Guria Paparazzi
17.
—— Cậu nhất định phải nghe tớ nói hai chữ chia tay trước, mới chịu chết tâm sao?
Lee Minhyung không lập tức đáp lại lời Ryu Minseok. Giọng nói của đối phương như thể xuyên qua một tầng sương mù dày đặc không thể xua tan, hắn bỗng cảm thấy cảnh vật xung quanh đều trở nên xa vời, đôi mắt không biết nên tập trung vào đâu. Xung quanh không có máy quay đang quay, không có cần thu âm, không có bảng phản quang cũng không có đèn chiếu sáng, đạo diễn, nhà sản xuất, người ghi hình, nhiếp ảnh gia, chuyên viên trang điểm, kỹ sư ánh sáng và nhóm đạo cụ đều vắng mặt. Vậy nên không phải đang diễn.Lee Minhyung nhìn khuôn mặt Ryu Minseok, nhận ra tầm nhìn có chút mờ ảo. Hắn muốn hỏi Ryu Minseok, cậu sao vậy, trông cậu rõ ràng cũng rất buồn, cậu mang một vẻ mặt sắp khóc đến nơi, vậy mà vẫn cố tỏ ra mạnh mẽ. Những suy nghĩ hỗn loạn của hắn chỉ hóa thành một câu nói không đầu không đuôi, hắn gọi cậu: "Minseokie."Ngoài cái tên thân thuộc ấy, Lee Minhyung chẳng thể thốt nên lời nào khác. Nỗi đau buồn, sự bàng hoàng, hay cơn giận dữ, tất cả như cuộn trào trong lồng ngực, khiến trái tim hắn thắt chặt lại. Hắn đã nghĩ, đã hy vọng rất nhiều, rằng Ryu Minseok sẽ bỏ đi, sẽ chẳng thèm đoái hoài đến lời nào hắn nói. Vậy mà không, Ryu Minseok vẫn đứng đó, như thể đang ban phát chút lòng thương hại cuối cùng, cho hắn được nói hết những lời từ tận đáy lòng. Lee Minhyung nở nụ cười nhạt, phảng phất vị đắng chát trên môi, khẽ khàng cất tiếng:"Cậu đưa tớ chìa khoá nhà cậu, tớ cứ ngỡ là...""Minseokie, tớ cứ ngỡ là, cậu cũng đã từng nghĩ về tương lai của hai chúng ta.""Hay là do tớ tự mình đa tình?""Minseokie, nói cho tớ biết đi."Ánh mắt Ryu Minseok lại một lần nữa chạm vào Lee Minhyung, không hề né tránh, cậu nhìn thẳng vào hắn và nói, "Lee Minhyung, quả thực cậu khác với những người khác.""Ban đầu ở bên cậu, tớ thấy rất thú vị, nên tớ đã đồng ý. Cũng có những lúc chúng ta rất vui vẻ, tớ không phủ nhận những kỷ niệm đẹp đó. Nhưng chỉ đến vậy thôi, chúng ta đều có những mục tiêu riêng cần phải nỗ lực, ít nhất là ở giai đoạn hiện tại, chuyện yêu đương không nằm trong kế hoạch của tớ.""Minseokie..."Lee Minhyung nắm lấy tay Ryu Minseok, bàn tay ấy lạnh quá. Bây giờ đáng lẽ là mùa hè rực rỡ mà, sao lại lạnh như thế này? Hắn nhớ có lần Minseokie bị ốm, hắn đã tự hứa với lòng, nhất định sẽ đợi sau khi Minseokie debut, sẽ dắt Minseokie đi ăn những món bổ dưỡng nhất. Rồi hắn sẽ nắm chặt tay Minseokie trong túi áo khoác của mình, để sưởi ấm cho bàn tay bé nhỏ ấy.Lee Minhyung hỏi, "Vậy còn sau này thì sao? Chúng ta không thể chờ đến lúc đó hay sao?"Lee Minhyung có thể chờ, bọn họ còn trẻ như vậy, lãng phí một chút thời gian có là gì đâu chứ. Hắn chưa bao giờ nghĩ đến việc người ở bên cạnh mình lại là ai khác ngoài Minseokie, hắn...Ryu Minseok khẽ thở dài, mang đến một cảm giác như thể đã từng quen thuộc.Một lúc sau, khi ngẩng đầu lên, đáy mắt cậu đã giấu đi hết thảy những rung động còn sót lại."Minhyung, thôi đi. Hiện thực không phải là bộ phim hài lãng mạn tuổi trẻ mà cậu đóng đâu.""Tớ không phải là nhân vật chính của cậu, càng không phải là cái kết của cậu."
18.
