TruyenHHH.com

Guom Trong Lua Draco Malfoy X Reader

Căn phòng rộng lớn lạnh ngắt, treo đầy chân dung tổ tiên nhà Parkinson, những phù thủy thuần chủng cổ xưa, ánh mắt từ tranh nhìn xuống như phán xét từng nhịp thở.

Cánh cửa bật mở. Pansy Parkinson bước vào. Không ồn ào, không cáu kỉnh như mọi lần, chỉ là chị gái cô, với đôi mắt trĩu nặng điều gì đó không nói thành lời.

“Em định đi đến đâu vậy, Kyrie?”

Cô không trả lời. Pansy tiến lại gần, hạ giọng: “Chị biết… em không muốn đứng về phía họ. Nhưng em làm thế này… là tự kết liễu chính mình.”

“Chị đã chọn.” – Cô thì thầm – “Và giờ em cũng vậy.”

Pansy sững người khi thấy một vật trên bàn, chiếc mặt nạ tử thần thực tử. Mới, sáng loáng, còn chưa nhuốm máu.

“Không… Kyrie… em định đeo cái đó à?”

“Không ai ‘định’. Họ buộc em phải làm thế.” – Cô siết nhẹ nắm tay – “Nếu em không đeo… họ sẽ giết Rosen. Và cả cha mẹ, chị”

Giọng cô không run, nhưng đôi mắt đã đỏ hoe.

“Đây không phải là cúi đầu. Đây là đánh cờ trong ván của chúng.”

Pansy nghẹn lời. Một lúc sau, cô bước tới, nắm chặt tay em gái:

“Chị không quan tâm em đứng ở đâu. Nhưng nếu em đeo cái mặt nạ đó… hãy nhớ giữ lại trái tim.
Đừng để nó hoá đá, em à. Đừng giống chị.”

______________________________

Ngày hôm sau, đêm tối khuya mờ mịt.

Khi chiếc mặt nạ lạnh buốt chạm vào tay cô, Kyrie vẫn ngẩng cao đầu.
Không vì sợ, mà vì cô đã hiểu: Muốn phá huỷ hệ thống, phải bước vào trong nó.

Pansy Parkinson ngồi một bên, váy đen dài, gương mặt không biểu cảm. Perseus và Callista, cha mẹ của cô đứng ở giữa, uy nghi như hai pho tượng đá. Còn Kyrie Parkinson, mười lăm tuổi, đứng một mình trước lò sưởi. Cha cô đưa ra lựa chọn:

"Gia đình ta là một phần của trật tự mới. Và con, là một mảnh quan trọng. Con sẽ được đánh dấu. Cái tên Kyrie Parkinson sẽ là niềm kiêu hãnh của Hắc Ám."

Cô không nói. Pansy tiến tới, nắm lấy tay em gái, thì thầm:

"Em có thể ghét chị. Nhưng nếu em từ chối… em sẽ chết. Và chị không để điều đó xảy ra."

Kyrie nhìn chị, ánh mắt giận dữ, tổn thương, bất lực. Rồi, cô gật đầu.

Đêm đó, cả nhà cô lui đến trang viên Malfoy  trong căn phòng lạnh lẽo phủ đầy ánh nến xanh, Chúa Tể Voldemort bước ra từ màn khói đen. Lucius, Narcissa, và những Tử Thần Thực Tử đời đầu đứng vây quanh.

"Kyrie Bella Parkinson." – Hắn rít giọng, mắt đỏ như máu – "Con gái út của Perseus, cháu của Armand, huyết thống tinh khiết... tuyệt! Ta chấp thuận."

Cô để tay trái đưa ra, quỳ gối trước một bóng đen cao lớn, lạnh lẽo.

“Con nguyện trung thành…”

Khi lời nguyền cổ ngữ vang lên, ánh sáng đen quấn lấy cổ tay cô như rắn và Dấu Ấn Hắc Ám cháy rực lên như than nung đỏ. Cô không hét. Không run. Chỉ có một giọt nước mắt lặng lẽ rơi.

Kể từ hôm đó, Kyrie Parkinson trở thành "kẻ ngoan ngoãn". Trong mắt mọi người, cô đã chọn phe. Cô phục tùng. Cô theo gót gia đình. Chỉ có mình cô biết, đó là cái chết lặng lẽ nhất trong đời.

...

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com