Guria Paparazzi
Warning: R18 🔞🔞🔞
~
2.
Tiếng rung của điện thoại kéo Ryu Minseok trở về thực tại, cậu mở ứng dụng KakaoTalk, tin nhắn trước đó của Lee Minhyung hiện lên, ngay sau đó một tin nhắn mới nhảy ra: "Minseokie, cậu đến phòng chờ VIP Platinum số 4 ở tầng hai sảnh sân bay đợi tớ được không? Tớ sẽ đến ngay."Ryu Minseok đi theo nhân viên tiếp tân đến địa điểm được chỉ định, mở cánh cửa gỗ, bên trong là một phòng chờ VIP tinh tế và đầy đủ tiện nghi. Cậu ngồi xuống ghế sofa, chìm vào lớp đệm êm ái, nhưng lại cảm thấy như ngồi trên đống lửa. Ryu Minseok cụp mắt xuống, trong lòng hiện lên vẻ mặt của Lee Minhyung lúc trước.Chờ đợi khoảng mười phút, cuối cùng cũng nghe thấy tiếng gõ cửa. Lee Minhyung đẩy cửa bước vào, tháo khẩu trang, quay lại chắc chắn rằng cửa đã đóng kín. Ánh mắt họ chạm nhau, chưa kịp nói lời nào, Ryu Minseok đã lao vào vòng tay Lee Minhyung, đưa tay ôm lấy vai và cổ hắn.Ánh mắt Ryu Minseok khi chờ ở sảnh thật sự rất cô đơn, khiến trái tim Lee Minhyung thắt lại, hắn ôm chặt lấy Ryu Minseok, những giọt nước mắt mà cậu nín nhịn bấy lâu cuối cùng cũng rơi xuống."Minseokie, tớ xin lỗi." Lee Minhyung nói, "Người ở sảnh sân bay thật sự quá đông, tớ sợ cậu bị...""Tớ biết." Giọng Ryu Minseok khàn đặc."Tớ xin lỗi.""Đừng nói xin lỗi..."Ryu Minseok hiểu rằng tất cả những gì Lee Minhyung làm đều là để bảo vệ cậu, một tháng nhẫn nhịn đã đến giới hạn, Ryu Minseok nép vào ngực hắn, ngẩng đầu lên hôn, cảm nhận hơi thở và thân nhiệt quen thuộc trên người hắn, Lee Minhyung cũng vội vàng đáp lại, đưa lưỡi vào thăm dò sâu hơn, Ryu Minseok vừa uống cà phê xong, có thể nếm được chút vị đắng của cà phê thoang thoảng nơi đầu lưỡi. Hắn một tay ôm eo Ryu Minseok, tay kia nâng mặt cậu lên, ngậm lấy đầu lưỡi của cậu.Chỉ hôn thôi thì chưa đủ thỏa mãn họ, hôn lâu lại càng giống như gặm nhấm, hơi thở trở nên gấp gáp, mắt nhắm chặt mở ra nửa giây, trao nhau một ánh mắt đồng tình, hai người ngã vào ghế sofa, làm đổ gạt tàn thuốc lá có phần cổ điển trên bàn trà, cuối cùng con đường hỗn loạn nhỏ bé trải dài đến tận giường. Trong phòng riêng chỉ có một chiếc giường đơn, Ryu Minseok kéo Lee Minhyung về phía mình, bàn tay nhỏ cào vào đũng quần của hắn, động đậy vài cái cũng không cởi được thắt lưng, cậu thở hổn hển, "Minhyungie, nhanh lên..."Thật sự muốn làm ở đây sao? Trong đầu Lee Minhyung cứ văng vẳng tiếng gầm rú của máy bay lúc cất cánh, tiếng rít của bánh xe chạm đất dường như vẫn còn bên tai, quá nhiều suy nghĩ lạc lõng gặp phải nhiễu loạn, cứ xoay vòng lượn lờ.