Ba giờ hai mươi phút sáng, Lee Minhyung ôm gối trằn trọc trên giường, cảm giác như cả người chìm vào nơi ánh sáng chẳng thể nào chạm tới, giống như một hố đen vỡ vụn, tăm tối vô cùng. Thật ra hắn rất buồn ngủ, nhưng lại không muốn chìm vào giấc ngủ như vậy, bởi vì một khi ngủ quên thì màn đêm sẽ kết thúc, khi ngày mới đến, phát hiện bên cạnh không có Ryu Minseok, hắn sẽ cảm thấy vô cùng trống trải và bất an. Nếu không phải Doongie đang ngủ ngon lành bên cạnh, hắn thật muốn ôm chầm lấy nó, dồn hết tình yêu thương cho nó như để bù đắp lại khoảng trống trong lòng.Lee Minhyung chợt nhớ lần trước đi dạo IKEA, nhìn thấy chú gấu bông to mềm mại 30.000 won, trên catalogue giới thiệu sản phẩm có dòng chữ có phần cố ý — "Chất liệu êm ái, xoa dịu cảm xúc", như thể đang an ủi những con người hiện đại cô đơn: Hầu như ai cũng mắc chút bệnh tim, dù có tìm gấu bông to để ôm cũng chẳng có gì đáng xấu hổ. Ban đầu hắn định mua tặng Ryu Minseok, nhưng sau đó lại lo lắng cậu có gấu bông rồi sẽ không chịu ôm hắn ngủ nữa. Hóa ra là hắn đã nghĩ nhiều rồi, người thực sự cần nó là hắn.Trong thâm tâm, Lee Minhyung tự nhủ, làm sao hắn có thể từ bỏ được. Hắn là người yêu Ryu Minseok nhất trên đời này, nếu Ryu Minseok ra mắt và lập Fanclub, hắn nhất định sẽ là thành viên năng nổ nhất. Hắn muốn dành tất cả những gì tốt đẹp nhất cho Ryu Minseok, không bỏ lỡ bất kỳ buổi ký tặng hay concert nào, trở thành ánh sáng rực rỡ nhất trong biển lightstick. Người hâm mộ số một của Ryu Minseok, không ai khác ngoài hắn.
Gần đến bình minh, Lee Minhyung chìm vào giấc ngủ chập chờn. Trong cơn mê man, hắn mơ thấy một đám cưới trắng đen, một nhà thờ cao vút trang nghiêm, lời cầu nguyện trước cây thánh giá, những bó hoa và món quà tràn đầy lời chúc phúc. Mọi người trong trang phục lộng lẫy vây quanh hắn, rượu sâm panh chảy dọc theo ly thủy tinh cao, tiếng giày cao gót gõ nhịp trên tấm thảm đỏ dẫn đến hạnh phúc. Rồi hắn lặng nhìn chính mình mỉm cười đứng dưới ánh đèn pha lê lộng lẫy, cúi xuống hôn người ấy, trao lời thề nguyện và nhẫn cưới trước sự chứng kiến của vị mục sư.Ngoại trừ bản thân, hắn không thể nhìn rõ mặt bất kỳ ai trong đám cưới. Mọi người đều đeo mặt nạ kỳ dị như thể đang dự vũ hội hóa trang, không thể gỡ xuống. Linh tính mách bảo hắn rằng, người đứng đối diện hắn trong giấc mơ không phải Ryu Minseok.Ngày đầu tiên, ngày thứ hai, ngày thứ ba... ngày thứ bảy. Lee Minhyung đều tỉnh giấc từ trong cơn đau, mở mắt ra vẫn là một ngày hè bình thường. Ngày đầu tiên và ngày cuối cùng ở bên nhau của đôi tình nhân nên là một ngày hè nắng đẹp, tiếng ve sầu râm ran như một bản nhạc. Đến ngã tư đường dẫn đến nhà Ryu Minseok, Lee Minhyung lại do dự, đang lúc phân vân có nên quay đầu làm như chưa từng có chuyện gì xảy ra, vừa xoay người, khóe mắt hắn vô tình nhìn thấy Ryu Minseok đang đi xuống lấy đồ ăn.