Guria Thien Dang Da Vu
Chuyện xưa cũ cứ liên tục ẩn ẩn hiện về trong tâm trí như một giấc mơ, không rõ ràng nhưng lại cũng chẳng tàn phai. Như ai đó gợi lên một cái dằm trong tim nhưng lại không trực tiếp nhổ bỏ nó, khiến cho bản thân cứ như vậy bị chiếc dằm ấy làm cho nhức nhối không thôi. Thế nhưng định thần lại, người kia đã buông tay cậu quay đầu đi rồi. Ryu Minseok nhìn hồ lô trong tay, lại nhìn cổ tay vẫn còn vương lại chút hơi ấm hơi cúi đầu. Bỏ đi, là cậu suy nghĩ nhiều quá rồi. Lee Minhyung đi tới một gian hàng bán mặt nạ, đủ các loại mặt nạ với các hình dạng khác nhau. Có loại che cả gương mặt, loại che một nửa, có loại lại chỉ che một bên mắt. Minseok đi tới nơi, Lee Minhyung quay đầu đưa cho cậu một cái. - Cái này hợp với ngươi đấy. Ryu Minseok giơ tay ra cầm, lại chần chừ lưỡng lự. - Đeo mặt nạ hình như hơi kỳ quái. Lee Minhyung chắp một tay ở sau lưng, hơi nghiêng đầu nói. - Kỳ quái chỗ nào? Người xung quanh cũng làm vậy mà. Ryu Minseok lúc này mới để ý, người dân đi hội cũng có mấy người vui vẻ đeo mặt nạ tay cầm đèn lồng, đúng là không kỳ quái, dù sao đêm nay cũng là lễ hội mà. Mặt nạ trên tay là một chiếc mặt nạ che một bên mắt, viền bên trên hình cánh bướm xinh đẹp tinh xảo màu xanh lục, viền bên dưới nạm vài viên đá lấp lánh. Ryu Minseok đeo mặt nạ lên, ngượng ngùng ngẩng đầu nhìn Lee Minhyung hỏi. - Có kỳ quái không? Lee Minhyung mỉm cười lắc đầu. - Không kỳ quái, rất đẹp. Lee Minhyung cũng chọn một cái, một chiếc mặt nạ đơn giản che nửa gương mặt. Hắn quay qua Minseok lúc này đang chăm chú nhìn mình, cười cười. - Tiên sinh có thể quay mặt đi một chút được không? Ryu Minseok lúc này mới giật mình sực tỉnh, vội quay người đi. - Xin lỗi, ta vô ý quá. Cậu xấu hổ quay đi, một chút cũng không dám ngoảnh đầu nhìn lại. Thẳng tới khi nghe được giọng của Lee Minhyung từ phía sau vang lên. - Được rồi. Ryu Minseok quay đầu, gương mặt người đối diện hiện ra ngay trước mắt. Từng góc cạnh gương mặt tinh xảo, đôi môi mỏng quyến rũ hơi cong lên, cặp mắt đen sâu thẳm ẩn ẩn sau chiếc mặt nạ nửa gương mặt. Xâu hồ lô trên tay rơi xuống đất, một cơn gió thổi qua đẩy tà áo trắng khẽ đung đưa. Ryu Minseok lặng người, người đàn ông trước mắt, không phải chính là Lee Minhyung đó sao? Bàn chân vô thức lùi về sau một bước, cậu sững người nhìn trân trân vào người trước mặt, hai môi run rẩy bật ra một tiếng gọi khẽ. - Điện hạ... Giọng của cậu rất nhỏ, dường như bị những cảm xúc của tháng năm trôi qua nhấn chìm. Trong tiếng ồn ào náo nhiệt của người qua đường, thanh âm kia như giọt nước mưa rơi xuống mặt biển sâu thẳm tĩnh mịch.Thời khắc đó không gian như ngừng hẳn lại, Lee Minhyung hơi quay