TruyenHHH.com

Guria Ung Nhot An Vao Xuong

Lee Minhyeong qua quýt giải quyết vấn đề đồ ăn thức uống, đột nhiên nhớ tới nhiệm vụ sắp được thông báo, không hiểu sao cảm thấy có hơi sợ hãi. Cậu không biết phải ở trong phòng bao lâu mới có thể thoát ra ngoài, cũng không xác định được còn bao nhiêu nhiệm vụ nữa. Cảm giác cục diện vượt khỏi tầm kiểm soát của mình không mấy dễ chịu. Giống như một con cừu non đang đợi bị làm thịt, không chừng giây tiếp theo phán quyết sẽ giáng xuống.

Cho dù nhạy bén đến từng phút từng giây, nhưng trong căn phòng không có ngày đêm cũng chẳng thể đoán được thời gian đã qua, chỉ có thể im lặng nằm vật xuống sopha nhắm mắt nghỉ ngơi trong sự chờ đợi bất an.

Lần tiếp theo Ryu Minseok thức giấc đã cảm thấy tỉnh táo hơn nhiều, nhưng vẫn phải mất một lúc để ghép nối những mảnh vỡ lại với nhau rồi mới ngồi dậy, sắp xếp rõ ràng một loạt sự kiện khác thường đã xảy ra trong một ngày ngắn ngủi, làm một cái "feedback" ngắn gọn. Ký ức cuối cùng còn lưu lại ở thời điểm nó hôn Lee Minhyeong, rồi chẳng còn hình ảnh nào nữa, Ryu Minseok mới bắt đầu thấy xấu hổ.

Nhưng nghĩ lại trừ việc ngại ngùng thì càng tức giận hơn, có trời mới biết nó vừa thấy Lee Minhyeong muốn dùng con dao găm khi ấy đã sợ hãi cỡ nào, như thể đang thay nó đâm cậu vậy. Nếu không phải lúc đó chẳng còn tí sức lực nào, nó thật sự muốn mắng vào mặt cậu ta, tên này không bận tâm đến sự nghiệp tuyển thủ chuyên nghiệp ư, vẫn còn là AD của T1 mà, sao có thể đem tay của mình làm ra chuyện như thế. Cần phải nói thêm một câu, rõ ràng có cách giải quyết dễ dàng hà cớ gì cứ phải chọn cách khó hơn làm chi, nếu ở trong game khác gì AD đang che skill cho support đâu, cũng đần quá rồi đấy.

Nhưng hôn có phải là giải pháp tốt nhất hay không, bây giờ Minseok cũng chẳng rõ. Đừng nói là đồng đội, chỉ cần hai người đàn ông hôn nhau cũng đủ khiến Ryu Minseok thấy kinh hãi rồi, tụi nó còn có thể chung sống bình thường được sao. Minseok dù tự cho bản thân mình có khoan dung đến cỡ nào, rốt cuộc vẫn có chút khó chịu không nói nên lời. Cho dù lúc hôn có tự nhiên bao nhiêu, nhưng hôn đàn ông cũng khiến nó có cảm giác cân cấn như pha lẫn với sạn. Nó tạm thời quy kết hành động não tàn của mình là do hành vi đáng sợ của Lee Minhyeong mà ra, qua loa bào chữa cho bản thân. Cũng giống như khoảnh khắc nó hôn cậu cùng lắm là sự hy sinh nhỏ nhoi để hoàn thành nhiệm vụ mà thôi.

Trước mặt nó là phòng khách, cửa mở toang, sopha quay ngược lại với phòng ngủ, Lee Minhyeong ngồi trên sopha cũng xoay lưng về phía nó, chẳng biết đang nghĩ gì. Hai đứa tụi nó hiếm khi ở riêng với nhau, trước đây mỗi lần tan làm đã không thoải mái rồi, huống chi nó bây giờ mới vỡ lẽ, càng không muốn đối mặt với Lee Minhyeong vào lúc này.