Đã nhiều ngày trôi qua kể từ lần cuối gặp Ryu Minseok, sao hắn có cảm giác tóc cậu dài ra thế nhỉ? Vẫn là dáng vẻ ấy, vẫn chiếc quần ngủ quen thuộc, Ryu Minseok chỉ khẽ liếc nhìn Lee Minhyung rồi lạnh nhạt lên tiếng: "Sao cậu lại ở đây?"Thái độ xa cách ấy không phải là do Lee Minhyung tự mình đa tình, mà là do Ryu Minseok vốn dĩ đã quen với thân phận mới của mình rồi.Người yêu cũ. Lee Minhyung nuốt khan, cố kìm nén cảm giác chua xót dâng trào trong lòng."Tớ có chuyện muốn nói với cậu." Lee Minhyung lên tiếng."Chuyện gì?""Tớ muốn biết lý do thật sự. Tớ muốn nghe chính miệng Minseokie nói, tại sao cậu lại quyết định chia tay tớ. Chỉ khi nghe được từ cậu, tớ mới có thể..."Lee Minhyung dừng lại, không nói hết những lời trong lòng. Hắn muốn được giải thoát, hay là muốn tự tay kết liễu mối tình này? Thật lòng hắn không muốn buông tay, nhưng sâu trong thâm tâm, hắn hiểu rõ, việc có nên buông tay hay không, không phải do hắn quyết định. Có lẽ hắn chỉ muốn gặp lại Ryu Minseok một lần, hắn biết Ryu Minseok không phải kẻ vô tình, những tháng ngày bên nhau, hắn thừa hiểu cậu chỉ là "khẩu xà tâm phật" mà thôi."Còn muốn tôi giải thích gì nữa? Tôi nói vậy chưa đủ rõ ràng sao?" Ryu Minseok nói.Lee Minhyung xòe tay ra, trên lòng bàn tay hắn là chiếc chìa khóa nhà mà Ryu Minseok từng trao cho hắn."Còn cái này thì sao?"Ngày đó, Lee Minhyung đã nôn nóng muốn có được một bằng chứng cho thấy mình là người yêu chính thức của Ryu Minseok, hắn không muốn tình yêu của bọn họ chỉ là một mối tình bí mật bị ràng buộc bởi hợp đồng. Nghĩ kỹ lại thì, Ryu Minseok chưa từng giải thích ý nghĩa của việc trao cho hắn món đồ này. Hắn tự cho đó là sự dịu dàng của cậu, nhưng nếu như... càng nghĩ, Lee Minhyung càng bất an.Ryu Minseok thản nhiên đáp: "Không cần trả lại đâu. Cậu muốn vứt đi hay giữ lại làm kỷ niệm, tôi không quản."Lee Minhyung nhìn cậu, vẻ mặt không thể tin nổi."Vứt đi?""Ừ, cứ vứt đi như rác là được rồi. Tôi đi đây.""Cậu nghiêm túc đấy à?""Không thì sao nữa.""......Ha." Lee Minhyung tức đến bật cười, "Ryu Minseok, tớ thật sự không hiểu nổi cậu. Chúng ta nhất định phải kết thúc mọi chuyện theo cách tồi tệ thế này sao?"Đôi mắt Ryu Minseok nhìn chằm chằm vào hắn, giọng nói lạnh lùng xuyên qua bầu không khí oi bức của mùa hè, đến bên tai hắn, "Lee Minhyung, cậu vẫn chưa hiểu ra sao? Đó là chìa khóa dự phòng, nên tôi mới đưa cho cậu."Nghe Ryu Minseok nói xong câu đó, thế giới của Lee Minhyung bỗng chốc trở nên yên tĩnh, tiếng động cơ ô tô trên đường, tiếng ve kêu, tiếng người nói chuyện dường như đều biến mất, hắn chỉ còn nghe thấy tiếng hít thở của chính mình, lúc nhanh lúc chậm."Chìa khóa dự phòng." Hắn nhai đi nhai lại cụm từ này. Đúng là như vậy, chuẩn bị hai chiếc chìa khóa nhà, khi quên mang theo thì có thể tránh được một số rắc rối. Dù nhìn từ góc độ nào cũng đều hợp tình hợp lý.Một chiếc chìa khóa dự phòng, đẹp đẽ như lời nói dối, và cũng thừa thãi như vậy.Ryu Minseok nói, "Cậu có muốn biết lý do thực sự không?"Lee Minhyung nghĩ đồ ăn mà Ryu Minseok gọi có lẽ đã nguội rồi. Ryu Minseok thích ăn trứng ốp la, ăn lẩu, ăn takoyaki, những điều này hắn đều biết. Trong giỏ hàng của ứng dụng giao đồ ăn trên điện thoại hắn toàn là những món mà Ryu Minseok thích. Mặn, ngọt, nướng, chiên, đủ loại được sắp xếp để thay đổi.Ryu Minseok nói, "Cậu còn nhớ những bình luận ác ý trên mạng chứ? Cậu đã nói với tôi rằng không sao cả, bởi vì cậu chỉ quan tâm đến những người xung quanh, chỉ cần có họ thích là đủ rồi.""Nhưng tôi quan tâm. Chẳng phải tôi nên quan tâm sao? Chưa chính thức ra mắt đã bị đào bới chuyện tình cảm trong quá khứ, mà đối tượng lại là một diễn viên vô danh tiểu tốt đang vướng phải đầy rẫy thị phi, cậu nói xem tôi có nên quan tâm hay không?""Giới giải trí rất khắc nghiệt, mỗi năm có