đầu, đằng sau lớp mặt nạ chẳng nhìn ra được biểu cảm trên gương mặt hắn, cũng chẳng biết hắn có nghe được tiếng Minseok vừa nói hay không. Chỉ là ngay trong lúc đó một tiếng động lớn gần đó nổ ra, ầm ầm vang lên kéo theo những tiếng la hét thất thanh. Ryu Minseok quay đầu về nơi đó, thấy một đám bạo quân cưỡi ngựa hung hãn phi nước đại ở trên đường. Nơi chúng đi qua khói lửa bùng lên, hàng quán bị đạp đổ, đèn hoa rực rỡ bị kéo xuống. Người người xô đẩy nhau tháo chạy, dẫm nát những hoa lệ kia dưới chân. Minseok chợt nhớ ra ba đứa nhỏ vẫn còn đang ở bên kia, vội vàng chạy qua đó. Người trong tiệm ăn náo loạn tháo chạy, ba đứa trẻ bị doạ sợ chỉ biết ôm chặt lấy nhau tựa vào một góc, mặt đứa nào đứa nấy tái mét. Minseok chạy tới nơi, ba đứa trẻ lúc này mới oà khóc. Cậu bước qua một đống vụn gỗ của bức bình phong vừa bị người ta xô lấn đạp đổ, ngồi xuống ôm chặt ba đứa trẻ vào lòng. - Đừng sợ, đừng khóc, ta đây rồi. Ba đứa nhóc lần đầu gặp hỗn loạn, sợ tới mắt mũi tèm lem nước mắt. DaeHan là đứa khóc lợi hại nhất, Minseok lấy tay áo lau mặt cho nó. Cậu không dám dẫn bọn trẻ chạy ra, vừa sợ gặp bạo quân vừa sợ bị người dân tháo chạy xô lấn đẩy ngã. Một đứa cậu còn có thể bế lấy mà chạy, ba đứa trẻ chỉ sợ trong lúc loạn lạc không quản được, chỉ có thể tạm thời ôm lấy cả ba tựa sát vào góc bàn. Bên ngoài có tiếng thét chói tai, tiếng người kêu cứu mạng, tiếng chém giết rùng rợn, tiếng cười ngạo nghễ của đám bạo quân, thậm chí có cả tiếng thét tuyệt vọng của các thiếu nữ trẻ. Lễ hội náo nhiệt rực rỡ sắc màu, phút chốc biến thành một đống đổ nát thê lương. Minseok cố gắng bịt chặt tai đám trẻ, thấy chúng run rẩy vì sợ hãi. Tiếng chém giết hỗn loạn dần thưa thớt đi, có vẻ như chúng đã dần rời đi rồi. Minseok dắt tay ba đứa trẻ, quay đầu nói khẽ với chúng. - Đi, chúng ta mau chạy thôi. DaeHan và MinGuk đứng dậy, nhưng ManSae bị doạ một trận tè cả ra quần. Cậu nhóc vốn là đứa nhát gan, bị doạ sợ tới tay chân mềm nhũn không đứng dậy nổi, Minseok đành phải bế nó lên, dắt theo DaeHan và MinGuk vòng ra cửa sau của tiệm ăn bỏ chạy. Con hẻm đằng sau cũng bị tàn phá thành một đống đổ nát, Minseok dắt mấy đứa trẻ vội vã đi qua. Lúc gần tới được đường lớn, sau lưng vang lên một tiếng cười khùng khục. Một cảm giác ớn lạnh chạy dọc sống lưng, Minseok quay đầu nhìn lại, thấy ba tên bạo quân vác đao đi tới, trên người bị máu cùng bụi đất bám bẩn, bọn chúng đứng ở trong con hẻm chật hẹp kia nhìn như những con quái vật kinh dị. DaeHan vô tình bật ra một tiếng thút thít, ManSae ở trên ngực Minseok cũng ôm chặt cậu mà run rẩy. Một kẻ đứng ra bước tới trước, thân hình cao lớn sừng sững trước mặt. Hắn nhổ một bãi nước