăng, nhưng cậu vẫn thấy một vài cô gái còn giơ camera lên. Duy chỉ có một người giơ máy để chụp lại một tấm selfie với dáng rõ ngộ, Seungkwan nhìn cô gái đó mà chẳng thể nhịn cười, mãi sau mới quay sang theo gót Seungcheol và Mingyu.Một vài người vẫn cố đi theo họ đến tận hành lang, sau đó cũng bị chặn lại, Seungcheol giơ thứ gì đó lên cho một trong những nhân viên đứng ở lối vào, anh chỉ về phía Seungkwan ý là thêm cả cậu nữa. Người nhân viên mỉm cười với Seungkwan khi cậu bước qua, cậu bèn chào lại anh rồi tiếp tục đi dọc theo lối vào cùng Mingyu và Seungcheol."Được rồi, tôi phải hỏi thôi. Nếu hai người đủ điều kiện bao một phòng V.I.P giá đắt cắt cổ như này, vậy tại sao hai người không bay hạng thương gia? Chân của Mingyu còn khó mà vừa được cái ghế hạng phổ thông." Seungkwan cuối cùng cũng hỏi chuyện cậu tò mò nãy giờ làm Seungcheol bật cười khúc khích."Giờ mày muốn tự trả lời câu đó hay để anh nói đây?" Seungcheol chuyền bóng sang Mingyu làm anh idol nọ thở dài thườn thượt, thậm chí còn không thèm quay người lại để nhìn thẳng vào Seungkwan."Tôi thề với Chúa luôn đó Mingyu. Nếu anh định nói rằng anh muốn trải nghiệm hạng bay phổ thông ít nhất một lần trong đời, tôi sẽ đấm thẳng vào bi của anh." Seungkwan khẳng định một cách chắc chắn nhưng Seungcheol chỉ hất đầu về phía Mingyu, anh quản lý cười ngoác mang tai không thành tiếng, cuối cùng cũng không nhịn nổi mà bật cười giòn giã."Ôi Chúa ơi. Tôi ghét đám người nhà giàu quá đi mất." Seungkwan lầm bầm, Mingyu thì chẳng nói gì, anh dừng lại trước một trong số mấy cánh cửa ở hành lang đó và mở nó ra. Anh idol nọ đi thẳng vào phòng trong khi Seungcheol phải dựa hẳn vào ngưỡng cửa, một tay ôm bụng, một tay bám lấy khung cửa, níu lấy bản thân chỉ để anh không ngã lăn ra vì cười ngặt nghẽo."Tôi ưng cậu rồi đó." Seungcheol nói nhỏ với cậu, câu nói làm Seungkwan ngại ngùng mỉm cười. Anh quản lý đưa tay trượt thanh gì đó trên cửa và Seungkwan thấy trạng thái FREE (phòng trống) được đổi thành OCCUPIED (phòng có người). Seungcheol để cậu bước vào trước, cậu liền nói cảm ơn anh rồi mới tiến vào trong.Mingyu đã nằm xuống một trong mấy cái ghế sofa ở bên trong, mũ áo hoodie của anh được đội lên, mũ lưỡi trai và khẩu trang cũng vẫn còn trên người, túi vẫn đeo trên vai khi tay anh ôm nó vào lòng."Anh ấy bao nhiêu tuổi rồi vậy?" Seungkwan hỏi làm Seungcheol quay ra phía cậu."23* tuổi rồi." Seungcheol đáp, Seungkwan chỉ im lặng nhìn anh quản lý rồi nhắm mắt lại. Lặng lẽ ngửa đầu ra phía sau, hít vào một hơi thật sâu."Sao thế?" Seungcheol thắc mắc nhưng Seungkwan chỉ quay ra nhìn anh, vẻ mặt chẳng có cảm xúc gì rõ ràng."Anh ấy lớn tuổi hơn tôi ấy hở?" Seungkwan hỏi ngược lại, giọng cậu nghe vẻ... thất vọng hơn cả mức cậu định thể hiện ra. Biểu cảm và cả tông giọng của cậu lộ rõ sự hoài nghi. Seungcheol bật cười khiến Mingyu đang nằm ở sofa rên rỉ nói mớ gì đó."Chúng ta sẽ phải ở đây trong khoảng vài giờ nữa, sao cậu không đi nghỉ một chút đi?" Seungcheol hỏi tiếp nhưng Seungkwan lắc đầu nguầy nguậy."Chắc anh đang đùa thôi ha? Chứ tôi muốn tìm lại cảm giác trên đôi bàn chân tê rần này trước khi bước lên một chuyến bay 12 tiếng nữa. Xin đấy." Seungkwan đùa làm Seungcheol mỉm cười theo."Vậy cậu muốn đi uống chút cà phê chứ?" Seungkwan gật đầu ngay lập tức khi anh hỏi."Thế còn em nhỏ đang nằm đằng kia thì sao?" Seungkwan không quên hỏi thêm nhưng cậu chợt nhận ra Seungcheol đang nhìn cậu với vẻ mặt như thể vừa thấy chuyện gì hài hước và bất ngờ lắm. "Sao vậy?" Seungkwan tò mò nhưng Seungcheol lại nhún vai."Không có gì. Chỉ là... tôi chưa gặp ai không rơi vào lưới tình ngay lần đầu gặp thằng bé đó. Kiểu, cậu sẽ không tin nổi người ta có thể soạn mấy cái tin nhắn như vậy rồi gửi về số tôi sau khi họ gặp Mingyu đâu." Câu trả lời của Seungcheol làm Seungkwan hắng giọng liên tục."Anh ấy không có quyến rũ tới vậy đâu mà." Seungkwan nhấm nhẳng đáp lại và làm Seungcheol bật cười lần nữa.Họ để lại Mingyu trong căn phòng đó. Seungcheol hỏi lấy một cái chìa khóa từ nhân viên và khóa cửa phòng sau khi để lại một tờ giấy nhắn ghi "ĐỪNG TỰ Ý RỜI KHỎI PHÒNG ĐẤY. TỤI