Đạp Nguyệt
writer: thuie
beta: ʚїɞ...Phủ Cửu Gia, "Phải tìm mọi ngóc ngách trong phủ, không để sót thứ gì!" Giữa đêm phủ Cửu Gia đang yên ắng lại bị tiếng ồn ào huyên náo này đánh thứ, cùng tiếng vệ binh chạy đi khắp nơi tuần tra lục soát. Lão Hồ từ bên ngoài bước đi khoan thai vào tiểu viện như thể không có gì, lão không đi vào tẩm phòng kiểm tra, mà bước đến chỗ bệ cửa sổ nơi lão đã giăng sẵn kết giới. Nhìn mặt đất trống không, kết giới cũng không còn mày lão kẽ nhíu lại, rõ là đã bày sẵn kết giới mà vẫn thoát được. E là có người viện trợ, lão đưa mắt nhìn quanh lần nữa nhưng chẳng phát hiện dấu vết gì đáng ngờ, việc này xem ra không đơn giản. Bước gần hơn lại bệ cửa sổ, bỗng chân lão giẫm phải thứ gì đó. Nhấc chân thì dưới đất là vật gì đó thoạt nhìn rất giống ám khí, thứ này vừa sắc vừa nhỏ, có thể lấy mạng người nhưng khó mà phát giác, nhưng thứ này tại sao lại xuất hiện ở đây? Lão Hồ cầm thứ đó trên tay lòng lo lắng không thôi, lão biết thứ này từ đâu mà có, trên lưỡi có khắc hình trăng khuyết ôm bọc lấy trăng tròn, cuối chuôi còn có móc lưỡi liềm, chỉ có thể là ám khí của Đạp Nguyệt nhưng đám ma quỷ này làm việc sẽ không khoa trương như vậy. Hồ Tiên gia vân vê thứ ám khí đó trên tay, lòng đã có đáp án cho riêng mình. Người giúp đồ đệ lão bỏ trốn e là có xuất thân không nhỏ, là người như thế nào mới có thể phái đám sát thủ của Đạp Nguyệt làm mấy việc này. Danh tiếng của hội này chẳng nhỏ chút nào, muốn bọn họ làm việc cỏn con này sự là việc khó. Đạp Nguyệt là hội sát thủ dưới trướng Thái Tử Ma Tộc. Bọn chúng vốn đều không phải con người, đa phần đều là ma nhân. Được vị đó đào tạo để trở thành công cụ giết người, nhưng trước giờ vị thái tử đó không giao du quá nhiều. Cũng chẳng có lý do gì hắn phải làm như vậy, tên này ăn nói năng ba hoa tỏ vẻ thần thần bí bí, đích thực không phải loại có thể tin tưởng. Bên ngoài Cẩm Phong cũng đem vệ binh chạy đến. Lão vội cất thứ đó vào ngực áo. "Gia gia! Vệ binh đã lùng sục khắp nơi rồi nhưng không có manh mối gì cả." "Không cần tìm nữa." Lão Hồ nhàn nhạt nói. "Việc này? Nhưng xung quanh đây toàn là rừng rậm đệ ấy đi đâu được chứ! Nếu..." Cẩm Phong một lòng đặt muốn Liễu Mân Tích bên cạnh, từ lúc biết chuyện đã rất lo lắng. "Ngươi không cần lo cho nó. Nó đi chơi chán rồi về." Lão Hồ ngẩng đầu nhìn trăng vẻ mặt đăm chiêu, lão thở dài. Cẩm Phong không chờ được cứ muốn thuyết phục Hồ Tiên gia:"Hồ gia gia như vậy có được không? Con sợ đệ ấy..." "Sợ cái gì? Đem đám vệ binh về đi, con cũng về nên nghỉ ngơi. Không đến lượt con lo cho nó đâu, đừng bận tâm làm gì!" Lão Hồ nhíu mày nhìn họ Cẩm quát. Cẩm Phong một mặt lo sợ cứ ấp úng: "Gia gia, người..." "Cút về ngủ hết đi, cứ đứng đần ra đó làm gì? Muốn dọa người trong phủ sao? Cút về đi!" Lão Hồ mất kiên nhẫn la lên với đám vệ binh đứng chờ phía sau. Cẩm Phong bị mắng chỉ có thể ngoan ngoãn đem vệ binh về, Lão Hồ Ly vẫn đứng đó tự hồ đang ngắm trăng nhưng lòng lão lại không yên được. Trăng hôm nay rất sáng nhưng đáng tiếc, đẹp đến mấy cũng sẽ bị mây che mờ.