Áo của Ryu Minseok bị vén lên để lộ một phần eo, cậu cởi quần dài của mình ra, sợi dây điện màu hồng từ háng kéo dài vào bên trong, Lee Minhyung đưa tay ra, những ngón tay thon dài chạm vào làn da mỏng manh ấy toàn là nhớp nháp. Lee Minhyung cảm thấy mình sắp phát điên, chuyến bay bị hoãn bao lâu thì Ryu Minseok đã giữ nguyên trạng thái này bấy lâu; người yêu nhỏ của hắn đã chuẩn bị sẵn sàng, ăn mặc chỉnh tề như thế này, chỉ để đợi hắn, đợi đến khi máy bay vừa hạ cánh, cậu đã len lỏi qua đám đông để tìm hắn.Ryu Minseok chăm chú nhìn những thay đổi nhỏ trên nét mặt của Lee Minhyung, nhận thấy hắn có vẻ gầy đi một chút. Hắn vừa trải qua một chuyến bay dài, chắc hẳn rất mệt mỏi, nhưng cả hai đều cần một cuộc làm tình thân mật để một lần nữa khẳng định đối phương chỉ thuộc về mình. Lee Minhyung chậm rãi kéo sợi dây ra, trứng rung* đang rung ù ù trượt ra ngoài, hạ thân của Ryu Minseok tràn ngập nước dâm, Lee Minhyung cởi thắt lưng, cạp quần vừa buông lỏng, dương vật nóng rực liền bật ra, Ryu Minseok nắm lấy côn thịt sưng đỏ của hắn, vuốt ve vài cái rồi đưa xuống hạ thân của mình. Phần đầu sáng bóng vì dịch nhờn vừa mới được đưa vào một chút, Lee Minhyung khẽ cắn tai Ryu Minseok, gọi tên cậu: "Minseokie." Ryu Minseok không cho hắn rút ra, "Không sao, hôm nay không dùng bao cũng không sao, Minhyungie..."(*) Là một loại máy rung hình trứng hoặc hình viên đạn dùng để kích thích, có thể được gọi là máy rung trứng hoặc máy rung hình viên đạn, tùy thuộc vào hình dạng của chúng.Lee Minhyung cố nén dục vọng muốn thô bạo với người yêu, tiếng tim đập gần trong gang tấc ồn ào đến nhường nào thì âm thanh giao hợp lại càng êm tai bấy nhiêu, hắn điều chỉnh góc độ, chậm rãi mà mạnh mẽ đẩy sâu vào trong, cả người Ryu Minseok bị căng ra, một tháng không trải qua hoan ái khiến bên trong ê ẩm, sưng tấy. Vật cứng rắn nằm sâu bên trong đang co bóp từng nhịp, Ryu Minseok nhắm mắt lại, cảm nhận được lối vào bị lấp đầy hoàn toàn, cho đến khi côn thịt thô cứng của Lee Minhyung vào sâu đến mức không thể nào sâu hơn nữa, dục vọng trôi nổi giữa ý thức và hơi thở, theo dòng dịch nhờn tích tụ nơi kẽ chân.Cảm giác chiếm hữu Ryu Minseok sau một tháng xa cách giống như một giấc mộng dài được lọc qua máy nhân tạo vậy, Lee Minhyung nhớ lại trước khi máy bay hạ cánh xuống sân bay Incheon, bản thân đã nhìn từ cửa sổ xuống những ánh đèn nhân tạo thưa thớt le lói trên mặt đất, tự hỏi ánh sáng nào đến từ ngôi sao của mình.Bơm tinh dịch đặc quánh vào trong cơ thể Ryu Minseok, màu trắng đục nhớp nháp nhỏ giọt từ trung tâm của cậu xuống, như đang thuần hóa thân thể cậu, cũng như đang đeo gông cùm lên linh hồn cậu. Trừ đi một gram còn sót lại trên phim trường, linh hồn còn lại của họ là sở hữu lẫn nhau."Minseokie à, tớ làm thế này có thực sự ổn không." Lee Minhyung không nói nên lời.Ryu Minseok vặn vẹo thân dưới, không biết là cố ý hay vô tình, thành trong siết chặt lấy vật của hắn, Lee Minhyung lại dang rộng hai chân cậu ra khiến cậu rên rỉ yếu ớt, một lần nữa bị cây côn thịt của người yêu xuyên qua, hai chân quàng lên eo Lee Minhyung, cậu cảm thấy mình như quả lắc trên người hắn, lắc qua lắc lại, kêu không ngừng, nhưng dù có lắc cao đến đâu, cuối cùng vẫn sẽ trở về điểm ban đầu."Minhyungie, tớ nhớ cậu lắm."