ANH CHỈ ĐI RA NGOÀI ĐỂ MUA CÀ PHÊ THÔI. SẼ MANG VỀ CẢ PHẦN CỦA MÀY NỮA. NHẮN CHO ANH KHI MÀY NGỦ DẬY HOẶC MÀY NHỚ RA CẦN MUA GÌ ĐÓ." hy vọng rằng nó sẽ giữ Mingyu ở yên trong phòng.Seungcheol thực ra là một người vô cùng hoàn hảo. Anh có một nụ cười đẹp, anh bật cười trước mỗi trò đùa của Seungkwan, anh luôn chăm chú lắng nghe cuộc trò chuyện, và mẹ nó chứ anh cuốn hút kinh khủng."Vậy nên, đây sẽ là buổi biểu diễn đầu tiên của Mingyu ở nước ngoài ạ?" Seungkwan hỏi thăm và Seungcheol gật đầu xác nhận khi miệng đang nhấp một ngụm cà phê.Họ ngồi trong một khu bán đồ ăn nhỏ ở phía cuối hành lang, Seungkwan cũng đã chụp rất nhiều ảnh ở khu đó nữa. Nó trông như một quán cà phê khổng lồ với trần nhà cao tít, cửa sổ có tầm nhìn bao quát hết những máy bay đang đậu ở gần đó. Seungcheol đã đề nghị trả tiền cho hóa đơn của cậu, còn kêu cậu chọn bất cứ món gì cậu muốn, vậy nên Seungkwan đã định chọn món rẻ nhất trong menu. Ngay khi Seungcheol biết được ý nghĩ đó, anh đã bảo anh sẽ gọi hết menu mỗi loại một phần nếu cậu không chọn uống món cậu thực sự thích. Seungkwan ban đầu còn bật cười vô tư, cho đến khi cậu quay sang và thấy Seungcheol đang nhìn cậu chằm chằm."Anh đang nói nghiêm túc ha." Câu nói ngốc nghếch bật ra từ miệng Seungkwan và Seungcheol chỉ gật đầu.Đó cũng là lý do tại sao Seungkwan đang vừa ngồi nhấm nháp cốc latte dâu thêm xốt socola đen vừa nói chuyện cùng anh. Một cốc cỡ lớn luôn. Và thêm thật nhiều kem tươi nữa."Mingyu thực ra chỉ mới bắt đầu sự nghiệp đầu năm nay thôi. Kiểu theo một cách chuyên nghiệp ấy. Nhưng hai người bọn tôi đã làm việc với nhau như vậy được một khoảng thời gian khá dài rồi, nên tôi cũng biết sau tất cả những cố gắng ấy thì thằng bé cũng sẽ tổ chức được một tour diễn hẳn hoi." Seungcheol kể từ tốn. Nghe cách anh nói giống như một người cha kể về con trai của mình, hoặc một người thầy nói về cậu học trò giỏi nhất vậy. Điều đó thực sự rất dễ thương.Nhưng rồi nét mặt Seungcheol chùng xuống, anh bắt đầu nhìn đăm đăm vào cốc cà phê. "Nhưng Mingyu dạo này... có chút xuống tinh thần. Cũng được một khoảng thời gian rồi." Seungcheol bất ngờ tâm sự, bầu không khí thay đổi khiến Seungkwan hắng giọng nghiêm túc ngay lập tức."Có vẻ như hai người đã có một cuộc tranh luận về vấn đề gì đó. Chắc là trước khi chuyến bay khởi hành nhỉ? Có phải là chuyện liên quan đến việc xuống tinh thần đó không?" Seungkwan hỏi nhưng Seungcheol lại lắc đầu bảo không phải."Cuộc tranh luận đó của chúng tôi là về việc tôi không để thằng bé mang chú cún dở hơi của nó đi tour cùng." Lời bộc bạch của Seungcheol làm Seungkwan bật cười."Không đời nào! Anh nghiêm túc đó hở?" Seungkwan kêu to và Seungcheol gật đầu xác nhận."Tên chú cún đó là Aji, và thực ra nó, ờm dễ thương lắm ấy, nhưng nó lại siêu ghét Mingyu. Thằng bé thậm chí còn chẳng thể bế nổi Aji nếu không phải là mẹ của Mingyu dỗ con cún nghe lời để thằng bé bế! Aji còn thích tôi hơn cả Mingyu cơ, tôi thề đấy." Seungcheol giãi bày như bắn liên thanh làm Seungkwan cười khúc khích theo từng câu nói."Cãi qua cãi lại là vì vấn đề cỏn con ấy đó. Nên không phải là xuống tâm trạng vì chuyện đấy đâu. Tôi, ừm, mới gần đây tôi có phát hiện ra người mà đáng lẽ ra sẽ là bạn thân nhất của thằng bé, hóa ra gã đó chỉ lợi dụng Mingyu để công khai nhận vị trí bạn thân với người nổi tiếng thôi, cái trò bệnh hoạn và khốn nạn kinh khủng. Gã đó dần chăm chỉ nói chuyện thân thiết với Mingyu qua những dòng tweet kể từ khi thằng bé bắt đầu hoạt động nghệ sĩ chuyên nghiệp và hai người cũng từng quý mến nhau nữa." Giọng Seungcheol có vẻ bức xúc nên Seungkwan chỉ im lặng quan sát biểu cảm của anh."Đó không phải lỗi của anh đâu mà, anh hiểu đúng không?" Seungkwan tiếp lời, nhưng gương mặt Seungcheol lúc ngẩng lên nhìn cậu hệt như đã bị nói trúng tim đen."Anh không phải kiểu người quá khó đoán. Gã đó đúng là tệ hại thật. Mingyu không hề đáng để bị lừa dối như vậy. Và dựa trên vài tiếng tôi trải nghiệm việc ở cạnh anh ấy, tôi có thể chắc chắn anh ấy đã có kinh nghiệm phòng bị người lạ sau lần đó rồi. Nhưng mà anh cũng luôn dựng lên bức tường phòng thủ như vậy mà, đúng không?" Seungcheol vẫn nhìn cậu đăm đăm khi Seungkwan mỉm cười với anh."