hàng chục nhóm nhạc ra mắt, sự ra đời của một siêu sao phải đánh đổi bằng ước mơ của vô số người khác. Muốn trở thành người đứng trên đỉnh kim tự tháp, không chỉ cần nỗ lực mà còn phải có cả may mắn. Phải dựa vào tài năng, lại càng phải dựa vào mối quan hệ. Tôi chưa bao giờ xem nhẹ chuyện này.""Tôi muốn hỏi ngược lại cậu, cậu nghĩ chúng ta có thể tiếp tục đến khi nào?"Lee Minhyung nói, "Minseokie, ngay từ đầu cậu đã...""Duy trì mối quan hệ bí mật, vốn dĩ là để cả hai chúng ta đều có thể toàn tâm toàn ý rút lui." Ryu Minseok nói."Cái gọi là hình tượng idol, cậu cũng hiểu mà. Cân bằng giữa ảo tưởng được bày bán trên kệ và thực tế, vẽ nên một tình yêu chiếm hữu, hai chiều.""Tình yêu trong lòng người hâm mộ thời đại này là vậy đấy, cậu cũng đã được chứng kiến rồi, phải không? Trong cái vòng luẩn quẩn này, người không được yêu thích thì làm gì cũng là sai. Ngược lại, chỉ cần có đủ sự yêu thích, dù làm gì cũng là đúng, dù có điên cuồng, ngông cuồng đến đâu cũng sẽ có người thay mình bảo vệ."Nụ cười trên mặt Lee Minhyung như một ly cà phê đá, đắng, chua, chát và lạnh lẽo hòa quyện vào nhau, vậy mà lại có vẻ hài hòa. Hắn trầm giọng nói: "Vậy là tớ vẫn chưa đủ nổi tiếng. Tớ phải trở nên nổi tiếng hơn, được yêu thích hơn, như vậy mới được cậu thích, phải không?"Trong thế giới showbiz đầy khắc nghiệt, việc chiếm trọn cảm tình của công chúng chẳng khác nào màn đi trên dây 一 nguy hiểm và đầy toan tính. Ngây thơ nhưng phải sắc sảo, khiêm nhường nhưng không được đánh mất bản thân, sang trọng mà vẫn gần gũi 一 đó là tất cả những "mác" mà một người nghệ sĩ phải chấp nhận, từ ánh hào quang chói lọi cho đến những góc khuất đầy thị phi.Người ta tôn sùng những con rối được điều khiển bằng dây đạt đến cảnh giới hoàn mỹ, ranh giới giữa thật và giả mong manh đến mức đôi khi, hắn tự hỏi, phải chăng thứ được ngưỡng mộ chỉ là một hình chiếu ba chiều đầy hư ảo."Tôi phải về đây, tối nay còn phải livestream nữa." Ryu Minseok nói.Điện thoại của Lee Minhyung sáng sớm đã báo lịch trình livestream của Ryu Minseok. Hàng ngàn hàng vạn người hâm mộ trong phòng livestream, ẩn sau những ID ảo, thổ lộ tình cảm với người ở bên kia màn hình. Những người hâm mộ chẳng hiểu gì về cậu, những kẻ khi thì ngọt ngào khi thì gièm pha, những kẻ mong cậu debut rồi một bước thành sao, những kẻ hò hét bắt cậu phải nhảy nhót trước ống kính, những kẻ chỉ cần nghe vài lời động viên tinh thần là vui vẻ, những kẻ khiến cậu không đạt được mục tiêu donate phải tăng ca làm thêm...Lee Minhyung nhớ lại một lần tan học, Minseokie của hắn nửa đùa nửa thật nói với hắn, "Minhyungie tặng tớ bóng sao đi, nếu có được mười nghìn bóng sao của cậu, tháng này tớ sẽ không phải livestream nữa." Chuyện đó đã xảy ra từ bao giờ? Lúc đó nụ cười của Ryu Minseok thật đẹp, nốt ruồi lệ dưới khóe mắt biết bao lần khiến hắn rung động, hắn rất muốn hôn cậu một cái, nhưng lại không thể làm vậy trước mặt người khác.
Lee Minhyung chậm rãi hiểu ra, hắn bước đến bên cạnh cậu. Ryu Minseok nghe thấy lời thì thầm bên tai của hắn, giống như tiếng vọng lại từ vực sâu thăm thẳm, tiếng chuông cuối cùng của đêm khuya tĩnh mịch."Mười nghìn bóng sao, bây giờ tớ không thể cho cậu được.""Vậy bao nhiêu mới đủ? Một trăm nghìn, hay một triệu?"Lee Minhyung khẽ nói, "Ryu Minseok, mười triệu bóng sao có đủ không?"
