TruyenHHH.com

Guria Paparazzi

1.


Cậu là người bị giết tận bốn lần. Cậu thỉnh thoảng tự hỏi, phải chăng con người ta có nhiều hơn một trái tim, nên cậu mới bị giết nhiều lần đến vậy. Ba tiếng kêu cứu trước đó, chẳng ai thực sự nghe thấy, cái vòng luẩn quẩn này cũng có kẻ sang người hèn, khi cậu gào thét cầu cứu, bọn người lớn chỉ nghĩ là cậu đang chơi game. Làm sao có thể xem trọng số lần bị giết trong game chứ, cậu bị giết bốn lần, trở thành một phần chỉ số KDA của kẻ khác. Chỉ vậy thôi.

Cậu là người bị giết tận bốn lần. Lần đầu tiên, người hâm mộ tặng cậu rất nhiều quả bóng bay hình ngôi sao, lời tỏ tình sặc sỡ sắc màu, người hâm mộ nói với cậu rằng, "Em yêu anh."

Lần thứ hai, thầy giáo vỗ nhẹ vai cậu, mời cậu ra khỏi văn phòng, thầy giáo bảo cậu, "Đừng để tâm những chuyện này."

Lần thứ ba, cảnh sát trả lại đơn trình báo của cậu, trên bậc thang rời khỏi đồn cảnh sát, viên cảnh sát châm một điếu thuốc nói với cậu, "Cậu là đàn ông, phải có trách nhiệm hơn."

Lần thứ tư, cậu xem liều lượng khuyến cáo trên lọ thuốc, cậu không đọc được mấy cái tên khoa học đó, chỉ tự nhủ, ngủ một giấc không tỉnh dậy có lẽ sẽ nhẹ nhõm hơn.

Ryu Minseok đứng trong đại sảnh gỗ, trước mặt cậu, là mấy vị đại nhân thần sắc nghiêm nghị, khoác trường bào sẫm màu, cách ăn mặc thoát ly thực tế như vậy, là đang quay chương trình tạp kỹ sao, hay là buổi diễn lưu động của đoàn kịch, nhiều người như vậy nghiêm chỉnh ngồi chờ ở đây, chẳng lẽ là để nghe cậu hát sao. Cậu chẳng muốn hát, một câu cũng không.

Phía bên kia phòng xử án là năm người, bốn cô gái và một cậu bé. Ryu Minseok cố gắng nhớ lại những thuật ngữ mà luật sư đã giải thích cho cậu, giống như đang tra từ điển trong đầu vậy. Phiên tòa xét xử trẻ vị thành niên, luật chống theo dõi, tố tụng tại tòa, thẩm phán chủ tọa, tỷ lệ bắt giữ, lệnh cấm tiếp xúc, biện pháp bảo vệ,... Ryu Minseok rất muốn nói với luật sư của mình rằng, "Tôi thực sự không giỏi đọc sách và thi cử, nếu không tôi đã tự mình học luật thay vì đứng đây để người khác bào chữa cho mình." Nhưng Ryu Minseok vẫn có trí nhớ tốt.

Cô gái A, 14 tuổi 323 ngày.

Cô gái B, 15 tuổi 142 ngày.

Cô gái C, 15 tuổi 190 ngày.

Cậu bé D, 16 tuổi 28 ngày.

Cô gái E, 14 tuổi 261 ngày.

Ryu Minseok nhớ chính xác ngày sinh và tuổi của tất cả bọn họ, nếu trong hồ sơ có ghi giờ sinh của họ ở bệnh viện, Ryu Minseok nghĩ rằng mình có thể nhớ chính xác đến từng phút. Bởi vì những con số có vẻ lạnh lùng và ngẫu nhiên này lại quan trọng đến vậy, quan trọng đến mức có rất nhiều người phải chịu đựng những tổn thương vô cớ, nếu không ghi nhớ hết, có lẽ cậu sẽ không thể tự thuyết phục bản thân tiếp tục chứng kiến thế giới vô lý này trôi dạt như thế nào.