Ý tôi là, dựa trên cả vụ anh phản ứng mạnh cỡ nào khi tôi chỉ mới chụp một tấm ảnh, tôi có thể hiểu được là anh đã muốn làm gì với gã đó." Câu kết của Seungkwan làm Seungcheol bật cười."Tôi xin lỗi vì chuyện đó, thực lòng đấy. Cậu sẽ không tưởng tượng được mấy vụ kiểu như thế đã xảy ra bao nhiêu lần đâu. Bằng cách nào đó họ tìm ra được lịch trình của Mingyu, rồi họ bám theo xe của chúng tôi hoặc mấy trò ghê người giống vậy. Lúc nãy tôi đã nghĩ hóa ra bây giờ chuyện đó cũng có thể xảy ra cả ở trên một chiếc máy bay nữa, cảm giác như thể bản thân tôi bị dồn vào ngõ cụt không cách nào thoát nổi ấy." Seungcheol giải thích thật cẩn thận, vậy nên Seungkwan chỉ biết lặng yên lắng nghe, thỉnh thoảng nhấp một ngụm latte dâu."Tôi hiểu được vấn đề đó mà. Tôi cũng đã xóa mọi thứ rồi, thề với anh luôn." Seungkwan đã nói dối. Nhưng Seungcheol lại không để tâm quá nhiều, anh chỉ gật đầu đáp lại. Đúng lúc đó điện thoại anh rung lên, Seungcheol rút nó ra, đọc thứ hiển thị trên màn hình và mỉm cười."Tôi xin phép nhé." Seungcheol nói với cậu, vuốt mở máy và đẩy ghế đứng dậy."Chào cưng." Giọng Seungcheol vang lên, còn Seungkwan nghe tiếng con tim mình vụn vỡ.Chúa trời cũng thật biết trêu ngươi cậu, ngài cứ gửi cho cậu một người đàn ông cuốn hút kèm theo một người cũng tuyệt vời không kém, nhưng chẳng ai trong số họ còn độc thân cả? Không có một ai luôn cơ đấy? Đúng là bi kịch cuộc đời.Seungkwan chụp lại một tấm ảnh bàn đồ uống của họ, căn góc thấy được cả cốc của cậu và Seungcheol, sau đó mới đăng lên story của Instagram. Vừa mới định lướt dọc trang chủ Insta của cậu một chút thì có một tin nhắn mới nhảy lên trên màn hình. Cậu bấm vào và ngay lập tức mỉm cười.VErnonbạn ơiÔI BẠN ƠIBẠN ĐANG ĐI MỘT BUỔI HẸN CON MẸ NÓ HÒ ĐẤY À?Ở THƯỢNG HẢI LUÔN???q?q?q!?1?2BOO SEUNGKWANBoo!mày nói như kiểu dù tao muốn nhưng tao không bao giờ cua nổi một anh giai nào ấyVErnonMày đã đơn côi lẻ bóng suốt ba năm trời và đó không phải do mày chọn đâu, kwanieBoo!đồ chết dẫm đó là lý do tại sao da đầu mày yếu đấyVErnonmẹ nó mày cứ trả lời đi xem nàođó là ai thế?có phải mày đang đi hẹn hò với anh người mẫu quỷ sứ đó không?vậy mà mày cứ phán xét tao mỗi lần tao muốn có một sugar daddyđồ đạo đức giả chết tiệtBoo!xin mày đấy im giùm đivà đó không phải là anh người mẫungười đấy là quản lý của anh tahọ để tao đi cùng vào khu VIPà có cái này đúng nàymày đang nói chuyện cùng một chàng trai được đi hạng VIP đấyVErnonàhhh vậy ra vì mày không thể cua được anh người mẫu nên mày quay ra cua luôn quản lý của anh tanhanh trí đấyBoo!vernon tao thề với chúa là không phải ai cũng muốn đi câu một quý ngài sugar daddy như mày đâu nên làm ơn im giùm cái mồm vào điVErnonai đó đang thấy nhột kìaBoo!bởi vì anh quản lý đó thực sự rất quyến rũ với đáng yêu, và TỬ TẾ nữaVErnonôi được quámọi đặc điểm chết người có hết ở một người đàn ôngBoo!Và người đàn ông đó đang ở trong MỘT MỐI QUAN HỆ KHÁC rồiVErnonÈo! chán thếdù gì anh giai đó cũng cư xử tốt với màyBoo!Ừ vậy luôn?Đồ chết dẫmtao đã làm ra thứ tội tình gì để rồi phải gánh chịu sự thực đau lòng này cơ chứ?VErnonphán xét tao khi tao muốn có một sugar daddyphán xét quần áo của tao MỌI LÚCkêu tao quá gay để làm bất cứ cái gìcó lần còn bảo hình như tao thẳng lại nữatrêu MINGHAO LÀ THỰC RA TAO THÍCH CON GÁItao nên nói tiếp không? tao đã có cả một danh sách kiểu, mọi chi tiết được liệt kê lại vào ghi chúBoo!thứ chết tiệt nhà màytạm biệtgặp mày ở L.A. sau khoảng 12 tiếng nữa hoặc tầm đóVErnonnhớ kể tao nghe nếu mày kiểm chứng được là có thể làm tình trên máy bay như người ta đồn nhéVẻ mặt Seungkwan trông như vừa thấy thứ gì tởm lắm, cậu đóng luôn ứng dụng nhắn tin lại.Cậu quay lại Instagram của mình, đăng thêm vài tấm ảnh được chụp hồi nãy, nhìn đi nhìn lại để chắc chắn story của cậu trông đẹp rồi, cuối cùng là chụp một tấm selfie cho trang story mới nhất."Sẵn sàng để quay lại phòng chờ chưa?" Giọng Seungcheol vang lên với câu hỏi, anh đang bước về lại bàn của họ khi nhét điện thoại vào túi quần và lôi ví ra."Mingyu có nhờ mua đồ ăn