~
—— Cậu nhất định phải nghe tớ nói hai chữ chia tay trước, mới chịu chết tâm sao?
Lee Minhyung không lập tức đáp lại lời Ryu Minseok. Giọng nói của đối phương như thể xuyên qua một tầng sương mù dày đặc không thể xua tan, hắn bỗng cảm thấy cảnh vật xung quanh đều trở nên xa vời, đôi mắt không biết nên tập trung vào đâu. Xung quanh không có máy quay đang quay, không có cần thu âm, không có bảng phản quang cũng không có đèn chiếu sáng, đạo diễn, nhà sản xuất, người ghi hình, nhiếp ảnh gia, chuyên viên trang điểm, kỹ sư ánh sáng và nhóm đạo cụ đều vắng mặt. Vậy nên không phải đang diễn.Lee Minhyung nhìn khuôn mặt Ryu Minseok, nhận ra tầm nhìn có chút mờ ảo. Hắn muốn hỏi Ryu Minseok, cậu sao vậy, trông cậu rõ ràng cũng rất buồn, cậu mang một vẻ mặt sắp khóc đến nơi, vậy mà vẫn cố tỏ ra mạnh mẽ. Những suy nghĩ hỗn loạn của hắn chỉ hóa thành một câu nói không đầu không đuôi, hắn gọi cậu: "Minseokie."Ngoài cái tên thân thuộc ấy, Lee Minhyung chẳng thể thốt nên lời nào khác. Nỗi đau buồn, sự bàng hoàng, hay cơn giận dữ, tất cả như cuộn trào trong lồng ngực, khiến trái tim hắn thắt chặt lại. Hắn đã nghĩ, đã hy vọng rất nhiều, rằng Ryu Minseok sẽ bỏ đi, sẽ chẳng thèm đoái hoài đến lời nào hắn nói. Vậy mà không, Ryu Minseok vẫn đứng đó, như thể đang ban phát chút lòng thương hại cuối cùng, cho hắn được nói hết những lời từ tận đáy lòng. Lee Minhyung nở nụ cười nhạt, phảng phất vị đắng chát trên môi, khẽ khàng cất tiếng:"Cậu đưa tớ chìa khoá nhà cậu, tớ cứ ngỡ là...""Minseokie, tớ cứ ngỡ là, cậu cũng đã từng nghĩ về tương lai của hai chúng ta.""Hay là do tớ tự mình đa tình?""Minseokie, nói cho tớ biết đi."Ánh mắt Ryu Minseok lại một lần nữa chạm vào Lee Minhyung, không hề né tránh, cậu nhìn thẳng vào hắn và nói, "Lee Minhyung, quả thực cậu khác với những người khác.""Ban đầu ở bên cậu, tớ thấy rất thú vị, nên tớ đã đồng ý. Cũng có những lúc chúng ta rất vui vẻ, tớ không phủ nhận những kỷ niệm đẹp đó. Nhưng chỉ đến vậy thôi, chúng ta đều có những mục tiêu riêng cần phải nỗ lực, ít nhất là ở giai đoạn hiện tại, chuyện yêu đương không nằm trong kế hoạch của tớ.""Minseokie..."Lee Minhyung nắm lấy tay Ryu Minseok, bàn tay ấy lạnh quá. Bây giờ đáng lẽ là mùa hè rực rỡ mà, sao lại lạnh như thế này? Hắn nhớ có lần Minseokie bị ốm, hắn đã tự hứa với lòng, nhất định sẽ đợi sau khi Minseokie debut, sẽ dắt Minseokie đi ăn những món bổ dưỡng nhất. Rồi hắn sẽ nắm chặt tay Minseokie trong túi áo khoác của mình, để sưởi ấm cho bàn tay bé nhỏ ấy.Lee Minhyung hỏi, "Vậy còn sau này thì sao? Chúng ta không thể chờ đến lúc đó hay sao?"Lee Minhyung có thể chờ, bọn họ còn trẻ như vậy, lãng phí một chút thời gian có là gì đâu chứ. Hắn chưa bao giờ nghĩ đến việc người ở bên cạnh mình lại là ai khác ngoài Minseokie, hắn...Ryu Minseok khẽ thở dài, mang đến một cảm giác như thể đã từng quen thuộc.Một lúc sau, khi ngẩng đầu lên, đáy mắt cậu đã giấu đi hết thảy những rung động còn sót lại."Minhyung, thôi đi. Hiện thực không phải là bộ phim hài lãng mạn tuổi trẻ mà cậu đóng đâu.""Tớ không phải là nhân vật chính của cậu, càng không phải là cái kết của cậu."
18.
