TruyenHHH.com

Guria Thien Dang Da Vu

Lee Minhyung sửng sốt, trước tiên vươn tay ôm lấy Minseok vào lòng, nhẹ nhàng xoa xoa lưng cậu.

- Sao vậy? Mơ thấy gì đáng sợ sao?

Ryu Minseok lắc lắc đầu, dụi sâu vào lòng Lee Minhyung không nói. Có lẽ dạo gần đây cậu gặp phải nhiều chuyện không hay nên tâm tình không tốt thật, Lee Minhyung đột nhiên tự trách chính mình đã không để tâm tới cậu nhiều hơn, chỉ có thể cẩn thận dỗ dành.

- Ta ru ngươi ngủ nhé?

Ryu Minseok im lặng một chút, vừa như hoài nghi vừa như lưỡng lự. Cuối cùng gật đầu.

Lee Minhyung chỉ chờ có thế, kéo mép chăn lên một chút phủ trên người Minseok, ở bên tai cậu thấp giọng hát một bài đồng dao.

Đồng cỏ xanh, suối mát lành

Ta tìm thấy một đốm lửa xanh

Một lửa to Một lửa nhỏ

Vụn lửa bay như đom đóm xinh đẹp

Ta giơ tay, ta giữ lấy

Đom đóm xinh đẹp nhảy múa trong lòng bàn tay...

Giọng của hắn rất trầm, đoạn nhớ đoạn không, hát cho bài đồng dao kia thành một dáng vẻ méo mó không biết mang nội dung gì. Minseok nghe một hồi, không nhịn được rầu rĩ nói.

- Điện hạ, người hát dở quá.

Lee Minhyung khe khẽ cười.

- Vậy ta không hát nữa nhé?

Ryu Minseok lại lắc lắc đầu.

- Không, người cứ hát đi.

Lee Minhyung lại tiếp tục hát, bàn tay sau lưng Minseok nhẹ vỗ về. Có gì đó rất ấm vô thức chảy qua, xoa dịu đi những gợn sóng đang âm ỉ gai góc trong lòng Minseok. Cậu cúi đầu dụi vào lòng Lee Minhyung thật sâu, cuối cùng an an ổn ổn chìm vào giấc ngủ.

Bữa sau Tam nương mang tới một ít hương trầm, nói rằng bên trong có dược liệu an thần sấy khô Minseok mang một ít thả vào trong lư hương bằng đồng. Bà ở lại trong điện cùng Minseok chuyện trò, tiện tay dạy cậu đan mấy món đồ xinh xinh bằng nan mỏng, hai người vừa nói chuyện vừa làm, thoáng cái gần hết cả buổi chiều.

Có nô tỳ ở ngoài đi vào, nàng tới gần Minseok kính cẩn hành lễ.

- Công tử, điện hạ mời ngài tới biệt viện phía tây xem kịch.

Ryu Minseok còn đang chần chừ, Tam nương đã biết ý mang đồ thu vào trong một cái giỏ nan nhìn cậu mỉm cười.

- Điện hạ nói thì người cứ tới đi, mấy ngày nay ngài ấy rất lo cho tâm trạng của người.

Minseok cúi đầu bấm bấm đầu móng tay, cậu biết bản thân tâm trạng không tốt Lee Minhyung cũng không dễ chịu gì. Suy nghĩ một chút liền đứng dậy chuẩn bị đi, quay đầu nhìn Tam nương nói.

- Nương cũng đi cùng ta đi.

Tam nương tủm tỉm cười lắc đầu.

- Tuổi của ta có lẽ là không thích hợp xem kịch nữa rồi.

Thực chất Tam nương là người rất tinh ý, đôi tình nhân trẻ hẹn hò xem kịch, bà tới phá ngang làm cái gì, đành lấy lý do từ chối. Minseok cũng không miễn cưỡng bà, cho người vào trong lấy một ít hồng sấy ra tặng cho Tam nương, hai người chào tạm biệt nhau sau đó Minseok theo tỳ nữ kia tới biệt viện.

Khi họ tới nơi trời đã gần tối hẳn, giữa biệt viện dựng một đài cao, bên trên có những nghệ nhân đang tung những cột lửa lên trên, mỗi lần thau lửa kia bay lên, vụn lửa tung tóe trên không trung đẹp mắt, xung quanh đài lại vang lên tiếng vỗ tay hò reo tán thưởng.

Lee Minhyung ngồi ở vị trí chính giữa trên cao, bên cạnh có vài tỳ nữ đang giúp hắn rót rượu. Sau lưng hắn có một vạc lửa lớn, ánh lửa bập bùng chiếu sáng một vùng nhưng lại làm cả nửa khuôn mặt chìm trong một nửa sáng tối. Minseok vòng tới sau khán đài, theo cầu thang được dựng lên đi tới gần hắn.