đấy. Cậu có muốn ăn gì không?" Seungcheol lại hỏi tiếp, lần này Seungkwan quay ra nhìn anh với ánh nhìn dò xét."Anh sẽ không dọa tôi lần nữa nếu tôi chỉ chọn một món thôi đúng không?" Cậu đùa, vậy mà anh lại nhún vai."Không hứa trước được đâu. Nhưng tôi sẽ cố gắng để không làm thế." Seungcheol vừa nói vừa cười thật tươi, nên Seungkwan đành nhấc cốc của cậu lên và theo Seungcheol đi xuống dãy bán đồ ăn.Sau đó họ về phòng, Seungcheol đưa cho Mingyu túi giấy anh vừa mua được rồi mới đi về phía nhân viên trực để đưa họ chìa khóa phòng. Còn lại Seungkwan và Mingyu, họ quay vào trong, bày dần đồ ăn ra chiếc bàn cà phê nhỏ."Hơi nhiều đồ ăn cho ba người ha." Mingyu cảm thán nhưng Seungkwan chỉ lơ đãng nhìn anh."Seungcheol nói anh có thể ăn hết chỗ này một mình luôn đấy. Thôi cứ ngồi xuống chờ Seungcheol về rồi hẵng ăn." Câu nói của Seungkwan làm Mingyu chu mỏ hờn dỗi. Một lần nữa.Không phải là nên có một cái luật rằng ai quá 13 tuổi thì không được chu môi hở? Hoặc là cấm họ trông dễ thương như vậy khi chu môi? Không có luôn ư?"Nhưng tôi đói lắm òi!" Seungkwan đảo mắt ngay khi Mingyu bắt đầu nài nỉ."Anh đã ngủ suốt nửa chuyến bay và thêm cả lúc chúng ta hạ cánh nữa. Sao anh đói đến cỡ đó được?" Cậu hỏi nhưng anh chỉ cau mày, mắt dính chặt vào chiếc bàn đầy đồ ăn. Đương nhiên là Seungkwan đảo mắt lần nữa, lần này thêm cả tiếng thở dài."Thôi được rồi, anh ăn đi. Chỉ cần biết là Seungcheol chưa có ăn vì anh ấy đợi anh ngủ dậy đấy. Nhưng có vẻ đó không phải mối bận tâm của anh." Seungkwan nói tiếp, lần này Mingyu chuyển qua nhìn cậu đăm đăm, và anh lại cau mày."Thôi được rồi." Giọng anh y chang cậu lúc nãy, Seungkwan nghe vậy chợt mỉm cười.Một phút sau đó, Seungcheol bước vào phòng và ngay lập tức Mingyu tóm lấy một cái đĩa, bắt đầu dốc đồ ăn thẳng vào miệng. Seungkwan cá chắc anh chẳng nhai miếng nào trong đống đó hết."Này, ăn chậm thôi. Chỗ đồ ăn này là cho mày hết đó. Tụi anh đều ăn cả rồi." Seungcheol vội nhắc, Mingyu quay qua phía Seungkwan ngay tức khắc. Anh lườm cậu dù đang cắn dở nửa miếng sủi cảo. Seungkwan nở một nụ cười ngọt ngào nhất có thể, từ tốn cầm cốc latte dâu lên và nhấp thêm một ngụm."Nhân viên báo anh là thời gian chờ đổi chuyến của chúng ta bị rút ngắn lại , vì thế nên chúng ta sẽ lên máy bay sau nửa tiếng nữa." Mingyu gật gù khi nghe Seungcheol thông báo, miệng vẫn đầy thức ăn.Seungkwan ngồi ngắm Mingyu ăn... À thì cậu không nghĩ ra gì tương xứng có thể so sánh với Mingyu hiện giờ, chỉ là... Dáng vẻ của anh ấy trông rất khác, thực sự rất khác. Kỳ lạ ghê nhưng nhìn thấy anh ngồi ăn ngon lành như vậy làm cái suy nghĩ "Tôi sẽ không để thế giới này làm anh tổn thương." cứ cuốn lấy tâm trí Seungkwan. Nếu là bạn chắc bạn cũng sẽ đồng cảm với Seungkwan ha?
Chú thích:Mingyu 23* tuổi do tác giả đã viết fic này vào năm 2020
Seungkwan không thể thẳng thừng nói ra câu đó được. Cậu thực sự không thể nói ra mồm câu đấy. Cậu không biết tại sao lại thế, nhưng Mingyu cứ bày cái vẻ mặt đó ra, cái biểu cảm chu môi nài nỉ, bàn tay anh thì cứ níu lấy tay áo khoác cậu, dáng vẻ làm não Seungkwan rối hết cả lên. Và cậu càng không thể cứ nói không với anh cho xong chuyện."Được rồi. Được rồi mà. Chúa ơi. Anh tự tin quá đấy." Seungkwan thốt lên làm Seungcheol, quản lý của Mingyu, đang đứng phía sau lưng anh idol cũng phải mỉm cười."Cậu sẽ không bao giờ lường trước trò này được đâu. Chờ đến khi nó nhìn cậu với đôi mắt cún con của nó mà xem." Seungcheol nói mà Seungkwan chỉ biết ngán ngẩm đeo túi lên vai, nhận lấy khẩu trang từ tay Seungcheol và nói cảm ơn anh.Chả là vụ dừng chân ở Thượng Hải hóa ra đã được Seungkwan lên kế hoạch từ trước. Đúng vậy, đã có sắp xếp cả rồi đấy. Seungkwan đã tính sẽ đi lượn lòng vòng trong sân bay nhiều nhất có thể, tham quan xung quanh rồi chụp vài tấm hình, lang thang đây đó. Cậu thậm chí còn dự định sẽ mua vài món quà lưu niệm đáng yêu về cho Chan và Seokmin ở nhà cơ. Thề luôn.Nhưng đó là kế hoạch Trước-khi-gặp-Mingyu, vậy nên cơ bản là giờ nó không còn thực hiện được nữa.Seungcheol giải thích rằng anh đã làm thế nào để có được một phòng riêng trong khu V.I.P, rồi thì