3.
Trong một tuần sau khi từ châu Âu trở về, Lee Minhyung hầu như đêm nào cũng ân ái với Ryu Minseok đến tận sáng. Họ làm tình như điên dại, từ đêm khuya đến tận rạng đông, như muốn bù lại phần của cả tháng qua, Ryu Minseok mỗi lần đều bị hắn đụ đến khóc nấc lên, cả mắt lẫn hạ bộ đều ướt đẫm, lắc đầu một cách máy móc nói, "Minhyungie, không được." Ryu Minseok cảm thấy mình trông có vẻ đáng thương, nhưng điều đó có ích gì, đáng thương cũng có nghĩa là đáng yêu.Lee Minhyung liếm đi nước mắt của cậu, hỏi: "Thật sự không được sao?"Ryu Minseok ngậm miệng, trên mặt đầy nước mắt, vừa khóc vừa kêu đau, bảo hắn nhẹ nhàng thôi, lại nói động tác quá nhanh, chậm một chút —— viết hai chữ "thoải mái" tách rời nhau, có lẽ cũng là một kiểu thổ lộ tâm linh tương thông, và trong mắt Lee Minhyung, chẳng khác nào đang lắc hông cầu xin hắn trao cho cậu vậy. Lee Minhyung coi lời của Ryu Minseok như một phần thưởng, liền mạnh mẽ tăng tốc, Ryu Minseok hít một hơi, cả cây gậy cứng rắn đâm đến tận cùng, cậu cảm thấy mình sắp chìm vào cơn triều dâng ma mị.Trên người Ryu Minseok, tất cả những chỗ nào có thể bị quần áo che khuất đều là những vết bầm tím, những chỗ không che được cũng lưu lại không ít, vết cắn trên ngực chồng chất lên nhau, tất cả đều là bằng chứng cậu thuộc về Lee Minhyung. Ryu Minseok không phục, cắn xé vào tấm lưng trần của Lee Minhyung, hắn rên lên một tiếng, thật sự bó tay với cậu. Hắn cúi xuống hôn lên môi Ryu Minseok nói, "Chỉ một lần nữa thôi.""Đã làm tới lần thứ mấy rồi mà..." Ryu Minseok thút thít nói."Minseokie có đếm không?""Tớ không có thèm đếm!""Minseokie không đếm, vậy thì bắt đầu tính từ bây giờ nhé, đây là lần thứ nhất.""Cậu nói cái quái gì vậy ——"Lee Minhyung cười, chẳng để tâm đến những lời chửi thề thốt ra khi đối phương mất hết lý trí, bế Ryu Minseok rời khỏi giường. Thân thể bỗng dưng lơ lửng giữa không trung, cánh tay Ryu Minseok hoảng loạn vòng qua vai Lee Minhyung, hai chân cố gắng kẹp chặt lấy eo hắn.Ryu Minseok sợ hãi hỏi, "Cậu muốn làm gì?"Lee Minhyung cúi đầu, đặt một nụ hôn an ủi lên trán cậu. Vật thô dài vẫn còn cắm trong cơ thể, nơi giao nhau một mảng ướt át, Ryu Minseok sợ đến run người, nức nở bên tai hắn: "Lee Minhyung, rốt cuộc cậu muốn làm gì?"Căn hộ họ đang ở có một cửa sổ kính trong suốt từ trần đến sàn ở phòng khách, đây là một trong những thiết kế mà cả hai yêu thích nhất khi chọn nơi ở, công dụng của nó rất rộng rãi, từ ngắm cảnh thành phố, ngắm sao đêm, tăng cảm giác không gian, hoặc là ——Lee Minhyung ấn người cậu lên chiếc bàn nhỏ cạnh cửa sổ, lưng Ryu Minseok chạm vào mặt kính, bên ngoài cửa sổ là con đường cao mười một tầng, nhìn xuống, vài nhân viên công sở đang trên đường đi làm buổi sáng, tay xách cặp tài liệu đi trên vỉa hè, trong đó có một người đàn ông có vẻ như bị say