Guria Tang Ham Cua Ryu Minseok
truyện có yếu tố cannibalism (an thit nguoi), không phù hợp với độ tuổi 20 trở xuống và những người có tâm lí nhẹ, dễ bị ảnh hưởng các tình huống hư cấu diễn ra trong truyện.trẻ từ 16 tuổi đến 20 tuổi đọc có sự giám sát tâm lí tuyệt đối từ người trên 20. chuẩn bị sẵn tâm lí vững vàng khi đọc. TUYỆT ĐỐI KHÔNG ĐƯỢC TIN VÀO BẤT KÌ ĐIỀU GÌ ĐƯỢC VIẾT RA. TẤT CẢ ĐỀU LÀ GIẢ TƯởNG VÀ KHÔNG HỀ LIÊN QUAN ĐẾN ĐỜI THẬT.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.ryu minseok dạo này để ý vị adc của nó luôn biến mất sau khi cả đội hoàn thành luyện tập vào buổi chiều. nó có hỏi qua thì lee minhyung chỉ nói là gia đình cậu ta có chuyện vậy nên phải về nhà để có thể ở bên gia đình. thì ryu minseok không muốn táy máy gì chuyện gia đình nhà người ta nhưng mà vị này không chỉ là đồng nghiệp hay bạn thân gì mà là người yêu của nó. nó bất bình ngồi trong phòng kí túc xá trách móc con người đang ngồi chơi game, tại sao cậu lại không để ý đến nó mà chỉ cắm đầu cắm cổ vào chơi game? ryu minseok đi đến ngồi lên đùi bạn trai mình nhằm phá hỏng trận game của cậu ta."tớ cho cậu ba giây để nói ra hết mấy chuyện cậu giữ tớ.""chuyện gì cơ?" lee minhyung tay vẫn gõ gõ phím di chuyển chuột để hoàn thành ván game của mình."đừng có giả vờ. tớ biết hết rồi." "biết hết rồi sao?" cạch cạch vài cái, màn hỉnh chuyển màu đỏ, nhà chính đội lee minhyung nổ tung. cậu ngả lưng ra sau nhìn vào đôi mắt cún xinh đẹp của ryu minseok mà tra hỏi. "vậy nói xem cậu đã biết gì nào?" bắt gặp ánh mắt kiên định đang nhìn, ryu minseok lại chẳng nói được gì cả, đơn giản vì nó có biết được cái gì đâu mà nói. thế là nó giận dữ vùng vằng ra khỏi vòng tay của lee minhyung rồi đi thẳng về phòng của mình.ryu minseok biết lee minhyung đang giữ bí mật gì đó với nó, chỉ là nó cạy không nổi mồm của con gấu ấy mà thôi. sự tò mò đã thôi thúc ryu minseok tìm đến một bà đồng.có nên không? nhỡ đâu là chuyện riêng của gia đình thì sao? hay là cậu ta ngoại tình? càng nghĩ càng tức, ryu minseok cởi dép đi vào phòng của bà đồng."bẩn thỉu, tởm lợm." bà đồng đã đồng ý sẽ cho cậu xem được một mảnh kí ức của lee minhyung để xem rốt cuộc cậu ta đã đi đâu và đã làm gì. nhưng bà ta đã cảnh báo ryu minseok rằng nó sẽ không phải như những gì nó đang nghĩ đâu, hãy suy nghĩ thật kĩ trước khi bắt đầu.lee minhyung đang mặc đồ chuẩn bị đi đâu đó, trong tay cậu ta còn cầm một tấm thẻ màu vàng bóng loáng. càng ngày khung cảnh càng hiện ra rõ hơn, cậu ta lên một chiếc xe, trên xe có người khác cũng ngồi cùng. họ đi đến một nhà hàng và lee minhyung được phục vụ một món có vẻ là đùi của con vật gì đó. cậu ta ăn nó rất ngon miệng, ăn xong thì đứng lên rồi đi về lại kí túc xá tắm rửa và đi ngủ.chẳng có gì xảy ra cả, tất cả chỉ là phỏng đoán và sự thật đã chứng minh lee minhyung không hề làm gì nên tội cả. chỉ là tại sao đi