Ba giờ hai mươi phút sáng, Lee Minhyung ôm gối trằn trọc trên giường, cảm giác như cả người chìm vào nơi ánh sáng chẳng thể nào chạm tới, giống như một hố đen vỡ vụn, tăm tối vô cùng. Thật ra hắn rất buồn ngủ, nhưng lại không muốn chìm vào giấc ngủ như vậy, bởi vì một khi ngủ quên thì màn đêm sẽ kết thúc, khi ngày mới đến, phát hiện bên cạnh không có Ryu Minseok, hắn sẽ cảm thấy vô cùng trống trải và bất an. Nếu không phải Doongie đang ngủ ngon lành bên cạnh, hắn thật muốn ôm chầm lấy nó, dồn hết tình yêu thương cho nó như để bù đắp lại khoảng trống trong lòng.Lee Minhyung chợt nhớ lần trước đi dạo IKEA, nhìn thấy chú gấu bông to mềm mại 30.000 won, trên catalogue giới thiệu sản phẩm có dòng chữ có phần cố ý — "Chất liệu êm ái, xoa dịu cảm xúc", như thể đang an ủi những con người hiện đại cô đơn: Hầu như ai cũng mắc chút bệnh tim, dù có tìm gấu bông to để ôm cũng chẳng có gì đáng xấu hổ. Ban đầu hắn định mua tặng Ryu Minseok, nhưng sau đó lại lo lắng cậu có gấu bông rồi sẽ không chịu ôm hắn ngủ nữa. Hóa ra là hắn đã nghĩ nhiều rồi, người thực sự cần nó là hắn.Trong thâm tâm, Lee Minhyung tự nhủ, làm sao hắn có thể từ bỏ được. Hắn là người yêu Ryu Minseok nhất trên đời này, nếu Ryu Minseok ra mắt và lập Fanclub, hắn nhất định sẽ là thành viên năng nổ nhất. Hắn muốn dành tất cả những gì tốt đẹp nhất cho Ryu Minseok, không bỏ lỡ bất kỳ buổi ký tặng hay concert nào, trở thành ánh sáng rực rỡ nhất trong biển lightstick. Người hâm mộ số một của Ryu Minseok, không ai khác ngoài hắn.
Gần đến bình minh, Lee Minhyung chìm vào giấc ngủ chập chờn. Trong cơn mê man, hắn mơ thấy một đám cưới trắng đen, một nhà thờ cao vút trang nghiêm, lời cầu nguyện trước cây thánh giá, những bó hoa và món quà tràn đầy lời chúc phúc. Mọi người trong trang phục lộng lẫy vây quanh hắn, rượu sâm panh chảy dọc theo ly thủy tinh cao, tiếng giày cao gót gõ nhịp trên tấm thảm đỏ dẫn đến hạnh phúc. Rồi hắn lặng nhìn chính mình mỉm cười đứng dưới ánh đèn pha lê lộng lẫy, cúi xuống hôn người ấy, trao lời thề nguyện và nhẫn cưới trước sự chứng kiến của vị mục sư.Ngoại trừ bản thân, hắn không thể nhìn rõ mặt bất kỳ ai trong đám cưới. Mọi người đều đeo mặt nạ kỳ dị như thể đang dự vũ hội hóa trang, không thể gỡ xuống. Linh tính mách bảo hắn rằng, người đứng đối diện hắn trong giấc mơ không phải Ryu Minseok.Ngày đầu tiên, ngày thứ hai, ngày thứ ba... ngày thứ bảy. Lee Minhyung đều tỉnh giấc từ trong cơn đau, mở mắt ra vẫn là một ngày hè bình thường. Ngày đầu tiên và ngày cuối cùng ở bên nhau của đôi tình nhân nên là một ngày hè nắng đẹp, tiếng ve sầu râm ran như một bản nhạc. Đến ngã tư đường dẫn đến nhà Ryu Minseok, Lee Minhyung lại do dự, đang lúc phân vân có nên quay đầu làm như chưa từng có chuyện gì xảy ra, vừa xoay người, khóe mắt hắn vô tình nhìn thấy Ryu Minseok đang đi xuống lấy đồ ăn.