miếng lên đất, sau đó vừa giơ tay lau miệng vừa nhìn Minseok cùng bọn trẻ cười khùng khục. - Ở đây sao lại có bốn con chuột nhắt thế này? Nói đoạn hắn hạ lưỡi đao nãy giờ vẫn luôn gác trên vai xuống, trên lưỡi đao đều là máu tươi đỏ thẫm, hắn vươn tay vuốt ve sống đao của mình. - Trên này vừa hay có một đoạn chưa được nhuộm đỏ, máu của bốn ngươi có lẽ vừa đủ phủ kín chúng. Ryu Minseok hoảng loạn, lúc này vội vàng chuyển ManSae qua một tay, tay còn lại ôm lấy DaeHan nhấc lên, hét lớn với MinGuk. - Chạy. MinGuk trong ba đứa là đứa thông minh nhất, nghe vậy liền vội vàng quay người, hướng đường lớn ngoài kia mà bỏ chạy. Minseok theo sát ở sau lưng, đằng sau vẫn còn nghe được tiếng tên bạo quân kia vừa cười vừa gầm lớn. - Chạy đi đâu vậy? Ngươi còn chưa nhuộm đao cho ta mà?Đằng sau vang lên tiếng bước chân đuổi theo của hắn, người Kha Thổ Nhĩ rất cao lớn, mỗi bước chân sải cũng rất rộng, tiếng hắn chạy ở đằng sau dường như còn có thể nghe được tiếng uỳnh uỳnh. Minseok phải bế theo hai đứa trẻ trên tay, không thể nào chạy nhanh được. Dưới bụng cậu đã bắt đầu truyền tới cơn đau quặn thắt do quá sức, cậu không dám quay đầu nhưng có thể cảm giác được tên bạo quân kia đã đuổi tới ngay sát sau lưng rồi, tiếng cười của hắn ngày càng sát lại gần. Khoảnh khắc đó, hai mắt Minseok nóng bừng. Giá như, giá như có ai đó xuất hiện lúc này. Cậu ngẩng đầu, giữa không gian chập chờn trước mắt, một bóng đen xuất hiện ngay trước mặt cậu. Hắn chạy tới, vụt qua người Minseok, mặt nạ che đi cả một nửa gương mặt. Ryu Minseok không quay đầu, nhưng một tiếng thét thất thanh vang lên ở ngay phía sau lưng. Bước chân không kìm được mà ngừng lại, cậu ngẩn người quay lại nhìn. Trong ánh lửa bập bùng hắt lên, thân hình người đàn ông phủ lên trên mặt đường thành một vệt dài, mũi kiếm sáng loáng chạm nhẹ trên mặt đất, chuôi kiếm nạm ngọc đẹp đẽ lóe lên, trên lưỡi kiếm còn vương lại một vệt máu dài. Tên bạo quân kia ôm chặt lấy cổ họng, máu tuôn ra từ kẽ ngón tay hắn. Hắn không thể nói được lời nào, chỉ có thể trừng trừng mở mắt nhìn Lee Minhyung, sau đó ngã vật xuống đất. Hai tên còn lại lúc này đã đuổi tới, nhìn thấy Lee Minhyung với lưỡi kiếm dính máu còn đang đứng ở đó, liền trợn mắt quát lên. - Tên khốn, dám giết hại anh em của ta? Lee Minhyung nhếch miệng cười, từ từ nhấc lưỡi kiếm lên. - Thực xin lỗi vì chia cắt anh em các ngươi, để ta tiễn hai ngươi xuống đó cùng hắn đoàn tụ. Hai tên kia chưa từng gặp một tên Thiên Quyền Hoàng Thành nào ngạo mạn như vậy, gầm lên một tiếng vung đao lên. Ryu Minseok che mắt ba đứa trẻ lại không cho chúng nhìn, vậy mà chỉ một chút thôi hai tên bạo quân kia đã trở thành hai cái xác nằm