họ có thể nghỉ ngơi ở đó để chờ lên chuyến bay 12 tiếng tiếp theo từ đây đến L.A. Dĩ nhiên là Seungkwan từ chối, cậu cũng có lý do chính đáng mà, nhưng khi cậu lắc đầu đến lần thứ hai, Mingyu đã xoay người sang và nhíu mày với cậu.Và rồi anh chu môi.Và rồi màn nài nỉ bắt đầu.Nhiêu đó đã là quá đủ với Seungkwan rồi.Vậy nên, giờ cậu ở đây. Bước ra khỏi máy bay, chầm chậm đi sau Seungcheol vài bước, phía trước là Mingyu đã sải chân cách một khoảng dài . Seungkwan thấy vài người giơ camera lên, chụp ảnh Mingyu khi họ bước dọc theo dòng người đi ra từ khu vực sân đáp, đang ngơ ngác thì Seungkwan 'vô tình' va phải một trong số mấy cô gái mải liên tục xô đẩy những người xung quanh để chụp ảnh Mingyu. Seungcheol ngay lập tức bước lên, lớn tiếng với mấy cô gái nọ, thân mình anh chắn lấy Mingyu ngay lập tức. Bảo an ở sân bay có vẻ đã đánh hơi thấy vấn đề, họ cũng bước lên, dồn bốn cô gái lại một góc để đảm bảo họ không đi theo nữa. Seungcheol ngay lập tức xoay người lại nhìn Seungkwan, mỉm cười trấn an cậu, khẩu hình miệng hỏi 'cậu ổn chứ?'. Seungkwan khẽ gật đầu thay câu trả lời. Cậu quay ra nhìn những người vẫn đang cố bước cùng hướng với ba người họ lần nữa, có lẽ trong số đó cũng có những người thực sự ở khu V.I.P chăng, nhưng cậu vẫn thấy một vài cô gái còn giơ camera lên. Duy chỉ có một người giơ máy để chụp lại một tấm selfie với dáng rõ ngộ, Seungkwan nhìn cô gái đó mà chẳng thể nhịn cười, mãi sau mới quay sang theo gót Seungcheol và Mingyu.Một vài người vẫn cố đi theo họ đến tận hành lang, sau đó cũng bị chặn lại, Seungcheol giơ thứ gì đó lên cho một trong những nhân viên đứng ở lối vào, anh chỉ về phía Seungkwan ý là thêm cả cậu nữa. Người nhân viên mỉm cười với Seungkwan khi cậu bước qua, cậu bèn chào lại anh rồi tiếp tục đi dọc theo lối vào cùng Mingyu và Seungcheol."Được rồi, tôi phải hỏi thôi. Nếu hai người đủ điều kiện bao một phòng V.I.P giá đắt cắt cổ như này, vậy tại sao hai người không bay hạng thương gia? Chân của Mingyu còn khó mà vừa được cái ghế hạng phổ thông." Seungkwan cuối cùng cũng hỏi chuyện cậu tò mò nãy giờ làm Seungcheol bật cười khúc khích."Giờ mày muốn tự trả lời câu đó hay để anh nói đây?" Seungcheol chuyền bóng sang Mingyu làm anh idol nọ thở dài thườn thượt, thậm chí còn không thèm quay người lại để nhìn thẳng vào Seungkwan."Tôi thề với Chúa luôn đó Mingyu. Nếu anh định nói rằng anh muốn trải nghiệm hạng bay phổ thông ít nhất một lần trong đời, tôi sẽ đấm thẳng vào bi của anh." Seungkwan khẳng định một cách chắc chắn nhưng Seungcheol chỉ hất đầu về phía Mingyu, anh quản lý cười ngoác mang tai không thành tiếng, cuối cùng cũng không nhịn nổi mà bật cười giòn giã."Ôi Chúa ơi. Tôi ghét đám người nhà giàu quá đi mất." Seungkwan lầm bầm, Mingyu thì chẳng nói gì, anh dừng lại trước một trong số mấy cánh cửa ở hành lang đó và mở nó ra. Anh idol nọ đi thẳng vào phòng trong khi Seungcheol phải dựa hẳn vào ngưỡng cửa, một tay ôm bụng, một tay bám lấy khung cửa, níu lấy bản thân chỉ để anh không ngã lăn ra vì cười ngặt nghẽo."Tôi ưng cậu rồi đó." Seungcheol nói nhỏ với cậu, câu nói làm Seungkwan ngại ngùng mỉm cười. Anh quản lý đưa tay trượt thanh gì đó trên cửa và Seungkwan thấy trạng thái FREE (phòng trống) được đổi thành OCCUPIED (phòng có người). Seungcheol để cậu bước vào trước, cậu liền nói cảm ơn anh rồi mới tiến vào trong.Mingyu đã nằm xuống một trong mấy cái ghế sofa ở bên trong, mũ áo hoodie của anh được đội lên, mũ lưỡi trai và khẩu trang cũng vẫn còn trên người, túi vẫn đeo trên vai khi tay anh ôm nó vào lòng."Anh ấy bao nhiêu tuổi rồi vậy?" Seungkwan hỏi làm Seungcheol quay ra phía cậu."23* tuổi rồi." Seungcheol đáp, Seungkwan chỉ im lặng nhìn anh quản lý rồi nhắm mắt lại. Lặng lẽ ngửa đầu ra phía sau, hít vào một hơi thật sâu."Sao thế?" Seungcheol thắc mắc nhưng Seungkwan chỉ quay ra nhìn anh, vẻ mặt chẳng có cảm xúc gì rõ ràng."Anh ấy lớn tuổi hơn tôi ấy hở?" Seungkwan hỏi ngược lại, giọng cậu nghe vẻ... thất vọng hơn cả mức cậu định thể hiện ra. Biểu cảm và cả tông giọng của cậu lộ rõ sự hoài nghi. Seungcheol bật cười khiến Mingyu đang nằm ở sofa rên