ăn mà phải lén lén lút lút như thế, có phải là không muốn ryu minseok đi cùng? chê nó sao? ryu minseok đây cũng có tiền và đồ đẹp để đi ăn ở mấy nơi sang trọng như thế mà."lee minhyung. lại đi đâu vậy?" ryu minseok đứng tựa người vào cửa phòng lee minhyung hỏi cậu ta."tớ phải về nhà.""tớ biết cậu đi đâu.""vậy sao? cậu nói thử xem nào?""cậu đi đến một nhà hàng." lời vừa dứt đồ đạc trên tay lee minhyung thi nhau rơi xuống đất. cậu ta đứng đó trợn mắt lên như nhìn trúng cái gì đó đáng sợ lắm, tóc gáy ryu minseok lại tự nhiên dựng hết lên."cậu theo dõi tớ à ryu minseok?" lee minhyung đỏ mắt nhìn vào con cún nhỏ bé trước mặt."đúng vậy." ryu minseok cũng gân cổ lên. nhưng nó không thể nói là nó nhờ bà đồng được chỉ có thể đồng ý với lee minhyung rằng nó thật sự đã theo dõi cậu ta."cậu đã biết được những gì rồi?""cậu đi đến một nhà hàng và ăn ở đó với vài người nữa."lee minhyung lại thở phào một hơi, ryu minseok khó hiểu, nó đi đến sờ vào mặt bạn trai mình rồi thủ thỉ với cậu ta."minhyung à, chúng ta là người yêu, cậu có thể nói cho tớ mà. tại sao cứ phải dấu diếm làm gì chứ. cậu cũng đâu có làm gì sai trái đâu, phải không?"lee minhyung cười cười, cậu ta nhìn vào mắt ryu minseok. "tớ có một bí mật" "bí mật?""minseokie có muốn nghe không?""có.""nhưng cậu phải hứa không được nói cho ai.""tớ hứa.""cậu có hứa bằng cả mạng sống của mình không?""có. tớ hứa."ryu minseok mơ màng tỉnh dậy, chân tay nó bị chói chặt trên bàn, nó có thể lờ mờ nhìn thấy hình bóng quen thuộc của lee minhyung. "minhyungie?""cậu tỉnh rồi sao?"lee minhyung đi đến với một đĩa thức ăn trên tay, cậu ta đút một miếng thịt còn đỏ tươi vào mồm và nhai rồi nuốt xuống. ryu minseok bỗng nhiên buồn nôn, nó không dám nhìn thẳng vào người trước mặt mình."cậu biết đây là gì không?" miếng thịt đỏ tươi mỏng dính lại được đưa đến trước mặt ryu minseok, nó quay đầu đi bày rõ vẻ buồn nôn."đây là món ăn ngon nhất trên đời đó minseokie ạ. tớ rất thích món ăn này. nó chính là mỹ vị nhân gian đối với tớ."lee minhyung lại đút thêm một miếng nữa vào mồm, lúc này ryu minseok mới cảm thấy đau nhức dưới chân của mình. nó cúi xuống thì thấy một vũng máu bên dưới và chân bên phải đã bị cắt mất, ryu minseok mở to mắt gào lên vì quá đau và sợ hãi."suỵt suỵt suỵt... yên lặng nào minseokie." lee minhyung đặt đĩa đồ ăn xuống đi đến bịt chặt mồm ryu minseok.nước mắt nước mũi nó thi nhau chảy ra, lee minhyung đã nhét một quả táo vào mồm để nó không thể hét được nữa. "được rồi minseokie. cậu muốn nói gì?" "đ-đau quá... làm ơn... minhyung à... đau... tớ đau..." cơn đau từ dưới truyền đến đại não kích thích cách cơ quan khiến cho ryu minseok không thể thở nổi, đau quá nó sẽ chết mất thôi."rất ngon. minseokie à. cậu chính là báu vật."nhìn cái chân của mình được chưng bày trên giá, lee minhyung thậm chí còn lấy dao dọc từng miếng nhúng qua nước