TruyenHHH.com

Guria Thien Dang Da Vu

Lee Minhyung trầm mặc không nói, cửa gỗ trước mặt được mở ra, đám người tiến vào. Sâu bên trong không khí càng trở nên khó chịu, mùi ẩm mốc, mùi máu tanh tưởi, mùi cơ thể đang dần bị sưng phù phân hủy. Trên bức tường gần đó có ghim một người đàn ông, mái tóc rối bù bẩn thỉu rủ xuống khuôn mặt lấm lem của gã, trên người chằng chịt vết thương, bộ áo phạm nhân bị máu nhuộm đen đã gần như chẳng còn nhận ra màu sắc ban đầu của nó.

Người đàn ông có lẽ là người luyện võ, xương khớp cứng cáp thô to nhưng trên người đã chẳng còn mấy thịt. Thân thể hao mòn theo thời gian giờ chỉ còn như là một bộ xương bọc da gớm ghiếc treo trên bức tường đen lạnh lẽo, đầu gã ta gục xuống, đứng ở một khoảng chẳng còn nhận ra là gã còn sống hay đã chết. Minseok mím mím môi nhìn, thấy Lee Minhyung không kiêng kị gì bước tới gần xem xét.

Thấy có người tới, gã phạm nhân chậm rì rì ngẩng đầu, đôi mắt sưng phù lũng sâu xuống nhìn rõ cả hốc mắt, dường như gã đã bị giam giữ quá lâu, ngay cả đầu óc cũng trở nên trì trệ đần độn. Lee Minhyung nhìn hắn một thoáng, sau đó chậm rãi mở miệng.

- Ngươi là lính của Thiên Quyền Hoàng Thành sao?

Đôi môi khô khốc của gã mấp máy, từ trong cổ họng phát ra tiếng khàn khàn khó nghe.

- Quan nhân... Xin tha mạng... Ta còn mẹ già ở nhà... Ta không thể chết...

Lee Minhyung hơi rũ mi mắt, nhưng vẫn là chăm chú nhìn từng chút một biểu hiện trên gương mặt của gã, sau đó lại hỏi.

- Được, vậy nói ta nghe. Ai sai các ngươi ám sát công chúa? Nguyên nhân là gì?

Kẻ kia khò khè thở ra vài tiếng, gắng gượng trả lời.

- Công chúa yêu thập tam vương gia của Minh Quốc... Hoàng đế sợ Kha Thổ Nhĩ và Minh Quốc liên hôn... Sai người... Giết nàng...

Lee Minhyung nhíu mày, Minh Quốc là một đất nước ở phía đông, ba chục năm gần đây bắt đầu lớn mạnh. Quả nhiên là bọn họ có suy tính, đáng tiếc Kha Thổ Nhĩ lại quá dễ mắc lừa. Lee Minhyung lại hỏi.

- Hoàng đế? Là hoàng đế của Thiên Quyền Hoàng Thành sao?

Kẻ kia gật đầu, chỉ một cái gật đầu cũng nặng nhọc. Lee Minhyung lại tiếp tục hỏi.

- Các ngươi giết nàng bằng cách nào?

Kẻ kia thều thào nói.

- Chu sa... Dùng chu sa ép nàng uống... Một cái chết... Thật đau đớn...

Quốc vương Kha Thổ Nhĩ ở phía sau nghe tới giận run người, không kìm được thống giận rống lên.

- Khốn kiếp!

Lee Minhyung trầm mặc. Kẻ này ban đầu cầu xin tha cho hắn một mạng nhưng lại không nỗ lực đạt được mong muốn, trái lại dường như còn muốn được chết nhanh hơn.

Hắn nhìn gã phạm nhân chằm chằm, nhìn thật lâu. Đến cái độ gã cũng phải trở nên lúng túng, lắp bắp hỏi.

- Quan nhân... Lời ta nói đều là thật... Ngài tha mạng cho ta đi...

Lee Minhyung đã mất tích năm năm, rất nhiều người của Thiên Quyền Hoàng Thành không còn nhớ mặt hắn. Chỉ là có một chuyện, Lee Minhyung khẽ cười.

- Thật đáng tiếc, ngươi kiên cường gan dạ chịu cực hình, tính toán đủ đường khiến cho quốc vương Kha Thổ Nhĩ tin lời khai của ngươi, nhưng lại mắc một sai lầm.