xỉn nặng, bước đi loạng choạng, ngã xuống lề đường, nằm vật ra bên cạnh một gã say lang thang trên ghế dài. Xa hơn một chút, trước trạm xe buýt, học sinh trung học mặc đồng phục nối đuôi nhau lên xe..."Tập trung một chút." Giọng nói trầm ấm đầy từ tính khiến Ryu Minseok hoàn hồn. Phần dưới cơ thể cậu không còn chút sức lực nào, đá vào bụng Lee Minhyung một cái cũng chẳng hề hấn gì. Rốt cuộc là cặp đôi điên khùng nào lại làm tình trước cửa sổ chứ? Lee Minhyung bị điên à?Ryu Minseok nài nỉ hắn, "Đừng ở đây, Minhyungie, tụi... tụi mình về phòng đi." Nhưng dường như Lee Minhyung đã quyết tâm làm ở đây, hắn thấp giọng nói: "Lắp kính một chiều rồi, không ai thấy Minseokie đâu." Ánh mặt trời bên ngoài phơi nóng cả mặt kính, như thể muốn in dấu vết nóng lên lưng. Đạo lý Ryu Minseok đều hiểu, nhưng cậu vẫn cảm thấy quá mất mặt."Xin cậu đó, Minhyungie, van xin cậu mà."Ryu Minseok đang cầu xin hắn dừng lại, hay đang thổ lộ muốn nhiều hơn. Đôi khi hắn không hiểu được lòng Ryu Minseok nên chỉ có thể đoán. Khi Ryu Minseok ngượng ngùng cúi đầu nuốt nước bọt, hắn sẽ hôn nhẹ lên đầu, giống như đứa trẻ đi công viên giải trí gom dấu mộc kỉ niệm, miệng nhỏ lẩm bẩm, "Tớ muốn giúp cậu tiết kiệm sức lực." Ryu Minseok thích làm đồ ngọt, bánh quy yuzu, bánh quy brownie, quen ăn đồ ngọt rồi, nên Minseokie không giỏi ăn đồ đắng nhỉ.Ryu Minseok bị Lee Minhyung đè lên cửa sổ, cửa huyệt sáng bóng rất kiều diễm, vừa bị đụ sưng lên vẫn ngoan ngoãn mở ra hướng về phía hắn, hắn đỡ lấy dương vật đẩy vào trong, thân thể người yêu vừa đạt cao trào vẫn còn đang hưng phấn, cả cây đi vào rồi lại cúi người xuống trêu đùa đầu vú của cậu, một tay vòng ra sau lưng Ryu Minseok ép cậu ưỡn ngực, không kịp chờ đợi mà ma sát vào.Đồ ngọt do Ryu Minseok làm, giấy gói yêu thích bên ngoài lại bọc thêm nhiều lớp yêu thích, như thể cậu yêu hắn đến mức không thể nói nên lời, thổ lộ những tâm tình này đều là thật lòng. Ryu Minseok đối với Lee Minhyung, sau khi tất cả những bài tình ca thẳng thắn hay ẩn ý phát xong, vẫn còn yêu biết bao nhiêu. Cởi bỏ nút thắt ruy băng chính là cởi bỏ sự ràng buộc trên người cậu, sự dè dặt của thần tượng giờ đi đâu cũng chẳng cần dùng đến nữa.Lee Minhyung lật người Ryu Minseok lại, ép cậu phải úp sấp trên cửa sổ, cong mông chịu đựng những cú giao hợp tiếp theo. Dấu tay cậu in hằn trên kính, những đường vân hỗn loạn dường như là minh chứng duy nhất cho cuộc mây mưa bầy hầy này; Ryu Minseok không biết tôn nghiêm của mình đáng giá bao nhiêu, ít nhất thì tài sản của tên đại ngốc kia chắc chắn không đủ để trả."Min... Minhyungie, thật sự không chịu nổi nữa, dừng lại đi ——""Hôm qua, hôm kia, cả hôm kìa nữa, Minseokie đều nói y như vậy.""Lần này... lần này tớ nghiêm túc đấy!""Tớ cũng nghiêm túc.""Cậu điên rồi hả?!""Điên mới thích cậu chứ."