nóng và cho vào miệng. ryu minseok nôn sạch mọi thứ trong bụng ra ngoài, nó khóc lóc van xin lee minhyung hãy dừng lại."tớ đã kể bí mật của tớ cho cậu. vậy mà cậu lại đi nói cho người khác. ý tớ là... cậu phản bội tớ, minseokie à."mặc kệ lời kêu gào xin dừng lại, lee minhyung vẫn cắt từng miếng thịt trên chân của ryu minseok nhúng nước nóng ăn một cách rất ngon miệng. thậm chí cậu ta còn tấm tắc khen ngợi rằng việc tập thể dục cùng moon hyeonjoon thật sự đã giúp cho thịt của ryu minseok khá chắc, ăn rất vừa miệng. không ngừng lại, cậu ta còn chê rằng moon hyeonjoon nhìn như vậy nhưng thịt sẽ rất dai và không ngon miệng như minseokie của cậu ta. ryu minseok càng nghe càng kêu khóc thảm thiết và nôn thốc tháo. nó không hề nói chuyện này cho ai mà, thậm chí trước khi nó kịp nghe bí mật của lee minhyung thì nó đã bất tỉnh nhân sự rồi. "minseokie thật sự không nhớ sao? hãy nhớ lại đi nào."ryu minseok đang lục lọi lại đống kí ức của mình trong cơn đau khủng khiếp. chẳng nhẽ, ngày hôm đó, cái ngày mà nó đi đến nhà bà đồng kia."minhyung. tớ thề. tớ không hề nói gì cả.""minseokie à. bí mật thì đâu thể nói ra, phải không nào? phải bỏ nó vào túi quần rồi mang theo đến chết chứ. tại sao cậu lại phản bội tớ? tại sao vậy?""quả nhiên bí mật chỉ được giữ nếu một trong hai người... chết đi.".............tuyển thủ keria đột ngột thông báo rời khỏi làng esport vì lí do muốn dừng lại để du học và có lẽ sẽ không trở lại trong tương lai. ai cũng rất buồn và có lẽ người buồn nhất là adc của đội Gumayusi. không một ai thấy được nụ cười trên khuôn mặt của cậu ấy cả."giữ bí mật nhé, minseokie."
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.ryu minseok dạo này để ý vị adc của nó luôn biến mất sau khi cả đội hoàn thành luyện tập vào buổi chiều. nó có hỏi qua thì lee minhyung chỉ nói là gia đình cậu ta có chuyện vậy nên phải về nhà để có thể ở bên gia đình. thì ryu minseok không muốn táy máy gì chuyện gia đình nhà người ta nhưng mà vị này không chỉ là đồng nghiệp hay bạn thân gì mà là người yêu của nó. nó bất bình ngồi trong phòng kí túc xá trách móc con người đang ngồi chơi game, tại sao cậu lại không để ý đến nó mà chỉ cắm đầu cắm cổ vào chơi game? ryu minseok đi đến ngồi lên đùi bạn trai mình nhằm phá hỏng trận game của cậu ta."tớ cho cậu ba giây để nói ra hết mấy chuyện cậu giữ tớ.""chuyện gì cơ?" lee minhyung tay vẫn gõ gõ phím di chuyển chuột để hoàn thành ván game của mình."