rỉ nói mớ gì đó."Chúng ta sẽ phải ở đây trong khoảng vài giờ nữa, sao cậu không đi nghỉ một chút đi?" Seungcheol hỏi tiếp nhưng Seungkwan lắc đầu nguầy nguậy."Chắc anh đang đùa thôi ha? Chứ tôi muốn tìm lại cảm giác trên đôi bàn chân tê rần này trước khi bước lên một chuyến bay 12 tiếng nữa. Xin đấy." Seungkwan đùa làm Seungcheol mỉm cười theo."Vậy cậu muốn đi uống chút cà phê chứ?" Seungkwan gật đầu ngay lập tức khi anh hỏi."Thế còn em nhỏ đang nằm đằng kia thì sao?" Seungkwan không quên hỏi thêm nhưng cậu chợt nhận ra Seungcheol đang nhìn cậu với vẻ mặt như thể vừa thấy chuyện gì hài hước và bất ngờ lắm. "Sao vậy?" Seungkwan tò mò nhưng Seungcheol lại nhún vai."Không có gì. Chỉ là... tôi chưa gặp ai không rơi vào lưới tình ngay lần đầu gặp thằng bé đó. Kiểu, cậu sẽ không tin nổi người ta có thể soạn mấy cái tin nhắn như vậy rồi gửi về số tôi sau khi họ gặp Mingyu đâu." Câu trả lời của Seungcheol làm Seungkwan hắng giọng liên tục."Anh ấy không có quyến rũ tới vậy đâu mà." Seungkwan nhấm nhẳng đáp lại và làm Seungcheol bật cười lần nữa.Họ để lại Mingyu trong căn phòng đó. Seungcheol hỏi lấy một cái chìa khóa từ nhân viên và khóa cửa phòng sau khi để lại một tờ giấy nhắn ghi "ĐỪNG TỰ Ý RỜI KHỎI PHÒNG ĐẤY. TỤI ANH CHỈ ĐI RA NGOÀI ĐỂ MUA CÀ PHÊ THÔI. SẼ MANG VỀ CẢ PHẦN CỦA MÀY NỮA. NHẮN CHO ANH KHI MÀY NGỦ DẬY HOẶC MÀY NHỚ RA CẦN MUA GÌ ĐÓ." hy vọng rằng nó sẽ giữ Mingyu ở yên trong phòng.Seungcheol thực ra là một người vô cùng hoàn hảo. Anh có một nụ cười đẹp, anh bật cười trước mỗi trò đùa của Seungkwan, anh luôn chăm chú lắng nghe cuộc trò chuyện, và mẹ nó chứ anh cuốn hút kinh khủng."Vậy nên, đây sẽ là buổi biểu diễn đầu tiên của Mingyu ở nước ngoài ạ?" Seungkwan hỏi thăm và Seungcheol gật đầu xác nhận khi miệng đang nhấp một ngụm cà phê.Họ ngồi trong một khu bán đồ ăn nhỏ ở phía cuối hành lang, Seungkwan cũng đã chụp rất nhiều ảnh ở khu đó nữa. Nó trông như một quán cà phê khổng lồ với trần nhà cao tít, cửa sổ có tầm nhìn bao quát hết những máy bay đang đậu ở gần đó. Seungcheol đã đề nghị trả tiền cho hóa đơn của cậu, còn kêu cậu chọn bất cứ món gì cậu muốn, vậy nên Seungkwan đã định chọn món rẻ nhất trong menu. Ngay khi Seungcheol biết được ý nghĩ đó, anh đã bảo anh sẽ gọi hết menu mỗi loại một phần nếu cậu không chọn uống món cậu thực sự thích. Seungkwan ban đầu còn bật cười vô tư, cho đến khi cậu quay sang và thấy Seungcheol đang nhìn cậu chằm chằm."Anh đang nói nghiêm túc ha." Câu nói ngốc nghếch bật ra từ miệng Seungkwan và Seungcheol chỉ gật đầu.Đó cũng là lý do tại sao Seungkwan đang vừa ngồi nhấm nháp cốc latte dâu thêm xốt socola đen vừa nói chuyện cùng anh. Một cốc cỡ lớn luôn. Và thêm thật nhiều kem tươi nữa."Mingyu thực ra chỉ mới bắt đầu sự nghiệp đầu năm nay thôi. Kiểu theo một cách chuyên nghiệp ấy. Nhưng hai người bọn tôi đã làm việc với nhau như vậy được một khoảng thời gian khá dài rồi, nên tôi cũng biết sau tất cả những cố gắng ấy thì thằng bé cũng sẽ tổ chức được một tour diễn hẳn hoi." Seungcheol kể từ tốn. Nghe cách anh nói giống như một người cha kể về con trai của mình, hoặc một người thầy nói về cậu học trò giỏi nhất vậy. Điều đó thực sự rất dễ thương.Nhưng rồi nét mặt Seungcheol chùng xuống, anh bắt đầu nhìn đăm đăm vào cốc cà phê. "Nhưng Mingyu dạo này... có chút xuống tinh thần. Cũng được một khoảng thời gian rồi." Seungcheol bất ngờ tâm sự, bầu không khí thay đổi khiến Seungkwan hắng giọng nghiêm túc ngay lập tức."Có vẻ như hai người đã có một cuộc tranh luận về vấn đề gì đó. Chắc là trước khi chuyến bay khởi hành nhỉ? Có phải là chuyện liên quan đến việc xuống tinh thần đó không?" Seungkwan hỏi nhưng Seungcheol lại lắc đầu bảo không phải."Cuộc tranh luận đó của chúng tôi là về việc tôi không để thằng bé mang chú cún dở hơi của nó đi tour cùng." Lời bộc bạch của Seungcheol làm Seungkwan bật cười."Không đời nào! Anh nghiêm túc đó hở?" Seungkwan kêu to và Seungcheol gật đầu xác nhận."Tên chú cún đó là Aji, và thực ra nó, ờm dễ thương lắm ấy, nhưng nó lại siêu ghét Mingyu. Thằng bé thậm chí còn chẳng thể bế nổi Aji nếu không phải là mẹ của Mingyu dỗ con