Nó xuống giường, cả người phủ một lớp mồ hôi mỏng, đồng phục cũng dớp dính. Cùng lúc ấy, Lee Minhyeong có vẻ vừa nghe được tiếng động nên quay đầu lại, nhìn thấy Minseok chân trần ngơ ngác đứng đó, cậu kêu lên "Đợi chút" rồi cầm dép lê từ cửa vô, cúi người xuống nắm mắt cá chân Minseok, muốn giúp nó mang vào.

"Không cần đâu, tớ tự đi được," Ryu Minseok lùi lại nói, da thịt đụng chạm lại làm nó nhớ tới sự thân mật không có chỗ nào che giấu ngày hôm qua, nhưng Lee Minhyeong mạnh mẽ giữ chân nó lại, nó đành mặc đối phương giúp đỡ mình.

"Đừng ngại, người bệnh đầu óc vẫn chưa tỉnh táo mà."

Ryu Minseok đảo mắt, bụm miệng, dù nó biết Lee Minhyeong đang cúi đầu sẽ không nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng của mình. Thật đấy, chả hiểu sao còn đi nhắc lại, Ryu Minseok thầm nghĩ.

Dường như Lee Minhyeong đang kéo dài quá trình này, hoặc có lẽ thời gian bị chậm lại trong mắt Ryu Minseok. Hai đứa chẳng nói chẳng rằng, căn phòng trở nên vô cùng im ắng, nó cúi đầu cứ thế mà nhìn Lee Minhyeong. Chắc Minhyeong cũng không biết, thật ra Minseok khó có cơ hội nhìn xuống cậu như vậy, dù gì cậu cũng quá cao lớn bự con, còn nó vẫn luôn nhỏ bé. Nhưng dường như nó lại hay thấy Lee Minhyeong thế này, như trước đây khi camera vẫn còn đang ghi hình, Minhyeong thấy dây giày nó tuột ra, chưa kịp cúi người đã ngồi thụp xuống giúp nó buộc lại, đầu tóc bù xù giống một chú chó bự, như muốn đem sợi xích vô hình trên cổ cậu giao vào tay nó. Chỉ là nó thừa nhận nó cũng hưởng thụ đặc quyền không che dấu của Lee Minhyeong, buộc giày cho nó, đút nó ăn, giữa livestream nói những câu mập mờ, toàn bộ cảm xúc đều được máy quay phóng đại, khiến tình đồng đội đơn thuần của tụi nó càng gắn bó, nhưng sau ống kính lại khó có liên hệ khác ngoài công việc giống bạn bè thân thiết thật sự. Ngay cả Ryu Minseok ở trong cuộc đôi khi cũng thấy hoang mang, chẳng rõ Lee Minhyeong đang thực sự nghĩ gì.

"Đỡ hơn chưa" cuối cùng Lee Minhyeong nhéo cổ chân của nó rồi mới ì ạch đứng dậy. Chẳng rõ là do tay cậu quá lớn hay cổ chân Minseok quá nhỏ, một bàn tay cũng có thể dễ dàng ôm trọn lấy.

Có vẻ Lee Minhyeong không vì nụ hôn kia mà khó xử, thậm chí còn lôi ra để đùa giỡn như chẳng có việc gì, vẫn vô tư lự như cũ, trái lại làm cho Minseok cảm thấy nó suy nghĩ quá nhiều, vừa không được tự nhiên lại còn quá khác người.

"Đỡ hơn nhiều rồi, giờ có ngồi chơi LoL cũng chả thấy chóng mặt đau đầu nữa ấy chứ," Ryu Minseok bật cười.

"Có máy tính thì ngon rồi, được ở đây dual với Míneokie khỏi nghỉ luôn, trước giờ cậu toàn từ chối tớ thôi."