Trong số năm người bọn họ, có một cậu bé mười sáu tuổi bằng tuổi với Choi Wooje, nếu một ngày nào đó hai người họ gặp nhau ở tiệm net, có khi còn có thể trở nên thân thiết, nói chuyện về những trò chơi đang hot, những thần tượng nổi tiếng, những ngôn ngữ mạng cực ngầu. Ryu Minseok đã quá muộn để hiểu ra rằng, cho dù là chuyện gì, cũng không có cái gọi là có thể hay không thể, giả thiết ở thì tương lai ngay từ đầu đã không có ý nghĩa, mà ngay tại thời điểm cậu trải qua tất cả những điều này, mọi lời nói đã trở thành quá khứ. Lấy bản thân làm trung tâm, cậu nhảy một điệu nhảy đơn độc không bao giờ dừng lại, xoay vòng đến choáng váng, khi tiếng nhạc kết thúc, cậu mơ màng dừng lại, mới phát hiện ra thứ đang khiêu vũ hóa ra là cả thế giới ngoại trừ cậu.

Ngày diễn ra phiên tòa cuối cùng của Tòa án Vị thành niên, Ryu Minseok đã hỏi vị thẩm phán nhân từ kia:

"Thưa thẩm phán, bọn họ là vị thành niên... Năm nay tôi 18 tuổi, nhưng tôi cũng là thiếu niên, phải không ạ? Tôi không biết liệu chúng tôi có gì khác biệt về bản chất hay không."

Chị luật sư của cậu nhắc nhở cậu, "Minseok." Giọng cô ấy vẫn rất dịu dàng, thật tốt khi trên thế giới này có những người dịu dàng như vậy. Tuy nhiên, Ryu Minseok không nhìn luật sư của mình lấy một cái, cậu ngẩng đầu nhìn thẳng vào vị thẩm phán và nói: "Luật sư của tôi nói rằng, Luật Vị thành niên được thiết lập để bảo vệ vị thành niên, để cho những đứa trẻ trước khi trở thành người lớn, có cơ hội phạm sai lầm và ăn năn hối cải, xã hội này đã đặt ra những giới hạn trên về mức độ sai lầm có thể được chấp nhận."

Ryu Minseok nói, "Thưa thẩm phán, tôi chỉ hơi tò mò, vậy Luật Vị thành niên có bảo vệ tôi không?"

Một cô gái buộc tóc đuôi ngựa đang thì thầm với luật sư. Cô ta đứng dậy và nói: "Em là fan hâm mộ của anh. Em chỉ vì quá thích anh nên mới... Các master-nim của idol đều làm vậy mà, ai cũng như nhau. Em chỉ làm điều tương tự thôi."

Ryu Minseok nhìn cô ta, cậu cảm thấy hơi buồn nôn, cố gắng kìm nén cảm giác đó, cậu nói: "Em tên là Sua, phải không? Bước ra khỏi tòa án vị thành niên này, sẽ không ai biết tên em. Em sẽ không bị ghi vào hồ sơ phạm tội, vẫn sẽ là một chú thỏ ngây thơ trong sáng. Em chưa phải chịu trách nhiệm về những gì mình đã làm, nhưng anh thì phải chịu."

Ryu Minseok nói, "Người diễn viên bị các người tung tin đồn thất thiệt kia, tên cậu ấy là Lee Minhyung. Cậu ấy rất hiền lành, đôi khi hơi ngốc nghếch, nhưng đối với diễn xuất, cậu ấy nghiêm túc hơn bất kỳ ai khác. Cậu ấy vừa mới quay xong một bộ phim truyền hình học đường mà tôi rất thích, và còn nhận được một vai diễn mới. Cậu ấy có một tương lai rộng mở, cậu ấy nói rằng cậu ấy muốn đứng trên sân khấu lễ trao giải Oscar, để khán giả toàn thế giới vỗ tay cho mình...."

"Còn cả anh Kwanghee và anh Hyukkyu... Mặc dù hai người họ lớn hơn tôi vài tuổi, nhưng đều còn rất trẻ. Họ mới ra mắt chưa được bao lâu, đã phải đối mặt với những sóng gió vô căn cứ này, tự tay viết thư xin lỗi, gánh chịu mọi lời mắng chửi."