~
~
2.
Tiếng rung của điện thoại kéo Ryu Minseok trở về thực tại, cậu mở ứng dụng KakaoTalk, tin nhắn trước đó của Lee Minhyung hiện lên, ngay sau đó một tin nhắn mới nhảy ra: "Minseokie, cậu đến phòng chờ VIP Platinum số 4 ở tầng hai sảnh sân bay đợi tớ được không? Tớ sẽ đến ngay."Ryu Minseok đi theo nhân viên tiếp tân đến địa điểm được chỉ định, mở cánh cửa gỗ, bên trong là một phòng chờ VIP tinh tế và đầy đủ tiện nghi. Cậu ngồi xuống ghế sofa, chìm vào lớp đệm êm ái, nhưng lại cảm thấy như ngồi trên đống lửa. Ryu Minseok cụp mắt xuống, trong lòng hiện lên vẻ mặt của Lee Minhyung lúc trước.Chờ đợi khoảng mười phút, cuối cùng cũng nghe thấy tiếng gõ cửa. Lee Minhyung đẩy cửa bước vào, tháo khẩu trang, quay lại chắc chắn rằng cửa đã đóng kín. Ánh mắt họ chạm nhau, chưa kịp nói lời nào, Ryu Minseok đã lao vào vòng tay Lee Minhyung, đưa tay ôm lấy vai và cổ hắn.Ánh mắt Ryu Minseok khi chờ ở sảnh thật sự rất cô đơn, khiến trái tim Lee Minhyung thắt lại, hắn ôm chặt lấy Ryu Minseok, những giọt nước mắt mà cậu nín nhịn bấy lâu cuối cùng cũng rơi xuống."Minseokie, tớ xin lỗi." Lee Minhyung nói, "Người ở sảnh sân bay thật sự quá đông, tớ sợ cậu bị...""Tớ biết." Giọng Ryu Minseok khàn đặc."Tớ xin lỗi.""Đừng nói xin lỗi..."Ryu Minseok hiểu rằng tất cả những gì Lee Minhyung làm đều là để bảo vệ cậu, một tháng nhẫn nhịn đã đến giới hạn, Ryu Minseok nép vào ngực hắn, ngẩng đầu lên hôn, cảm nhận hơi thở và thân nhiệt quen thuộc trên người hắn, Lee Minhyung cũng vội vàng đáp lại, đưa lưỡi vào thăm dò sâu hơn, Ryu Minseok vừa uống cà phê xong, có thể nếm được chút vị đắng của cà phê thoang thoảng nơi đầu lưỡi. Hắn một tay ôm eo Ryu Minseok, tay kia nâng mặt cậu lên, ngậm lấy đầu lưỡi của cậu.Chỉ hôn thôi thì chưa đủ thỏa mãn họ, hôn lâu lại càng giống như gặm nhấm, hơi thở trở nên gấp gáp, mắt nhắm chặt mở ra nửa giây, trao nhau một ánh mắt đồng tình, hai người ngã vào ghế sofa, làm đổ gạt tàn thuốc lá có phần cổ điển trên bàn trà, cuối cùng con đường hỗn loạn nhỏ bé trải dài đến tận giường. Trong phòng riêng chỉ có một chiếc giường đơn, Ryu Minseok kéo Lee Minhyung về phía mình, bàn tay nhỏ cào vào đũng quần của hắn, động đậy vài cái cũng không cởi được thắt lưng, cậu thở hổn hển, "Minhyungie, nhanh lên..."Thật sự muốn làm ở đây sao? Trong đầu Lee Minhyung cứ văng vẳng tiếng gầm rú của máy bay lúc cất cánh, tiếng rít của bánh xe chạm đất dường như vẫn còn bên tai, quá nhiều suy nghĩ lạc lõng gặp phải nhiễu loạn, cứ xoay vòng lượn lờ.