đừng có giả vờ. tớ biết hết rồi." "biết hết rồi sao?" cạch cạch vài cái, màn hỉnh chuyển màu đỏ, nhà chính đội lee minhyung nổ tung. cậu ngả lưng ra sau nhìn vào đôi mắt cún xinh đẹp của ryu minseok mà tra hỏi. "vậy nói xem cậu đã biết gì nào?" bắt gặp ánh mắt kiên định đang nhìn, ryu minseok lại chẳng nói được gì cả, đơn giản vì nó có biết được cái gì đâu mà nói. thế là nó giận dữ vùng vằng ra khỏi vòng tay của lee minhyung rồi đi thẳng về phòng của mình.ryu minseok biết lee minhyung đang giữ bí mật gì đó với nó, chỉ là nó cạy không nổi mồm của con gấu ấy mà thôi. sự tò mò đã thôi thúc ryu minseok tìm đến một bà đồng.có nên không? nhỡ đâu là chuyện riêng của gia đình thì sao? hay là cậu ta ngoại tình? càng nghĩ càng tức, ryu minseok cởi dép đi vào phòng của bà đồng."bẩn thỉu, tởm lợm." bà đồng đã đồng ý sẽ cho cậu xem được một mảnh kí ức của lee minhyung để xem rốt cuộc cậu ta đã đi đâu và đã làm gì. nhưng bà ta đã cảnh báo ryu minseok rằng nó sẽ không phải như những gì nó đang nghĩ đâu, hãy suy nghĩ thật kĩ trước khi bắt đầu.lee minhyung đang mặc đồ chuẩn bị đi đâu đó, trong tay cậu ta còn cầm một tấm thẻ màu vàng bóng loáng. càng ngày khung cảnh càng hiện ra rõ hơn, cậu ta lên một chiếc xe, trên xe có người khác cũng ngồi cùng. họ đi đến một nhà hàng và lee minhyung được phục vụ một món có vẻ là đùi của con vật gì đó. cậu ta ăn nó rất ngon miệng, ăn xong thì đứng lên rồi đi về lại kí túc xá tắm rửa và đi ngủ.chẳng có gì xảy ra cả, tất cả chỉ là phỏng đoán và sự thật đã chứng minh lee minhyung không hề làm gì nên tội cả. chỉ là tại sao đi ăn mà phải lén lén lút lút như thế, có phải là không muốn ryu minseok đi cùng? chê nó sao? ryu minseok đây cũng có tiền và đồ đẹp để đi ăn ở mấy nơi sang trọng như thế mà."lee minhyung. lại đi đâu vậy?" ryu minseok đứng tựa người vào cửa phòng lee minhyung hỏi cậu ta."tớ phải về nhà.""tớ biết cậu đi đâu.""vậy sao? cậu nói thử xem nào?""cậu đi đến một nhà hàng." lời vừa dứt đồ đạc trên tay lee minhyung thi nhau rơi xuống đất. cậu ta đứng đó trợn mắt lên như nhìn trúng cái gì đó đáng sợ lắm, tóc gáy ryu minseok lại tự nhiên dựng hết lên."cậu theo dõi tớ à ryu minseok?" lee minhyung đỏ mắt nhìn vào con cún nhỏ bé trước mặt."đúng vậy." ryu minseok cũng gân cổ lên. nhưng nó không thể nói là nó nhờ bà đồng được chỉ có thể đồng ý với lee minhyung rằng nó thật sự đã theo dõi cậu ta."cậu đã biết được những gì rồi?""cậu đi đến một nhà hàng và ăn ở đó với vài người nữa."lee minhyung lại thở phào một hơi, ryu minseok khó hiểu, nó đi đến sờ vào mặt bạn trai mình rồi thủ thỉ với cậu ta."minhyung à, chúng ta là người yêu, cậu có thể nói cho tớ mà. tại sao cứ phải dấu diếm làm gì chứ. cậu cũng đâu có làm gì sai trái đâu, phải không?"lee minhyung cười cười, cậu ta nhìn vào mắt ryu minseok. "tớ có một bí mật" "bí mật?""minseokie có muốn nghe không?""có.""nhưng cậu phải hứa không được nói cho ai.""tớ hứa.""cậu có hứa bằng cả mạng sống của mình không?""có. tớ hứa."ryu minseok mơ màng tỉnh dậy, chân tay nó bị chói chặt trên bàn, nó có thể lờ mờ nhìn thấy hình bóng quen thuộc của lee minhyung. "minhyungie?""cậu tỉnh rồi sao?"lee minhyung đi đến với một đĩa thức ăn trên tay, cậu ta đút một miếng thịt còn đỏ tươi vào mồm và nhai rồi nuốt xuống. ryu minseok bỗng nhiên buồn nôn, nó không dám nhìn thẳng vào người trước mặt mình."cậu biết đây là gì không?" miếng thịt đỏ tươi mỏng dính lại được đưa đến trước mặt ryu minseok, nó quay đầu đi bày rõ vẻ buồn nôn."