Lee Minhyung từ xa đã trông thấy cậu, vươn tay đỡ Minseok ngồi xuống cạnh mình.

- Sao không đi thẳng trực tiếp lên.

Minseok khẽ lắc đầu.

- Đi phía sau cũng được.

Thực ra là vì người tới xem kịch có cả các vương công công tử có tiếng, cậu không muốn đi trước mặt họ. Lee Minhyung cũng không bận tâm nhiều, mang một đĩa điểm tâm đặt sang trước mặt cậu.

- Đói rồi phải không? Ăn gì đó đi.

Minseok gật đầu cầm một cái lên ăn, tất cả đồ trên bàn đều là đồ ngọt. Lee Minhyung lấy một trái nho, tự tay lột vỏ để vào trong chén ngọc trước mặt Minseok.

Trên đài cao các nghệ nhân vẫn hăng say biểu diễn, Minseok nhìn nhìn bọn họ, hơi mím môi quay đầu.

- Người kêu họ tới sao?

Lee Minhyung gật đầu.

- Ừ

Xưa nay Lee Minhyung không thích nghe kịch, cũng không xem mấy loại biểu diễn này, có chăng là vì tâm trạng Minseok không tốt nên đích thân sai người gọi bọn họ vào.

Nhưng Thái Tử điện hạ cho dù là thái tử, sủng ái một người cũng không được phép lộ liễu quá, khó trách dân chúng không phục, đành phải tìm cớ tổ chức một bữa tiệc nhỏ, gọi đám vương quan công tử kia tới. Người ngoài nhìn vào cũng chỉ chán chường lắc đầu, Thái Tử điện hạ ăn chơi vô độ, không ai có cớ trách móc được tiểu tình nhân Minseok của ngài.

Nhưng có lẽ trong cả đám người này, chỉ có Jung Ho Seok mới có thể tinh ý nhận ra dụ ý đằng sau, ngay cả Minseok cũng chỉ là một thiếu niên mười sáu tuổi nhận không ra là phải. Gã vươn tay cầm lấy một ly rượu, rượu đỏ au sóng sánh trên thành ly đẹp mắt, dưới ánh sáng bập bùng hắt lại càng thêm mỹ lệ.

Lười nhác ngẩng đầu nhìn người đang ngồi trên đài cao, thiếu niên mang một thân áo trắng có chút rụt rè nhút nhát. Không hiểu vì lý do gì bất giác cảm thấy không yên, cứ có gì đó gợn lên ở trong lòng, như một cái gai vô cùng nhỏ nhưng không cách nào trấn an xuống.

Lại thấy Lee Minhyung quay đầu nhìn người kia đang chăm chú ăn điểm tâm, trong ánh mắt tràn ngập đều là cưng chiều vô hạn.

Được rồi, bỏ đi. Dù sao cũng là thiếu niên điện hạ yêu thích, người thích thế nào thì tùy ý làm như thế đi.

Tới gần tối muộn ca kịch mới xong, quản sự dẫn đoàn trưởng vào bên trong nhận thù lao và ban thưởng. Minseok theo Lee Minhyung trở về, sương đêm phủ xuống vai áo, Lee Minhyung cho người mang tới bung một cây dù. Trở về tắm rửa xong cũng là tối muộn, lúc Minseok tắm xong đi ra thấy Lee Minhyung đang ngồi ở trên ghế trúc bỏ một ít trầm hương vào trong lư.

Cậu liếc mắt một cái nhắc nhở.

- Điện hạ, đừng cho nhiều quá. Sợ mùi hương bị nồng.

Lee Minhyung quay đầu nhìn cậu, thuận tay đóng nắp hộp hương trầm lại mỉm cười.

- Ừ.

Tỳ nữ sớm đã tắt đèn chỉ còn lại hai ngọn, Lee Minhyung thấy Minseok trèo lên giường cũng đứng dậy đi vào theo, vừa nằm xuống đã vươn tay ôm lấy cậu vào lòng.

- Đoàn kịch hôm nay hát rất hay, múa cũng đẹp.

Ryu Minseok vừa nói, Lee Minhyung đã tán đồng.

- Ừ, đoàn kịch lớn nhất Thiên Quyền Hoàng Thành mà, đã từng vào cung biểu diễn.

Minseok ở trong lòng Lee Minhyung, không biết vẻ mặt mang theo biểu tình gì, chỉ là giọng nói có phần rầu rĩ.

- Lần sau người đừng như vậy nữa, người khác sẽ không vừa mắt.

Lee Minhyung khẽ cười một tiếng, giọng điệu mang theo vài phần kiêu ngạo.

- Ta làm thế nào còn cần người khác vừa mắt hay sao?

Ryu Minseok nói.