cún nghe lời để thằng bé bế! Aji còn thích tôi hơn cả Mingyu cơ, tôi thề đấy." Seungcheol giãi bày như bắn liên thanh làm Seungkwan cười khúc khích theo từng câu nói."Cãi qua cãi lại là vì vấn đề cỏn con ấy đó. Nên không phải là xuống tâm trạng vì chuyện đấy đâu. Tôi, ừm, mới gần đây tôi có phát hiện ra người mà đáng lẽ ra sẽ là bạn thân nhất của thằng bé, hóa ra gã đó chỉ lợi dụng Mingyu để công khai nhận vị trí bạn thân với người nổi tiếng thôi, cái trò bệnh hoạn và khốn nạn kinh khủng. Gã đó dần chăm chỉ nói chuyện thân thiết với Mingyu qua những dòng tweet kể từ khi thằng bé bắt đầu hoạt động nghệ sĩ chuyên nghiệp và hai người cũng từng quý mến nhau nữa." Giọng Seungcheol có vẻ bức xúc nên Seungkwan chỉ im lặng quan sát biểu cảm của anh."Đó không phải lỗi của anh đâu mà, anh hiểu đúng không?" Seungkwan tiếp lời, nhưng gương mặt Seungcheol lúc ngẩng lên nhìn cậu hệt như đã bị nói trúng tim đen."Anh không phải kiểu người quá khó đoán. Gã đó đúng là tệ hại thật. Mingyu không hề đáng để bị lừa dối như vậy. Và dựa trên vài tiếng tôi trải nghiệm việc ở cạnh anh ấy, tôi có thể chắc chắn anh ấy đã có kinh nghiệm phòng bị người lạ sau lần đó rồi. Nhưng mà anh cũng luôn dựng lên bức tường phòng thủ như vậy mà, đúng không?" Seungcheol vẫn nhìn cậu đăm đăm khi Seungkwan mỉm cười với anh."Ý tôi là, dựa trên cả vụ anh phản ứng mạnh cỡ nào khi tôi chỉ mới chụp một tấm ảnh, tôi có thể hiểu được là anh đã muốn làm gì với gã đó." Câu kết của Seungkwan làm Seungcheol bật cười."Tôi xin lỗi vì chuyện đó, thực lòng đấy. Cậu sẽ không tưởng tượng được mấy vụ kiểu như thế đã xảy ra bao nhiêu lần đâu. Bằng cách nào đó họ tìm ra được lịch trình của Mingyu, rồi họ bám theo xe của chúng tôi hoặc mấy trò ghê người giống vậy. Lúc nãy tôi đã nghĩ hóa ra bây giờ chuyện đó cũng có thể xảy ra cả ở trên một chiếc máy bay nữa, cảm giác như thể bản thân tôi bị dồn vào ngõ cụt không cách nào thoát nổi ấy." Seungcheol giải thích thật cẩn thận, vậy nên Seungkwan chỉ biết lặng yên lắng nghe, thỉnh thoảng nhấp một ngụm latte dâu."Tôi hiểu được vấn đề đó mà. Tôi cũng đã xóa mọi thứ rồi, thề với anh luôn." Seungkwan đã nói dối. Nhưng Seungcheol lại không để tâm quá nhiều, anh chỉ gật đầu đáp lại. Đúng lúc đó điện thoại anh rung lên, Seungcheol rút nó ra, đọc thứ hiển thị trên màn hình và mỉm cười."Tôi xin phép nhé." Seungcheol nói với cậu, vuốt mở máy và đẩy ghế đứng dậy."Chào cưng." Giọng Seungcheol vang lên, còn Seungkwan nghe tiếng con tim mình vụn vỡ.Chúa trời cũng thật biết trêu ngươi cậu, ngài cứ gửi cho cậu một người đàn ông cuốn hút kèm theo một người cũng tuyệt vời không kém, nhưng chẳng ai trong số họ còn độc thân cả? Không có một ai luôn cơ đấy? Đúng là bi kịch cuộc đời.Seungkwan chụp lại một tấm ảnh bàn đồ uống của họ, căn góc thấy được cả cốc của cậu và Seungcheol, sau đó mới đăng lên story của Instagram. Vừa mới định lướt dọc trang chủ Insta của cậu một chút thì có một tin nhắn mới nhảy lên trên màn hình. Cậu bấm vào và ngay lập tức mỉm cười.VErnonbạn ơiÔI BẠN ƠIBẠN ĐANG ĐI MỘT BUỔI HẸN CON MẸ NÓ HÒ ĐẤY À?Ở THƯỢNG HẢI LUÔN???q?q?q!?1?2BOO SEUNGKWANBoo!mày nói như kiểu dù tao muốn nhưng tao không bao giờ cua nổi một anh giai nào ấyVErnonMày đã đơn côi lẻ bóng suốt ba năm trời và đó không phải do mày chọn đâu, kwanieBoo!đồ chết dẫm đó là lý do tại sao da đầu mày yếu đấyVErnonmẹ nó mày cứ trả lời đi xem nàođó là ai thế?có phải mày đang đi hẹn hò với anh người mẫu quỷ sứ đó không?vậy mà mày cứ phán xét tao mỗi lần tao muốn có một sugar daddyđồ đạo đức giả chết tiệtBoo!xin mày đấy im giùm đivà đó không phải là anh người mẫungười đấy là quản lý của anh tahọ để tao đi cùng vào khu VIPà có cái này đúng nàymày đang nói chuyện cùng một chàng trai được đi hạng VIP đấyVErnonàhhh vậy ra vì mày không thể cua được anh người mẫu nên mày quay ra cua luôn quản lý của anh tanhanh trí đấyBoo!vernon tao thề với chúa là không phải ai cũng muốn đi câu một quý ngài sugar daddy như mày đâu nên làm ơn im giùm cái mồm vào điVErnonai đó đang thấy nhột kìaBoo!bởi vì anh quản lý đó thực sự rất quyến rũ với đáng yêu, và TỬ TẾ nữaVErnonôi được quámọi đặc điểm chết người có hết ở một người đàn ôngBoo!Và người đàn ông đó đang ở trong MỘT MỐI QUAN HỆ KHÁC rồiVErnonÈo! chán thếdù gì anh giai đó cũng cư xử tốt với màyBoo!