Ryu Minseok hỏi, "Có điều luật nào, hoặc có ai trên thế giới này, sẽ bảo vệ chúng tôi không?"


2.


"Tụi bây cũng gan thật." Moon Hyeonjun nói. Cậu ta bưng hộp cơm trộn thịt bò mà nhân viên giao hàng vừa mang đến vào nhà, Lee Minhyung và Choi Wooje ngồi hai bên ghế sofa phòng khách, cúi đầu không nói gì.

"Minseok chắc là tức điên lên rồi, vậy hai tụi bây định làm gì tiếp theo?"

Choi Wooje cầm muỗng lên, múc một miếng thịt bò lớn cho vào miệng, thấy Lee Minhyung mãi không chịu động đũa, Choi Wooje mới nói, "Anh, ăn cơm trước đi, ăn no rồi mới có sức thảo luận đối sách chứ."

Moon Hyeonjun vừa mới nghe hai người kể về kế hoạch hành động bừa bãi của thằng em mình và những gì mà Ryu Minseok che giấu từ trước đến nay, cậu ta vừa ăn bữa ăn eat clean tự chuẩn bị, vừa hỏi ra câu hỏi mà tất cả mọi người có mặt đều đang nghĩ:

"Bao nhiêu năm qua, tại sao tụi mình đều không phát hiện ra?"

"Ngoại trừ người giám hộ ra, Ryu Minseok giấu tất cả bạn bè, nếu như trong tụi mình có bất kỳ ai phát hiện ra..." Moon Hyeonjun không nói hết câu, cậu ta không muốn trách cứ bất kỳ ai, bọn họ không phải là không cảm thấy Ryu Minseok kỳ lạ, nhưng bọn họ không đủ hiểu về idol và giới fans, chưa từng liên tưởng đến việc cậu có thể bị fan cuồng quấy rối, càng không nghĩ tới cậu rốt cuộc đã trải qua chuyện kinh khủng cỡ nào.

Choi Wooje cắn muỗng, nói: "Có đồng phạm, hơn nữa không chỉ một người, đối phương rất thông minh, anh Minseok ở Seoul một mình, bọn chúng phát hiện ra ở quán ăn, quán net nhưng không tiện hành động, còn có khả năng xuất hiện nhân chứng, nên tận lực chọn lúc gần đó không có bạn bè khác mà bám theo anh Minseok."

Moon Hyeonjun nói với Lee Minhyung, "Mày đừng có buồn nữa, Minseok chính là sợ nhìn thấy tụi mình như vậy, cho nên mới không muốn nói ra."

"Tao không phải đang buồn... Không hoàn toàn là vậy." Lee Minhyung nói. Hắn ngẩng đầu, hai mắt nhìn thẳng về phía trước, "Tao chỉ đang suy nghĩ, phải làm sao mới có thể giết chết bọn chúng, giết chết những kẻ đã khiến Minseokie đau khổ."

Moon Hyeonjun cảm thấy có thể mình sẽ nhìn thấy tên Lee Minhyung trên trang nhất mục tin tức xã hội, "Ê bạn ơi, bình tĩnh một chút đi."

"Nói giỡn thôi." Lee Minhyung mở hộp cơm, xúc một miếng cơm bò rồi nói, "Tao muốn cho bọn chúng sống không bằng chết."

.....

"Sau khi anh Minseok từ bỏ debut, có lẽ mọi chuyện vẫn chưa khá hơn." Choi Wooje nói, "Nếu không anh ấy đã không liên tục chuyển nhà, còn lắp nhiều camera giám sát ở cửa như vậy."

"Không có cách nào trừng trị tụi nó sao? Chỉ có thể để bọn chúng nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật à?" Moon Hyeonjun hỏi.

"Nếu là em, thì chuyện đó sẽ không để lại tiền án tiền sự." Choi Wooje nói, "Giả sử chuyện xảy ra vào 6 năm trước, lúc đó em mới có 16 tuổi."

"Tội phạm vị thành niên." Lee Minhyung trầm giọng nói, "Cho nên tụi mình cũng không biết là ai đã đứng sau giật dây."