"Nào có, đối tượng dual rank của tớ chỉ có mình cậu mà." Ryu Minseok lươn lẹo chớp chớp mắt, Lee Minhyeong thực sự không chống cự nổi, Minseok đúng là có kỹ năng làm người ta không thể không thích bạn mà.

Lảm nhảm đôi câu, Ryu Minseok nhạy bén cảm thấy có gì đó không ổn, vẻ mặt của Lee Minhyeong không hề thoải mái như cách cậu nói. Thật vậy, ở trong hoàn cảnh thế này tụi nó chẳng thể dễ dàng vui vẻ như vậy được. Không có cửa sổ, không thấy ánh mặt trời, cũng chẳng biết mình đã ngủ bao lâu, trong đầu đột nhiên vang lên hồi chuông cảnh báo.

"Nhiệm vụ mới được thông báo chưa?"

"Ờ..." Lee Minhyeong rốt cuộc không giả bộ nữa mà chuyển sang vẻ mặt khó xử, như thể phải cố gắng lắm mới nói ra được một câu hoàn chỉnh, "Minseokie tự coi đi."


Nhiệm vụ 2: Ryu Minseok trực tiếp dùng tay kích thích bộ phận sinh dục của Lee Minhyeong cho đến khi xuất tinh hoặc Ryu Minseok dùng dao cắt một miếng thịt trên tay Lee Minhyeong.

Phần thưởng: Đồ dùng sinh hoạt và nguyện vọng nhưng không được phá vỡ cân bằng game.


Ryu Minseok ngây người, hoàn toàn không rảnh bận tâm phần thưởng cho thêm cái gì. Con dao ngày hôm qua vẫn nằm lặng lẽ trên tủ đầu giường trong phòng ngủ, khiến nó không giây phút nào thư thái, mà nhiệm vụ mới này lại muốn ép nó phát điên.

"Xuất...tinh, là cái tớ đang nghĩ à," Ryu Minseok qua quýt nói ra hai chữ này.

"Chắc vậy," Lee Minhyeong vẫn đứng đó, chăm chú nhìn Minseok, cảm giác được linh hồn của Minseok vặn vẹo nhảy ra khỏi xác thịt, rồi bình tĩnh im lặng quay về bản thể.

"Đừng ép buộc bản thân, chuyện kia tớ làm được, cái nào cũng tốt hơn là chết đói ở đây." Lee Minhyeong cụp mắt, chẳng thể nhìn rõ ánh mắt của cậu, từ góc độ của Ryu Minseok, Minhyeong như một chú cún con vừa bị xối một trận mưa lớn ướt sũng.

Ryu Minseok không có thời gian để tìm hiểu rốt cuộc sự miễn cưỡng của Lee Minhyeong là do lựa chọn nào, hoặc cả hai. Nó cũng không muốn biết người coi chiến thắng là trên hết như Lee Minhyeong phải dùng bao nhiêu dũng khí mới có thể nói ra những lời như vậy.

Nó vốn không ngại tiếp xúc cơ thể, nhưng gần gũi như thế đã vượt quá phạm vi mong đợi của nó, mọi thứ đã phát triển ngoài tầm kiểm soát. Thế nhưng đổi lại là Ryu Minseok càng không thể chấp nhận, thử nghĩ với tư cách là tuyển thủ chuyên nghiệp sẽ tuyệt vọng thế nào sau khi đụng tới hai chữ "cắt thịt". Support không phải đối tượng cần được bảo vệ, đương nhiên nó cũng không phải ngoại lệ.

"Không, tớ không sao đâu," cảm xúc của Minseok đã thay nó trả lời trước một bước.


Bấm lồng đèn của tớ đi, Lee Minhyeong.


Ryu Minseok đi tắm trước rồi vẫn trong trạng thái bàng hoàng ngồi trên giường, tiếng nước truyền đến từ phòng tắm không ngừng nhắc nhở nó rằng, tình hình hiện tại là chuyện không thể tránh khỏi.