Áo của Ryu Minseok bị vén lên để lộ một phần eo, cậu cởi quần dài của mình ra, sợi dây điện màu hồng từ háng kéo dài vào bên trong, Lee Minhyung đưa tay ra, những ngón tay thon dài chạm vào làn da mỏng manh ấy toàn là nhớp nháp. Lee Minhyung cảm thấy mình sắp phát điên, chuyến bay bị hoãn bao lâu thì Ryu Minseok đã giữ nguyên trạng thái này bấy lâu; người yêu nhỏ của hắn đã chuẩn bị sẵn sàng, ăn mặc chỉnh tề như thế này, chỉ để đợi hắn, đợi đến khi máy bay vừa hạ cánh, cậu đã len lỏi qua đám đông để tìm hắn.Ryu Minseok chăm chú nhìn những thay đổi nhỏ trên nét mặt của Lee Minhyung, nhận thấy hắn có vẻ gầy đi một chút. Hắn vừa trải qua một chuyến bay dài, chắc hẳn rất mệt mỏi, nhưng cả hai đều cần một cuộc làm tình thân mật để một lần nữa khẳng định đối phương chỉ thuộc về mình. Lee Minhyung chậm rãi kéo sợi dây ra, trứng rung* đang rung ù ù trượt ra ngoài, hạ thân của Ryu Minseok tràn ngập nước dâm, Lee Minhyung cởi thắt lưng, cạp quần vừa buông lỏng, dương vật nóng rực liền bật ra, Ryu Minseok nắm lấy côn thịt sưng đỏ của hắn, vuốt ve vài cái rồi đưa xuống hạ thân của mình. Phần đầu sáng bóng vì dịch nhờn vừa mới được đưa vào một chút, Lee Minhyung khẽ cắn tai Ryu Minseok, gọi tên cậu: "Minseokie." Ryu Minseok không cho hắn rút ra, "Không sao, hôm nay không dùng bao cũng không sao, Minhyungie..."(*) Là một loại máy rung hình trứng hoặc hình viên đạn dùng để kích thích, có thể được gọi là máy rung trứng hoặc máy rung hình viên đạn, tùy thuộc vào hình dạng của chúng.Lee Minhyung cố nén dục vọng muốn thô bạo với người yêu, tiếng tim đập gần trong gang tấc ồn ào đến nhường nào thì âm thanh giao hợp lại càng êm tai bấy nhiêu, hắn điều chỉnh góc độ, chậm rãi mà mạnh mẽ đẩy sâu vào trong, cả người Ryu Minseok bị căng ra, một tháng không trải qua hoan ái khiến bên trong ê ẩm, sưng tấy. Vật cứng rắn nằm sâu bên trong đang co bóp từng nhịp, Ryu Minseok nhắm mắt lại, cảm nhận được lối vào bị lấp đầy hoàn toàn, cho đến khi côn thịt thô cứng của Lee Minhyung vào sâu đến mức không thể nào sâu hơn nữa, dục vọng trôi nổi giữa ý thức và hơi thở, theo dòng dịch nhờn tích tụ nơi kẽ chân.Cảm giác chiếm hữu Ryu Minseok sau một tháng xa cách giống như một giấc mộng dài được lọc qua máy nhân tạo vậy, Lee Minhyung nhớ lại trước khi máy bay hạ cánh xuống sân bay Incheon, bản thân đã nhìn từ cửa sổ xuống những ánh đèn nhân tạo thưa thớt le lói trên mặt đất, tự hỏi ánh sáng nào đến từ ngôi sao của mình.Bơm tinh dịch đặc quánh vào trong cơ thể Ryu Minseok, màu trắng đục nhớp nháp nhỏ giọt từ trung tâm của cậu xuống, như đang thuần hóa thân thể cậu, cũng như đang đeo gông cùm lên linh hồn cậu. Trừ đi một gram còn sót lại trên phim trường, linh hồn còn lại của họ là sở hữu lẫn nhau."Minseokie à, tớ làm thế này có thực sự ổn không." Lee Minhyung không nói nên lời.Ryu Minseok vặn vẹo thân dưới, không biết là cố ý hay vô tình, thành trong siết chặt lấy vật của hắn, Lee Minhyung lại dang rộng hai chân cậu ra khiến cậu rên rỉ yếu ớt, một lần nữa bị cây côn thịt của người yêu xuyên qua, hai chân quàng lên eo Lee Minhyung, cậu cảm thấy mình như quả lắc trên người hắn, lắc qua lắc lại, kêu không ngừng, nhưng dù có lắc cao đến đâu, cuối cùng vẫn sẽ trở về điểm ban đầu."Minhyungie, tớ nhớ cậu lắm."