Choi Wooje nói, "Cảnh sát ém nhẹm vụ án, tòa án thì xử nhẹ, chắc chắn là bọn chúng cấu kết với nhau, không dễ chọc vào đâu, tụi mình có đi báo án cũng vô ích. Anh Minseok đã từng nói, thế giới này không chỉ có một Nữ Vương, không chỉ có một Quốc Vương."

Bọn họ lại im lặng. Điều đáng ghê tởm nhất là, cái gọi là hệ sinh thái đen tối của ngành giải trí, dường như tất cả mọi người đều đã quá quen thuộc. Một cậu bé mười mấy tuổi, có thể học được cách theo dõi người khác từ đâu? Biết được thủ đoạn bôi nhọ, tung tin giả từ đâu? Vô hình chung, ai cũng có thể trở thành đồng phạm, công chúng mặc cho tin đồn lan truyền như virus, để cho những quy tắc ngầm thay thế kén tằm, chờ đợi hóa thành bướm, ấp ủ những giấc mơ méo mó, cuối cùng đi đến diệt vong.

"Anh không quan tâm đến vua chúa gì cả." Moon Hyeonjun phá vỡ bầu không khí u ám. Cậu ta nói, "Để đối phó với những kẻ khốn nạn đó, 'Thần' hay 'Đại Ma Vương' chắc chắn sẽ có cách chứ?"


3.


"—— Mấy anh đây là muốn làm gì?"

Lee Sanghyeok ngồi ngay ngắn trên ghế đàn hỏi, anh không hề tỏ ra khó chịu vì bị gián đoạn việc luyện tập, Lee Minhyung kìm nén không buộc miệng trách móc chú mình, nói: "Để em giải thích cho."

Nghe Lee Minhyung giải thích suốt mấy chục phút, Lee Sanghyeok lại hỏi thêm một số chi tiết, chẳng hạn như tình trạng tâm lý hiện tại của Ryu Minseok, thói quen làm việc, vâng vâng... Choi Wooje thì thỉnh thoảng ở bên cạnh bổ sung. Lee Sanghyeok nói rằng anh đã hiểu sơ bộ, rồi lại xoa cằm suy nghĩ, một lát sau, anh lại hỏi, "Em muốn ngăn chặn bọn họ như thế nào?"

"Không phải ngăn chặn." Lee Minhyung nói, "Em sẽ đánh bại bọn họ."

"Đáng sợ quá." Lee Sanghyeok xoa xoa tay nói, Sao biểu cảm của em đáng sợ vậy?"

Moon Hyeonjun vội vàng nói, "Trước tiên đừng dùng tư hình... Ý tao là, nếu mày thật sự muốn làm như vậy, thì đừng để bị phát hiện."

Quay lại vấn đề chính, Lee Sanghyeok nhắm mắt lại, trong đầu đang mô phỏng kế hoạch của Lee Minhyung như chơi cờ, ba người còn lại quyết định không làm phiền anh, đi dạo quanh nhà Lee Sanghyeok một vòng. Đi dọc theo hành lang bên ngoài, Choi Wooje kêu lên kinh ngạc, em ấy như phát hiện ra lục địa mới, "Ui, thích thật đấy, em muốn được sống ở đây mãi mãi."

Lee Minhyung nói, "Quả nhiên nhà của anh Sanghyeok không phải nhà bình thường, đi vào là lạc luôn, ở đây chơi trốn tìm được đấy."

Choi Wooje xoay một vòng tại chỗ, không gian cứ thế kéo dài về bốn phía, không thấy điểm dừng, em chạy về phía trước, vòng qua góc cầu thang, "Anh ơi, ở đây có một rạp chiếu phim giống như hang động vậy nè! Em muốn xem phim."

Moon Hyeonjun nhíu mày, "Tụi mình không phải đến đây để chơi đâu... Woa, chỉ cái tầng hầm thôi mà đã lớn hơn cả nhà anh rồi là sao."

Chuyến tham quan biệt thự nhà họ Lee kết thúc, bọn họ trở về phòng chơi đàn, Lee Sanghyeok đã thoát khỏi chế độ thiền định, anh nói, "Không thể đảm bảo có kết quả, nhưng anh sẽ đi chuẩn bị sắp xếp. Trước hết, Minhyung, anh có một câu hỏi."