Kẻ kia im lặng ngẩng đầu, con ngươi giấu sau mái tóc bù xù khẽ động, bị lời nói của Lee Minhyung làm cho nghi hoặc. Đáp lại Lee Minhyung thở dài, khóe môi cong lên thành một nụ cười đắc thắng.

- Chu sa là tên một vị thần của Thiên Quyền Hoàng Thành, người dân của ta vì kiêng kị mà gọi loại độc này bằng một cái tên khác, gọi là Xá Lị.

Kẻ kia giật mình sửng sốt mở to mắt, đáp lại Lee Minhyung chỉ bật cười quay đầu bỏ đi. Quốc vương Kha Thổ Nhĩ nhìn hắn rối rắm hỏi.

- Chuyện này... Chuyện này là sao?

Lee Minhyung nhìn ông nói.

- Ta nghĩ các ngài nên điều tra lại, biết đâu tìm thấy gì đó về Minh Quốc trên người tên phạm nhân này đó.

Gã phạm nhân nghe Lee Minhyung nhắc tới Minh Quốc thì run lên, HunSeung cũng nói.

- Con cũng cảm thấy chuyện này có gì đó khuất tất, lúc dẫn quân chinh chiến Thiên Quyền Hoàng Thành bắt được con cũng không có ác ý gì. Con nghĩ người nên điều tra thật kỹ càng.

Quốc vương không nói gì, ông quay đầu hừ lạnh một cái lầm bầm.

- Cho dù có thật sự là hiểu lầm, nhưng trận cũng đã đánh, ngươi còn bắt sống được con trai ta. Kha Thổ Nhĩ quan trọng danh dự hoàng tộc, Hunseung sau này làm sao có thể dẫn dắt đất nước.

Hunseung bị chạm vào, nỗi hổ thẹn phút chốc bị khơi lên, trầm mặc cúi đầu. Lee Minhyung nhìn hắn một cái sau đó cười nói.

- Chuyện này cũng là do ta có viện binh, nếu không có Ái Giáp Tân tiếp viện e rằng không thể thắng được Hunseung hoàng tử. Chi bằng chúng ta tìm dịp đấu võ một trận công bằng thì thế nào?

Ryu Minseok hơi mấp máy mắt liếc nhìn Lee Minhyung, thật sự hắn mang tâm thái hòa giải tìm đường cứu hạn hán Vân Nam, từ một Thái Tử điện hạ cao cao tại thượng, lúc sang Kha Thổ Nhĩ tới giờ nhượng bộ không ít lần.

Ryu Minseok bỗng chốc thấy lòng dịu dàng tới lạ, Lee Minhyung thật sự năm năm qua trưởng thành chín chắn hơn quá nhiều.

Ngày đấu được ấn định vào ba ngày sau đó, buổi tối để mừng Hunseung hoàng tử trở về bên ngoài hoàng cung tổ chức lễ hội lớn. Hunseung dẫn đám người của Thiên Quyền Hoàng Thành tới, vui vẻ giới thiệu.

- Người dân của Kha Thổ Nhĩ thích lễ hội, mỗi tháng đều tổ chức những hai ba lần.

Đúng là mỗi đất nước đều sẽ có một phong tục tập quán khác nhau, người dân Thiên Quyền Hoàng Thành chăm chỉ làm ăn buôn bán đất nước nhanh chóng giàu mạnh nhưng một năm cũng chỉ có thể tổ chức lễ hội được ba bốn lần.

Kha Thổ Nhĩ thì thích cuộc sống bình ổn, chỉ cần có cơm ăn, ra ruộng có lúa để cấy có khoai để trồng, tối về có rượu để uống, ngắm gió trời ngủ một giấc thật say là mãn nguyện lắm rồi.

Bọn họ đốt một đống lửa to, mang một con bò rừng ra giết, thịt được xẻ ra xiên trên que nướng, chín vàng rụm thơm nức mũi. Phụ nữ mặc những bộ đồ lộng lẫy, đầu đội vòng hoa nắm tay nhau nhảy vòng tròn, đàn ông ngồi một bên vừa cùng nhau chuyện trò vừa uống rượu ăn thịt. Trẻ con xung quanh tíu tít chạy, ồn ào thành một vùng náo nhiệt.