Ừ vậy luôn?Đồ chết dẫmtao đã làm ra thứ tội tình gì để rồi phải gánh chịu sự thực đau lòng này cơ chứ?VErnonphán xét tao khi tao muốn có một sugar daddyphán xét quần áo của tao MỌI LÚCkêu tao quá gay để làm bất cứ cái gìcó lần còn bảo hình như tao thẳng lại nữatrêu MINGHAO LÀ THỰC RA TAO THÍCH CON GÁItao nên nói tiếp không? tao đã có cả một danh sách kiểu, mọi chi tiết được liệt kê lại vào ghi chúBoo!thứ chết tiệt nhà màytạm biệtgặp mày ở L.A. sau khoảng 12 tiếng nữa hoặc tầm đóVErnonnhớ kể tao nghe nếu mày kiểm chứng được là có thể làm tình trên máy bay như người ta đồn nhéVẻ mặt Seungkwan trông như vừa thấy thứ gì tởm lắm, cậu đóng luôn ứng dụng nhắn tin lại.Cậu quay lại Instagram của mình, đăng thêm vài tấm ảnh được chụp hồi nãy, nhìn đi nhìn lại để chắc chắn story của cậu trông đẹp rồi, cuối cùng là chụp một tấm selfie cho trang story mới nhất."Sẵn sàng để quay lại phòng chờ chưa?" Giọng Seungcheol vang lên với câu hỏi, anh đang bước về lại bàn của họ khi nhét điện thoại vào túi quần và lôi ví ra."Mingyu có nhờ mua đồ ăn đấy. Cậu có muốn ăn gì không?" Seungcheol lại hỏi tiếp, lần này Seungkwan quay ra nhìn anh với ánh nhìn dò xét."Anh sẽ không dọa tôi lần nữa nếu tôi chỉ chọn một món thôi đúng không?" Cậu đùa, vậy mà anh lại nhún vai."Không hứa trước được đâu. Nhưng tôi sẽ cố gắng để không làm thế." Seungcheol vừa nói vừa cười thật tươi, nên Seungkwan đành nhấc cốc của cậu lên và theo Seungcheol đi xuống dãy bán đồ ăn.Sau đó họ về phòng, Seungcheol đưa cho Mingyu túi giấy anh vừa mua được rồi mới đi về phía nhân viên trực để đưa họ chìa khóa phòng. Còn lại Seungkwan và Mingyu, họ quay vào trong, bày dần đồ ăn ra chiếc bàn cà phê nhỏ."Hơi nhiều đồ ăn cho ba người ha." Mingyu cảm thán nhưng Seungkwan chỉ lơ đãng nhìn anh."Seungcheol nói anh có thể ăn hết chỗ này một mình luôn đấy. Thôi cứ ngồi xuống chờ Seungcheol về rồi hẵng ăn." Câu nói của Seungkwan làm Mingyu chu mỏ hờn dỗi. Một lần nữa.Không phải là nên có một cái luật rằng ai quá 13 tuổi thì không được chu môi hở? Hoặc là cấm họ trông dễ thương như vậy khi chu môi? Không có luôn ư?"Nhưng tôi đói lắm òi!" Seungkwan đảo mắt ngay khi Mingyu bắt đầu nài nỉ."Anh đã ngủ suốt nửa chuyến bay và thêm cả lúc chúng ta hạ cánh nữa. Sao anh đói đến cỡ đó được?" Cậu hỏi nhưng anh chỉ cau mày, mắt dính chặt vào chiếc bàn đầy đồ ăn. Đương nhiên là Seungkwan đảo mắt lần nữa, lần này thêm cả tiếng thở dài."Thôi được rồi, anh ăn đi. Chỉ cần biết là Seungcheol chưa có ăn vì anh ấy đợi anh ngủ dậy đấy. Nhưng có vẻ đó không phải mối bận tâm của anh." Seungkwan nói tiếp, lần này Mingyu chuyển qua nhìn cậu đăm đăm, và anh lại cau mày."Thôi được rồi." Giọng anh y chang cậu lúc nãy, Seungkwan nghe vậy chợt mỉm cười.Một phút sau đó, Seungcheol bước vào phòng và ngay lập tức Mingyu tóm lấy một cái đĩa, bắt đầu dốc đồ ăn thẳng vào miệng. Seungkwan cá chắc anh chẳng nhai miếng nào trong đống đó hết."Này, ăn chậm thôi. Chỗ đồ ăn này là cho mày hết đó. Tụi anh đều ăn cả rồi." Seungcheol vội nhắc, Mingyu quay qua phía Seungkwan ngay tức khắc. Anh lườm cậu dù đang cắn dở nửa miếng sủi cảo. Seungkwan nở một nụ cười ngọt ngào nhất có thể, từ tốn cầm cốc latte dâu lên và nhấp thêm một ngụm."Nhân viên báo anh là thời gian chờ đổi chuyến của chúng ta bị rút ngắn lại , vì thế nên chúng ta sẽ lên máy bay sau nửa tiếng nữa." Mingyu gật gù khi nghe Seungcheol thông báo, miệng vẫn đầy thức ăn.Seungkwan ngồi ngắm Mingyu ăn... À thì cậu không nghĩ ra gì tương xứng có thể so sánh với Mingyu hiện giờ, chỉ là... Dáng vẻ của anh ấy trông rất khác, thực sự rất khác. Kỳ lạ ghê nhưng nhìn thấy anh ngồi ăn ngon lành như vậy làm cái suy nghĩ "Tôi sẽ không để thế giới này làm anh tổn thương." cứ cuốn lấy tâm trí Seungkwan. Nếu là bạn chắc bạn cũng sẽ đồng cảm với Seungkwan ha?
Chú thích:Mingyu 23* tuổi do tác giả đã viết fic này vào năm 2020
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com