"Câu hỏi gì vậy?" Lee Minhyung hỏi.

"Chuyện em nhờ anh, là với tư cách nghệ sĩ của T1, hay là với tư cách cá nhân của Lee Minhyung?"

Lee Minhyung im lặng một lúc, hắn biết Lee Sanghyeok luôn rõ ràng rạch ròi giữa công việc và đời tư, lần này hắn đặc biệt đến thăm nhà riêng của anh ngoài giờ làm việc, chứng tỏ hắn đã có quyết tâm phải thành công. Hắn nói: "Em với tư cách là Lee Minhyung đưa ra yêu cầu này."

Lee Minhyung nhìn vào ánh mắt sắc bén sau cặp kính của Lee Sanghyeok, "Anh Sanghyeok, em cầu xin anh. Xin hãy giúp Minseokie."

....

Tiễn ba người ồn ào kia đi rồi, Lee Sanghyeok đóng cửa phòng đàn, trở lại ghế ngồi trước cây đàn piano. Trên giá treo tường cạnh cây đàn piano có một khung ảnh, bức ảnh là ảnh chụp chung trong buổi họp fan ba năm trước, khi cháu trai anh lần đầu đóng phim, Lee Sanghyeok cũng đặc biệt đến buổi họp fan để cổ vũ hắn, nhưng để tránh tình trạng hỗn loạn do sự xuất hiện của mình, anh chỉ đứng từ xa ở khu vực giới truyền thông, đợi đến khi tất cả các hoạt động kết thúc, Lee Sanghyeok mới xuất hiện, tiện thể chụp ảnh chung với những người tham gia, diễn viên, đạo diễn và nhân viên.

Lúc đó anh phát hiện ra một người khả nghi, ăn mặc lộng lẫy thành một nhân vật hoạt hình, cảm thấy có chút quen mắt nhưng nhất thời không nhớ ra là ai. Người nọ giơ máy ảnh lên, ống kính trịnh trọng hướng về phía sân khấu, chụp cho Lee Minhyung một bức ảnh. Sau đó, cậu ta cất máy ảnh đi, nhưng ánh mắt vẫn không rời khỏi Lee Minhyung. Lee Sanghyeok gọi thư ký đến, dặn dò: "Cô sắp xếp một chút, để người cosplay kia lên sân khấu tham gia hoạt động chụp ảnh lấy liền." Vị thư ký nhận được chỉ thị của Lee tổng cảm thấy hoang mang, nhưng vẫn làm theo, cô tìm một nữ nhân viên, viện cớ rồi đưa tấm bảng số được chuẩn bị thêm cho người nọ.

"Xin hỏi có cần nói cho đối phương biết đây là do anh sắp xếp không ạ?" Cô thư ký hỏi.

"Không cần nói với cậu ấy." Lee Sanghyeok nói, "Chỉ cần họ bằng lòng đối đãi chân thành với nhau... Sau này nhất định sẽ biết thôi."


Lee Sanghyeok tỉ mỉ bảo dưỡng cây đàn piano đặt trang trọng trong nhà, tự học mò mẫm từng phím trắng phím đen. Tuy không phải bậc thầy, chơi nhạc thỉnh thoảng vẫn sai nốt, nhưng ít ra cũng đàn được trọn vẹn một bản nhạc từ đầu chí cuối. Có khi anh chơi nhạc của những nhà soạn nhạc trẻ, có khi lại là Frédéric Chopin, dạo gần đây nghe nhiều nhạc piano, anh nhận ra bản thân rốt cuộc vẫn là kẻ hoài cổ.

Lee Sanghyeok từng đọc được ở đâu đó, piano trong tiếng Đức là Flügel, mang ý nghĩa "đôi cánh". Nắp đàn piano hình cánh cung khi được nâng lên, trông giống hệt đôi cánh chim, từ đôi cánh ấy, những nốt nhạc du dương sẽ cất lên, tạo nên những giai điệu lay động biết bao thế hệ.

Vậy nên nếu có kẻ nào bị bẻ gãy đôi cánh một cách tàn nhẫn, anh sẽ không khoanh tay đứng nhìn.


~

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com