Nhân lúc Minseok ra một góc cùng ảnh vệ nướng thịt, thấy Lee Minhyung đang ngồi một mình Hunseung mang tới một bát rượu đưa cho hắn

- Điện hạ thử đi. Rượu Bân, chỉ ở Kha Thổ Nhĩ ta mới có.

Lee Minhyung giơ tay ra nhận lấy, gật đầu.

- Đa tạ.

Hunseung cũng ngồi xuống cạnh hắn, cả hai ngồi trên một phiến đá lớn. Lee Minhyung nâng tay uống thử, nước rượu có màu trắng đục, uống vào có vị cay nồng độc đáo, còn có hương của một loại thảo mộc nào đó rất thơm.

- Rượu ngon.

Hunseung mỉm cười. Cả hai im lặng ngồi trên phiến đá, trước mắt người dân vẫn đang vui vẻ nhảy múa. Khác với Thiên Quyền Hoàng Thành chú trọng lễ nghi, hoàng tộc ở Kha Thổ Nhĩ dường như khá gần gũi. Giống như quốc vương vẫn luôn nói, dân là con, đã là con thì xứng đáng được đối xử như một gia đình.

Cả hai người đều là con của vua nhưng hai người lại được đối xử theo cách riêng biệt. Có lẽ cũng bởi vì cùng địa vị, Hunseung tò mò hỏi han.

- Ở Thiên Quyền Hoàng Thành, người kế vị được lựa chọn như thế nào vậy?

Lee Minhyung hơi chớp mắt, ngẫm nghĩ một chút rồi nói.

- Vua cha ưng người nào thì sẽ lập người đó làm thái tử.

Hunseung khá ngạc nhiên, nhướng một bên lông mày lên hỏi.

- Chỉ cần hoàng đế lựa chọn thôi sao?

Lee Minhyung gật đầu.

- Còn Kha Thổ Nhĩ của người thì sao?

Hunseung chép miệng.

- Ở đây khi vua cha đã già, các hoàng tử đủ sức khỏe và tài năng sẽ thi đấu, ai mạnh mẽ, dũng cảm, tài đức sẽ được lựa chọn. Sau đó một cuộc bỏ phiếu do chính dân chúng lựa chọn được diễn ra, ai được dân chúng ủng hộ nhiều nhất sẽ trở thành Quốc Vương mới. Bởi vậy nên phụ hoàng ta vẫn luôn nói, vua được nâng lên bởi dân thì sẽ vì dân chúng mà hết lòng.

Lee Minhyung nghiêng đầu nhìn Hunseung, trong lòng bất giác suy nghĩ, Lee Soon đáng ra nên được sinh ra trong hoàng tộc Kha Thổ Nhĩ này. Hoàng huynh của hắn cả một đời nỗ lực tranh giành vương vị, cuối cùng lại không thể thắng được sự lựa chọn thiên vị của vua cha.

Thật là đắng chát, thật là bất công.

Hunseung thấy Lee Minhyung bỗng dưng trầm tư, cười cười vỗ vai hắn.

- Điện hạ thật là may mắn, không cần phải tranh đấu như Kha Thổ Nhĩ bọn ta. Mẹ ta là người lai của Ái Giáp Tân, vóc người nhỏ bé, nên ta sinh ra cũng không được cao lớn như các anh em mình, chỉ sợ sau này khi đứng trên đài thượng võ sẽ bị yếu thế hơn.

Lee Minhyung quan sát Hunseung, đúng là so với những người Kha Thổ Nhĩ bẩm sinh vóc dáng cao lớn thô kệch, Hunseung có vẻ ngoài khá giống người ở nước láng giềng.

Chỉ là, phút chốc nghĩ về lời Hunsrung vừa nói, hắn không kìm được mà cúi đầu cười nhạt, vô thức nắm chặt bát rượu trong tay.

- May mắn? Ta thà rằng bọn họ có thể đường đường chính chính ở trên sàn đấu cạnh tranh với ta.

Lee Minhyung nói một câu khá nhỏ khá trầm, bị tiếng ca hát kèn trống bên kia lấn át đi. Hunseung quay đầu nhìn hắn, thấy đuôi mắt Lee Minhyung khẽ đượm buồn.