bất động dưới đất. Lee Minhyung thu kiếm lại vào vỏ, hắn đứng ở giữa ba cái thây, trên người mặc y phục màu đen chẳng nhìn ra được máu bắn vào đâu trên người hắn. Chỉ là lúc giải quyết xong cũng không đi tới phía Minseok, lặng lẽ đứng ở đó nhìn cậu. Minseok cũng ngẩng đầu nhìn hắn, muốn bước tới nhưng lại vướng ba đứa trẻ ôm chặt. Ngay lúc đó có tiếng quân rất ồn ào kéo đến cùng với tiếng vó ngựa dồn dập. Moon Hyeonjun ở đâu cưỡi ngựa tới đầu con hẻm, nhìn Lee Minhyung hét lên. - Đi thôi công tử, quân của tri huyện tới rồi. Lee Minhyung gật đầu đi vội về phía Moon Hyeonjun, lúc ngang qua Ryu Minseok tay áo bất chợt liền bị giữ lấy. Hắn dừng bước quay đầu, nhìn thấy Ryu Minseok đang nắm chặt tay áo của hắn. Dường như cậu đang muốn nói rất nhiều điều, nhưng bởi vì hoàn cảnh gấp gáp hiện tại, đắn đo chốc lát cuối cùng hỏi. - Có thể cho ta thấy mặt của người được không? Lee Minhyung nhìn cậu, thấy Ryu Minseok đang cố gồng mình lên ngăn từng hồi kích động, tay áo bị cậu nắm chặt tới nhăn nhúm. Dưới ánh lửa sắp tàn xa xa hắt lại, đáy mắt cậu ấy thoáng run lên. Thấy Lee Minhyung im lặng trầm mặc, Moon Hyeonjun lại vội vã giục hắn. - Công tử, chúng ta phải đi rồi. Lee Minhyung giơ tay vỗ vỗ nhẹ lên mu bàn tay Minseok. - Để lần sau đi, bây giờ chưa thích hợp. Lee Minhyung đã nói như vậy, Ryu Minseok tuy không tình nguyện cũng đành buông tay, không giấu được thất vọng hơi rũ mắt cúi đầu. - Được, lần này đa tạ công tử. Lee Minhyung quay người rời đi tới chỗ Moon Hyeonjun, trước khi lên ngựa, hắn quay đầu nhìn Ryu Minseok nói. - Lần sau gặp lại, ta nhất định dùng khuôn mặt chính diện của mình để gặp ngươi. Ryu Minseok ngẩng đầu nhìn, bóng người đã không còn ở nơi đầu con hẻm nữa, tiếng vó ngựa cũng đã xa dần, trong lòng chẳng biết là mang theo loại tư vị gì nữa. Cậu thở dài, cúi đầu vuốt ve mái tóc của DaeHan vẫn đang ôm chặt lấy đùi mình. Có lẽ người ấy không muốn lộ mặt nên nói như vậy thôi, thế gian rộng lớn như vậy một cái duyên vô tình gặp được như hôm nay đã gọi là kỳ tích rồi, biết đến bao giờ mới có thể gặp nhau thêm một lần nữa? Cũng không biết là cảm giác gì, chỉ là không kìm được một chút hụt hẫng tiếc nuối. Thôi thì, bỏ đi vậy. Ryu Minseok dắt theo ba đứa trẻ ra ngoài đường lớn, nơi quân lính của tri huyện đại nhân Vĩnh Uyên dẫn tới tiếp viện, bóng lưng mập mờ khuất sau góc tường. Trong con hẻm ánh lửa nhỏ nhoi kia cuối cùng cũng tàn, để bóng tối triệt để ập xuống phủ lên con đường nhỏ. Nhưng Ryu Minseok ngươi biết không? Thế gian này quả thật rất rộng lớn, nhưng chỉ cần là Lee Minhyung muốn, hắn liền có thể cùng ngươi gặp lại....
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com