beta: ʚїɞ...Phủ Cửu Gia, "Phải tìm mọi ngóc ngách trong phủ, không để sót thứ gì!" Giữa đêm phủ Cửu Gia đang yên ắng lại bị tiếng ồn ào huyên náo này đánh thứ, cùng tiếng vệ binh chạy đi khắp nơi tuần tra lục soát. Lão Hồ từ bên ngoài bước đi khoan thai vào tiểu viện như thể không có gì, lão không đi vào tẩm phòng kiểm tra, mà bước đến chỗ bệ cửa sổ nơi lão đã giăng sẵn kết giới. Nhìn mặt đất trống không, kết giới cũng không còn mày lão kẽ nhíu lại, rõ là đã bày sẵn kết giới mà vẫn thoát được. E là có người viện trợ, lão đưa mắt nhìn quanh lần nữa nhưng chẳng phát hiện dấu vết gì đáng ngờ, việc này xem ra không đơn giản. Bước gần hơn lại bệ cửa sổ, bỗng chân lão giẫm phải thứ gì đó. Nhấc chân thì dưới đất là vật gì đó thoạt nhìn rất giống ám khí, thứ này vừa sắc vừa nhỏ, có thể lấy mạng người nhưng khó mà phát giác, nhưng thứ này tại sao lại xuất hiện ở đây? Lão Hồ cầm thứ đó trên tay lòng lo lắng không thôi, lão biết thứ này từ đâu mà có, trên lưỡi có khắc hình trăng khuyết ôm bọc lấy trăng tròn, cuối chuôi còn có móc lưỡi liềm, chỉ có thể là ám khí của Đạp Nguyệt nhưng đám ma quỷ này làm việc sẽ không khoa trương như vậy. Hồ Tiên gia vân vê thứ ám khí đó trên tay, lòng đã có đáp án cho riêng mình. Người giúp đồ đệ lão bỏ trốn e là có xuất thân không nhỏ, là người như thế nào mới có thể phái đám sát thủ của Đạp Nguyệt làm mấy việc này. Danh tiếng của hội này chẳng nhỏ chút nào, muốn bọn họ làm việc cỏn con này sự là việc khó. Đạp Nguyệt là hội sát thủ dưới trướng Thái Tử Ma Tộc. Bọn chúng vốn đều không phải con người, đa phần đều là ma nhân. Được vị đó đào tạo để trở thành công cụ giết người, nhưng trước giờ vị thái tử đó không giao du quá nhiều. Cũng chẳng có lý do gì hắn phải làm như vậy, tên này ăn nói năng ba hoa tỏ vẻ thần thần bí bí, đích thực không phải loại có thể tin tưởng. Bên ngoài Cẩm Phong cũng đem vệ binh chạy đến. Lão vội cất thứ đó vào ngực áo. "Gia gia! Vệ binh đã lùng sục khắp nơi rồi nhưng không có manh mối gì cả." "Không cần tìm nữa." Lão Hồ nhàn nhạt nói. "Việc này? Nhưng xung quanh đây toàn là rừng rậm đệ ấy đi đâu được chứ! Nếu..." Cẩm Phong một lòng đặt muốn Liễu Mân Tích bên cạnh, từ lúc biết chuyện đã rất lo lắng. "Ngươi không cần lo cho nó. Nó đi chơi chán rồi về." Lão Hồ ngẩng đầu nhìn trăng vẻ mặt đăm chiêu, lão thở dài. Cẩm Phong không chờ được cứ muốn thuyết phục Hồ Tiên gia:"Hồ gia gia như vậy có được không? Con sợ đệ ấy..." "Sợ cái gì? Đem đám vệ binh về đi, con cũng về nên nghỉ ngơi. Không đến lượt con lo cho nó đâu, đừng bận tâm làm gì!" Lão Hồ nhíu mày nhìn họ Cẩm quát. Cẩm Phong một mặt lo sợ cứ ấp úng: "Gia gia, người..." "Cút về ngủ hết đi, cứ đứng đần ra đó làm gì? Muốn dọa người trong phủ sao? Cút về đi!" Lão Hồ mất kiên nhẫn la lên với đám vệ binh đứng chờ phía sau. Cẩm Phong bị mắng chỉ có thể ngoan ngoãn đem vệ binh về, Lão Hồ Ly vẫn đứng đó tự hồ đang ngắm trăng nhưng lòng lão lại không yên được. Trăng hôm nay rất sáng nhưng đáng tiếc, đẹp đến mấy cũng sẽ bị mây che mờ.
...
⚘☂: Cốt truyện có ai đoán được không? 23:30 - thứ năm, ngày 21, tháng 9, năm 2023Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com