Đã nhiều ngày trôi qua kể từ lần cuối gặp Ryu Minseok, sao hắn có cảm giác tóc cậu dài ra thế nhỉ? Vẫn là dáng vẻ ấy, vẫn chiếc quần ngủ quen thuộc, Ryu Minseok chỉ khẽ liếc nhìn Lee Minhyung rồi lạnh nhạt lên tiếng: "Sao cậu lại ở đây?"Thái độ xa cách ấy không phải là do Lee Minhyung tự mình đa tình, mà là do Ryu Minseok vốn dĩ đã quen với thân phận mới của mình rồi.Người yêu cũ. Lee Minhyung nuốt khan, cố kìm nén cảm giác chua xót dâng trào trong lòng."Tớ có chuyện muốn nói với cậu." Lee Minhyung lên tiếng."Chuyện gì?""Tớ muốn biết lý do thật sự. Tớ muốn nghe chính miệng Minseokie nói, tại sao cậu lại quyết định chia tay tớ. Chỉ khi nghe được từ cậu, tớ mới có thể..."Lee Minhyung dừng lại, không nói hết những lời trong lòng. Hắn muốn được giải thoát, hay là muốn tự tay kết liễu mối tình này? Thật lòng hắn không muốn buông tay, nhưng sâu trong thâm tâm, hắn hiểu rõ, việc có nên buông tay hay không, không phải do hắn quyết định. Có lẽ hắn chỉ muốn gặp lại Ryu Minseok một lần, hắn biết Ryu Minseok không phải kẻ vô tình, những tháng ngày bên nhau, hắn thừa hiểu cậu chỉ là "khẩu xà tâm phật" mà thôi."Còn muốn tôi giải thích gì nữa? Tôi nói vậy chưa đủ rõ ràng sao?" Ryu Minseok nói.Lee Minhyung xòe tay ra, trên lòng bàn tay hắn là chiếc chìa khóa nhà mà Ryu Minseok từng trao cho hắn."Còn cái này thì sao?"Ngày đó, Lee Minhyung đã nôn nóng muốn có được một bằng chứng cho thấy mình là người yêu chính thức của Ryu Minseok, hắn không muốn tình yêu của bọn họ chỉ là một mối tình bí mật bị ràng buộc bởi hợp đồng. Nghĩ kỹ lại thì, Ryu Minseok chưa từng giải thích ý nghĩa của việc trao cho hắn món đồ này. Hắn tự cho đó là sự dịu dàng của cậu, nhưng nếu như... càng nghĩ, Lee Minhyung càng bất an.Ryu Minseok thản nhiên đáp: "Không cần trả lại đâu. Cậu muốn vứt đi hay giữ lại làm kỷ niệm, tôi không quản."Lee Minhyung nhìn cậu, vẻ mặt không thể tin nổi."Vứt đi?""Ừ, cứ vứt đi như rác là được rồi. Tôi đi đây.""Cậu nghiêm túc đấy à?""Không thì sao nữa.""......Ha." Lee Minhyung tức đến bật cười, "Ryu Minseok, tớ thật sự không hiểu nổi cậu. Chúng ta nhất định phải kết thúc mọi chuyện theo cách tồi tệ thế này sao?"Đôi mắt Ryu Minseok nhìn chằm chằm vào hắn, giọng nói lạnh lùng xuyên qua bầu không khí oi bức của mùa hè, đến bên tai hắn, "Lee Minhyung, cậu vẫn chưa hiểu ra sao? Đó là chìa khóa dự phòng, nên tôi mới đưa cho cậu."Nghe Ryu Minseok nói xong câu đó, thế giới của Lee Minhyung bỗng chốc trở nên yên tĩnh, tiếng động cơ ô tô trên đường, tiếng ve kêu, tiếng người nói chuyện dường như đều biến mất, hắn chỉ còn nghe thấy tiếng hít thở của chính mình, lúc nhanh lúc chậm."Chìa khóa dự phòng." Hắn nhai đi nhai lại cụm từ này. Đúng là như vậy, chuẩn bị hai chiếc chìa khóa nhà, khi quên mang theo thì có thể tránh được một số rắc rối. Dù nhìn từ góc độ nào cũng đều hợp tình hợp lý.Một chiếc chìa khóa dự phòng, đẹp đẽ như lời nói dối, và cũng thừa thãi như vậy.Ryu Minseok nói, "Cậu có muốn biết lý do thực sự không?"Lee Minhyung nghĩ đồ ăn mà Ryu Minseok gọi có lẽ đã nguội rồi. Ryu Minseok thích ăn trứng ốp la, ăn lẩu, ăn takoyaki, những điều này hắn đều biết. Trong giỏ hàng của ứng dụng giao đồ ăn trên điện thoại hắn toàn là những món mà Ryu Minseok thích. Mặn, ngọt, nướng, chiên, đủ loại được sắp xếp để thay đổi.Ryu Minseok nói, "Cậu còn nhớ những bình luận ác ý trên mạng chứ? Cậu đã nói với tôi rằng không sao cả, bởi vì cậu chỉ quan tâm đến những người xung quanh, chỉ cần có họ thích là đủ rồi.""Nhưng tôi quan tâm. Chẳng phải tôi nên quan tâm sao? Chưa chính thức ra mắt đã bị đào bới chuyện tình cảm trong quá khứ, mà đối tượng lại là một diễn viên vô danh tiểu tốt đang vướng phải đầy rẫy thị phi, cậu nói xem tôi có nên quan tâm hay không?""Giới giải trí rất khắc nghiệt, mỗi năm có hàng chục nhóm nhạc ra mắt, sự ra đời