3.
Trong một tuần sau khi từ châu Âu trở về, Lee Minhyung hầu như đêm nào cũng ân ái với Ryu Minseok đến tận sáng. Họ làm tình như điên dại, từ đêm khuya đến tận rạng đông, như muốn bù lại phần của cả tháng qua, Ryu Minseok mỗi lần đều bị hắn đụ đến khóc nấc lên, cả mắt lẫn hạ bộ đều ướt đẫm, lắc đầu một cách máy móc nói, "Minhyungie, không được." Ryu Minseok cảm thấy mình trông có vẻ đáng thương, nhưng điều đó có ích gì, đáng thương cũng có nghĩa là đáng yêu.Lee Minhyung liếm đi nước mắt của cậu, hỏi: "Thật sự không được sao?"Ryu Minseok ngậm miệng, trên mặt đầy nước mắt, vừa khóc vừa kêu đau, bảo hắn nhẹ nhàng thôi, lại nói động tác quá nhanh, chậm một chút —— viết hai chữ "thoải mái" tách rời nhau, có lẽ cũng là một kiểu thổ lộ tâm linh tương thông, và trong mắt Lee Minhyung, chẳng khác nào đang lắc hông cầu xin hắn trao cho cậu vậy. Lee Minhyung coi lời của Ryu Minseok như một phần thưởng, liền mạnh mẽ tăng tốc, Ryu Minseok hít một hơi, cả cây gậy cứng rắn đâm đến tận cùng, cậu cảm thấy mình sắp chìm vào cơn triều dâng ma mị.Trên người Ryu Minseok, tất cả những chỗ nào có thể bị quần áo che khuất đều là những vết bầm tím, những chỗ không che được cũng lưu lại không ít, vết cắn trên ngực chồng chất lên nhau, tất cả đều là bằng chứng cậu thuộc về Lee Minhyung. Ryu Minseok không phục, cắn xé vào tấm lưng trần của Lee Minhyung, hắn rên lên một tiếng, thật sự bó tay với cậu. Hắn cúi xuống hôn lên môi Ryu Minseok nói, "Chỉ một lần nữa thôi.""Đã làm tới lần thứ mấy rồi mà..." Ryu Minseok thút thít nói."Minseokie có đếm không?""Tớ không có thèm đếm!""Minseokie không đếm, vậy thì bắt đầu tính từ bây giờ nhé, đây là lần thứ nhất.""Cậu nói cái quái gì vậy ——"Lee Minhyung cười, chẳng để tâm đến những lời chửi thề thốt ra khi đối phương mất hết lý trí, bế Ryu Minseok rời khỏi giường. Thân thể bỗng dưng lơ lửng giữa không trung, cánh tay Ryu Minseok hoảng loạn vòng qua vai Lee Minhyung, hai chân cố gắng kẹp chặt lấy eo hắn.Ryu Minseok sợ hãi hỏi, "Cậu muốn làm gì?"Lee Minhyung cúi đầu, đặt một nụ hôn an ủi lên trán cậu. Vật thô dài vẫn còn cắm trong cơ thể, nơi giao nhau một mảng ướt át, Ryu Minseok sợ đến run người, nức nở bên tai hắn: "Lee Minhyung, rốt cuộc cậu muốn làm gì?"Căn hộ họ đang ở có một cửa sổ kính trong suốt từ trần đến sàn ở phòng khách, đây là một trong những thiết kế mà cả hai yêu thích nhất khi chọn nơi ở, công dụng của nó rất rộng rãi, từ ngắm cảnh thành phố, ngắm sao đêm, tăng cảm giác không gian, hoặc là ——Lee Minhyung ấn người cậu lên chiếc bàn nhỏ cạnh cửa sổ, lưng Ryu Minseok chạm vào mặt kính, bên ngoài cửa sổ là con đường cao mười một tầng, nhìn xuống, vài nhân viên công sở đang trên đường đi làm buổi sáng, tay xách cặp tài liệu đi trên vỉa hè, trong đó có một người đàn ông có vẻ như bị say xỉn nặng, bước đi loạng