Rõ ràng vì không thoải mái mới đi tắm, bây giờ lại làm cho chuyện này càng thêm quái gở, không còn là đơn phương hoàn thành nhiệm vụ nữa mà là hai đứa hỗ trợ giúp đỡ lẫn nhau.

Thời khắc tiếng nước dừng lại, trái tim của Ryu Minseok cũng theo đó mà dựng ngược, trong đầu của nó là một mớ hỗn độn, bởi vì bị những suy nghĩ hỗn loạn quấy nhiễu làm nó càng khó lòng bắt bản thân bình tĩnh lại.

Tiếng quần áo sột soạt vang lên ngay bên, Lee Minhyeong vẫn đang mặc đồng phục của T1, nhưng là bộ đồ mới được đặt ở đầu giường trong phòng bọn nó, cậu bước tới theo cách quen thuộc nhất, nhưng cũng tựa như tội nhân đứng cạnh nó, chờ nó xử trí.

Những giọt nước từ mái tóc chưa được lau khô nhỏ xuống sàn nhà, tí tách, tí tách, vang lên khắp nơi chẳng có quy luật nào.

"Sao không ngồi đi, làm gì nghiêm trọng thế." Ryu Minseok theo khoé mắt liếc nhìn cậu, ngón tay người kia đang siết chặt góc áo. Lee Minhyeong tức thì ngoan ngoãn ngồi xuống.

"Lẹ đi, tớ đói với khát lắm rồi."

Ryu Minseok vừa nói khỏi miệng, trong lòng cảm thấy mình nhất định không được mất tự nhiên như vậy, trước đây cho dù bị Kim Hyukkyu mắng là tội phạm tình dục tiềm năng vẫn có thể tim không run mặt không đổi sắc cãi lại cơ mà, ngược lại cái kiểu giao tiếp ngả ngớn này bắt đầu trở nên xấu hổ. Dù sao quan hệ của nó với Lee Minhyeong cũng không mấy thân thiết, khác hẳn với Gumayusi và Keria trong game, tụi nó ngay cả đùa giỡn cũng không vượt quá giới hạn, không cần gần gũi đến vậy, cũng chẳng phải hai thằng trai thẳng thân thiết giúp nhau giải toả ham muốn.

Nó cố gắng giữ bình tĩnh, giống như những gì nó vừa nói, dịch mông lại gần Lee Minhyeong đưa tay chọc chọc cậu thầm ra hiệu. Đối phương như cũng ngầm hiểu, nhanh nhẹn cởi quần, cùng quần lót ném xuống cuối giường.

Lúc nhìn thấy dương vật của Lee Minhyeong bật ra, nó không khỏi quay đi.

"...tớ vừa tự xử rồi."

Ryu Minseok càng trong tình huống nghiêm túc khó xử thì càng dễ cười cợt không liên quan, chẳng hạn như bây giờ.

"Đây là sự quan tâm của Minhyeongie dành cho tớ à?"

Lee Minhyeong không biết phải đáp lại thế nào, vậy nên trong phòng chỉ còn đọng lại tiếng hít thở của hai đứa. Bàn tay của Minseok chậm chạp tiến tới, đặt lên hạ bộ đã cương cứng của cậu, có thể cảm thấy rõ ràng khoảnh khắc chạm vào nơi đó tay của Minseok khẽ run lên.

Lee Minhyeong chìm vào im lặng, lặng lẽ đến nỗi Minseok thấy xa lạ, nó cứ ngỡ những lúc thế này Lee Minhyeong hẳn là sẽ tỏ ra tự tin và bá đạo như thường ngày, đùa giỡn với nó mấy câu cạn lời như là "Của tớ to lắm đúng không?", nhưng cậu không thế, cậu chỉ lẳng lặng ngồi đó, càng làm cho Minseok thấy khó xử.