của một siêu sao phải đánh đổi bằng ước mơ của vô số người khác. Muốn trở thành người đứng trên đỉnh kim tự tháp, không chỉ cần nỗ lực mà còn phải có cả may mắn. Phải dựa vào tài năng, lại càng phải dựa vào mối quan hệ. Tôi chưa bao giờ xem nhẹ chuyện này.""Tôi muốn hỏi ngược lại cậu, cậu nghĩ chúng ta có thể tiếp tục đến khi nào?"Lee Minhyung nói, "Minseokie, ngay từ đầu cậu đã...""Duy trì mối quan hệ bí mật, vốn dĩ là để cả hai chúng ta đều có thể toàn tâm toàn ý rút lui." Ryu Minseok nói."Cái gọi là hình tượng idol, cậu cũng hiểu mà. Cân bằng giữa ảo tưởng được bày bán trên kệ và thực tế, vẽ nên một tình yêu chiếm hữu, hai chiều.""Tình yêu trong lòng người hâm mộ thời đại này là vậy đấy, cậu cũng đã được chứng kiến rồi, phải không? Trong cái vòng luẩn quẩn này, người không được yêu thích thì làm gì cũng là sai. Ngược lại, chỉ cần có đủ sự yêu thích, dù làm gì cũng là đúng, dù có điên cuồng, ngông cuồng đến đâu cũng sẽ có người thay mình bảo vệ."Nụ cười trên mặt Lee Minhyung như một ly cà phê đá, đắng, chua, chát và lạnh lẽo hòa quyện vào nhau, vậy mà lại có vẻ hài hòa. Hắn trầm giọng nói: "Vậy là tớ vẫn chưa đủ nổi tiếng. Tớ phải trở nên nổi tiếng hơn, được yêu thích hơn, như vậy mới được cậu thích, phải không?"Trong thế giới showbiz đầy khắc nghiệt, việc chiếm trọn cảm tình của công chúng chẳng khác nào màn đi trên dây 一 nguy hiểm và đầy toan tính. Ngây thơ nhưng phải sắc sảo, khiêm nhường nhưng không được đánh mất bản thân, sang trọng mà vẫn gần gũi 一 đó là tất cả những "mác" mà một người nghệ sĩ phải chấp nhận, từ ánh hào quang chói lọi cho đến những góc khuất đầy thị phi.Người ta tôn sùng những con rối được điều khiển bằng dây đạt đến cảnh giới hoàn mỹ, ranh giới giữa thật và giả mong manh đến mức đôi khi, hắn tự hỏi, phải chăng thứ được ngưỡng mộ chỉ là một hình chiếu ba chiều đầy hư ảo."Tôi phải về đây, tối nay còn phải livestream nữa." Ryu Minseok nói.Điện thoại của Lee Minhyung sáng sớm đã báo lịch trình livestream của Ryu Minseok. Hàng ngàn hàng vạn người hâm mộ trong phòng livestream, ẩn sau những ID ảo, thổ lộ tình cảm với người ở bên kia màn hình. Những người hâm mộ chẳng hiểu gì về cậu, những kẻ khi thì ngọt ngào khi thì gièm pha, những kẻ mong cậu debut rồi một bước thành sao, những kẻ hò hét bắt cậu phải nhảy nhót trước ống kính, những kẻ chỉ cần nghe vài lời động viên tinh thần là vui vẻ, những kẻ khiến cậu không đạt được mục tiêu donate phải tăng ca làm thêm...Lee Minhyung nhớ lại một lần tan học, Minseokie của hắn nửa đùa nửa thật nói với hắn, "Minhyungie tặng tớ bóng sao đi, nếu có được mười nghìn bóng sao của cậu, tháng này tớ sẽ không phải livestream nữa." Chuyện đó đã xảy ra từ bao giờ? Lúc đó nụ cười của Ryu Minseok thật đẹp, nốt ruồi lệ dưới khóe mắt biết bao lần khiến hắn rung động, hắn rất muốn hôn cậu một cái, nhưng lại không thể làm vậy trước mặt người khác.
Lee Minhyung chậm rãi hiểu ra, hắn bước đến bên cạnh cậu. Ryu Minseok nghe thấy lời thì thầm bên tai của hắn, giống như tiếng vọng lại từ vực sâu thăm thẳm, tiếng chuông cuối cùng của đêm khuya tĩnh mịch."Mười nghìn bóng sao, bây giờ tớ không thể cho cậu được.""Vậy bao nhiêu mới đủ? Một trăm nghìn, hay một triệu?"Lee Minhyung khẽ nói, "Ryu Minseok, mười triệu bóng sao có đủ không?"
~
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com