choạng, ngã xuống lề đường, nằm vật ra bên cạnh một gã say lang thang trên ghế dài. Xa hơn một chút, trước trạm xe buýt, học sinh trung học mặc đồng phục nối đuôi nhau lên xe..."Tập trung một chút." Giọng nói trầm ấm đầy từ tính khiến Ryu Minseok hoàn hồn. Phần dưới cơ thể cậu không còn chút sức lực nào, đá vào bụng Lee Minhyung một cái cũng chẳng hề hấn gì. Rốt cuộc là cặp đôi điên khùng nào lại làm tình trước cửa sổ chứ? Lee Minhyung bị điên à?Ryu Minseok nài nỉ hắn, "Đừng ở đây, Minhyungie, tụi... tụi mình về phòng đi." Nhưng dường như Lee Minhyung đã quyết tâm làm ở đây, hắn thấp giọng nói: "Lắp kính một chiều rồi, không ai thấy Minseokie đâu." Ánh mặt trời bên ngoài phơi nóng cả mặt kính, như thể muốn in dấu vết nóng lên lưng. Đạo lý Ryu Minseok đều hiểu, nhưng cậu vẫn cảm thấy quá mất mặt."Xin cậu đó, Minhyungie, van xin cậu mà."Ryu Minseok đang cầu xin hắn dừng lại, hay đang thổ lộ muốn nhiều hơn. Đôi khi hắn không hiểu được lòng Ryu Minseok nên chỉ có thể đoán. Khi Ryu Minseok ngượng ngùng cúi đầu nuốt nước bọt, hắn sẽ hôn nhẹ lên đầu, giống như đứa trẻ đi công viên giải trí gom dấu mộc kỉ niệm, miệng nhỏ lẩm bẩm, "Tớ muốn giúp cậu tiết kiệm sức lực." Ryu Minseok thích làm đồ ngọt, bánh quy yuzu, bánh quy brownie, quen ăn đồ ngọt rồi, nên Minseokie không giỏi ăn đồ đắng nhỉ.Ryu Minseok bị Lee Minhyung đè lên cửa sổ, cửa huyệt sáng bóng rất kiều diễm, vừa bị đụ sưng lên vẫn ngoan ngoãn mở ra hướng về phía hắn, hắn đỡ lấy dương vật đẩy vào trong, thân thể người yêu vừa đạt cao trào vẫn còn đang hưng phấn, cả cây đi vào rồi lại cúi người xuống trêu đùa đầu vú của cậu, một tay vòng ra sau lưng Ryu Minseok ép cậu ưỡn ngực, không kịp chờ đợi mà ma sát vào.Đồ ngọt do Ryu Minseok làm, giấy gói yêu thích bên ngoài lại bọc thêm nhiều lớp yêu thích, như thể cậu yêu hắn đến mức không thể nói nên lời, thổ lộ những tâm tình này đều là thật lòng. Ryu Minseok đối với Lee Minhyung, sau khi tất cả những bài tình ca thẳng thắn hay ẩn ý phát xong, vẫn còn yêu biết bao nhiêu. Cởi bỏ nút thắt ruy băng chính là cởi bỏ sự ràng buộc trên người cậu, sự dè dặt của thần tượng giờ đi đâu cũng chẳng cần dùng đến nữa.Lee Minhyung lật người Ryu Minseok lại, ép cậu phải úp sấp trên cửa sổ, cong mông chịu đựng những cú giao hợp tiếp theo. Dấu tay cậu in hằn trên kính, những đường vân hỗn loạn dường như là minh chứng duy nhất cho cuộc mây mưa bầy hầy này; Ryu Minseok không biết tôn nghiêm của mình đáng giá bao nhiêu, ít nhất thì tài sản của tên đại ngốc kia chắc chắn không đủ để trả."Min... Minhyungie, thật sự không chịu nổi nữa, dừng lại đi ——""Hôm qua, hôm kia, cả hôm kìa nữa, Minseokie đều nói y như vậy.""Lần này... lần này tớ nghiêm túc đấy!""Tớ cũng nghiêm túc.""Cậu điên rồi hả?!""Điên mới thích cậu chứ."
~
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com