Còn muốn chuyện trò đôi ba câu, nhưng Lee Minhyung đã ngỏ ý muốn sang bên kia một chút, Hunseung cũng không giữ.

Bên này Ryu Minseok đang nướng thịt, thịt bò rừng chín vàng rụm bắt đầu tỏa mùi thơm, ảnh vệ bên cạnh không nhịn được hít hà.

- Công tử, thơm quá.

Ryu Minseok xắn tay áo.

- Cho ta mượn con dao.

Ảnh vệ đưa cho cậu một con dao găm nhỏ, không hổ là vũ khí của ảnh vệ, cắt thịt cũng ngọt như vậy. Người bên cạnh tốt bụng nhắc nhở.

- Công tử coi chừng bị thương, dao này sắc lắm.

Ryu Minseok vừa cắt thịt nướng vừa nói.

- Không sao, không sao.

Ảnh vệ bên cạnh có ba người, cũng không biết họ kiếm đâu ra được mấy cái lá sen, ngồi chồm hỗm xung quanh Minseok chờ cậu cắt thịt ra bỏ vào lá sen cho họ.

Chia đều miếng thịt chín vàng đang tỏa mùi thơm nức mũi cho ba người, Minseok đang loay hoay tự cắt thịt cho mình, ảnh vệ bên cạnh cũng tốt bụng cầm giúp lá sen.

Đột nhiên một chiếc khăn tay chìa ra trước mặt Minseok, cậu ngơ ngác ngẩng đầu, thấy một thiếu nữ xinh đẹp đang mỉm cười với cậu. Tóc nàng dài tới ngang eo mềm mại rủ xuống, đầu đội vòng kết bằng hoa, cánh tay duỗi ra đưa cho cậu một chiếc khăn lụa.

Ý nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu Minseok là nàng muốn đưa khăn cho cậu lau tay, nhưng khăn tay lụa kia quá mức sạch sẽ làm cậu lưỡng lự.

- Cám ơn, nhưng ta sẽ làm bẩn khăn tay của nàng mất.

Thiếu nữ dường như không để tâm, vẫn tận tình mỉm cười dứ dứ chiếc khăn trước mặt cậu. Minseok ái ngại giơ tay định cầm lấy, nhưng ngón tay còn chưa kịp chạm vào, một bàn tay vươn ra túm lấy cổ tay cậu ngăn lại, một giọng nói trầm thấp vang lên trên đỉnh đầu.

- Cậu ấy ở nhà đã có nương tử rồi.

Minseok giật mình ngẩng đầu, phát hiện ra người đến vậy mà là Lee Minhyung. Thiếu nữ kia nghe hắn nói ban đầu là ngơ ngác, sau đó là ủ rũ thu khăn tay lại bỏ đi. Ảnh vệ bên cạnh cũng biết ý tản đi hết.

Minseok còn chưa hiểu chuyện gì, mơ mơ hồ hồ hỏi.

- Sao nàng ấy lại bỏ đi vậy?

Lee Minhyung nhìn Minseok một cái, sau đó giữ nguyên tầm mắt ngồi xuống cạnh cậu.

- Vậy ngươi muốn lấy nàng ấy sao?

Ryu Minseok sửng sốt.

- Hả? Cái gì?

Lee Minhyung phì cười giải thích.

- Ở Kha Thổ Nhĩ nếu một cô gái muốn gả cho người nào, nàng sẽ tặng khăn tay lụa cho người đó. Người nào nhận lấy khăn tay này sẽ phải cưới nàng.

Ryu Minseok ậm ờ, bên trong âm thầm thở phào một cái, may mà Lee Minhyung tới kịp nếu không sau chuyến đi này lúc về còn có thể dắt một nương tử Kha Thổ Nhĩ về luôn rồi.

Cậu cúi đầu cặm cụi cắt thịt bò, Lee Minhyung cũng phối hợp cầm lá sen đưa ra để Minseok mang thịt đặt vào. Tới lúc xong xuôi Minseok buông dao xuống, ngón tay sớm đã bị dầu mỡ bám vào, cậu quay đầu muốn kiếm gì đó lau tay, Lee Minhyung ở bên cạnh lặng lẽ mang khăn tay đưa tới.

- Cầm lấy đi.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com