- Ta cũng sẽ không vừa mắt.

Lee Minhyung lập tức trở nên thành khẩn, vội nói.

- Được được, vậy lần sau sẽ không làm vậy nữa.

Rõ ràng là rất được yêu, rất được sủng, toàn tâm toàn ý bao dung cưng chiều nhưng lòng Ryu Minseok không khỏi xót xa, cậu nhổm người bò nửa người dậy, khủy tay tì vào nệm nhung êm ái dưới thân, ở khoảng cách này có thể nhìn được Lee Minhyung thật gần, nhìn được ánh mắt dịu dàng của hắn được ánh đèn dầu phủ lên, nhìn thấy lông mi rất dày đang rũ xuống của hắn.

Ryu Minseok mím môi, sau đó rướn người hôn lên môi hắn. Lee Minhyung ban đầu là ngạc nhiên, sau đó là vui vẻ thích thú. Cảm thấy môi mềm nhỏ nhắn của cậu ở trên môi hắn vụng về chạm tới chạm lui, sau đó dường như là muốn thể hiện một chút, rụt rè hé mở khéo miệng ngậm lấy môi dưới của Lee Minhyung gặm gặm.

Lee Minhyung thật sự rất muốn phì cười, nhột chết đi được. Nhưng là nghĩ tới Minseok lần đầu tiên chủ động như vậy, cho cậu chút mặt mũi cố gắng nhịn lại. Ryu Minseok vẫn không hay biết gì, một mực tự mình nghiêm túc hôn hôn, đầu lưỡi rụt rè vươn ra liếm liếm khóe môi hắn, cuối cùng sau một hồi mới tách ra, hai mắt không biết là xấu hổ hay kích động tới hồng hồng nhìn hắn.

Hai mắt của Minseok rất đẹp, không phải là hình dạng mà là con ngươi, con ngươi của cậu ấy đặc biệt sáng, cũng đặc biệt trong. Nếu như được ánh sáng nào đó phản chiếu lên sẽ hệt như được phủ một làn nước mỏng manh tinh khiết, hết sức hấp dẫn ánh nhìn.

Tự mình hôn lại tự mình hổn hển thở dốc, nhìn Lee Minhyung vẫn đang ung dung nghiêng đầu nhìn cậu, vẻ mặt còn vô cùng hưởng thủ, nửa phần vui vẻ nửa phần mong chờ. Minseok bất giác hơi tủi thân, mím môi rũ mi mắt nói nhỏ.

- Điện hạ, hôm nay người để ta tự làm đi.

Lee Minhyung híp mắt, khóe miệng nhếch lên thành nụ cười tuyệt đẹp.

- Được.

Ryu Minseok dừng một chút, dường như là đang suy nghĩ xem nên làm thế nào, mà Lee Minhyung cũng kiên nhẫn chờ đợi cậu, vẻ mặt cực kỳ thư thả, tay phải nâng lên chống vào thái dương, nghiêng đầu nâng nửa thân người lên.

Áo ngủ nãy giờ bị Minseok đè lên sớm đã hơi xộc xệch, cổ áo trễ xuống lộ ra nửa bờ ngực trần săn chắc nửa kín nửa hờ. Minseok quay đầu nhìn sang nơi khác, khóe mắt không tự chủ được lại hồng hồng. Nhưng dường như chợt nhận ra đã nói hôm nay để cậu tự làm, Minseok lại lấy hết dũng khí quay đầu lại trực tiếp vươn tay kéo hẳn cổ áo Lee Minhyung xuống.

Lee Minhyung thường xuyên ra ngoài, làn da sớm đã bị sương gió làm cho hơi ngăm đen, nhìn càng thêm khỏe khoắn và quyến rũ. So với sau lưng đầy những vết sẹo ngang dọc, trên ngực hắn thì ít hơn, đa số đều là sẹo nhỏ sớm đã mờ nhạt, gần xương quai xanh có một nốt ruồi rất nhỏ.

Mỗi lần hai người bọn họ làm chuyện ấy, khi Lee Minhyung đè lên người cậu mà lộng, Minseok không nhịn được thường ngó cái nốt ruồi ấy vài lần, có lần còn nghịch ngợm nhéo nhéo vào vùng da ấy khiến cho nó ửng đỏ hồng hồng, mà những lúc như thế Lee Minhyung cũng tùy ý để cho cậu nghịch.

Hiện tại nốt ruồi nhỏ nhỏ ấy lại hiện ra trước mắt, lập lờ như ẩn như hiện, chọc cho Ryu Minseok lại phải cúi đầu hôn lên, sau đó cảm thấy không đủ, há miệng cắn nhẹ vào vùng ngực đó. Lee Minhyung hơi sửng sốt, sau đó không nhịn được phì cười.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com