đây là món ăn ngon nhất trên đời đó minseokie ạ. tớ rất thích món ăn này. nó chính là mỹ vị nhân gian đối với tớ."lee minhyung lại đút thêm một miếng nữa vào mồm, lúc này ryu minseok mới cảm thấy đau nhức dưới chân của mình. nó cúi xuống thì thấy một vũng máu bên dưới và chân bên phải đã bị cắt mất, ryu minseok mở to mắt gào lên vì quá đau và sợ hãi."suỵt suỵt suỵt... yên lặng nào minseokie." lee minhyung đặt đĩa đồ ăn xuống đi đến bịt chặt mồm ryu minseok.nước mắt nước mũi nó thi nhau chảy ra, lee minhyung đã nhét một quả táo vào mồm để nó không thể hét được nữa. "được rồi minseokie. cậu muốn nói gì?" "đ-đau quá... làm ơn... minhyung à... đau... tớ đau..." cơn đau từ dưới truyền đến đại não kích thích cách cơ quan khiến cho ryu minseok không thể thở nổi, đau quá nó sẽ chết mất thôi."rất ngon. minseokie à. cậu chính là báu vật."nhìn cái chân của mình được chưng bày trên giá, lee minhyung thậm chí còn lấy dao dọc từng miếng nhúng qua nước nóng và cho vào miệng. ryu minseok nôn sạch mọi thứ trong bụng ra ngoài, nó khóc lóc van xin lee minhyung hãy dừng lại."tớ đã kể bí mật của tớ cho cậu. vậy mà cậu lại đi nói cho người khác. ý tớ là... cậu phản bội tớ, minseokie à."mặc kệ lời kêu gào xin dừng lại, lee minhyung vẫn cắt từng miếng thịt trên chân của ryu minseok nhúng nước nóng ăn một cách rất ngon miệng. thậm chí cậu ta còn tấm tắc khen ngợi rằng việc tập thể dục cùng moon hyeonjoon thật sự đã giúp cho thịt của ryu minseok khá chắc, ăn rất vừa miệng. không ngừng lại, cậu ta còn chê rằng moon hyeonjoon nhìn như vậy nhưng thịt sẽ rất dai và không ngon miệng như minseokie của cậu ta. ryu minseok càng nghe càng kêu khóc thảm thiết và nôn thốc tháo. nó không hề nói chuyện này cho ai mà, thậm chí trước khi nó kịp nghe bí mật của lee minhyung thì nó đã bất tỉnh nhân sự rồi. "minseokie thật sự không nhớ sao? hãy nhớ lại đi nào."ryu minseok đang lục lọi lại đống kí ức của mình trong cơn đau khủng khiếp. chẳng nhẽ, ngày hôm đó, cái ngày mà nó đi đến nhà bà đồng kia."minhyung. tớ thề. tớ không hề nói gì cả.""minseokie à. bí mật thì đâu thể nói ra, phải không nào? phải bỏ nó vào túi quần rồi mang theo đến chết chứ. tại sao cậu lại phản bội tớ? tại sao vậy?""quả nhiên bí mật chỉ được giữ nếu một trong hai người... chết đi.".............tuyển thủ keria đột ngột thông báo rời khỏi làng esport vì lí do muốn dừng lại để du học và có lẽ sẽ không trở lại trong tương lai. ai cũng rất buồn và có lẽ người buồn nhất là adc của đội Gumayusi. không một ai thấy được nụ cười trên khuôn mặt của cậu ấy cả."giữ bí mật nhé, minseokie."
end...?
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com