Như những lúc tự thủ dâm, cầm dương vật trong tay rồi chà sát lên xuống, vuốt ve những nếp gấp ở trên đó, Ryu Minseok cảm thấy thứ trong tay mình không tự chủ được càng lúc càng nóng bỏng cương cứng, dựng lên thẳng tắp, không biết nhiệt độ từ ai không ngừng truyền đến đều tập trung ở nơi đó.

Bàn tay của Minseok có vẻ lớn hơn so với dáng người của nó một tẹo, nhưng vẫn quá nhỏ bé đối với Lee Minhyeong. Bàn tay chỉ múa trên bàn phím bây giờ lại giúp cậu thủ dâm, ở giữa đám lông đen rậm rạp càng thêm nhợt nhạt, giống hệt chủ nhân của nó, cứng đờ như một con rối bị người ta điều khiển.

Không biết đã qua bao lâu, Minseok thấy tay mình di chuyển đến nỗi tê rần, tốc độ cũng dần trì trệ, thế mà Lee Minhyeong chẳng có dấu hiệu muốn bắn, quy đầu chỉ tiết ra một chút dịch từ tuyến tiền liệt, dính vào trong tay nó.

"Còn muốn lâu vậy nữa," Ryu Minseok buột miệng nói mới nhận ra giọng của mình vừa nhỏ vừa khàn đến cỡ nào, tựa như tiếng nhiễu sóng của chiếc TV cũ.

Lee Minhyeong vẫn không đáp, bọc lấy tay của Minseok, kéo tay nó sờ lên đỉnh quy đầu rồi toàn bộ dương vật, lại cẩn thận dẫn dắt đến tinh hoàn, lực trên tay càng lúc càng lớn, Minseok thoáng chốc cảm thấy cậu ta không phải đang tuốt dương vật của mình mà là thủ dâm tay nó.

Dùng lực mạnh đến nỗi cảm giác những đốt ngón tay bị chà xát đến đỏ bừng.

Thời điểm tinh dịch trắng đục bắn lên ga trải giường, Lee Minhyeong mới giật mình tỉnh giấc buông tay nó ra, vội vàng quay đi.

"Thành thật xin lỗi," Lee Minhyeong vừa nói vừa thở hổn hển, hơi thở nóng rẫy, mơ hồ thiêu đốt một bên cổ của Ryu Minseok, nó theo phản xạ đứng phắt dậy.

"...Không sao, giấy trên đầu giường, cậu xử lý trước đi, tớ đi vệ sinh."

Không khí đột nhiên ngưng trệ, vắt qua giữa tụi nó một luồng hơi nóng kỳ lạ, như thể có thứ gì đó đã hoàn toàn thay đổi. Ryu Minseok thoáng khựng lại, rồi nhanh chóng bước vào phòng tắm. Nó vặn vòi nước, ngâm tay vào trong đó rồi đứng bất động nhìn chằm chằm lên tay mình. Thời gian trôi qua đã lâu lắm rồi, đến nỗi bàn tay xinh xắn đã hơi nhăn nhúm lại. Nó không cảm thấy ghê tởm hay gì khác, chỉ là tinh dịch trên tay hệt như ghẻ lở, đã bám chặt lên trái tim của nó, cho dù nó có rửa thế nào cũng lưu lại dấu vết khó phai. Thế nên nó mặc kệ bản thân một lúc, như đang thoát khỏi Lee Minhyeong ở hiện tại, mới có thể đưa quan hệ của hai đứa trở lại quỹ đạo.

Lee Minhyeong dõi theo bóng lưng của Ryu Minseok biến mất trước mắt mình, không ngừng nhìn về nơi đó, như đang tự hỏi rằng câu "không sao" của bạn có bao nhiêu là thật, có mấy phần là giả. Giữa tiếng nước không ngừng vang lên, cuối cùng cậu mới chật vật thu hồi tầm mắt.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com